Vũ Lục Hàn nhìn thấy Triệu Dương từ xa nhưng quyết định lờ đi. Cô vẫn không mấy thoải mái khi nói chuyện cùng cậu ta, bởi cô cảm thấy cậu ta
như một kẻ áp đặt vậy. Đến Hàm Vũ Phong còn thoải mái hơn cậu.
Cô tần ngần trước số điện thoại của Từ Thiên trên màn hình điện
thoại. Đã lâu lắm rồi cô không liên lạc với anh, lần cuối họ cũng chỉ
nói chuyện vài câu xã giao với nhau ở bữa tiệc hôm Chủ nhật. Cô có nên
gọi không? Cô sẽ nói gì?
“Chào em”, giọng nói của Từ Thiên vẫn dịu dàng và êm ái như trước. Vũ Lục Hàn đã run lập cập mà không hiểu vì sao.
“Anh… trưa nay… không bận gì chứ?”, cô lắp bắp khiến Từ Thiên bật cười.
“Không, nhưng trưa nay anh vẫn ở bệnh viện. Em muốn gặp anh?”
“Em có chút việc… muốn hỏi anh…”
“Anh rất sẵn lòng”, Từ Thiên nhẹ nhàng đáp, “Nếu em không thể đến bệnh viện, anh có thể gặp em ở đâu đó gần nhà em…”
“Không cần đâu, tan học em sẽ đến bệnh viện. Em sẽ gọi trước! Vâng,
chào anh!”, Vũ Lục Hàn thở ra khi tắt máy. Cô không biết liệu mình có
đúng hay không. Cô đã rất tò mò, và lo sợ rằng thói tò mò này sẽ phá
hỏng mọi thứ. Nhưng Hàm Vũ Phong nhất định giấu cô, cô còn có thể làm gì khác?
“Anh hẳn là Juliano?”, Vũ Lục Hàn rụt rè hỏi bằng tiếng Anh khi nhìn
thấy chiếc SUV đen lạ đỗ ở đối diện cổng trường; có một người đàn ông
ngoại quốc trẻ, cao lớn mặc bộ suit màu xám nhạt, đứng hiên ngang phía
trước chiếc SUV. Juliano gật đầu, nhanh nhẹn mở cửa sau chờ đợi Vũ Lục
Hàn.
“Xin mời, cô Vũ”, anh ta nói bằng giọng Anh lai Ý. Vũ Lục Hàn đáp lại bằng vốn tiếng Anh loại khá của mình.
“Hãy gọi tôi là Tiểu Hàn.”
“Vâng, xin mời cô Tiểu Hàn.”
Giọng anh ta cũng thật đáng yêu, cô thầm nghĩ. Chưa bao giờ cô tiếp xúc với một người nước ngoài. Trường cô cũng có khoa tiếng Anh và khoa đồ họa được người nước ngoài
dạy, tuy nhiên Vũ Lục Hàn lại không học bất cứ môn nào của hai khoa này. Cô ngồi yên trong xe, nhìn Juliano nhanh nhẹn vòng sang ghế lái, thắt
dây an toàn. Lúc đó, điện thoại reo vang trong túi và Vũ Lục Hàn đã biết là ai trước khi lấy điện thoại ra. Quả nhiên Hàm Vũ Phong căn giờ để
gọi cô, rất chuẩn xác.
“Chào cô bé. Theo tôi suy đoán thì lúc này cô bé đã gặp được
Juliano”, Vũ Lục Hàn có thể cảm nhận được nụ cười của hắn sau câu nói.
Cô cũng đáp trả bằng một nụ cười.
“Anh ấy đang làm rất tốt. Em đã bị đưa vào xe ngay khi bước ra khỏi trường.”
“Vậy em có ý định bỏ trốn sao?”, Hàm Vũ Phong tặng cô một cái nhướn mày. Vũ Lục Hàn tủm tỉm.
“Không, em chỉ định tạo phản thôi.”
“Tốt nhất em nên về nhà ngoan ngoãn đợi tôi”, hắn bật cười thích thú, “Đã có sẵn đồ ăn cho em rồi. Còn nữa, mã khóa cửa là chữ J. Tôi nghĩ em đủ thông minh để hiểu. Tôi có chút việc bây giờ, tự chăm sóc mình thật
tốt và đừng nhớ tôi quá mức đấy.”
“Em sẽ không nhớ anh đâu, đồ kiêu ngạo”, hắn nói cứ như thể chuẩn bị
đi đâu xa vài ngày vậy. Hàm Vũ Phong nhếch miệng cười trước câu nói ấy
của cô. Dù Vũ Lục Hàn không ở đây, hắn vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt đáng yêu ngày càng trở nên ngang bướng. Đúng là không thể hiểu rõ
một người nếu không tiếp xúc lâu với họ. Hàm Vũ Phong ban đầu đã coi
thường cô bởi sự nhút nhát, dè dặt, khép kín quá mức; hắn nghĩ cô là đứa trẻ hướng nội ngốc nghếch. Chỉ đến khi đã rơi vào lưới tình, hắn mới
biết cô bé này suy nghĩ nhanh nhạy, miệng lưỡi giảo hoạt không kém cạnh
Hoàng Lâm. Có vẻ như hắn đã nuông chiều cô quá rồi, đến mức cô không
thèm tỏ ra sợ hãi, yếu đuối trước hắn như hồi xưa nữa. Vũ Lục Hàn đã
thay đổi hoàn toàn theo chiều hướng đáng kinh ngạc.
“Tôi yêu em.”
Vũ Lục Hàn vẫn còn rung động rất mạnh trước câu nói ấy. Hắn lặp lại
nó như một điều hiển nhiên vậy. Dù cô không nghĩ hắn thực sự thật lòng.
“Juliano…”, Vũ Lục Hàn rụt rè hỏi khi tài xế người Thụy Sĩ cho xe đi
ra khỏi con phố trường cô. Anh ta liếc nhìn cô qua chiếc gương chiếu
hậu, nhưng không đáp. “Anh có thể… cho tôi ghé qua một nơi trước khi về
nhà được không?”
“Tôi e là không, thưa cô”, anh ta đáp bằng giọng Anh khá khó nghe, “Ngài Adam muốn tôi đưa cô về tận nhà.”
“Chỉ một lúc thôi!”, Vũ Lục Hàn đáp lời ngay lập tức, “Đây là chuyện
rất quan trọng với tôi, và tôi xin hứa sẽ không để Hàm… Ngài James Adam
biết chuyện này. J, xin hãy cho tôi nửa tiếng!”, cô tỏ ra thân thiện với anh ta bằng cách gọi anh theo cách mà anh thích nhất. Juliano không
đáp, cũng không nhìn cô. Biểu hiện như lờ đi của Juliano khiến Vũ Lục
Hàn lo lắng mình nói tiếng Anh không chuẩn nên anh ta không hiểu. Vậy mà sau vài giây im lặng, chàng tài xế người Thụy Sĩ thận trọng hỏi cô:
“Cô muốn đi đâu, thưa cô?”
“Đến Bệnh viện Đa khoa Quốc Gia. Cảm ơn anh rất nhiều!”, Vũ Lục Hàn
thở phào, cười với anh ta qua gương chiếu hậu. Juliano vẫn giữ nguyên
khuôn mặt đờ ra nghiêm nghị, vô cảm. Đúng là Hàm Vũ Phong, nhân viên của hắn cũng chẳng khác gì ông chủ là bao!
“Em đang ở cổng chính của bệnh viện…”, cô gọi cho Từ Thiên ngay khi đến nơi, “Anh vẫn không bận gì chứ?”
“Không”, Từ Thiên dịu dàng đáp lời, “Anh đang xuống đón em. Hãy đợi ở đấy.”
“Cô quay lại nhìn chiếc SUV với người tài xế bên trong, thầm mong sẽ
không quá lâu. Cô không muốn làm phiền Từ Thiên. Những lúc không có ca
mổ hay ca trực nào mà anh vẫn phải ở lại viện, có nghĩa anh đang tham
gia nghiên cứu một công trình nào đấy. Vũ Lục Hàn không tiện cắt ngang
quá lâu.
“Tiểu Hàn!”, Từ Thiên từ xa tiến lại gần cô, trong trang phục lịch
sự: áo sơ mi trắng bên trong áo len dạ màu đen, quần âu đen, khoác ngoài áo blouse trắng. Anh vẫn vô cùng điển trai, mái tóc màu đồng đặc trưng
và chiếc kính đen giản dị. Anh toát lên khí chất nhân hậu, hiền lành
hiếm thấy, dường như sinh ra đã định sẵn sẽ là một người luôn cứu giúp
người khác. Anh cười rạng rỡ khi thấy Vũ Lục Hàn, nụ cười đã lâu rồi cô
thôi không còn xốn xang trước nó.
“Từ Thiên”, cô đáp lại bằng nụ cười lịch sự, đi theo anh vào bên trong tiền sảnh, “Em có làm phiền anh không?”
“Không phiền chút nào. Anh đang đợi em!”, Từ Thiên nheo mắt cười, dẫn cô về phía thang máy. “Bác gái vẫn khỏe chứ?”
“Dạ? À, vâng… Mẹ em vẫn khỏe!”, cô lúng búng trong miệng. Anh nhầm tưởng cô đến vì bệnh tình của mẹ!
“Rất vui khi nghe điều đó”, anh cười hiền lành, đưa cô vào thang máy
dành cho nhân viên bệnh viện và ấn nút lên tầng của mình, “Vậy… em không phải đến vì món quà của anh ở quỹ từ thiện đấy chứ? Anh không muốn em
gặp chuyện gì…”
“Không… em đến vì chuyện khác…”, cô bỗng đỏ mặt vì ngại. Vũ Lục Hàn
muốn gặp anh chỉ vì chuyện tình cảm của mình, và cô bắt đầu thấy có chút trơ trẽn, vô duyên khi làm điều này. Biết đâu Vũ Lam là… bạn gái mới
của anh thì sao? Cô sẽ phải bắt đầu như thế nào? Thang máy chỉ có hai
người. Vũ Lục Hàn lại càng thêm căng thẳng.
“Chúng ta vào văn phòng của anh nói chuyện nhé?”, Từ Thiên dẫn cô đi
khi họ bước ra thang máy. Một hai y tá trẻ cúi chào anh trên đường đi
của họ, anh đáp lại bằng nụ cười thân thiện. Văn phòng của anh nằm gần
một phòng chăm sóc đặc biệt, với biển tên “Bác sĩ Từ” ở trên cánh cửa.
Anh đợi cô bước vào rồi đóng cửa, và mời cô ngồi lên chiếc ghế sofa bọc
vải xám.
“Em có muốn uống gì không?”, Từ Thiên hỏi, đi về phía chiếc tủ gỗ nâu đặt kề bên. Văn phòng của anh rất đơn giản và gọn gàng, y như con người anh vậy. Một bộ sofa xám nhạt ở góc phòng, bàn làm việc, một kệ sách
lớn, một chiếc tủ gỗ nhỏ đựng đồ, một kệ tủ gỗ lớn có ngăn kéo đựng hồ
sơ bệnh án, với cánh cửa sổ to đang mở rèm hết cỡ đón chút nắng ấm buổi
trưa. Vũ Lục Hàn lắc đầu.
“Em chỉ phiền anh một lúc thôi, em không uống gì đâu!”
“Có lẽ em tan học xong đến đây luôn?”, anh nhìn cô, quyết định lấy
cho cô một cốc nước ấm với hai phần nước nóng và một phần nước lạnh, “Để em ấm bụng và ăn no hơn”, anh đặt cốc nước trước mặt cô rồi ngồi xuống
đối diện, với ly trà gừng trên tay.
“Cảm ơn anh”, cô rụt rè nói. Bây giờ mới đến phần khó khăn nhất. Cô nên bắt đầu như thế nào đây?
“Vậy… em có chuyện gì muốn trao đổi với anh?”, Từ Thiên nhìn cô bằng
ánh mắt tự nhiên, không tò mò, để tránh gây cho cô cảm giác lúng túng.
Anh đã nhận ra Vũ Lục Hàn không đến vì cần tới chuyên môn của mình. Cô
đến vì một lí do khác, có lẽ rất khó nói, bởi sự căng thẳng hiện lên rõ
trong ánh mắt cô. Vũ Lục Hàn nhìn chằm chằm vào cốc nước còn vương chút
khói. Cô không biết nên nói gì.
“Thật ra… em có một số… chuyện riêng tư muốn hỏi anh…”, cô bắt đầu
thấy tim đập mạnh, “Em không biết… có vô duyên hay không… nhưng em nghĩ
có lẽ anh biết rõ hơn…”
“Nào, được rồi”, Từ Thiên trấn an cô bằng nụ cười, giống như một bác
sĩ tâm lý đang động viên bệnh nhân, “Tiểu Hàn, chúng ta không phải người xa lạ. Hãy coi anh như một người bạn mà em có thể tâm sự bất cứ điều gì. Em biết anh sẽ không bao giờ phán xét hay nghĩ xấu về em mà.”
“Em…”, cô lúng túng trước nụ cười của anh, nhưng cũng cảm thấy nhẹ
nhõm hơn một chút, “Em muốn hỏi… về… ừm, về cô gái mà… đi cùng anh… ngày hôm kia…”, cô lắp bắp, tai và hai má đã đỏ bừng. Đến hỏi anh về một cô
gái, liệu anh có hiểu nhầm cô không?
“Em tò mò về Vũ Lam?”, Từ Thiên nhướn mày bất ngờ, cúi đầu cười rất
tươi, “Cô ấy là hàng xóm của anh, không có quan hệ gì khác đâu!”
“Vậy à”, Vũ Lục Hàn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Không phải người yêu mới của Từ Thiên thì cô không sợ sẽ bất kính nữa. Nhưng rồi cô lại chột dạ khi nhận ra hành động vừa rồi của mình sẽ vô tình khiến Từ Thiên
hiểu sang hàm ý khác. “Em… chỉ là em…”, cô lập tức thanh minh nhưng lại
không tìm được lời. Từ Thiên bật cười, đặt cốc nước trà xuống và nhìn
cô.
“Anh không nghĩ gì đâu”, anh nói, “Có chuyện gì giữa em với Vũ Lam à?”
“Em… bởi… cô ấy… chắc là người quen…”, cô lúng búng, nhất thời không
nghĩ ra đưỡ bất kì lí do nào. Từ Thiên tựa mình vào ghế, tỏ ra đăm
chiêu.
“Thật hay, anh cũng đang nghĩ hai người là họ hàng. Em biết đấy, họ
Vũ. Lại còn… À, cô gái ấy từ nhỏ sống ở nước ngoài. Cô ấy mới về nước
tháng trước, nghe bảo chuyển về sống cùng mẹ. Trước kia, căn hộ cạnh nhà anh chỉ có một phụ nữ đơn thân. Mẹ anh đã từng nói chuyện với bà ấy,
biết được rằng bà ấy ly dị chồng, có một con gái đang ở với bố. Bà ấy
ngang tuổi mẹ anh, anh nghĩ con gái bà cũng tầm tuổi anh. Bà ấy ở một
mình suốt, thỉnh thoảng cũng thấy ăn diện đi chơi, không biết bà ấy làm
nghề gì nhưng rất giàu…”, Từ Thiên cười châm biếm, “Đã có nhà riêng ở
khu vực ấy thường rất giàu.”
“Vậy… anh cũng không biết gì hơn về Vũ Lam? Về… các mối quan hệ của
cô ấy… chẳng hạn?”, Vũ Lục Hàn đánh tiếng, thấy Từ Thiên trầm ngâm hồi
lâu. Anh có vẻ không thắc mắc sự tò mò của cô, đưa tay lên chống cằm.
“Vũ Lam không có người thân nào ngoài bố và mẹ. Hình như gia đình cô gái ấy không được hòa thuận ngay từ đầu, cô ấy gần như không quan hệ với ông bà của mình, cũng chẳng có anh chị em… Vậy nên anh mới biết cô
ấy không phải họ hàng của em!”, Từ Thiên nhìn cô, nhoẻn miệng cười, “À,
có một lần Vũ Lam nói cô ấy cũng từng hẹn hò rất nhiều, nhưng lần gần
nhất chia tay người yêu cô ấy không yêu ai nữa… Cô gái ấy dường như
chẳng có bạn bè, nên khi anh hỏi chuyện, cô ta gần như kể ra hết chuyện
của mình. Anh thấy cô nàng ấy có vẻ thuộc dạng thích “kiếm của lạ”, em
hiểu không? Anh chưa từng gặp ai như vậy…”
“Anh có hỏi Vũ Lam về người cô ta mới chia tay gần nhất ấy không?”,
vẻ quan tâm bất chợt của Vũ Lục Hàn khiến Từ Thiên ngạc nhiên. Anh nhìn
cô, nhún vai.
“Anh không tiện hỏi. Cô ấy nói đa số người yêu của cô đều là người nước ngoài. Cũng phải thôi… cô ấy sống ở nước ngoài mà!”
“Cô ấy… có phải sống ở… Anh không?”, Vũ Lục Hàn hỏi mà mọi dây thần
kinh đều giật rất mạnh. Hãy nói không đi, Từ Thiên, hãy nói không…
“Sao em biết?”, Từ Thiên bật cười, “Không lẽ cô ấy là họ hàng thất lạc của em thật?”
Vũ Lục Hàn không còn hứng thú đáp lại câu nói đùa ấy của Từ Thiên
nữa. Anh nhìn biểu hiện thất thần của cô, bỗng dưng bất an trong lòng.
Có chuyện gì khiến cô ấy bất thường như vậy?
“Em không sao đấy chứ? Có gì không ổn à?”, anh hỏi. Vũ Lục Hàn bừng tỉnh, mắt mở to nhìn anh.
“Em… em phải về bây giờ… Cảm ơn anh vì…”, cô lúng túng uống cốc nước
một cách vội vã, đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của Từ Thiên, “Anh không
cần tiễn đâu, em sẽ tự đi…”
“Em bận rồi hả? Vậy… đi cẩn thận…”, Từ Thiên đứng dậy theo cô, chu
đáo đi cùng cô ra đến trước thang máy. “À, phải rồi. Nhìn nghiêng thế
này, em và Vũ Lam quả là hai bản sao!”
Câu nói ấy của Từ Thiên như tiếng sét đánh xuyên qua bộ não căng thẳng của Vũ Lục Hàn. Anh nói… bản sao?
“Vậy… vậy à…”, cô lắp bắp, sống lưng lạnh toát. Giống nhau?
“Đúng thế, khó tin nhưng đúng vậy đấy!”, Từ Thiên không nhận ra sự
thay đổi của cô, vẫn cười đùa vui vẻ, “Lần đầu thấy cô ấy, anh cứ ngỡ là em cho đến khi lại gần! Em và Vũ Lam có vóc dáng tương đương, gương mặt nhìn xa cũng rất giống nữa! Anh đã gặp nhiều bệnh nhân hao hao nhau
rồi, nhưng giống như trường hợp của em thì chưa thấy bao giờ!”
“Em… em đi đây. Chào anh”, Vũ Lục Hàn thì thào khi cửa thang máy mở.
Cô chui ngay vào, không màng đến nụ cười và cái vẫy tay chào tạm biệt
của Từ Thiên. Giống nhau, anh ấy nói cô và Vũ Lam không phải “hao hao”,
mà là “rất giống”. Vậy một nghìn phần trăm Vũ Lam chính là cô gái trong
bức ảnh của Hàm Vũ Phong. Vũ Lam và Hàm Vũ Phong có quan hệ như thế nào? Hắn có phải là một trong số những “người yêu cũ” của cô gái kia hay
không?
“Cảm ơn J”, cô nói khi Juliano mở cửa xe để cô bước ra. Anh tài xế
người Thụy Sỹ đã làm rất tốt nhiệm vụ, kiên nhẫn đợi cô xong việc ở bệnh viện, đưa cô về mà không hỏi bất kì một câu hỏi thừa thãi nào dù sắc
mặt cô không tốt, đỗ xe tận cửa khách sạn và mở cửa cho cô. Vũ Lục Hàn
nhìn theo anh ta đang trở lại chiếc SUV, cùng lúc cô đi vào khách sạn.
Nhân viên tiếp tân cúi chào cô, Vũ Lục Hàn cúi chào họ, chẳng buồn đến gần hỏi han mà đi thẳng tới thang máy mà hắn đã dẫn cô đi những lần trước. Có vẻ hắn đã dặn dò các nhân viên cẩn thận, chẳng có ai gây khó
dễ cho cô. Vũ Lục Hàn nhấn nút và chờ đợi thang máy chạy từ tầng cao
nhất xuống. Hàm Vũ Phong là người duy nhất sử dụng thang máy này.
“Xin lỗi quý khách, đây là thang máy dành riêng cho ông chủ của chúng tôi. Mong quý khách sử dụng thang máy ở phía bên kia.”
Một nữ nhân viên mặc đồng phục quản lý đến gần Vũ Lục Hàn, lịch sự
nói. Cô có chút lúng túng bởi không nghĩ thang máy này dành riêng cho
hắn. Cô luôn tưởng đây là thang máy dùng chung, tuy lần nào cô cũng thấy chỉ có mình cô và hắn trong thang máy. Vũ Lục Hàn lập bập xin lỗi, lò
dò đi được vài bước về phía người quản lý chỉ tay thì Juliano từ ngoài
cửa tiến thẳng về phía hai người.
“Thang máy này dành cho cô Vũ”, Juliano nói với người quản lý bằng
tiếng anh. Nữ quản lý hình như nhận ra tài xế riêng của Hàm Vũ Phong,
lập tức cúi chào và quay sang… chào luôn cả Vũ Lục Hàn. Lần đầu cô mắc
vào tình thế buồn cười này, chỉ biết phẩy tay như chưa có chuyện gì xảy
ra. Juliano cùng cô đợi thang máy, đưa cô lên tầng cao nhất và dẫn vào
tận cửa căn penthouse của hắn. Cô cảm ơn anh chàng Thụy Sỹ rồi loay hoay trước bảng mã điện tử bên cạnh cánh cửa. Chữ J, làm quái có chữ J? Cô
hậm hực trong lòng, cộng thêm những gì Từ Thiên tiết lộ, cô càng thêm
bực mình. Hắn ta có phải muốn cô tức điên lên không? Đây là một loại
bảng mã hóa đánh số từ 1 đến 9, với hàng cuối có một số 0 lẻ loi nằm bên dưới số 8, bên phải số 0 là một nút màu xanh in, và nút bên phải số 0
có màu đỏ, cô cũng chẳng hiểu gì. Tìm ra được chữ J ở đây, cô có lẽ phải là thiên tài! Vũ Lục Hàn đứng ngẩn ngơ một hồi, không dám dụng tay vào
bảng số, đã nghĩ đến chuyện gọi điện thoại hỏi thẳng mã số. Hắn ta sợ bị đột nhập sao, mà không dám nói cho cô? Lại còn khích tướng, “em đủ
thông minh để hiểu mà”, ôi, không được, nếu cô gọi hắn, hắn sẽ cười cô
chết mất! Hàm Vũ Phong chẳng có thú vui nào khác ngoài cười vào mặt cô.
Vậy là Vũ Lục Hàn tần ngần giữa gọi hay không gọi, cảm thấy sốt ruột khi thời gian cứ trôi, mà bụng cô thì lại réo liên hồi…
Chữ J – đột nhiên Vũ Lục Hàn nhìn thấy chữ J hiện ra lù lù trên bảng
số. Phải rồi, cũng giống như hệ thống mở khóa điện thoại bằng việc vẽ
một đường nối các điểm lại với nhau, hắn có lẽ đã biến bảng mã hóa thành các dấu chấm và vẽ một chữ J lên bảng số. Vũ Lục Hàn bắt đầu ấn số, dù
tim đập thình thịch. Nếu bấm sai, liệu chuông báo động có kêu và cảnh
sát có ập đến? Juliano đang ở ngay đây, cô sẽ xấu hổ đến chết mất!
1-2-3-5-8-0-7. Vũ Lục Hàn hồi hộp nhìn vào những dấu hoa thị trên
bảng số, cánh cửa vẫn đóng im lìm. Bực mình quá, không lẽ cô đã sai?
“Hãy ấn vào nút màu xanh, thưa cô Vũ.”
Juliano đột nhiên “nhắc bài” khiến Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Quả nhiên cánh
cửa mở ra sau khi ấn vào nút màu xanh. Vũ Lục Hàn quay lại nhìn anh tài
xế, ngạc nhiên hỏi để che đi nỗi xấu hổ của mình.
“Anh…biết?”
“Vâng, thưa cô Vũ.”
“Cảm… ơn anh!”
Thật ngượng chết đi được! Sao hắn không nói toẹt ra anh chàng kia
biết mã cho rồi, lại còn thử thách cô một phen ngượng chín mặt nữa chứ!
Hàm Vũ Phong đáng tội chết một nghìn lần!
“Nếu cần gì, xin hãy gọi tôi, thưa cô Vũ. Tôi ở ngay bên ngoài.”
“Vâng… Tôi nghĩ anh nên đi ăn chút gì đó. Tôi sẽ ở trong phòng… ừm… đợi ngài James…”
“Chào cô, cô Vũ. Chúc cô một ngày tốt lành.”
Và Juliano khuất khỏi tầm mắt của cô. Vũ Lục Hàn thở hắt, phụng phịu
thả chiếc cặp đi học lên ghế, nhìn về phía bếp. Hắn nói đồ ăn đã được
chuẩn bị sẵn, và cô thấy thứ bánh pizza lạ mắt đang được đặt gọn gàng
trên mặt bàn. Cô có chút hụt hẫng, phải thừa nhận Vũ Lục Hàn đã mong đợi hắn… nấu một bữa thịnh soạn cho mình. Hay một bữa đơn giản cũng được.
Cô thực lòng muốn ăn đồ hắn nấu. Cô chưa bao giờ ăn pizza, còn chẳng
biết nên ăn thế nào cho đúng. Nhưng dựa vào vài bức ảnh cô từng thấy
trên tạp chí, có lẽ cô sẽ ổn thôi. Vũ Lục Hàn ngồi vào bàn ăn, tuy bụng
đói nhưng chẳng thể cảm nhận mùi vị của những chiếc bánh pizza thơm ngậy này. Cô vẫn còn quẩn quanh trong đầu những lời Từ Thiên nói về cô gái
lạ họ Vũ giống-như-bản-sao của mình. Cô đã đi được một nửa chặng đường
tìm kiếm rồi, cô sẽ không bỏ dở giữa chừng cho tới khi tìm ra Vũ Lam là
ai, giữa Vũ Lam và hắn đã tồn tại thứ quan hệ gì. Hàm Vũ Phong, dù bí
mật của anh có giấu giếm kĩ đến ngưỡng nào đi chăng nữa, Vũ Lục Hàn tôi
cũng sắp chạm tay vào nó rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT