Trên đường lái xe đưa Vũ Lục Hàn về nhà, Hoàng Lâm lại yên ắng một
cách kì lạ. Cậu mở những bài hát nhẹ nhàng hơn, không phải những bản
nhạc sôi động như lúc trước. Vũ Lục Hàn chỉ biết tập trung lắng nghe
điệu nhạc, không biết người ngồi trên ghế lái kia đang nghĩ gì. Anh ấy
cũng thay đổi xoành xoạch như Hàm Vũ Phong vậy, cô nghĩ. Đàn ông thật
giống nhau.
“Vì sao anh… lại mời em?”, Vũ Lục Hàn quyết định hỏi. Thư Sinh phì cười.
“Không được sao?”
“Không phải… Em cứ nghĩ anh sẽ đưa một cô bạn gái nào đến…”
“Đây không phải bữa tiệc chơi bời, tôi không thể xuề xòa trong việc
mời một người đồng hành”, cậu quay sang cô mỉm cười, “Khi thấy Hàm Vũ
Phong đồng ý đi cùng Chu Bạch Thảo, tôi đã nghĩ ngay đến em. Em không
thể đứng ngoài cuộc vui này được, phải không?”
“Vâng…”, Vũ Lục Hàn lí nhí đáp. Quả thật, nghĩ đến việc Hàm Vũ Phong ở lại bữa tiệc đến tận khuya cùng bạn gái Chu Bạch Thảo, cô lại vô cớ bứt rứt trong lòng. Hắn thậm chí còn không muốn cô tham gia, rõ ràng khiến
cô bực bội gấp đôi. Bởi vậy, nhất định cô phải đi. Đây là một bữa tiệc
hóa trang, cô sẽ rất xinh đẹp. Nhất định là sẽ rất xinh đẹp.
“Em dường như đã bắt đầu làm quen với những điều này”, Hoàng Lâm cười tủm tỉm, “Tất cả những bữa tiệc gần đây tôi tham gia đều có sự có mặt
của em. Chẳng phải vậy sao?”
“Em… có phải mặt dày quá không, khi mà bám theo Hàm Vũ Phong đi khắp
nơi để gặp anh?”, Vũ Lục Hàn hóm hỉnh chọc ghẹo. Hoàng Lâm bật cười, đôi mắt nheo lại thích thú.
“Nếu là để gặp tôi thì em đã thành công rồi”, cậu nghiêng người về phía cô, “Không phải lần này tôi mời em đi cùng sao?”
“Vâng, vậy em là một kẻ rất giỏi theo đuổi!”, cô cười khúc khích. Hoàng Lâm không đáp ngay, ánh mắt tỏ ra phức tạp.
“Đúng vậy. Nếu em theo đuổi tôi thì em đã thành công rồi đấy.”
Câu nói lửng lơ của cậu khiến Vũ Lục Hàn có chút bối rối, không rõ
cậu cũng đang hùa theo cô đùa giỡn hay đang nói nghiêm túc. Cô không thể phân biệt nổi.
“Được rồi, nhà em ở chỗ nào vậy?”, Hoàng Lâm bỗng đổi chủ đề. Vũ Lục
Hàn giật mình nhìn ra bên ngoài. Cậu đã đi gần đến ngõ nhà cô.
“Dừng lại ở đây thôi! Em sẽ đi bộ vào nhà!”
“Không để tôi đưa em về tận nơi sao?”, Hoàng Lâm cho xe di chuyển chậm lại.
“E rằng em sẽ khó giải thích với bố mẹ nếu họ nhìn thấy anh…”, Vũ Lục Hàn rụt rè đáp. Thư Sinh phì cười, dừng xe lại sát ngõ. Vũ Lục Hàn tháo dây an toàn, trước khi xuống xe còn quay lại nhìn cậu.
“Cảm ơn anh!”
“Tôi sẽ nhắn tin cho em. Hẹn mai gặp lại.”
“Chào anh! Anh đi về cẩn thận!”, và Vũ Lục Hàn chui ra khỏi xe.
“Hãy giữ cho mình thật xinh đẹp nhé, cô gái của tôi!”, Hoàng Lâm hạ
cửa kính, nói với ra kèm một nụ cười ngọt ngào, và cho xe di chuyển. Vũ
Lục Hàn đỏ mặt trước cái cách chàng trai ấy gọi mình, nhìn theo chiếc xe đỏ bóng loáng. Rồi cô rảo bước thật nhanh về nhà, với chiếc túi to đựng bộ váy xinh xắn và đôi giày Louboutin. Cô sẽ xinh đẹp cho đến khi gặp
lại Hàm Vũ Phong!
Vũ Lục Hàn hớn hở bước vào nhà. Cả bố và mẹ cô đều đang ngồi xem ti vi ở phòng khách.
“Tiểu Hàn, con học muộn thế sao? Đã ba giờ chiều rồi, con đã ăn gì
chưa, có đói không? Bố mẹ để phần cho con đấy!”, mẹ Vũ Lục Hàn ngay lập
tức đứng dậy ôm lấy cô, toan bước vào bếp. Vũ Lục Hàn vội vàng chạy
theo.
“Con ăn với bạn rồi! Bọn con… đi mua sắm chút đồ nên con về muộn, bố mẹ sao chưa đi nghỉ?”
“Mẹ chờ con mà! Con lại mua đồ về may vá sao?”, bà Vũ nhón chân nhìn
vào túi đồ Vũ Lục Hàn đang xách trên tay. Cô cười tủm tỉm, đưa ra phía
trước cho mẹ nhìn rõ.
“Một đôi giày cao gót? Và kia là…?”, bà Vũ thốt lên, nhấc chiếc giày
ra khỏi túi đồ. Vũ Lục Hàn đã yêu cầu đặt đôi giày vào bên cạnh túi đựng váy, vì không muốn phải ôm theo cả hộp đựng giày bên người. Rõ ràng cô
gái nhỏ chẳng biết gì về giá trị thật của đôi giày.
“Váy, một bộ váy dạ hội, mẹ ạ!”, cô tự hào đáp.
“Cho dịp gì vậy? Con chưa bao giờ đi giày cao gót!”, bà Vũ kinh ngạc
nhìn con. Phản ứng của vợ khiến bố Vũ Lục Hàn cũng tò mò ngoái lại.
“Con mua đôi giày này và chiếc váy đó, có đắt không hả?”
“Bố, mẹ”, Vũ Lục Hàn hí hửng cười, “Không đắt, không đắt đâu. Tối
mai… trường con… có tiệc… từ thiện! Con… ở trong Hội học sinh… nên con…
phải tham gia! Vâng… nên con mới đi mua đồ cùng bạn…”, Vũ Lục Hàn suy
nghĩ rất nhanh, tuy vậy khi nói xong lại thấy áy náy.
“Con? Trong Hội học sinh? Từ bao giờ…”, mẹ Vũ Lục Hàn hoàn toàn bất
ngờ, đặt đôi giày xuống đất và nhào đến ôm con gái, “Ôi, con đã thật sự
thay đổi rồi! Không còn thu mình lại một góc nữa… Bố mẹ rất tự hào về
con!”
“Vâng…”, cô đáp khẽ, thấy vô cùng có lỗi với bố mẹ. Cô không muốn,
nhưng cũng không thể nói ra sự thật ngay bây giờ. Cô đã thành nhân viên
của ACorp. Cô nhận lương của ACorp. Cô nhận lương của Hàm Vũ Phong. Cô
nhận lương từ tiệm cà phê của Lý Tâm Tâm. Sắp tới, nếu may mắn, cô tiếp
tục trở thành nhân viên của Hoàng Lâm. Cô sẽ nhanh chóng trả nợ và trở
về với mẹ thôi. Cô sẽ chữa được bệnh cho mẹ. Chẳng có gì nằm ngoài tầm
kiểm soát cả…
“À bố, mẹ, con muốn thông báo rằng con đã chính thức trở thành nhân
viên của Tập đoàn ACorp”, Vũ Lục Hàn lí nhí nói trong khi vẫn còn rúc
trong lòng mẹ. Cả bố và mẹ cô, tuy bình thường có thể không nghe thấy cô nhưng hiện giờ lại nghe rất rõ.
“Con nói sao? Con không đùa chứ?”, ông Vũ bật dậy từ trên ghế, vội
vàng chạy đến chỗ con, “Con làm gì? Vì sao con xin được việc? Lương có
cao không?”
“Con… là nhân viên bán thời gian”, Vũ Lục Hàn không nói cụ thể. Bố mẹ cô vốn không biết cô đam mê nhiếp ảnh từ rất lâu, “Bằng ba tháng lương
hiện giờ của con ở quán cà phê. Nó cũng không quá lớn, nhưng…”
“Quá tuyệt rồi, con gái ạ!”, bà Vũ sung sướng đến nỗi Vũ Lục Hàn có
thể nghe tim mẹ đập rất mạnh. Cô sợ hãi vùng ra khỏi vòng tay mẹ.
“Con đi lấy thuốc cho mẹ nhé?”, cô hoảng hốt. Bà Vũ bật cười thật lớn.
“Không, tim mẹ không sao! Không ai lên cơn đau tim khi quá hạnh phúc cả!”
“Con, vì sao con lại được nhận vào Tập đoàn của họ? Trời ơi, làm việc cho họ là ước mơ của hàng vạn người đấy!”, ông Vũ sửng sốt, khuôn mặt
đan xen giữa một sự bùng nổ của hạnh phúc và một hi vọng về tiền đề của
con gái mình, “Sếp của họ để ý đến con ư?”
Bố nói đúng rồi đấy. Cô gái nhỏ cười méo xẹo, “Vâng… anh trai của…
bạn cùng phòng của con, có người thân… quen biết với… một nhân viên của
tập đoàn ACorp. Nhân viên đó khá thân với vị sếp của họ, nên khi… ừm,
anh trai bạn ấy nhận ra khả năng của con… phù hợp với công việc của Tập
đoàn, thì anh ấy… liên hệ với người thân mình để người ta giới thiệu
con…”, cô lúng búng từng chữ trong miệng, giọng nói ngày càng nhỏ. Ôi,
những câu chuyện của cô ngày càng đi quá xa rồi!
“Ôi, chúng ta phải ăn mừng ngay thôi! Cô bạn của con thật tuyệt!
Dường như từ khi gặp con bé, con trở nên năng động, may mắn, thuận lợi
hơn hẳn!”, mẹ cô hồ hởi nói, “Con nhất định phải mời con bé đến nhà mình để bố mẹ cảm ơn đấy! Hay ngày mai mời bạn đến nhà mình ăn, rồi hai đứa
cùng nhau đến trường mà dự tiệc?”
Vũ Lục Hàn hoảng sợ, lạnh buốt sống lưng, não bộ vận hành nhanh nhất có thể.
“Không… không được ạ! Bạn ấy đã… về nhà mất rồi, không thể tham dự bữa tiệc được!”
“Về nhà? Bạn con không phải người ở đây?”
“Vâng… bạn ấy ở ngoại ô thành phố…”, cô lí nhí đáp. “Bạn ấy về nhà vào cuối tuần…”
“Ồ, chẳng trách cuối tuần con lại về với bố mẹ!”, mẹ cô dịu dàng,
“Vậy khi nào có dịp, nhớ mời bạn về nhà mình nhé! Bố mẹ sẽ đãi bạn con
một bữa thật ngon lành!”
“Vâng…”, cô gái nhỏ thở phào. Nói dối bố mẹ chưa bao giờ là việc dễ dàng.
“Vậy con… lên phòng trước nhé! Chiều nay con vẫn đến làm chỗ chị Lý”, cô cố tình chuyển hướng câu chuyện, hôn nhanh lên má mẹ, chạy lại ôm bố rồi cúi xuống xách đôi giày chạy lên phòng. Khi cửa phòng đóng lại, Vũ
Lục Hàn mới cảm nhận độ liều của mình. Cô chưa bao giờ như vậy trước
đây, Vũ Lục Hàn thật sự đang thay đổi rồi!
Sau chuyến xe bus dài, Vũ Lục Hàn rảo bước tới quán cà phê nhỏ của Lý Tâm Tâm. Cô còn phải xin phép nghỉ việc vào ngày mai nữa. Bữa tiệc diễn ra vào giờ cô đi làm. Nếu có thể, cô sẽ làm bù ca sáng. Quán cà phê đêm nay không quá đông khách, từ xa cô cũng nhận thấy chỉ có vài chiếc xe
dựng trước cửa quán. Cô đẩy cửa bước vào, bên trong là Thái Bảo đang tất bật bưng đồ, và Lý Tâm Tâm đang nói chuyện qua điện thoại. Nhìn thấy
cô, Thái Bảo mỉm cười lịch sự. Vũ Lục Hàn đáp lại bằng nụ cười vừa phải, đi nhanh về phía ngăn tủ của mình và lấy ra bộ đồng phục được gấp gọn.
Khi cô thay đồ xong và bước ra, Lý Tâm Tâm vừa gác điện thoại xuống.
“Ôi, chủ nhà thật đáng sợ! Bà ta viện cớ giá cả thị trường đắt đỏ,
nhất định đòi tăng tiền thuê nhà! Nếu không nhờ cái miệng của Trình Giảo Kim* này thì Lý Tâm Tâm ta đã phải nộp thêm cho mụ một triệu rưỡi! Công bằng ở đâu, chị thậm chí còn không lãi quá năm nghìn một cốc cà phê đen nóng, thậm chí chẳng đủ tiền mua bỉm cho con!”, Lý chủ nhân than trời
than đất ngay khi nhìn thấy Vũ Lục Hàn.
*Trình Giảo Kim: một vị tướng thời Đường, có tài ăn nói lẻo mép và
trí óc tinh ranh không ai sánh bằng. (giải thích theo nhận xét của tác
giả, dựa vào bộ phim, truyện về Trình Giảo Kim và nhân vật Trình Giảo Kim trong bộ phim Tùy Đường Diễn Nghĩa)
Vũ Lục Hàn cười tủm tỉm. Mở quán cà phê là ước mơ của riêng Lý Tâm
Tâm. Chồng chị, Lý Thành, thực chất cũng có công ăn việc làm ổn định,
thu nhập thật sự không đến nỗi nào, vừa sức lo cho gia đình với hai bé con còn nhỏ. Lý Tâm Tâm chán nản chống tay lên bàn.
“Mụ chỉ giảm cho năm trăm, vậy là doanh thu lại hụt đi một triệu nữa…”
“Chị, đừng nghĩ đến việc cắt giảm nhân viên nhé, bọn em đáng thương
lắm!”, Thái Bảo vừa lau bàn, vừa hóm hình đùa giỡn. Lý Tâm Tâm trợn mắt.
“Thế chịu khó bị giảm lương nhé?”
“Em đã hiểu tâm trạng của chị khi nghe tin tăng tiền nhà rồi…”, cậu nam nhân viên lẩm bẩm.
“Vũ Lục Hàn, em có vẻ thảnh thơi”, Lý Tâm Tâm quay sang cô gái nhỏ
đang đứng sau quầy pha chế, “Có bạn trai giàu có, sướng thật!”
“Không phải bạn trai đâu chị”, cô nhẹ nhàng đáp, “Anh ấy là ông chủ của em.”
“Sao?”, chủ quán Lý Tâm Tâm trợn tròn mắt, “Anh ta là sếp của em? Vậy em yêu sếp của mình hả?”
“Không! Em đâu có yêu anh ta!”, Vũ Lục Hàn chối ngay lập tức, nhưng hai má đỏ ửng, “Anh ta… đúng chỉ là sếp của em thôi!”
“Em làm việc với một người nước ngoài? Công việc tốt như vậy, sao còn không xin nghỉ việc ở nơi tồi tàn này đi?”, Lý chủ quán sửng sốt, “Thật đấy! Tội gì?”
“Không, chị”, cô cười mỉm, “Em muốn làm việc cho chị. Em không bận
tâm nếu bị giảm tiền lương đâu. Làm việc cho anh ta… khổ lắm!”
“Khổ á?”, Lý nữ nhân cười lớn, “Anh chàng tây lai đó đến tận chỗ làm
đón em, chờ em làm việc đến tối mịt, trên đời này làm gì có ông sếp nào
như vậy! Ngoại trừ… anh ta cũng để ý đến em…. Này, nói nhỏ. Hai người…
trông đẹp đôi lắm đó!”
“Chị, anh ta có bạn gái rồi”, Vũ Lục Hàn nói ra câu đó với giọng lạnh lùng khắc nghiệt. Cô chưa bao giờ lạnh lùng như thế.
“Ồ, chị xin lỗi…”, Lý Tâm Tâm nghĩ mình đã vô duyên làm cô gái nhỏ
khó chịu, chỉ biết thở dài, “Đúng thật, giàu có, đẹp trai như anh ta,
đời nào để ý chị em mình…”
Đúng vậy. Bỗng dưng Vũ Lục Hàn thấy lòng buồn vô hạn. Kể cả không có Chu Bạch Thảo, bên cạnh hắn ta còn vô vàn cô gái xinh đẹp khác. Đời nào hắn lại để ý đến cô? Thực chất, nếu không vì
tình cờ, có lẽ cô và hắn, cả đời này số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu
ngón tay.
“Chị có chồng con hết rồi đó nha!”, Thái Bảo cười nói, “Đừng để anh
Lý thấy vợ mình còn ở đây tơ tưởng đến trai tây, anh ấy cấm chị đi làm,
vậy là bọn em thất nghiệp!”
“Cậu chỉ thấy sợ thất nghiệp!”, Lý Tâm Tâm nhăn mặt, “Ga lăng vào, rồi tôi năn nỉ chồng tôi cứu giúp các cô các cậu!”
“Nào, chị có mệt không sau khi đã nói nhiều như vậy? Em lau ghế cho
chị nghỉ ngơi nhé?”, Thái Bảo đùa giỡn. Chủ quán họ Lý chỉ biết trợn
mắt, bặm môi.
Vũ Lục Hàn lau quầy một cách lơ đãng. Bỗng nhiên điện thoại réo vang.
“Em đang làm gì vậy? Còn xinh đẹp chứ?”
Tin nhắn đến từ Hoàng Lâm. Dù có một chút lạ lẫm, cô vẫn từ tốn nhắn lại.
“Em đang hoạt động chân tay, nâng cao sức khỏe để tỏa sáng. Em vẫn còn xinh đẹp.”
Chỉ vài giây sau, chàng thư sinh nhắn lại ngay lập tức.
“Tôi thích em ngồi im tỏa sáng hơn. Tôi không tin tưởng cụm từ “hoạt động chân tay” của em.”
“Vì sao? Em làm sao có thể tỏa sáng nếu chỉ ngồi im chứ?”
Cô tiếp tục lau bàn. Sau vài giây, điện thoại báo tin nhắn đến.
“Vì chân tay em cần nghỉ ngơi. Mặt trời vẫn tỏa sáng, và tất cả đều phải quay quanh nó.”
“Thật may là em sống trên Trái đất. Thế nên em mới phải quay.”
“Đừng quay, em sẽ làm vũ trụ này đảo lộn mất. Tôi có thể làm Mặt trăng của em?”
Vũ Lục Hàn khựng lại vài giây, tần ngần nhìn vào màn hình điện thoại. Cậu ta có ý gì khi nhắn tin như vậy?
“Anh muốn tán tỉnh Thỏ ngọc Công chúa?”
“Không, tôi muốn tán tỉnh em.”
Người Vũ Lục Hàn nóng bừng, và tim cô bắt đầu đập mạnh. Hoàng Lâm
thật giỏi đùa giỡn, cô đã hoàn toàn bị lừa rồi! Sau vài giây trấn tĩnh,
cô nhắn lại rất nhanh.
“Câu đó vui nhộn đấy. Anh đã lừa được bao nhiêu cô gái như em rồi? Ôi, không thể tin em đã bị anh đánh lừa!”
Im lặng, cô nhận ra mình đang nắm chặt lấy điện thoại. Tim cô đập
nhanh đến mức chính cô có thể nghe rõ từng nhịp đập. Hoàng Lâm chỉ đùa
thôi, cô tự nói với bản thân mình, không đời nào anh ấy tán tỉnh nhân
viên của bạn thân mình! Tất nhiên rồi, không đời nào!
“Tất cả những người tôi từng hẹn hò đều bị lừa như em. Vậy còn em?”
Tin nhắn ấy đến sau năm phút. Vũ Lục Hàn hít một hơi thật sâu.
“Em xin đầu hàng trước đôi môi dẻo kẹo của anh! Anh có phải là học trò của Trình Giảo Kim không?”
“Không, anh là hiện thân của phù thủy Howl**. Em thích kẹo dẻo chứ?”
**Phù thủy Howl: hãy xem phim “Howl’s moving castle”. Không xem bộ phim này là điều thiếu xót vô cùng lớn đấy!
“Anh đúng là phù thủy! Kẹo dẻo à, em không thích đồ ngọt.”
“Thật sao? Anh đã nghĩ sẽ tặng em một bó kẹo dẻo…”
Vũ Lục Hàn nhoẻn miệng cười. Về độ hài hước, chắc chắn Hàm Vũ Phong chưa thể vượt qua Hoàng Lâm. Cậu cũng là người
năng động, tươi vui nhất trong số những người bạn của hắn. Cậu chưa bao
giờ hết thú vị.
“Anh không muốn em có hàm răng hoàn hảo để tỏa sáng ư?”
“Ồ, anh không nghĩ em sẽ ăn được hết chỗ kẹo dẻo đó. Nó sẽ đến liên tục, và đôi môi mềm mại của em sẽ phải bận rộn đấy…”
Hai má cô đỏ ửng. Chẳng trách Hoàng Lâm lại có nhiều bạn gái đến vậy. Với cách nói chuyện thế này, nếu không phải người quen biết cậu như Vũ
Lục Hàn, thì đã đổ rầm ngay lập tức rồi! Cậu thật biết cách nói chuyện
gợi lên cảm xúc của phái đẹp.
“Vũ Lục Hàn! Nhắn tin trong giờ làm việc, cắt một ngày lương!”, Lý
Tâm Tâm đột nhiên hô to khiến cô giật thót, “Trừ khi… khai ra đang nhắn
tin với ai!”
“Em… chị Lý, em cất ngay, cất ngay!”, Vũ Lục Hàn cười phụng phịu nài nỉ. Lý chủ quán cứng rắn lắc đầu.
“Nào, giao nộp điện thoại đi! Thay bằng cắt lương là tịch thu điện thoại đến hết ca! Chọn đi!”
“Chị, đợi em một chút, em cất liền mà!”, cô cuống quýt nói, bấm phím thật nhanh và gửi đi một tin cho Hoàng Lâm.
“Em vừa bị bắt quả tang. Có thể bớt xinh đẹp. Anh nghỉ ngơi đi nhé! Hẹn mai gặp lại!”
“Nào, khai ra đang nhắn tin cho đối tượng nào, thì điện thoại và tiền lương sẽ được bảo toàn!”, Lý Tâm Tâm vờ cứng rắn, “Khai mau!”
“Được rồi, được rồi!”, Vũ Lục Hàn áy náy uốn éo, “Đó là… một người bạn… của sếp em!”
“Sao? Một người nước ngoài nữa sao?”
“Không, không! Anh ấy là đồng hương của mình!”, cô cười giả lả, “Anh
ấy chỉ… trao đổi với em một chút thôi… Nói đến trao đổi… chị, ngày mai…
em xin nghỉ nhé?”
“Cái gì? Nói lại xem nào?”
“Chị… tối mai… công ty em… mở tiệc! Sếp bắt toàn bộ nhân viên phải
đi! Chị… em làm bù sang ca sáng nhé?”, Vũ Lục Hàn lí nhí nói, cắn môi
chờ đợi. Càng ngày, trình độ kể chuyện của cô càng tốt lên rồi!
“Điều gì khiến em nghĩ chị sẽ đồng ý?”, Lý Tâm Tâm tỏ ra đanh đá. Vũ Lục Hàn nhăn nhó, đáng thương.
“Em sẽ… chụp ảnh sếp em, và… bạn của hắn cho chị…”
“Cái gì? Tôi có chồng rồi nhé!”, chủ quán họ Lý hô lên rất to, nhưng
trong tâm lại muôn phần hí hửng, “Nào, chụp ảnh đẹp một chút thì tôi sẽ
nghĩ lại!”
“Vâng… em hứa! Có bao nhiêu nam ở đó, em chụp hết cho chị xem!”, Vũ Lục Hàn thở phào, được thể lấn tới.
“Phải mỹ nam! Còn không ăn ảnh thì… tốt nhất đừng lưu lại vào khung
ảnh!”, họ Lý lườm cô gái nhỏ một cái, nhưng miệng nở nụ cười to hết cỡ.
“Chị… thật chẳng giống người đã có chồng chút nào!”, Thái Bảo nhắc nhở.
“Kìa, yêu là một chuyện, ngắm là một chuyện. Người đẹp để ngắm, đâu
thể nói là có lỗi với chồng! Này, đàn ông các cậu lấy vợ rồi đi ngắm các em gái xinh tươi thì được, đàn bà phụ nữ chúng tôi chẳng lẽ lấy chồng
lại không được ngắm mỹ nam?”, chị Lý chanh chua. Thái Bảo chỉ biết nhún
vai, cười bất lực trước lý lẽ của chị. Đúng là miệng lưỡi của Lỗ Quốc
Công Trình Giảo Kim!
Trở về từ quán cà phê, Vũ Lục Hàn mới nhận ra Hoàng Lâm đã nhắn cho cô tận ba tin nhắn.
“Bắt quả tang? Em? Làm gì? Ai? Ai có thể khiến cô gái của tôi bớt xinh đẹp?”
Tin nhắn đến ngay sau tin nhắn cuối cùng của cô. Tin thứ hai cách sau đó mười phút.
“Chúa ơi, không phải em bị bắt cóc rồi chứ?”
Và tin thứ ba chỉ cách đây đúng ba phút.
“Vũ Lục Hàn, nếu em không hồi đáp cho tôi, tôi sẽ lật tung cả thành phố này lên để xem em đang làm gì đấy.”
“Em vừa kết thúc hoạt động chân tay mà. Bị bắt quả tang đang trò
chuyện với anh, vậy thôi. Em vẫn xinh đẹp.” – Vũ Lục Hàn đã nhanh chóng
đáp lại tin nhắn ngay lập tức. Cô lo sợ cậu chạy đến chỗ nhà mình mà làm loạn.
“Tuyệt. Em nhắc nhở tôi phải làm một việc vào ngày mai: bắt em ngồi im ở trong nhà.”
Hoàng Lâm đáp lại ngay sau đó, ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo. Cậu giận vì cô chậm nhắn tin hồi đáp sao?
“Thôi nào, tối mai chắc chắn em sẽ phải ở im trong nhà với anh. Ít nhất phải cho em được tự do vào buổi sáng chứ?”
“Tôi không phải người có quyền quyết định tự do của em, Vũ Lục Hàn. Tôi chỉ là người không muốn có chuyện gì xảy ra với em.”
Tin nhắn này thật nghiêm túc! Vũ Lục Hàn nhíu mày nghĩ. Không lẽ anh
ấy thật sự tức giận? Nhưng… cô có làm gì đâu chứ? Mọi ngày, Hoàng Lâm
đâu có quan tâm đến lịch trình của cô?
“Em đâu có mái tóc vàng***, Hoàng Lâm? Em vẫn luôn như vậy mà! Cảm ơn anh vì đã quan tâm!”
***Tóc vàng (blonde): ám chỉ những cô gái ngốc nghếch, theo quan niệm của người Mỹ.
“Tôi mang em đi từ tay Hàm Vũ Phong. Tôi phải đưa em trở về lành lặn, đương nhiên rồi.”
Những tin nhắn của Hoàng Lâm bỗng nhiên trở nên thật căng thẳng. Cô không còn thấy sự hài hước nào trong đó nữa.
“Em xin lỗi. Em sẽ không để Hàm Vũ Phong trách móc anh đâu.”
“Cảm ơn. Nhưng tôi sẽ tự mình làm điều đó. Em chỉ cần tỏa sáng, bên cạnh tôi. Vậy là đủ.”
“Vâng. Vậy anh ngủ ngon. Hẹn tối mai gặp lại.”
Cần phải dừng cuộc nói chuyện này thôi, Vũ Lục Hàn nghĩ bụng. Vậy là
cô quyết định sẽ giả vờ đi ngủ. Thực tế, cô cũng muốn nghỉ ngơi lắm rồi.
“Chúc em ngủ ngon, cô gái của tôi.”
Hoàng Lâm thật kì lạ, Vũ Lục Hàn tắt máy và lia nó lên giường. Ngay
cả cách nói chuyện của cậu cũng thế. Không biết cô có nên mừng vì điều
này không.
Nếu Hàm Vũ Phong biết đến chuyện này, hắn sẽ phản ứng ra sao? Lòng cô đột nhiên trĩu nặng. Hắn không quan tâm đâu, cô nàng Ác quỷ trong cô
trỗi dậy. Hắn thậm chí chẳng thèm liên lạc với cô lấy một chút. Cả tuần
qua, hắn lạnh nhạt, cáu kỉnh với cô. Cô hi vọng vào điều gì chứ, cô
gái?
Vũ Lục Hàn thở dài.
Hàm Vũ Phong và Hoàng Lâm. Các anh rốt cuộc cũng thật giống nhau. Khó lường, và không tài nào hiểu nổi.
Đêm ấy, Vũ Lục Hàn rơi vào một giấc ngủ đầy mệt mỏi, không mộng mị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT