Thứ đồ Trần Hải Minh mang đến buổi đấu giá là chiếc vé đổi lấy một
set bánh cupcake The Golden Phoenix thượng hạng dát vàng 24 carat, trị
giá một set bánh là hai nghìn năm trăm đô la, do chính tay Trần Hải Minh làm. Đã có rất nhiều người đấu giá cho chiếc vé ấy, và kết thúc với giá gấp hơn ba lần giá trị thực, tám nghìn đô la, cho một nữ diễn viên trẻ. Vũ Lục Hàn tỏ ra kinh ngạc trước phiên đấu giá đó, tròn mắt hỏi Trần
Hải Minh:
“Anh biết làm bánh sao?”
Chàng trai tóc đỏ nhìn cô lạ lẫm, bỗng nhiên xị mặt, lần lượt nhìn hai cậu bạn của mình ở bên cạnh cô, giận hờn trách móc:
“Hai người không kể cho cô ấy bất cứ điều gì về tôi à?”
Hoàng Lâm đột nhiên phá lên cười, còn Hàm Vũ Phong làm vẻ mặt dửng dưng, nở nụ cười khinh miệt chòng ghẹo:
“Việc gì cô ấy phải biết đến cậu?”
“Thật ư? Thật vậy ư? Sau tất cả những gì tôi làm, cô ấy không cần
biết đến tôi?”, Tóc Đỏ vờ đau đớn, bẽ bàng hỏi. Vũ Lục Hàn tưởng thật,
vô cùng hoang mang.
“Đừng trẻ con nữa, Mike. Cả thế giới không cần biết đến cậu đâu!”,
Hoàng Lâm vừa khúc khích cười, vừa dội cho Tóc Đỏ một gáo nước lạnh.
Trần Hải Minh giận dỗi uống cạn ly cocktail.
“Nước Anh biết đến tôi! Giới ẩm thực biết đến tôi! Tôi là Vua!”
“Được rồi!”, Thư Sinh phẩy tay, quay sang Vũ Lục Hàn, “Cậu ấy là
người đã giành quán quân cuộc thi Master Chef ở Anh mười năm trước, là
quán quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử cuộc thi đấy!”
“Thật sao?”, Vũ Lục Hàn thốt lên, “Anh chính là Mike The Master, tác giả cuốn sách dạy làm bánh ‘We’re all Bakers’?”
“Đấy, cô ấy biết đến tôi!”, Trần Hải Minh rú lên sung sướng, nhào người về phía Vũ Lục Hàn, “Em đã đọc sách của tôi?”
“Em đang học làm bánh, nên đã mua hết cả bộ…” cô đỏ mặt trả lời. Trần Hải Minh trở nên hăng hái, đập mạnh tay lên bàn.
“Tôi nổi tiếng hơn tất cả các cậu!”, cậu tự hào tuyên bố, “Vũ Lục Hàn, từ bây giờ em chính là đệ tử yêu quý nhất của tôi!”
“Đùa vậy được rồi”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng ngắt lời. Hắn lườm Tóc Đỏ
với đôi mắt sắc lạnh nhất. “Vũ Lục Hàn sẽ không trở thành của ai cả.”
“Nào, đừng thay cô bé quyết định như vậy”, Tóc Đỏ không vừa, đáp lại bằng cái nhìn nghịch ngợm, “Cô ấy cũng đâu phải của cậu!”
Hắn cứng họng, trừng mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Rõ ràng tên này ngầm muốn hắn phải tuyên bố rằng hắn đã tỏ tình với Vũ Lục Hàn. Hắn cũng muốn, nhưng có một chút ngập ngừng và có một điều gì đó ngăn
chặn suy nghĩ ấy. Vũ Lục Hàn vẫn chưa nói yêu hắn?
“Làm sao cậu có thể tùy tiện nhận cô ấy là đệ tử như thế được!”,
Hoàng Lâm cũng tỏ ra không hài lòng, “Thứ tư này Tiểu Hàn sẽ đến công ty của tôi thử việc. Cô bé này khả năng lớn sẽ là nhân viên của tôi!”
“Cả cậu nữa, thằng quỷ!”, Tóc Đỏ trợn mắt, “Công ty của cậu có hàng
nghìn người nộp CV mỗi đợt tuyển người thử việc. Làm sao cậu biết không
có ai nổi trội hơn, không phải định lạm quyền thiên vị đấy chứ?”
Hoàng Lâm ấm ức lườm cậu, biết rằng Trần Hải Minh đã nói đúng. Tóc Đỏ làm hai cậu bạn thân á khẩu, hí hửng cười với Vũ Lục Hàn.
“Em không cần bận tâm đến chúng nó đâu! Muốn học làm bánh thì hãy tìm đến tôi. Tôi sẽ hướng dẫn em mọi thứ trong khả năng của mình!”
Vũ Lục Hàn lúng túng gật đầu. Cô không ngờ cả ba chàng trai ngồi đây, mỗi người lại mang đến cho cô một cơ hội mà cô rất cần, rất muốn. Vũ
Lục Hàn đam mê thiết kế, Hoàng Lâm ngỏ lời mời cô đến thử việc tại công
ty mình. Vũ Lục Hàn yêu nhiếp ảnh, Hàm Vũ Phong lập tức thay đổi chiến
lược kinh doanh, trao cho cô một công việc chính thức tại tập đoàn của
hắn. Vũ Lục Hàn mong muốn làm bánh để hoàn thiện tay nghề nấu bếp, giờ
lại gặp Trần Hải Minh là một chuyên gia ẩm thực, nhận lời giúp đỡ cô
nâng cao khả năng của mình. Cô không biết bản thân quá may mắn, hay đang được ưu ái nữa. Mọi cơ hội ngày hôm nay ập đến với cô, đều nhờ có Hàm
Vũ Phong.
Chu Bạch Thảo, tuy là con gái của người chủ quỹ Chu Thượng Khiết, vẫn chọn cách mang đến quỹ một vật từ thiện gây sửng sốt. Đó là ‘Heavenly
“70” Fantasy Bra’ của Victoria’s Secret xuất hiện cùng với siêu mẫu Tyra Banks. Chiếc fantasy bra được chế tác trong 275 giờ với 10 carat vàng
trắng và 2900 viên kim cương nhỏ, trung tâm là viên kim cương hình quả
lê 70 carat. Đây là chiếc fantasy bra duy nhất có người mua, Chu Bạch
Thảo đã mua lại từ người đó với giá mười lăm triệu đô. Lúc này, nàng đặt giá gốc của bộ fantasy bra cho buổi đấu giá: mười triệu đô la Mỹ. Tuy
vậy, nàng biết chắc rằng bộ váy này sẽ được đưa thẳng vào quỹ. Vậy mà,
nó lại lọt vào tay Hoàng Lâm với mức giá không-ai-xâm-phạm: hai mươi
triệu đô!
“Anh mang về cho ai vậy?”, Chu Bạch Thảo vờ sửng sốt hỏi với một nụ cười. Hoàng Lâm nhún vai tỏ vẻ mờ ám.
“Anh đã tìm thấy, chỉ là chưa làm cách nào có được thôi!”
Và cậu quay về phía Vũ Lục Hàn. Ánh mắt chàng thư sinh đụng phải cái
nhìn sắc lẹm của Hàm Vũ Phong, nhưng cậu thay vào đó bình tĩnh cười đắc
thắng. Chu Bạch Thảo mở to mắt bất ngờ. Hoàng Lâm chưa bao giờ nghĩ đến
chuyện kết hôn, huống hồ lại còn không tán được. Thế giới mà nàng thường thấy đột nhiên trong chốc mắt đảo lộn. Cứ như thể mọi người không còn
là chính mình nữa vậy!
Không khí trên chiếc bàn gần sân khấu trở nên nặng nề, không ai nói
với ai câu nào. Ai cũng cố theo dõi buổi đấu giá để không phải gượng
gạo, chỉ có cô nàng Dương Dương không hiểu chuyện nên vô cùng bình thản. Trần Hải Minh sau đó đấu giá thành công một chiếc đồng hồ nam nạm vàng
của một ca sĩ trẻ, và Chu Bạch Thảo dành được một năm tập gym từ ngài
giám đốc một trung tâm fitness nổi tiếng đắt đỏ. Từ Thiên đến muộn,
không mang từ thiện món đồ mà tình nguyện đấu giá ba tháng khám chữa
bệnh riêng bởi chính Từ Thiên, miễn phí, với mức đấu giá khởi đầu vẻn
vẹn hai đô la! Rất nhiều người tranh giành sự phục vụ của vị bác sĩ trẻ
chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc đã dấy mức giá lên ba nghìn đô. Rốt cuộc,
một lần nữa gây bất ngờ chính là Hàm Vũ Phong, giành lại về tay mình với giá mười nghìn đô. Cô hoang mang nhìn hắn kèm một chút lo ngại. Vì sao
hắn lại muốn có ba tháng khám chữa bệnh miễn phí của Từ Thiên? Hắn… mắc
bệnh gì sao?
“Món quà từ thiện cuối cùng hấp dẫn tuyệt đối đến từ ông trùm bất động sản, Ngài Hàm Vũ Phong!”
Căn phòng im lặng lắng nghe. Vũ Lục Hàn cũng nhận thấy bản thân hồi hộp vô cớ.
“Chuyến du lịch Anh quốc bảy ngày sáu đêm tài trợ hoàn toàn bởi Tập
đoàn ACorp và hãng hàng không Bristish Airway, nghỉ tại khu phòng áp mái hoàng gia, khách sạn năm sao Corinthia, London, giá khởi điểm một trăm
năm mươi nghìn bảng Anh!”
“Trời đất, là bao nhiêu vậy?”, Vũ Lục Hàn kinh hãi thốt lên. Đây là con số vô cùng lớn đối với Vũ Lục Hàn.
“Khoảng hai trăm ba mươi nghìn đô”, Trần Hải Minh vẫn bình tĩnh đáp. Ôi, một con số khổng lồ để từ thiện!
Những tiếng hô báo giá lác đác vang lên. Vũ Lục Hàn thấy đầu óc mụ
mị. Vẫn có người chịu chi cả trăm triệu đô để mua một chuyến du lịch?
“Em đừng kinh hãi quá như vậy!”, Hoàng Tử thấy biểu hiện của cô, phì
cười xoa đầu, “Những người ngồi xung quanh em trong căn phòng này là
những người có thể kiếm hàng chục nghìn đô một ngày. Đừng lo họ vung vãi tiền!”
“Họ đang rất không ngoan đấy, cô bé ạ”, Trần Hải Minh tiếp lời, “Bình thường để đi một tour du lịch chừng ấy ngày và ở căn phòng như vậy,
chúng tôi phải mất đến gần một tỷ đô! Giá khoang hạng nhất trên Bristish Airline không hề rẻ. Căn hộ khu hoàng gia của khách sạn Corinthia có
thể nói là đắt nhất cả nước, bởi nó nhìn ra sông Thames, tháp Big Ben và London Eye… Thậm chí có dịch vụ spa, có phòng chứa rượu, đồ ăn do
Hélène Darroze thể hiện; có những cuốn sách bản giới hạn đắt giá, nội
thất sang trọng, rất nhiều nhung và lụa… Không một ai bỏ ra hai trăm
triệu đô mà có thể ở một nơi như vậy!”
“Nhưng họ đang đấu giá, có thể sẽ trở lại giá ban đầu!”, Vũ Lục Hàn
bối rối hỏi lại. Cùng lúc đó, “món đồ” Hàm Vũ Phong mang đến đấu giá đã
thuộc về một cặp vợ chồng đạo diễn truyền hình nổi tiếng, với giá hai
trăm mười nghìn bảng!
“Em thấy chưa, họ sẽ không đẩy mức giá lên cao nữa đâu”, Hoàng Lâm
khúc khích cười, “Đến một ngưỡng nào đấy, người ra sẽ buộc phải buông
bỏ. Giá gốc là một trăm năm mươi nghìn bảng, giá chốt là hai trăm mười
nghìn bảng, vẫn là quá rẻ so với việc bỏ tiền đi thật! Vũ Phong đã bù
phần lỗ cho Bristish Airway và bù phần thiếu cho khách sạn rồi. Cậu ta
chỉ tính duy nhất tiền phòng sáu đêm để làm giá gốc thôi, phần còn lại
thiếu cậu ta chịu tất! Người biết suy nghĩ một chút sẽ lập tức đấu giá
thôi…”
Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn. Hắn chẳng tỏ vẻ gì khi được khen ngợi.
“Phải nói rằng James luôn thắng ở mấy khoản tính toán làm ăn này!”,
Trần Hải Minh ngưỡng mộ nói. “Mỗi năm từ thiện cậu ta lại mang đến những thứ khác nhau, góp vào quỹ một khoản khổng lồ. Cậu ta như một cổ đông
quan trọng của quỹ này vậy!”
Hàm Vũ Phong, người đầu tiên xây nhà chịu lỗ cho những người thất
nghiệp, vô gia cư. Hàm Vũ Phong, người luôn luôn đóng góp nhiều nhất cho những quỹ từ thiện. Vũ Lục Hàn không thể tìm thấy một thiên thần nào
tuyệt vời hơn nữa.
Buổi đấu giá kết thúc, như mọi năm, giờ là màn khiêu vũ cuối cùng.
Các cặp đôi cùng nhau trở lại phòng khiêu vũ. Hàm Vũ Phong lập tức quay
sang nhìn Hoàng Lâm khi họ đứng dậy.
“Tôi có thể khiêu vũ với Vũ Lục Hàn không?”, hắn hỏi, tuy chỉ để cho
lịch sự. Hoàng Lâm có chút phật ý, rất không muốn, nhưng rồi tự nhắc nhở bản thân không được vội vàng, phải dần dần tìm hiểu về Vũ Lục Hàn và
Hàm Vũ Phong. Cậu cười nửa miệng:
“Vũ Lục Hàn, em muốn chứ?”
Tất nhiên là có! Thế nhưng cô lại áy náy với Thư Sinh. Cô nhìn cậu, chưa kịp nói gì thì cậu đã ngắt lời:
“Chúng ta đã khiêu vũ cùng nhau rồi. Em cũng nên thực hành những gì
tôi đã dạy chứ?”, và Hoàng Lâm nhìn Chu Bạch Thảo, “Anh sẽ khiêu vũ cùng Tiểu Bạch Thảo.”
“Tuyệt! Chẳng ai muốn hỏi ý em sao?”, nàng tức giận nói. Hắn chuyển
sự chú ý sang nàng. Thật không lịch sự khi có thể trước mặt bạn nhảy của mình ngỏ ý khiêu vũ cùng người khác.
“Sao cũng được!”, nàng làu bàu khi thấy ánh mắt của Hàm Vũ Phong. Hắn đã hoàn toàn phá hỏng buổi tối của nàng.
Hàm Vũ Phong, chẳng có một chút vướng bận khi làm Chu Bạch Thảo không vui, nắm tay Vũ Lục Hàn bước ra cửa. Cô nhìn theo Hoàng Lâm một chút,
chỉ yên tâm khi cậu cười thoải mái vẫy tay chào. Trở lại phòng khiêu vũ, Vũ Lục Hàn đụng ngay Từ Thiên đứng ở gần đó. Anh nhìn thấy cô đi bên
cạnh hắn, không còn biểu hiện ngạc nhiên như trước.
“Thật bất ngờ khi người đoạt được sự phục vụ của tôi là cậu”, anh
điềm tĩnh cười, nói với hắn. Hắn dường như đang vô cùng căng thẳng, Vũ
Lục Hàn nhận ra điều đó khi đột nhiên hắn thả tay cô, đút tay vào túi
quần. Tuy khuôn mặt bình thản, khí chất lãnh đạm, nhưng cơ mặt căng
cứng, đôi mắt chỉ nhìn thẳng vào Từ Thiên, không có một chút để ý tới cô gái Vũ Lam đi cạnh anh.
“Đó là món quà dành tặng Vũ Lục Hàn”, hắn vô cảm đáp. Từ Thiên tỏ ra bất ngờ, Vũ Lục Hàn cũng vậy.
“Không ngờ”, anh nói với cô, “Có ngày người ta mua sự phục vụ của anh để dành tặng em!”
Vũ Lục Hàn xấu hổ đỏ mặt, chỉ biết cười. Cô không biết phải nói thế
nào với hắn, hay với Từ Thiên. Cô còn bận phân tích hành động của Hàm Vũ Phong lúc này. Hắn thật khó đoán. Một giây trước, hắn còn vô cùng xúc
động thể hiện tình cảm với cô. Một giây sau, bùm, bỗng dưng lạnh lùng
khó tả. Phải chăng hắn không muốn ai biết hắn yêu cô? Suy nghĩ đến đó,
Vũ Lục Hàn có đôi chút chạnh lòng.
“À, xin lỗi. Vũ Lục Hàn, em đã gặp Vũ Lam. Hàm Vũ Phong, đây là Vũ
Lam. Vũ Lam, đây là Hàm Vũ Phong”, Từ Thiên nhanh chóng giới thiệu. Chỉ
lúc này hắn mới chuyển ánh nhìn sang cô gái đẹp nãy giờ vẫn đứng cạnh
chàng bác sĩ. Ánh mắt hắn có một chút thay đổi, tuy gương mặt lạnh tanh. Họ bắt tay nhau, Vũ Lam nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Hân hạnh được gặp anh”, Vũ Lam nở nụ cười nửa miệng, cố dò đoán cảm
xúc của Hàm Vũ Phong. Hắn không cười, không nhìn đi chỗ khác.
“Hân hạnh.”
Từ xa, Trần Hải Minh quan sát họ và ngầm đánh giá hắn. Vẫn còn tự
chủ. Vũ Lam thực chất đã xuất hiện cùng Từ Thiên ở bữa tiệc khai trương
khu resort, chỉ là may mắn hắn không chạm mặt ả. Cậu đã thành công giữ
cho ả không thể đến gần hắn hôm ấy, sau đó thậm chí còn cử người theo
dõi Vũ Lam một thời gian chỉ để chắc chắn cô ta không tìm cách tiếp cận
trở lại với Hàm Vũ Phong. Vậy mà hôm nay… Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
thôi, Tóc Đỏ trầm tư, chỉ là cậu không ngờ Từ Thiên vẫn đi cùng cô ả đó. Cậu không biết vì sao ả quen biết Từ Thiên, chàng bác sĩ này mọi năm
thường chỉ đi một mình. Kể cả năm nay anh ta đi cùng Vũ Lục Hàn, cậu
cũng không thấy bất ngờ bằng việc này. Vũ Lam quả thực vẫn rất cao tay.
Sau khi Từ Thiên cùng Vũ Lam quay đi, Vũ Lục Hàn mới quay sang hỏi hắn.
“Anh quen cô ấy sao?”
“Không”, hắn đáp ngay lập tức. Hắn cúi xuống nhìn Vũ Lục Hàn, đặt hai tay lên eo cô, nhìn vào mắt cô để trấn an. Cô ấy liệu có để ý quá
không? “Tôi trông giống như đã quen cô ấy sao?”, hắn mạo hiểm hỏi lại
nhưng biểu hiện vô cùng dịu dàng. Vũ Lục Hàn mặc nhiên bị đánh lừa bởi
điều đó.
“Không hẳn…”, cô lơ đễnh đáp.
Thế nhưng, trong lòng cô vẫn theo đuổi ý nghĩ Vũ Lam đã quen biết từ
trước với hắn. Bởi ánh mắt cô gái đó nhìn cô, trong một khoảnh khắc,
thật giống với ánh mắt Chu Bạch Thảo vẫn dành cho Vũ Lục Hàn. Không có
cô gái nào mới gặp hắn, không biết hắn mà lại nhìn cô như vậy. Hàm Vũ
Phong phủ nhận điều này, cô tuy muốn tin tưởng hắn, nhưng lại không muốn tin một trăm phần trăm. Nếu có cơ hội, cô chắc chắn sẽ hỏi Từ Thiên về
cô gái tên Vũ Lam ấy. Trong thâm tâm, Vũ Lục Hàn đã mơ hồ nhớ lại, hắn
từng đề cập tới cái tên này khi họ mới gặp nhau. Hoặc chính cô nhắc đến, cô cũng không nhớ nữa…
Dàn nhạc bắt đầu chơi, và các cặp đôi cùng nhau chuẩn bị cho màn
khiêu vũ. Đó là bài hát ‘So close’ của Jon McLaughlin. Bài hát Vũ Lục
Hàn vô cùng yêu thích. Và họ bắt đầu khiêu vũ cùng với những nốt nhạc.
“You’re in my arms
Em đang ở trong vòng tay của anh
And all the world is calm
Và thế giới thật bình yên
The music playing on for only two
Âm nhạc vang lên dành riêng cho đôi ta
So close together
Chúng ta thật gần
And when I’m with you
Khi anh ở bên em
So close to feeling alive…
Thật gần, anh cảm thấy anh đang thật sự sống…”
Bài hát này như dành cho cô và hắn vậy. Vũ Lục Hàn xúc động nhìn hắn, không ngại ngần quàng tay quanh cổ Hàm Vũ Phong. Hắn chỉ cười nhẹ. Họ
không khiêu vũ như những cặp đôi khác mà chậm rãi bước đi theo nhịp điệu của riêng mình.
“A life goes by
Một cuộc đời trôi đi
Romantic dreams must die
Những giấc mơ lãng mạn đều phải héo mòn
So I bid mine goodbye and never knew
Nên anh nói lời tạm biệt và chưa bao giờ từng biết
So close was waiting, waiting here with you
Anh đã ở đây chờ đợi, chờ đợi, cùng với em
And now forever I know
Và bây giờ, anh mãi mãi biết
All that I want is to hold you
Tất cả những gì anh muốn là được ôm em
So close
Thật gần…”
Hàm Vũ Phong nắm lấy tay cô, và họ bắt đầu khiêu vũ. Hắn chưa bao giờ để ánh mắt rời khỏi đôi mắt cô. Vũ Lục Hàn nhìn thấy một sự bất ổn
trong đó.
“So close to reaching that famous happy end
Thật gần để chạm tới niềm hạnh phúc hoàn hảo đó
Almost believing this one’s not pretend
Anh gần như tin rằng mọi thứ không phải là sự giả dối
And now you’re beside me and look how far we’ve come
Và bây giờ em đang ở bên anh, hãy nhìn xem chúng ta đã đi được bao xa
So far, we are, so close
Chúng ta thật xa, mà cũng thật gần…”
Hàm Vũ Phong xuất sắc đưa Vũ Lục Hàn di chuyển theo dòng chảy của âm
nhạc, một số cặp đôi đã ngừng lại chỉ để hai người họ được thoải mái
khiêu vũ giữa ánh sáng của bóng đèn rọi chiếu. Chưa ai từng thấy Hàm Vũ
Phong khiêu vũ như vậy, và Vũ Lục Hàn cũng không bao giờ tin mình có thể khiêu vũ một cách tự nhiên dưới sự dẫn dắt tài tình của hắn. Nhạc dạo
chơi như để dành riêng cho họ, đúng vậy. Khi âm nhạc lắng xuống, giọng
hát của Jon McLaughlin lại vang lên.
“Oh how could I face the faceless days
Ôi, làm sao anh có thể đối mặt những ngày tồi tệ ấy
If I should lose you now?
Nếu anh đánh mất em ngay lúc này?
We’re so close
Chúng ta thật gần
To reaching that famous happy end
Để chạm tới cái kết hạnh phúc đáng mong đợi ấy
Almost believing this one’s not pretend
Anh gần như đã tin rằng điều này không phải là giả dối
Let’s go on dreaming for we know we are
Hãy cứ mơ mộng để biết chúng ta là ai…”
Vũ Lục Hàn chợt thấy lòng mình chùng xuống. Bài hát này quá buồn để dành cho họ. Hắn kéo cô vào sát mình, và để mặc cảm xúc trôi theo
những khoảng lặng cuối cùng của bài hát. Khuôn mặt hắn đã ở rất gần cô.
” So close…
Chúng ta thật gần…”
Không khí lắng đọng, mọi ánh mắt đều hướng theo cặp đôi đang đứng nổi bật giữa anh đèn. Tim cô đập rất mạnh, đôi mắt mờ đi, chỉ còn nhìn thấy hắn.
” So close..
Thật gần…”
Vũ Lục Hàn nín thở chờ đợi. Nhưng không có gì xảy ra.
” And still so far..
Và cũng rất xa…”
Những nối nhạc cuối cùng day dứt, não nề, kéo dài và ngừng hẳn. Mọi
người rộn ràng vỗ tay trước màn khiêu vũ đầy cảm xúc giữa Hàm Vũ Phong
và cô gái họ Vũ. Hắn thở ra, lùi lại, tuy bàn tay vẫn đặt trên eo cô.
Cách hắn nhìn cô lúc này hoàn toàn khác khi nãy. Chứa đựng một loại tình cảm mà Vũ Lục Hàn tin là thật, thứ tình cảm khiến hắn phải thốt ra
tiếng yêu cô. Nhưng kèm theo đó là một nỗi dằn vặt lớn, dằn vặt với một
điều gì đó Vũ Lục Hàn không thể nghĩ được. Cô tin rằng hắn có tình cảm
với mình. Nhưng thứ tình cảm đó lớn đến đâu, cô không thể chắc chắn.
Hàm Vũ Phong mâu thuẫn với chính bản thân. Ngay bây giờ, tim hắn đập
mạnh vì cô gái trước mặt. Hắn biết hắn yêu Vũ Lục Hàn, không có bộ phận
nào trong cơ thể hắn phản đối điều đó cả. Nhưng tại sao hắn không thể tự nhiên với cô, không thể cảm thấy bình thường. Một phần trong tâm trí
hắn vẫn hướng về người con gái khác đang ở đâu đó trong căn phòng này.
Nếu không có cô gái đó, thì hắn, chắc chắn sẽ trao cho Vũ Lục Hàn một nụ hôn. Bây giờ, bỗng nhiên, hành động của hắn lại trái ngược với suy nghĩ. Thậm chí, ngay cả trong suy nghĩ, hắn vẫn tự mâu thuẫn
với chính mình. Có nhanh quá không, để lãng quên mối tình ôm trong lòng
suốt tám năm trời, và yêu thương một cô gái mới quen biết một tháng
trước? Nếu không vì mãi nhớ thương, đau khổ vì một người suốt tám năm
ấy, hắn liệu có chú ý tới Vũ Lục Hàn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT