Dạo này mình bị bí ý tưởng cộng với một đống bài tập về nhà nên không viết được liên tục, để các bạn đợi lâu. Xin phép được nhây nhiều nhất 3 ngày :P cảm ơn vì đã chờ đợi mình
***

Đã ba giờ sáng. Vũ Lục Hàn lắng nghe tiếng thở đều đặn từ người bên cạnh, mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn. Hắn nằm quay lưng lại cô, tuy vậy trông vô cùng thanh thản. Không hiểu sao dù đã rất mệt, cô vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Có lẽ do lạ nhà? Hoặc có lẽ… do nằm ngủ cạnh Hàm Vũ Phong?

Để ngủ ngon, con cần uống một ly nước ấm. Vũ Lục Hàn nhớ đến lời mẹ từng nói, nhẹ nhàng ngồi dậy, chui ra khỏi chăn. Cô nhìn theo hắn từng chút một, dùng điện thoại soi đường, cẩn thận mở cửa phòng và lách ra ngoài. Căn penthouse không tối quá, ánh sáng từ phía ngoài khách sạn soi sáng lờ mờ cả căn hộ. Vũ Lục Hàn mò mẫm soi đường đi xuống, đôi mắt dần làm quen với bóng đêm. Cô lần mò trong trí nhớ để tìm vị trí tủ lạnh, mở nó ra. Ánh sáng bất ngờ khiến cô nheo mắt lại giây lát, chăm chú tìm nước. Cô không dám mở đèn, lo sợ hắn tỉnh dậy, nhưng lại không thấy nước, chỉ thấy một hộp sữa tươi. Uống sữa cũng được, cô tự nhủ, lấy ra và lại tiếp tục soi đường tìm cốc. Cô tìm thấy một chiếc bình siêu tốc tự động cạnh đó, loay hoay rồi cũng lấy được nước nóng vào cốc và rót sữa vào. Vũ Lục Hàn ôm cốc sữa lần ra phía phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đặc biệt to như chiếc giường. Cô co hai chân lên ghế, vòng tay ôm lấy đầu gối mình, tay mân mê cốc sữa, thỉnh thoảng thổi cho nguội bớt. Lần đầu tiên cô tới đây, bản thân cô say mềm không thể nhớ nổi. Nơi này chỉ hiện ra lờ mờ khi cô bắt đầu tỉnh rượu và hắn đã giận dữ bỏ đi. Vũ Lục Hàn bật cười, không hiểu nổi tại sao khi ấy mình lại to gan đến vậy. Cô đã mạnh miệng nhận hắn là bạn trai, đến tận bây giờ, hắn vẫn chẳng hề thừa nhận cô là bạn gái hắn. Vũ Lục Hàn thở dài và nhấp một ngụm. Có phải vì hắn chưa giải quyết dứt điểm với Chu Bạch Thảo nên chưa chính thức tỏ tình với cô? Hay là hắn vẫn còn chưa chắc chắn về tình cảm của mình? Một lời nói yêu thì ai cũng nói được, huống hồ hắn nói xong chẳng thấy khác biệt điểm nào, trừ việc cô không còn phải đoán mò đoán non để cư xử nữa. Biết đâu hắn uống say và nói bừa?

Trời lạnh hơn một chút, Vũ Lục Hàn thở dài, đặt cốc sữa lên bàn, nằm xuống và cuộn tròn người lại. Những nụ hôn của hắn khiến cô rạo rực. Những cái ôm mạnh mẽ, ấm áp của hắn luôn luôn mang đến cảm giác vô cùng an toàn. Hắn quan tâm và chăm sóc cô nhiều hơn bất cứ ai từng làm. Thế mà, Vũ Lục Hàn vẫn không cảm nhận được tình cảm của hắn, ngay cả lúc hắn nói yêu cô. Ánh mắt đau khổ hắn thể hiện trong bóng tối lúc ấy, nó khiến cô cảm động bởi hắn đã thật sự nhớ cô đến quằn quại. Ánh mắt ấy khiến cô tin vào mọi điều hắn nói. Vũ Lục Hàn có thể yêu hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng ngộ nhận những điều không có thực để đánh mất lòng tự trọng. Không biết Hàm Vũ Phong đối với cô thật sự là thế nào, vậy nên cô không thể rối rít quấn lấy hắn. Ý nghĩ được người mình yêu nói yêu mình, nó trên cả tuyệt vời, nhưng không thể vì thế mà hối thúc bản thân. Vũ Lục Hàn cần phải đợi tiếp, bao giờ cô có thể thoát khỏi cảm giác chông chênh khó hiểu này, cô sẽ hết lòng mù quáng vì hắn.

Sữa vừa đủ ấm. Vũ Lục Hàn uống cạn, rón rén mở nước rửa cốc, thỉnh thoảng liếc nhìn lên trên lầu. Vẫn im ắng. Cô soi đèn, mò mẫm trở lại phòng đi ngủ. Nếu cứ ngồi suy tư thế này, trời sẽ mau chóng sáng mà chẳng hay biết.

Vũ Lục Hàn đẩy cửa phòng, nhón chân chậm rãi đi vào. Căn phòng này trống một cách kì lạ. Cô soi xung quanh, nhìn thấy ngay giá sách lớn và những quyển sách. Đi nhầm qua phòng làm việc rồi, cô lẩm bẩm, loay hoay soi đường, vô ý huých vào bàn làm việc của hắn. Đồ vật trên bàn bị xê dịch, khung ảnh đổ sấp. Vũ Lục Hàn luống cuống soi đèn, dựng khung ảnh lên, lần đầu tiên nhìn vào người trong ảnh. Cô mở to mắt, đã từng một lần cô tò mò muốn nhìn người trong bức ảnh, rốt cuộc lúc này lại công khai nhìn thấy. Một cô gái. Một người con gái đẹp, mái tóc đen dài tết lọn kiểu Pháp, đang đứng tựa vào thành cầu trong chiều hoàng hôn, khuôn mặt nhìn nghiêng tột cùng hấp dẫn. Điều duy nhất Vũ Lục Hàn cảm thấy bất ngờ ở bức ảnh này, đó là, cô gái trong ảnh, khi nhìn nghiêng lại giống cô đến kinh ngạc. Cô đã nhìn lâu, vô cùng lâu, vào bức ảnh, để chắc chắn rằng mình không nhầm lẫn. Chắc chắn cô không nhầm lẫn. Cô gái này không phải cô, nhưng so với một vài tấm ảnh cô chụp trong kỉ yếu hồi cấp ba, không thể nào giống hơn. Cứ như Vũ Lục Hàn đang nhìn vào một bức ảnh của mình vậy. Trừ việc cô không ăn ảnh như cô gái này, và khung cảnh đây có vẻ không thuộc đất nước cô. Tim cô đột nhiên đập thình thịch. Hàm Vũ Phong có bức ảnh này bằng cách nào? Cô gái trong bức ảnh là ai chứ?

Những hình ảnh mơ hồ hiện về trong trí óc cô. Cái bắt tay lâu hơn cần thiết giữa hắn và cô bạn nhảy của Từ Thiên – Vũ Lam – bỗng nhiên được giải thích một cách hợp lý. Chắc chắn hắn quen cô gái ấy, dù phủ nhận. Có thể nào, Vũ Lam là người con gái trong tấm ảnh này? Cô gái họ Vũ ấy đã khéo léo che đi một nửa gương mặt, có phải để Vũ Lục Hàn không thể nhận ra? Bỗng dưng cô thấy người nóng bừng, tức giận. Hàm Vũ Phong chết tiệt, không lẽ hắn yêu cùng lúc hai người? Không lẽ hắn sợ cô phát hiện ra, nên bắt cô gái ấy phải đi với Từ Thiên? Không lẽ, vì sợ Vũ Lục Hàn để ý ngọn ngành, mà hắn một mực phủ nhận tất cả? Một mối quan hệ ngoài luồng? Hắn quen biết cô gái đó từ bao giờ? Hắn… mắc phải hội chứng… yêu các cô nàng họ Vũ sao?

“Vũ Lục Hàn!”

Giọng nói của Hàm Vũ Phong khiến cô giật thót. Bên ngoài sáng đèn, hình như hắn đã tỉnh dậy và phát hiện cô chạy mất. Cô vội vàng đặt khung ảnh lên bàn, chạy đến núp bên cạnh giá sách. Nguyền rủa cái bàn chữ U không có gầm kia, cô thù hận nhìn về phía bàn làm việc của hắn. Cửa phòng mở, ánh sáng từ hành lang hắt vào. Hắn gọi tên cô một lần nữa, ngừng vài giây và đóng cửa lại. Cô nghe thấy tiếng cửa mở phòng chụp ảnh bên cạnh, kèm tiếng gọi mình. Hắn liên tục gọi, hình như đang đi xuống nhà. Vũ Lục Hàn nhanh chóng đến bên cửa, hé mở, nhìn theo bóng người đang mở đèn, nhìn ngó xung quanh đó. Vừa lúc hắn đi về phía bếp, quay lưng lại cầu thang, cô rất nhanh chui ra khỏi phòng, khẩn trương lao về phòng ngủ của hắn.

“Em đâu rồi? Vũ Lục Hàn!”, hắn đã tắt điện bên dưới. Cô lập tức vứt điện thoại lên nóc tủ, tung chăn, chưa kịp chui vào thì hắn bất ngờ mở cửa. Cô giật mình một chút, nhìn thẳng vào vẻ mặt khó hiểu của hắn.

“Em vừa đi đâu vậy?”, hắn tắt đèn phía bên ngoài, đi vào phòng và đóng cửa lại.

“Đi… vệ sinh”, cô đáp bừa, túm chăn đứng im lìm tại chỗ. Hắn nhướn mày, nhìn cô khó hiểu.

“Đèn vệ sinh không bật?”

“Em… không tìm thấy công tắc”, cô đáp bừa, đảo mắt. Hàm Vũ Phong tiến gần vài bước.

“Vì sao tôi gọi em lại không thưa? Em có muốn biết, nửa đêm tỉnh dậy không thấy em nằm bên cạnh, cảm giác thế nào không?”, hắn gần như trách móc. Vũ Lục Hàn cúi đầu, bộ dạng vô cùng tội nghiệp.

“Em… định trêu anh…”, cô lí nhí. Thật khâm phục bản thân khi đã nghĩ ra được lí do này.

“Được rồi”, hắn hạ giọng, đứng đối diện cô bên kia giường, “Đi ngủ nào. Ngày mai em còn phải dậy sớm.”

Vũ Lục Hàn mau chóng chui vào chăn, nằm quay lưng lại hắn. Trong lòng cô có đôi chút khó chịu khi nghĩ đến việc hắn không thành thật với mình. Giá như hắn nói mình có một người em gái, chị gái, em họ, em kết nghĩa, bất kì một người chị em nào cũng được, thì có phải tốt đẹp hơn rồi không! Nếu không có họ hàng ruột thịt gì, thì cô gái được may mắn lồng khung ảnh đặt trên bàn làm việc của hắn chỉ có thể là người hắn yêu. Vũ Lục Hàn còn chẳng có được diễm phúc như vậy, cô hậm hực nghĩ, hắn rõ ràng đang bắt cá hai tay, vậy nên mới nói yêu một cách tùy tiện. Thật là tức chết đi được!

Hàm Vũ Phong đột nhiên vòng tay ôm cô. Vũ Lục Hàn nhăn mặt, muốn cựa quậy để thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng lại chọn cách nằm im. Hắn dụi vào gáy cô, hôn nhẹ nhàng lên cổ, có vẻ vô cùng hưởng thụ. Anh cũng thế này với cô gái kia chứ? Vũ Lục Hàn hờn giận nghĩ.

“Bounanotte, amore mio (Chúc ngủ ngon, tình yêu của anh)”, hắn thì thầm. Tôi còn chẳng biết anh đang nói thứ ngôn ngữ gì, cô hậm hực trả lời trong bụng. Hàm Vũ Phong là một kẻ chết tiệt!

Vũ Lục Hàn tỉnh dậy lần thứ hai, người vô cùng mỏi. Cả đêm cô vẫn nằm một tư thế như vậy, cong người lại như con tôm, quay lưng vào hắn. Hàm Vũ Phong đã biến mất. Đây là nhà hắn, hắn có thể đi đâu được?

Năm giờ bốn mươi lăm. Cô không thể ngủ tiếp, dù đêm qua đi ngủ vô cùng muộn. Mùi thức ăn phảng phất kèm theo ánh sáng nhẹ hắt lên từ bên dưới gây chú ý tới Vũ Lục Hàn. Cô chậm chạp chui ra khỏi chăn, mở cửa nhìn xuống. Chàng trai lai tây đó đang lúi húi trong bếp, quay lưng lại với cô, trộn bột và rán những chiếc pancake vàng rộm. Vũ Lục Hàn tiến đến gần lan can, cùng lúc hắn bất ngờ quay lại khiến cô không kịp phản ứng.

“Em dậy sớm vậy sao? Vẫn còn nửa tiếng nữa mà?”, hắn ngạc nhiên khi thấy cô. Tôi thậm chí không thể ngủ được, cô cằn nhằn trong lòng.

“Em không biết anh có thể nấu ăn”, cô không màng đến câu hỏi của hắn, đổi chủ đề. Hàm Vũ Phong bật cười, vẻ ngại ngùng khi đó cực kì chân thực.

“Tôi đã sống tự lập từ khi còn ở Anh, cô bé ạ. Không ai nấu cơm cho tôi ngoài tôi”, hắn quệt nhẹ tay vào bát bột, đưa lên miệng nếm thử. Ôi, hành động đó quyến rũ chết đi được! Vũ Lục Hàn đã ngây người ra nhìn hắn không rời mắt, lòng rạo rực. Cô đang hờn dỗi hắn, không được mềm lòng!

“Em có ngủ tiếp được không? Bữa sáng sẽ sẵn sàng khi em tỉnh dậy thôi”, hắn dịu dàng hỏi. Những quan tâm này quá đỗi ngọt ngào. Nếu không vì vô ý phát hiện ra hắn đang giấu một cô người tình bí mật, Vũ Lục Hàn có lẽ đã ngây ngất đắm chìm trong làn nước trải đầy hoa hồng này rồi!

“Không ngủ được nữa”, cô tự cấu vào cánh tay mình. Hắn nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ nhất.

“Vậy đi vào đánh răng và chuẩn bị xuống ăn sáng đi. Tôi đang nóng lòng muốn phục vụ em…”

Vũ Lục Hàn không chậm trễ, quay lưng chạy vào phòng. Nếu còn đứng đó ngắm nhìn tên con trai đó biểu diễn, cô sẽ chết vì lên cơn đau tim và hô hấp không tuần hoàn mất!

Hàm Vũ Phong xếp năm miếng pancake lên trên một chiếc đĩa thủy tinh trắng, những miếng bánh tròn đều đặn, vàng giòn và nóng hổi. Hắn cắt một phần tư thanh bơ nhạt Pháp, đặt miếng bơ vuông vức ấy lên đỉnh tháp pancake, và rưới mật ong óng ả từ lọ thủy tinh có tay cầm căng đầy chiếc tháp bánh, phủ kín đến từng li. Hắn cẩn thận cắt đôi những quả dâu đỏ mọng đã được rửa sạch, vặt lá, đặt dưới chân tháp bánh, kế đến là những quả việt quất tươi xanh và vài quả mâm xôi đỏ ửng đẹp mắt. Mọi thứ vô cùng thuần thục, chính xác và thơm phức. Vũ Lục Hàn chưa từng thấy người con trai nào làm được một đĩa bánh ngon mắt đến vậy, trừ những người đầu bếp chuyên nghiệp cô đã thấy trên tivi. Hắn đặt đĩa bánh trước mặt cô, rót đầy một cốc sữa tươi, trịnh trọng để dao và nĩa hai bên đĩa như đang phục vụ một quý cô trong bữa tiệc sang trọng. Hắn làm y như vậy đối với đĩa bánh của mình, có điều thay vì uống sữa, hắn chọn một ly và phê đen đắng.

“Tôi học tất cả từ Mike”, hắn nói khi ngồi xuống đối diện cô, với một nụ cười, “Trước khi gặp cậu ta, tôi ăn uống rất qua loa và xoàng xĩnh; hầu hết những bữa ăn của tôi đều là ở trong các quán ăn nhanh. Đôi khi tôi ra cửa hàng tiện ích mua rất nhiều đồ ăn vặt về để ăn qua bữa. Rồi một ngày Mike ghé qua căn hộ của tôi và tôi nói rằng chúng ta có thể gọi pizza hoặc tôi sẽ đãi cậu ta một bữa thoải mái ở McDonald. Kết cục là cậu ta làm loạn căn bếp của tôi rồi hàng ngày chạy đến chỉ để dạy tôi tự nấu ăn cho mình. Và… em thấy đấy, em có thể tự mình đánh giá khả năng của tôi.”

Vũ Lục Hàn lóng ngóng cầm dao cắt một miếng bánh đưa lên miệng. Độ xốp dẻo của bánh hòa quyện với mật ong và vị ngậy của bơ tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời. Trong đời cô chưa từng được người đàn ông nào, trừ bố, nấu ăn cho, mà lại ngon đến mức như vậy. Biểu hiện của cô đủ để hắn hạnh phúc. Hàm Vũ Phong đã chinh phục được Vũ Lục Hàn rồi!

“Em… nghĩ rằng… anh cần phải dạy em và thay em đứng trong bếp”, cô nói đùa sau miếng bánh đầu tiên. Nụ cười của hắn làm sáng bừng cả căn bếp. Một nụ cười rất thật và rất đẹp, niềm hạnh phúc trên gương mặt hắn lúc này ngay cả một nghệ sĩ Broadway cũng không thể diễn tả lại được.

“Rất vui vì em thích!”

Nhờ có cô, tâm trạng của hắn đang rất tuyệt. Hắn vui vẻ ăn phần của mình, không ngừng ngắm nhìn cô rồi mỉm cười thích thú.

“Anh đừng nhìn em như vậy, chẳng tự nhiên chút nào!”, Vũ Lục Hàn dù vậy vẫn không quên nhiệm vụ, lừ mắt nhìn hắn. Cô có nên nhân lúc hắn đang bất cẩn để hỏi về cô gái trong bức ảnh không?

“Em hoàn toàn có thể cư xử tự nhiên. Em đang ở nhà…”

“Khoan đã, đây không phải nhà em!”, cô lập tức cắt ngang. Câu nói ấy khiến lông mày của hắn chau lại một chút.

“Em không hiểu rồi”, hắn bật cười, “Ở Anh, những cặp đôi yêu nhau có thể dọn đến ở chung trong một căn hộ. Em hãy coi nơi đây là ngôi nhà thứ hai của mình.”

“Ý anh là chúng ta đang sống thử? Ôi không, không! Em không phải bạn gái của anh!”, Vũ Lục Hàn không e ngại đáp. Hắn có một chút sững sờ sau câu nói ấy.

“Em thật biết cách phá vỡ những giây phút ngọt ngào”, hắn nheo mắt, mỉm cười có phần cay nghiệt. Trái lại, Vũ Lục Hàn bắt chước thái độ điềm tĩnh của hắn, nhún vai.

“Em vẫn chỉ là người giúp việc. Em đến ở với anh vì hợp đồng. Chúng ta chẳng có ràng buộc tình cảm ban đầu gì cả, và rõ ràng em không phải dọn đến vì chúng ta là một cặp!”

“Tốt thôi, em nói đúng!”, hắn làm cử chỉ chấm dứt trò chuyện, tựa lưng vào ghế, “Em là người làm việc cho tôi. OK. Chúng ta có thể ngừng vấn đề này lại được rồi chứ?”

Vũ Lục Hàn cúi đầu im lặng. Một khởi đầu không tốt tí nào, không tốt để biết về cô gái trong bức ảnh trên bàn làm việc của hắn. Không thể cứ thế mà hỏi bởi hắn không hề thích cô đến gần nơi làm việc của mình. Chà, đúng vậy, hắn luôn dặn cô tránh xa bàn làm việc của hắn. Chắc chắn không muốn cô biết đến khung hình kia. Cô thật ngây thơ khi luôn nghe lời hắn, không một lần để trí tò mò chiến thắng mà lục lọi hay chạm vào mọi thứ trên bàn. Cô còn chẳng nhìn. Những thứ đồ ở một vị trí quá lâu, khi ta đã quen với sự có mặt của nó ở đó, ta sẽ không còn để ý đến nó nữa như một điều hiển nhiên. Lúc này đây, cô mới nhận ra hàm ý thật trong những gì hắn đã dặn. Ngọn lửa tức giận lại bùng lên trong lòng cô. Hắn nói yêu cô mà cái gì cũng giấu, người như thế rốt cuộc muốn cái gì?

“Em có gì khúc mắc trong lòng sao?”, hắn hỏi, hạ giọng xuống, mang theo một ít quan tâm vừa đủ. Cô hít vào một hơi, nói thật chậm để tránh lỡ lời.

“Đúng vậy. Rất nhiều là đằng khác.”

“Tôi có đủ để em tin tưởng không?”, hắn đã thật sự quan tâm. Hắn đặt dao và nĩa xuống, nhìn cô chờ đợi.

“Em thấy bất công!”, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, truyền đến một loại cảm xúc đau khổ như đang diễn, “Vì sao anh biết mọi thứ về em mà thứ gì về anh em cũng không biết?”

Hàm Vũ Phong tỏ ra bất ngờ. Hắn không nghĩ cô lại nặng lòng vì điều đó.

“Em… đã biết công việc của tôi…”, hắn không nhìn cô, đáp chậm rãi.

“Không, em phải tự mình hỏi Trần Hải Minh để biết điều đó. Anh vốn không định cho em biết!”, cô gay gắt cắt ngang.

“Tôi đưa em tham dự bữa tiệc khai trương ngày hôm ấy để em biết tôi là ai mà! Em thấy đấy, làm sao tôi có thể tự nhiên giới thiệu về mình? Đưa cho em card visit và nói “Xin chào, tôi là Chủ tịch của tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước đây” sao?”, hắn bối rối giải thích. Vũ Lục Hàn im bặt. Hắn không phải là không có lý. Hắn ít ra không giống loại người khoe khoang, tự đắc, nếu cô là hắn, cô cũng rất khó để giới thiệu mình với những người không phải đối tác làm ăn.

“Được, vậy… còn những cái khác?”, cô ấp úng hỏi. Hắn phì cười nhưng khuôn mặt vẫn chưa hề giãn ra.

“Em đã biết mẹ tôi là một người Anh. Em đã gặp bố tôi. Bọn họ đã ly hôn và không còn chút liên lạc nào nữa?”, hắn có phần lạnh lùng khi nhắc đến sự đổ vỡ hôn nhân của gia đình mình. Vũ Lục Hàn bất chợt thấy vô cùng có lỗi.

“Em xin lỗi… chỉ là…”, giọng cô nhỏ dần và im lặng. Biểu hiện hùng hổ, cứng rắn ban đầu biến đâu hết. Hắn một lần nữa cười để xoa dịu không khí, trong thâm tâm cũng thấy thông cảm.

“Tôi không trách em. Tôi chưa bao giờ trách móc hay nghi ngờ những quyết định của mẹ. Mặc dù đôi khi tôi thực lòng mong muốn cả gia đình hạnh phúc sống trong một nhà… Em biết không, bởi vì sự phản bội của Hàm Kiệt Luân, tôi chưa bao giờ ưa những kẻ đã yêu rồi còn quay lưng phản bội!”, hắn khoanh tay, ánh mắt trong suốt, lạnh lẽo bất ngờ. Nụ cười vẫn còn trên môi, như đóng băng lại thành một gương mặt vô cảm xen lẫn vài tia độc ác. Vũ Lục Hàn rùng mình. Hắn nói vậy, chẳng có lý nào hắn lại dám bắt cá hai tay, yêu cùng lúc một người khác sau lưng cô. Vũ Lục Hàn đỏ mặt xấu hổ, nhưng cùng lúc lại muôn phần thắc mắc: nếu không phải người yêu, thì cô gái trong ảnh là ai? Phải làm thế nào để tìm ra cô ấy? Quan trọng nhất, hắn đối với cô ấy là thế nào mà lại đặt ảnh trên bàn làm việc?

“Em còn muốn biết gì nữa không?”, câu hỏi ấy đánh thức cô khỏi làn khói mờ mịt. Cô ngây ngô nhìn vài giây, bật ra câu hỏi:

“Anh đã yêu ai bao giờ chưa?”

Hàm Vũ Phong chững lại vài giây, gác khuỷu tai lên thành ghế, đưa những ngón tay dài đặt nhẹ lên môi, đôi mắt dừng lại chăm chú.

“Rồi. Tôi đang yêu em.”

Câu trả lời không thể tuyệt vời hơn. Tim cô đập rất mạnh nhưng trí óc lại tự vươn tay tát cô vài cái. Tỉnh dậy đi, đừng để những lời hắn dụ dỗ làm u mê!

“Vậy… đã có ai yêu anh chưa?”, cô lắp bắp ra một câu hỏi. Hắn nhìn cô đánh giá, thở hắt.

“Chưa từng có ai yêu tôi thật lòng.”

Gì vậy? Lại một câu trả lời mang đầy toan tính khôn ngoan nữa? Không, tôi sẽ không bị lừa đâu! Tuy thế, cô chưa thể nghĩ ra mình sẽ hỏi tiếp thế nào.

“Em… có yêu tôi không?”

Vũ Lục Hàn ngẩng lên nhìn hắn, ngỡ ngàng. Cô ngỡ ngàng khi cứ ngỡ mình mới là người phải hỏi hắn câu đấy. Vậy mà giờ đây, cô nhận ra mình cũng chưa hề nói yêu.

“Em ăn hết rồi, ngạc nhiên chưa!”, Vũ Lục Hàn hô lên đánh lạc hướng, ăn nốt chỗ hoa quả với mật ong đọng dưới đáy, đẩy đĩa trống trơn về phía hắn và rất nhanh uống hết sữa. Hắn chỉ cười trước chuỗi hành động ấy, nhẫn nại ăn nốt phần của mình. Vũ Lục Hàn lén thở dài. Cô muốn yêu hắn, rất muốn. Nhưng còn cô gái không tung tích kia, chừng nào còn luẩn quẩn trong tâm trí cô, cô còn thấy hậm hực. Cô thừa nhận mình có chút ghen tị khi hắn có vẻ không yêu cô như cô nghĩ; lại vẫn còn trưng bày hình ảnh rạng rỡ, xinh đẹp của người khác trước mặt người hắn nói hắn yêu. Một cảm xúc hỗn độn, phức tạp. Tuy nhiên, thẳm sâu bên trong, Vũ Lục Hàn luôn loanh quanh với hình ảnh cô nàng Vũ Lam. Cô nhất định sẽ tìm hiểu qua Từ Thiên về cô gái này. Cho đến khi ấy, Hàm Vũ Phong buộc phải chờ thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play