Vũ Lục Hàn thu dọn sách vở sau tiếng chuông báo hết giờ. Triệu Dương
nói sẽ chỉ có năm người quản lý của Hội thôi, bởi đây là một cuộc họp
kín. Cậu sẽ đứng đợi cô cùng với họ, cô chỉ cần đến đúng giờ. Vũ Lục Hàn chậm chạp đi xuống cầu thang, từ xa đã nhìn thấy một nhóm năm người
đang tụ lại gần cổng trường, nổi bật lên là hai chị em họ Triệu. Bằng
những bước chân rất chậm, cô lò dò đi đến chỗ họ, cười nhẹ nhàng chào
những người lần đầu tiên tiếp xúc. Triệu Minh, vẫn ra dáng một Chủ tịch
đứng đắn, nghiêm túc, mái tóc đen buộc cao và cặp kính gọng tròn chỉnh
chu, đưa tay ra trước mặt Vũ Lục Hàn.
“Chắc cậu đã biết tôi. Tôi là Triệu Minh, Chủ tịch Hội.”
“Chào cậu. Chúng ta học chung lớp Cảm thụ…”
“Vậy hả?”, Triệu Minh ngạc nhiên, nhưng rồi không đáp. Cô gái đứng
cạnh cô, là người bạn thân Vương Tuệ Lan, người được mệnh danh “Nữ hoàng sợi mì” chỉ vì những lọn tóc vàng dài mượt xoăn tít.
“Rất vui khi được gặp cậu!”, Vương Tuệ Lan hớn hở nói. Từ khi tin đồn về người “anh trai” ngoại quốc của Vũ Lục Hàn lan khắp trường, Vương
Tuệ Lan cũng muốn một lần được gặp anh chàng ấy, nhưng cô chẳng có dũng
khí bắt chuyện với Vũ Lục Hàn. Cô luôn nghĩ Vũ Lục Hàn là người lập dị,
lạnh lùng, bí ẩn. Cô đã từng vài lần thấy “anh trai” của cô gái nhỏ kia đến trường đón
em, cô vốn thích những người đàn ông phương tây, nên giờ đã say đứ đừ
chàng ngoại quốc ấy. Vương Tuệ Lan chỉ ước một lần được đứng gần, nhưng
không quen biết gì Vũ Lục Hàn cả. May mắn thay, cơ hội hôm nay đang
chuẩn bị mở ra trước mắt rồi!
Hai cô gái còn lại là Kim Liên và Thanh Thanh. Vũ Lục Hàn làm quen
một cách xã giao, rồi đi cùng đám người họ. Triệu Dương cố tình đi chậm, tụt lại phía sau cùng để đi cùng cô. Quen một người còn hơn không quen
ai, cô thầm nghĩ, nên cũng đáp lại một vài câu bắt chuyện của Triệu
Dương.
“Cậu muốn di chuyển bằng phương tiện gì?”, Triệu Minh hỏi cô khi bọn
họ đến nhà gửi xe. Thấy khuôn mặt ngơ ngác chậm nắm bắt của cô, Triệu
Minh tiếp tục nói, “Tôi và Triệu Dương có ô tô riêng. Tuệ Lan, Thanh
Thanh và Kim Liên có xe máy. Cậu muốn đi cùng chị em tôi hay đi cùng họ, một trong số ba người sẽ đèo cậu?”
Vũ Lục Hàn sực nhớ ra Hàm Vũ Phong, ngập ngừng đến gần Triệu Minh, thì thầm hỏi:
“Anh… trai tôi có tính kiểm soát rất cao. Ý tôi là anh ấy muốn… đưa tôi đi… Các cậu có phiền…”
“Ồ, được, không sao!”, Triệu Minh nhìn cô bất ngờ, quay lại nói với
cả nhóm: “Các cậu nghĩ sao nếu anh trai của Vũ Lục Hàn đi cùng bọn
mình?”
“Tuyệt quá đi chứ!”, Vương Tuệ Lan là người hô to nhất. Cô có đang mơ không? Đi ăn cùng chàng ngoại quốc ấy ư? Cô sẽ coi Vũ Lục Hàn là người
bạn thân mới!
“Vì sao?”, Triệu Dương bất ngờ hỏi. Chỉ có mình cậu là không tỏ ra thích thú.
“Vì anh ấy không muốn để em gái đi một mình!”, Triệu Minh nhìn Vũ Lục Hàn, tủm tỉm cười, “Chúng ta chỉ đi ăn thôi mà…”
“Có lẽ vì đây là lần đầu có người rủ tôi… đi ăn..”, Vũ Lục Hàn rón
rén tiếp lời, như để phụ họa. Triệu Dương lặng thinh, còn ba cô gái bên
cạnh cậu bỗng dưng vô cùng phấn khích, đặc biệt là Vương Tuệ Lan. Triệu
Minh đến gần em trai, quay lại nói.
“Vậy chúng tôi đi lấy xe, gặp ở cổng chính. Nếu anh trai cậu đến, tôi rất mong anh ấy có thể đi cùng chúng ta!”
“Này, cậu cho bọn tôi đi cùng xe được chứ?”, Vương Tuệ Lan chạy lên,
tóm lấy cánh tay cô. Theo sau họ Vương là Thanh Thanh và Kim Liên với
đôi mắt lấp lánh.
“Tôi… tôi có thể thuyết phục anh trai…”, cô lắp bắp. Hi vọng hắn
không gặp chuyện gì bực mình mà mở rộng cửa đón thêm ba cô gái nữa!
Vũ Lục Hàn đi trước, Vương Tuệ Lan, Thanh Thanh và Kim Liên đi phía
sau, ríu rít cười đùa. Khi vòng tới cổng chính, cô thót tim lại khi nhìn thấy chiếc xe rất lạ của Hàm Vũ Phong ở vị trí quen thuộc, đối diện
cổng trường; ngay gần đó là Triệu Minh, đứng trước một chiếc Huyndai màu xám. Vũ Lục Hàn tiến đến gần hơn, cảm thấy căng thẳng như những lần đi
phỏng vấn xin việc hồi trước. Hàm Vũ Phong canh đúng lúc cô chỉ còn cách ba bước chân, mở cửa ra khỏi xe. Hắn đang mặc một bộ suit đen tuyền, và đi đôi Chuck Taylor da lộn all black. Hắn đeo kính râm nên cô không thể nào đoán được cảm xúc trên gương mặt hắn. Hắn có đang buồn giận gì đó, hay đang vui?
“Chào… chào anh”, cô lắp bắp khi đối diện hắn. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
“Em muốn thỉnh cầu điều gì sao?”
“Thật ra… có”, cô vặn vẹo bàn tay, nhìn đi chỗ khác, “Ba cô… bạn…
kia, của em…”, cô quay lại nhìn ba cô gái sau lưng như để hắn nhận diện, “… Muốn xin đi cùng xe. Anh… có phiền không?”
“Tất nhiên là tôi sẽ phục vụ các quý cô rồi”, hắn cười nửa miệng,
nhìn ba nữ sinh sau lưng Vũ Lục Hàn, vẫy tay chào kèm nụ cười mà Vũ Lục
Hàn không thể biết thật hay giả; và hắn lùi lại phía sau để mở cửa xe.
Vũ Lục Hàn có phần bất ngờ trước chiếc xe mới lạ này.
“Anh mới mua xe?”, cô thì thầm hỏi hắn khi hắn đang giữ cửa cho ba nàng nữ sinh.
“Không, đây là chiếc xe màu trắng cũ, tôi chỉ phủ sơn đen lên thôi”,
hắn đáp. Cô lờ mờ nhớ ra chiếc xe màu trắng duy nhất trong góc gara toàn siêu xe của hắn. Chiếc Jaguar XJ, chiếc xe “giản dị” và “bình thường”
vô cùng so với những Laventador, Zenvo, Bugatti xung quanh. Hắn đóng cửa xe, đi sang phía đối diện để mở cửa xe cho cô.
“Vì sao anh lại đi xe này?”
“Vì tôi không thể chở được bạn của em nếu tôi sử dụng những chiếc
kia”, hắn bật cười, “Hơn nữa, đi ăn cùng một đám sinh viên thì không nên quá nổi bật!”
Hắn đóng cửa xe, vòng trở lại ghế lái. Anh không nổi bật bởi chiếc xe đâu, Vũ Lục Hàn nghĩ thầm trong bụng. Bản thân hắn còn chưa đủ thu hút
sao, lại còn sợ đi siêu xe làm chính mình nổi bật?
“Cảm ơn anh đã cho tụi em đi nhờ xe!”, Vương Tuệ Lan nhanh miệng nói
ngay khi hắn ngồi vào xe. Hắn nghiêng đầu về phía cô, cười đáp lễ.
“Không có gì”
Ôi, nụ cười này nhìn nghiêng cũng đẹp! Vương Tuệ Lan thầm rên rỉ vì sung sướng trong lòng.
“Bạn Vũ có anh trai thật tuyệt!”
Hàm Vũ Phong khựng lại vài giây. Trong vài giây ấy, tim Vũ Lục Hàn
cũng ngừng đập. Ôi, vì sao lại nhắc đến điều ấy trước mặt kẻ kia?
“Cảm ơn”, giọng hắn mang sự lạnh lẽo làm thần kinh Vũ Lục Hàn gai lên từng nốt một. Cô bối rối không dám nhìn vào hắn.
“Đi đâu nào?”
“Đi theo chiếc Huyndai kia kìa!”, Thanh Thanh vươn người lên chỉ khi
thấy xe của chị em Triệu Minh vượt lên. Hàm Vũ Phong bắt đầu cho xe chạy phía sau, giữ cố định một khoảng cách an toàn.
Trên đường đi, chỉ ba cô nàng ở ghế sau ríu rít chuyện trò, tán gẫu. Ở ghế trước, hai người ngồi cạnh nhau đều im lặng, mỗi người nhìn về một
phương.
“Anh trai bạn tên gì vậy, bạn Vũ?”, Vương Tuệ Lan tự nhiên hỏi. Cô quay sang nhìn hắn.
“Vâng, cái tên thật mạnh mẽ làm sao!”, họ Vươmg thốt lên, “Anh giỏi ngoại ngữ ghê!”
Lời khen của Vương Tuệ Lan vô hình khiến Vũ Lục Hàn khó chịu. Đâu cần phải khen một cách tẻ nhạt như vậy!
“Tên em?”, câu hỏi này làm cô bất ngờ gấp đôi.
“Em là Vương Tuệ Lan! Đây là Thanh Thanh, còn đây là Kim Liên!”, cô
nàng họ Vương tiện thể giới thiệu luôn hai người bạn của mình. Hắn cười
như một cỗ máy đã lập trình.
“Em có một cái tên rất đẹp. Mẹ tôi luôn thích hoa lan.”
“Vậy hẳn là mẹ anh thích em…”, Tuệ Lan đỏ mặt. Vũ Lục Hàn đã thấy cực kì bức bối!
“Mẹ tôi sẽ thích cô gái như em”, hắn đáp. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn hắn, có một chút hờn dỗi trách móc.
“Anh còn chưa biết gì về em mà!”, Vương Tuệ Lan tỏ ra ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại cực kì thích thú. Hắn nhếch miệng cười.
“Mẹ tôi thích các cô gái tóc dài và năng động.”
Ồ, còn tôi tóc ngắn và ù lì. Vũ Lục Hàn bực dọc khoanh tay.
“Thích quá!”, Vương Tuệ Lan reo lên như một đứa trẻ. Cô ta cứ như một con cáo đội lốt dê vậy, Vũ Lục Hàn giận dữ sôi sục, cô ta đang cố tỏ ra dễ thương trước mặt hắn đấy ư?
Triệu Minh đưa họ đến một quán ăn nhanh tự chọn phổ biến trong thành
phố. Hàm Vũ Phong rất lịch sự, mở cửa xe cho ba cô gái trước, nhưng chưa kịp chạy sang thì Vũ Lục Hàn đã ra khỏi xe. Hắn bắt tay Triệu Minh, và
cả Triệu Dương, đi cùng Vũ Lục Hàn theo sau nàng Chủ tịch Hội. Thế nhưng cô lại đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ngang hàng với Triệu Dương. Điều này làm hắn điên tiết.
“Em đang chọc tức tôi hả?”, hắn hạ giọng trách móc khi họ ngồi cạnh nhau, đợi đồ ăn.
“Em chẳng làm gì cả”, cô thản nhiên đáp. Hắn không tha bất cứ ai nữa
rồi! Dù Vương Tuệ Lan không mang họ Vũ, hắn vẫn quyết phải thâu tóm
trong bàn tay!
“Em đang giận dỗi tôi”, hắn nghiêng người ghé sát tai cô thì thầm. Vũ Lục Hàn có một thoáng rùng mình, đỏ mặt nhưng vẫn cố để cứng rắn.
“Em không giận. Em chỉ không muốn anh bận tâm đến em.””
“Nhưng bây giờ tôi đang lo lắng cho em. Em chọn cách này chẳng thông minh chút nào”, hắn tựa vào ghế, tủm tỉm cười,
“Có quan trọng việc ai thông minh hơn không?”, cô nhăn nhó thì thầm. Nhận lại một nụ cười phẩy qua của hắn.
“Chúng ta sẽ giải quyết việc này khi về nhà.”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt khi nghe điều đó. Cô tự trách mình tưởng tượng linh tinh.
Triệu Minh cùng Triệu Dương mang về bàn ăn một suất cánh gà nướng
lớn, khoai tây chiên và mực chiên xù. Cô gọi riêng cho mỗi người một bát canh rau củ. Cô hỏi qua Hàm Vũ Phong và Vũ Lục Hàn về khẩu vị của họ
rồi tiếp tục gọi hamburger.
“Vũ Lục Hàn này, thật tốt khi cô đã vào Hội”, Triệu Minh nói, giữa bữa ăn.
“Cảm ơn, nhưng tôi không thể làm được điều đó nếu không có sự trợ
giúp của Triệu Dương…”, Vũ Lục Hàn rụt rè đáp. Triệu Dương lập tức cười
rạng rỡ. Những biểu hiện đó đều lọt vào mắt Hàm Vũ Phong.
“Thú thật, tôi không nghĩ sẽ có ngày ngồi đây nói chuyện với cậu”, Triệu Minh nở nụ cười vừa phải, nhìn cô.
“Đúng thế, hẹn cậu đi chơi rất là khó…”, em trai Chủ tịch Hội ngồi
bên cạnh thở dài phụng phịu. Hành động của cậu khiến cô rùng mình. Hàm
Vũ Phong vẫn còn đang ngồi ngay đây…
“Vũ Lục Hàn không được phép đi chơi nhiều”, hắn đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý vào mình.
“Vì sao lại thế? Tôi thấy cô ấy khá cô đơn ở trường…”, Triệu Minh tỏ ra quan tâm. Hắn liếc nhìn cô, nhếch môi cười nhẹ.
“Bạn trai Vũ Lục Hàn là một người khó tính và ghen tuông. Anh ta
không muốn Vũ Lục Hàn đi chơi với người khác. Hơn nữa Vũ Lục Hàn gần như là trụ cột chính trong gia đình, thường xuyên phải lo việc nhà, không có thời gian đi chơi.”
Trời ơi, hắn đang nói gì vậy? Cô toát mồ hôi hột. Hắn rõ ràng đang tự ám chỉ mình!
“Cậu không nói là cậu có bạn trai!”, Triệu Dương bật người dậy, tròn mắt nhìn cô. Vũ Lục Hàn trợn ngược nhìn hắn, còn hắn tỏ ra dửng dưng.
“Bạn trai cô ấy thì liên quan gì đến anh? Anh thay người ta đưa đón
cô ấy à?”, cậu răng khểnh chuyển hướng công kích sang hắn, với thái độ
giận dỗi khó hiểu. Triệu Minh nhìn em mình ngạc nhiên.
“Em không nên thô lỗ như vậy!”
“Đúng vậy, bạn trai cô ấy không ở đây, nên tôi thay thế anh ta”, hắn
thách thức nhìn cậu nhóc ngồi đối diện, cười đắc thắng. Triệu Dương xị
mặt, không thèm để ý đến hắn mà chỉ nhìn Vũ Lục Hàn. Riêng Vũ Lục Hàn,
cô đã từ bao giờ hóa đá trên ghế!
“Vậy… anh cũng là công dân nước mình hả?”, Vương Tuệ Lan lên tiếng,
chống tay lên bàn, nhìn hắn với đôi mắt to tròn dễ thương. Vũ Lục Hàn
không ưa cảnh ấy, cúi đầu để che giấu nỗi khó chịu.
“Tôi mang quốc tịch Anh”, hắn liếc nhìn nhanh sang cô gái nhỏ cạnh mình, mỉm cười thoải mái, “Mẹ tôi là người Anh.”
“Ồ… vậy làm thế nào anh với Vũ Lục Hàn lại có quan hệ…”
“Anh ấy là… con của bác tôi!”, Vũ Lục Hàn lập tức ngắt lời. Nếu không làm vậy, hắn sẽ phá hỏng lời nói dối của cô bấy lâu. Hắn im lặng không
đáp, chẳng hề dễ chịu.
“À, vậy bác cậu lấy một người Anh, sinh ra anh ấy?”, Vương Tuệ Lan
gật gù tỏ ra hiểu chuyện. Cô cũng không đáp bởi nỗi khó chịu trong lòng. Cô vẫn biết nhiều người thích hắn, nhưng không nghĩ có ngày hắn công
khai mở miệng tán tỉnh lại một người thích mình. Hắn rõ ràng đang muốn
gây ấn tượng với Vương Tuệ Lan kia!
“Anh đã ở đây được bao lâu rồi?”, lần này, Triệu Minh tỏ ra vô cùng
quan tâm. Ôi không, đừng thế nữa chứ, Vũ Lục Hàn rên rỉ, mình đang có
cảm tình với cô ấy mà!
“Đủ lâu để biết Vũ Lục Hàn”, hắn khôn ngoan đáp. Dù sao cô vẫn không
thể bỏ qua thói lăng nhăng của hắn. Nếu hắn định tán tỉnh cả Triệu Minh, cô sẽ bỏ bữa và đi bộ về nhà ngay lập tức!
“Nghe nói anh là Chủ tịch của tập đoàn nhà đất gì đó hả…”, Vương Tuệ
Lan một lần nữa chiếm lại sự chú ý của hắn. Cô nàng khoanh tay lên bàn,
vươn người nhìn hắn. Hắn bật cười, toan trả lời đã bị Vũ Lục Hàn cướp
mất:
“Bất động sản, đó là bất động sản”, cô lè nhè đáp với giọng lạnh lùng. Hắn bỗng thấy giọng nói ấy thật lý thú, nhìn cô mỉm cười.
“Anh thật giỏi quá!”, họ Vương lặp lại những lời khen. Cô ta sắp khen đến từng cọng tóc trên đầu hắn rồi. Vũ Lục Hàn cằn nhằn trong bụng.
“Anh ta tiếp quản từ bố đấy”, cô gắt gỏng, đầu cúi gằm, ăn lấy ăn để
khoai tây chiên đến phát nghẹn. Thật là tức, đến bao giờ cô ta mới thôi
nói bằng thứ giọng nhão nhoét kinh khủng ấy nhỉ? Cô không nghĩ rằng
Vương Tuệ Lan lại như vậy trước một chàng trai đẹp. Chà, có hơi quá đẹp. Chẳng là gì. Hắn ta chỉ đẹp bởi hắn là con lai mà thôi. Thật mừng thay
bởi hắn không phát phì.
“Được rồi, đừng nói chuyện về tôi nữa”, hắn bật cười, rót nước cam từ lon của mình vào cốc của cô, nhanh chóng đưa cho cô uống, “Em đang mắc
nghẹn rồi đấy, Quý Cô Tham Ăn”, hắn thì thầm chỉ đủ cho cô nghe thấy.
“Tôi không sao hết”, cô rít lên qua kẽ răng, lườm hắn nhưng vẫn lấy
cốc nước một cách thô bạo và uống hết trong một hơi. Cô ấy đang ghen,
hắn thích thú. Cô ấy cuối cùng cũng biết ghen!
“Tuyệt, Triệu Dương cũng rất thích bất động sản đấy”, Triệu Minh đột
nhiên cười, quay sang nhìn em trai, “Không phải em rất hứng thú với tập
đoàn của anh trai Vũ Lục Hàn sao?”
Chỉ đến lúc này, Hàm Vũ Phong mới lần đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu Dương. Cậu ta ngồi im vô cảm, còn hắn tự tin mỉm cười.
“Thật mừng khi nghe thấy điều đó.”
“Đừng vội mừng”, Triệu Dương kéo dài giọng với một biểu cảm khó hiểu, “Có ngày tôi sẽ đánh bại anh.”
“Rất sẵn lòng chờ đợi”, hắn sở hữu nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp, và
lần này hắn không ngại ngần phô diễn nó. Vương Tuệ Lan gần như đã cúi
rạp người trước hắn sau khi thấy nụ cười ấy. Vũ Lục Hàn chẳng còn tâm
trí bận tâm tới điều gì, chỉ gườm gườm nhìn họ Vương với một nỗi khó
chịu khôn tả. Mình sẽ không bao giờ để cô ta gặp hắn nữa, cô tự hứa với
lòng mình, Đây sẽ là lần cuối cùng!
“Em sao vậy?”, hắn hỏi trong khi đánh xe vào gara. Dù hắn biết cô
đang ghen, đang không-có-tâm-trạng để đùa giỡn, nhưng hắn đơn giản không thể ngừng mỉm cười. Vũ Lục Hàn thậm trí càng thêm bực mình với thái độ
ấy của hắn.
“Anh đang giở trò gì thế? Vì sao tự dưng đòi đi cùng? Rồi lại còn…”,
cô gần như rít lên, nhăn nhó, cáu kỉnh bỏ đi trước. Hắn cười như một đứa trẻ, sải bước theo sau.
“Tôi không nhớ mình đã làm gì sai…”, hắn bâng quơ nói, tỏ ra vô can.
Anh ta đang cố chọc tức mình đây mà, cô hậm hực giậm chân thật mạnh khi
bước lên những bậc cầu thang dẫn đến phòng khách. Hắn túm lấy cổ tay cô
khi họ cách cánh cửa kính mã hóa chỉ vài bước chân.
“Em đang giận tôi sao?”, hắn nhìn vào mắt cô. Nét tinh nghịch và nụ
cười xoa dịu của hắn làm cô đỏ mặt. Cô không thèm nhìn hắn, giữ nguyên
thái độ giận dỗi của mình.
“Không!”, cô dứt khoát đáp. Hắn cúi đầu cười, đặt hai tay lên vai cô, chẳng có một chút ân hận.
“Nào, em đang ghen phải không?”, hắn cười tinh quái. Không ghen, không việc gì tôi phải ghen! Cô hít một hơi dài.
“Anh đang tự nâng bản thân lên đấy hả?”
“Tôi chỉ muốn trông như một người anh trai chuyên nghiệp thôi…”, hắn nhấn mạnh vào cụm từ “anh trai”. Cô giật thót người.
“Nếu tôi có anh trai, tôi không nghĩ anh trai tôi sẽ đi tán tỉnh bạn
cùng trường của tôi!”, cô nhăn mặt, ngúng nguẩy đáp. Hắn nhướn mày nhìn, thở ra:
“Đó không phải tán tỉnh!”
“Anh thậm chí còn khen ngợi cô ấy! “Mẹ tôi cũng thích em”…”, cô nhại
lại giọng của hắn. Điều đó làm hắn bật ra một tràng cười. Hắn truyền
mạch rung của nụ cười sang cho cô, và Vũ Lục Hàn đã rụt vai lại, khoanh
tay để tỏ ra giận dỗi. Có gì đáng cười đâu!
“Mẹ tôi có thể thích… nhưng tôi đâu có thích!”, hắn tự mình kìm nén
lại nụ cười, thấy trong người khoan khoái. Hóa ra cô ấy không vui từ lúc đó. Hắn khéo léo vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần mình, dùng ánh mắt
dịu dàng nhất, nhìn vào mắt cô.
“Tôi nói yêu em nghĩa là tôi yêu em. Vì sao em còn phải lo sợ?”, hắn
hạ giọng, âm điệu của câu nói ấy mới quyến rũ làm sao! Nó dường như đã
đánh tan một nửa cơn giận dữ của cô.
“Dù sao thì anh cũng không được nói như vậy! Chẳng ai đủ thông minh
để nghĩ rằng anh không có ý tán tỉnh họ!”, cô vẫn kiên quyết cứng giọng, dù bên trong đã hoàn toàn mềm lòng. Hắn thật biết cách vỗ về người
khác!
“Còn em… tôi thật sự nghĩ không ai đủ thông minh để nhận ra tôi không phải anh trai của em”, hắn thì thầm, tựa trán vào đỉnh đầu cô. Vũ Lục
Hàn rùng mình trước sự gần gũi bất ngờ, rụt cổ lại.
“Anh… cũng bởi anh cứ xuất hiện hằng ngày… người ta hỏi em, không nói là anh trai thì biết nói thế nào!”
“Lần đầu tiên gặp, dù không biết tôi, em vẫn nhận tôi là bạn trai
mà”, hắn rướn người về phía trước, dùng ánh mắt mê hoặc nhìn cô, “Vì sao lần này quen biết nhau lâu vậy, tôi lại thành anh trai của em?”
“Tại… vì… ừm… chúng ta có thể… bỏ qua chuyện này được không?”, cô lắp bắp, nghiêng người về phía sau để lảng tránh sức hút của hắn. Cố giận
hắn cũng thất bại thảm hại!
“Được, bỏ qua. Tôi nghĩ chúng ta nên có cách giải quyết riêng cho
những tranh cãi về sau”, hắn nhún vai, “Nhưng tôi không thể bỏ qua cậu
con trai cứ nhìn em cả buổi ấy đâu…”
“Triệu Dương ư? Không, cậu ấy…”
“Cậu ấy thích em”, hắn cười khẩy, rồi bất ngờ hôn cô. Vũ Lục Hàn
không kịp trở tay, chỉ kịp kêu một tiếng rồi đành chấp nhận. Hàm Vũ
Phong, anh để tôi được giận dỗi lâu hơn một chút cũng không được sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT