Vũ Lục Hàn ngồi bó gối trên giường, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Buổi tối nơi đây thật buồn, cả một vùng rộng lớn bao phủ bởi bóng tối cô độc. Không bóng người,
không sự sống. Vũ Lục Hàn đang cô độc. Bây giờ cô mới cảm nhận được nỗi
cô đơn của một người không có bạn bè. Cô ngày xưa chưa bao giờ gặp phải
chuyện như bây giờ, chỉ cần bầu bạn với sách. Cô bây giờ có vô vàn nỗi
buồn, không có lấy một người bạn để gọi điện chia sẻ. Cô cũng từng chạnh lòng khi xem phim, thấy những người bạn thân cười
đùa thân thiết, có thể cùng phát cuồng vì một chàng trai, hoặc cùng ngồi nói xấu một cô gái. Họ vẫn là bạn. Họ cười cùng nhau, họ khóc cùng
nhau. Cô không cười, cô không có người cười cùng mình. Cô vẫn hay khóc,
và luôn khóc một mình. Cô muốn mạnh mẽ hơn, muốn bản thân chịu được sự
cô đơn, không phải lệ thuộc vào ai để hạnh phúc. Nhưng rồi cô thất bại.
Cuộc đời thường không như bản thân mình mong đợi.
“Vũ Lục Hàn”, hắn một lần nữa lên tiếng. Cô cảm nhận hắn đang đến gần mình, cũng không buồn quay lại. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ trống
trước mặt cô, trên tay cầm lon bia đang mở. Cô không nhìn hắn, đôi mắt
chỉ nhìn ra ngoài cửa, xa xăm.
“Cô nhớ nhà sao?”, hắn tiếp tục hỏi, nhưng vẫn nhận lại sự im lặng. Hắn tự cười khẩy, và uống một ngụm.
“Tôi xin lỗi vì những gì đã nói”, hắn nhìn xuống sàn nhà, đôi mắt phảng phất một nét buồn. Vũ Lục Hàn vẫn không đáp.
“Có lẽ cô rất ghét tôi”, hắn không bận tâm, tiếp tục, “Tôi cũng không biết vì sao cứ liên tục nói những điều khó nghe như vậy, chỉ là…”
Hắn ngập ngừng, quay sang nhìn cô. Cô gái ấy vẫn lặng lẽ. Hắn không thích như vậy.
“Tôi không biết nữa”, hắn thở dài, tựa lưng vào cửa kính, “Tôi… không thể chịu được… khi không có cô bên cạnh.”
Câu nói ấy khiến trái tim của cô lại run lên. Cô biết, nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Cô quay lại nhìn hắn. Và không phản hồi.
“Tôi xin lỗi”, hắn quay sang nhìn cô. Cô có thể đọc được nỗi buồn
trong ánh mắt. Nhưng không dám tin vào mắt mình nữa. Hắn. Không thích
cô. Nhưng luôn muốn cô thích hắn. Có phải vậy không? Hắn đang cố gắng
cho điều đó, phải không?
“Vũ Lục Hàn, tôi… thật sự, rất nhớ cô”, hắn thì thầm. Hắn đang thật
lòng. Hắn vô cùng thật lòng. Vũ Lục Hàn rối loạn. Không, không được tin
vào những điều đó nữa!
“Cô… có thể không tin tôi, nhưng tôi nhớ cô”, hắn khẽ cười, quay đầu
nhìn lên trời qua cửa kính, lại uống một ngụm rất dài. Vũ Lục Hàn vẫn
nhìn hắn, đôi mắt ánh lên một tia thương cảm, nhưng lại cụp mắt kìm nén. Cô không được tin thêm một lời nào nữa!
“Ngày đầu tiên cô về, tôi đã uống hết ba cốc cà phê, không đường,
không bơ sữa, và nó đắng ngắt”, hắn cười, “Tôi nghĩ rằng uống bia sẽ khá hơn, và tôi đã uống liền thêm ba lon nữa”, hắn uống một ngụm như thể
minh họa. “Mọi thứ luôn đắng ngắt, thật lạ, khi cô ở đây, một ly cà phê
không đường… cũng vô cùng ngọt ngào”
Hàm Vũ Phong quay sang nhìn, cô gái ấy đang cúi gằm mặt. Hắn lại cười, hắn nhìn cô, tựa đầu vào kính.
“Tôi đã không hiểu vì sao mọi thứ lại đắng. Tôi đã vô cùng bứt rứt khi đi lại giữa căn nhà, chỉ có một mình…”
Hắn làm cô nhớ đến lần đầu ở một mình tại đây, cảm giác cô đơn ngay
lập tức ùa đến khi xung quanh không người. Cô cảm thấy căn nhà này là
một vũ trụ riêng biệt, vũ trụ chỉ có một mình cô.
“Tôi đã hút hết hai điếu thuốc… hút đến cạn khói”, hắn phì cười, uống một ngụm, “Tôi luôn thấy khó chịu. Tôi không thể hiểu nổi vì sao không
có cô lại khó chịu đến vậy…”
“Tôi nhận ra, tôi thật sự… rất nhớ cô…”
Vũ Lục Hàn nắm chặt lấy tay áo mình. Cô chậm rãi ngước lên nhìn hắn, hai mắt đã long lanh vì nước. Cô không phải cảm động vì những lời hắn nói. Cô thấy bất lực, khi bản thân lại rung động trước những lời nói dịu dàng hắn dành cho cô lúc này. Không phải là thật, hắn không nhớ cô đến mức ấy đâu. Nhưng sao trái tim cô vẫn không ngừng run
rẩy, và nước mắt cứ như vậy, ùa lên lấp đầy khóe mắt.
Hắn lặng đi khi lần đầu nhìn thấy nước mắt của cô. Đêm đầu tiên, khi
đang cưỡng bức cô trong cơn say, nước mắt của cô làm ướt da thịt hắn.
Hắn đã không nhìn, hắn không dám nhìn. Khi ấy, hắn không dám đối mặt với thực tế hèn kém, hắn đang chuẩn bị cưỡng bức một cô gái có ngoại hình
giống người con gái của hắn. Bây giờ, hắn nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt nâu khói phảng phất buồn và đau xót, hắn nhìn thấy mình hiện lên trên
đôi mắt trong suốt ấy. Chu Bạch Thảo cũng khóc vì hắn, nhưng trong lòng
hắn không có cảm giác như bây giờ. Bứt rứt. Khó tả. Buồn đau. Thương
hại. Không thích, hắn không thích nhìn thấy cô như thế này. Hắn không
đáng để cô phải khóc.
“Đừng…”, hắn thì thầm rất khẽ, đưa tay lên muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng cô ngay lập tức cúi xuống, lùi người lại. Cô nhắm nghiền mắt,
không cho một giọt nước yếu đuối nào trào ra ngoài. Hắn không biết cô
gái của hắn đã bao giờ khóc vì mình chưa, hắn chưa từng thấy. Phải rồi,
cô ấy không toàn tâm yêu hắn, lấy đâu ra nước mắt đau thương dành cho
người yêu mình? Chu Bạch Thảo cũng đã khóc vì hắn, nhưng sao khi cô gái
này khóc, hắn lại buồn đến thế này? Hắn thương cô? Hay hắn buồn vì sự ti tiện của mình?
“Tôi xin lỗi”, hắn một lần nữa thì thầm. Hắn đặt lon bia xuống, quay
lại vươn người tới ôm lấy cô. Vũ Lục Hàn giật mình, đẩy hắn ra, nhưng
hắn một mực ôm thật chặt. Hắn vùi sâu vào mái tóc cô, vòng tay siết lại. Hắn cảm nhận cơ thể bé nhỏ ấy đang run lên, và hắn thấy ngực mình nóng
hổi, ướt đẫm. Những giọt nước mắt thấm qua da thịt hắn, biến thành những mảnh giăm sắc nhọn, xuyên từng chút một qua trái tim đang dần tan chảy. Hắn đang đau đớn ư? Trái tim hắn vẫn còn đau lắm. Đau xót vì đã làm một người con gái khóc, cảm giác này, hắn đã từng trải qua bao giờ? Hắn đã
từng thấy đau vì bị phản bội, nỗi đau ấy như cào xé tim gan, như một ai
cầm dao đâm hàng vạn nhát vào cơ thể hắn. Nhưng nỗi đau này hắn chưa
từng trải. Chưa bao giờ, hắn nghĩ rằng, tim hắn sẽ quặn lên vì đau xót
bởi những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào tim. Hắn không muốn cô gái này phải khóc nữa.
“Đừng khóc… Đừng khóc nữa”, hắn thì thầm. Hắn cảm thấy mình vô dụng.
Hắn không thể khiến cô ngừng khóc. Vũ Lục Hàn bắt đầu nấc lên, và rồi cô vòng tay ôm lấy hắn. Cô dụi vào ngực hắn, không còn kìm nén, òa lên
khóc nức nở. Một kẻ độc ác, một kẻ vô cùng độc ác! Không đối xử tốt với
cô, nhưng lại liên tục làm cô rung động. Hắn muốn hành hạ cô đến khi cô
ngã gục vì trái tim non nớt bị tổn thương, có phải không?
“Đừng khóc nữa mà…”, hắn khổ sở cầu xin. Hắn ôm chặt lấy cô. Con bé
này, vì sao càng nói, nó càng gào lên chứ? Hắn chưa bao giờ dỗ dành ai
như vậy, bảo hắn dỗ dành, có phải đang đánh đố không?
“Không! Anh im đi!”, Vũ Lục Hàn gào lên cùng những tiếng nấc. Hắn đột nhiên cảm thấy tim mình run lên. Cô gái này, rốt cuộc cũng lên tiếng.
Hắn xoa nhẹ lưng cô, tưởng tượng ra cảnh… mẹ dỗ dành mình khi còn bé.
“Xin lỗi… xin lỗi…”, hắn nói liên tục, “Nín đi mà… nín đi… Cô không nín, làm sao chúng ta nói chuyện được đây?”
“Tôi… không nói chuyện… với anh!”, Vũ Lục Hàn nấc lên, tay đập liên
tục vào lưng hắn. Hàm Vũ Phong lúng túng gật đầu, lại tiếp tục xoa nhè
nhẹ.
“Cô muốn gì?”, hắn nhớ lại tất cả những lời mẹ đã từng nói, “Cho tôi biết cô muốn gì. Vì sao lại khóc?”
“Tôi không muốn gì cả!”, cô hét lên, vẫn đánh hắn liên tục. Con bé
này khóc dai hơn cả mình hồi bé, hắn nghĩ thầm. Hắn lập tức đẩy cô ra,
khiến cô bất ngờ nhìn hắn. Hắn đặt hai tay lên vai cô, nhăn mặt nhìn, tỏ vẻ giận dỗi.
“Dịu dàng không được, ngon ngọt không được. Muốn ăn đòn chứ gì?”, hắn đột nhiên gằn giọng xuống. Vũ Lục Hàn bỗng cảm thấy sợ hãi, im bặt,
nhưng không thể kìm nén những cơn nấc.
“Nín chưa?”, hắn hỏi với giọng lạnh tạnh. Cô cúi đầu gật gật.
“Tại sao khóc?”, hắn gạn hỏi. Cô lắc đầu.
“Lắc cái gì vậy? Vì sao tự nhiên lại khóc?”, hắn cố gắng hỏi, không lẽ lạnh lùng đe dọa cũng không ăn thua?
“Có phải… tôi không cho cô về nhà nên cô khóc?”, hắn giữ giọng cứng
rắn nhìn cô, nhưng cô ngồi im thin thít. Không đáp, không lắc, không
gật, chỉ run lên nhè nhẹ cùng những cơn nấc.
“Thôi nào… cô không trẻ con đến vậy đấy chứ?”, hắn hạ giọng, thở dài. Hắn im lặng lắng nghe những tiếng thút thít của cô, đưa tay nhẹ nhàng
vén tóc cô gái. Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt, những sợi tóc ngắn phía
trước đã dính vào má cô. Hắn vuốt nhẹ vào những sợi tóc ướt, và vén nó
qua tai. Vũ Lục Hàn cúi đầu im lìm, trái tim rung lên theo từng cử chỉ
nhẹ nhàng của hắn.
“Anh… không được… như thế…”, cô nói trong những tiếng thút thít. Hàm Vũ Phong nhìn cô, tỏ vẻ không hiểu.
“Tôi… không được thế nào?”
Vũ Lục Hàn không trả lời, cầm lấy hai tay hắn đẩy trở lại người hắn, tự mình ngồi dịch ra phía sau.
“Không… không được đến gần cô?”, hắn nhìn cô lạ lẫm. Vũ Lục Hàn gật đầu.
“Chúa ơi… Tôi xin lỗi, tôi… Cô đang giận tôi phải không?”, hắn tỏ ra
lúng túng, nhìn cô vô cùng bối rối. Đó là cảm giác lần đầu tiên hắn trải qua – cảm thấy bối rối trước một cô gái. Vũ Lục Hàn gật đầu.
“Cô có phải giận vì không được về nhà? Chúa ơi đừng lắc gật nữa, tôi
đã hỏi câu này đến lần thứ ba rồi!”, hắn gần như mất kiên nhẫn, bỗng
nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn có làm gì sai đâu? Hắn đã nói rằng hắn nhớ
cô, hắn không chịu được khi phải xa cô… hắn đã nói một cách vô cùng
truyền cảm vậy rồi, không lẽ con bé này không hiểu, lại vẫn còn giận dỗi điều gì?
“Không phải!”, Vũ Lục Hàn ngúng nguẩy. “Thật ra… chỉ là một phần thôi!”
“Được rồi, bây giờ cô nín đi, nín đi!”, hắn hít một hơi, nhìn thấy
lon bia liền cầm lên đưa cho cô, “Có muốn uống không? Tôi muốn nói
chuyện với cô mà cô cứ khóc như vậy làm sao chúng ta giải quyết được?”
Vũ Lục Hàn ngồi im một lúc, cầm lấy lon bia uống một hơi thật sâu. Hắn vội vàng giật lại.
“Tôi không muốn cô say. Nếu say cô sẽ không biết tôi đã nói gì nữa”,
hắn nhăn nhó nhìn cô, uống một ngụm dài. Hắn quay sang nhìn, cô gái đã
hoàn toàn dứt những cơn nấc nhẹ. Hắn tựa vào cửa kính nhìn cô. Vũ Lục
Hàn ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe còn long lanh vì nước.
“Anh… nghĩ gì về tôi?”, Vũ Lục Hàn hỏi. Hắn lặng đi, đột nhiên thấy tim mình đập nhanh một nhịp.
“Sao tự dưng cô hỏi vậy?”, hắn quay đi, cười để che giấu nỗi gượng
gạo bất chợt. Vì sao hắn vẫn còn thấy lúng túng trước một cô gái?
“Anh nói đi”, cô hỏi lại, dường như không nhận ra sự bối rối trong mắt hắn. Hắn bỗng không dám nhìn thẳng vào cô, cúi đầu cười.
“Tôi… thấy cô… rụt rè, nhát gan”, hắn cười, cúi đầu nhìn lon bia
trong tay, “Ngoài ra còn chậm chạp, ít nói. Khi ta ở cạnh nhau toàn tôi
phải nói”, hắn phì cười, khẽ lắc đầu.
Vũ Lục Hàn cười nhẹ. Cô lần đầu được chứng kiến bộ mặt gần gũi, trẻ
con này của hắn. Cô nghĩ rằng Hàm Vũ Phong ngoài lạnh lùng ra, chỉ có
những sự dịu dàng giả tạo. Nhưng hắn cũng biết hoảng khi phải dỗ dành
cô, cũng biết ngại ngùng khi thấy cô khóc. Cô nghĩ rằng, chỉ lúc này,
hắn mới sống đúng độ tuổi của mình, đúng cái chất trẻ trung của tuổi
thanh niên.
“Cô cũng rất đáng yêu”, câu nói ấy của hắn khiến Vũ Lục Hàn đỏ mặt.
“Nhiều lúc tôi đã tự biến mình thành một tên gàn dở khi cố gắng phủ nhận sự đáng yêu của cô”, hắn liếc sang nhìn cô, nở nụ cười, “Tôi sợ rằng,
một khi tôi bị hút hồn bởi vẻ đáng yêu ấy, tôi sẽ…”
Hắn không nói tiếp, chỉ cười. Hắn uống thêm một ngụm, quay sang nhìn Vũ Lục Hàn.
“Còn cô? Cô thấy gì ở tôi?”
Vũ Lục Hàn bất ngờ bị hỏi, ngây người. Cô tròn mắt nhìn hắn, rồi lúng túng quay đi.
“Anh… đẹp trai!”, cô chỉ bật ra được mỗi từ đó. Hàm Vũ Phong bất thần trở nên lặng lẽ, trên môi vẽ ra một nụ cười nhạt nhưng đôi mắt thoáng
buồn. Cô ấy cũng không khác là bao…
Vũ Lục Hàn im lặng, xoay người ngồi song song với hắn, bắt chước hắn tựa lưng vào cửa sổ.
“Anh… rất tốt bụng”, cô khẽ khàng nói. Điều đó khiến hắn thẫn thờ. Hắn ngồi im lặng lắng nghe từng lời khẽ thốt lên.
“Anh hay để ý những tiểu tiết nhỏ, và rất quan tâm đến người khác”,
cô thở ra, “Anh… thỉnh thoảng… rất dịu dàng…”, cô gần như thì thầm. “Anh cũng rất ngọt ngào. Anh khiến tôi cảm thấy an toàn”.
Càng về sau, Vũ Lục Hàn càng hạ thấp giọng nói đến mức không thể nghe thấy. Nhưng Hàm Vũ Phong nghe được hết. “Anh… như bây giờ… rất dễ gần”, cô quay sang nhìn hắn. Hàm Vũ Phong như một bức tượng đá bên cạnh, ngồi im lặng. Cô gái của hắn cũng từng nói hắn thật ngọt ngào, nói rằng hắn
rất hiểu cô ấy. Ngoài điều đó, hắn chưa từng nghe những lời nào thế này. Hắn biết đây là cảm nhận thật của cô, hắn biết Vũ Lục Hàn không hề nói
bừa. Hắn cũng biết, cô rất thích hắn.
Một khoảng thời gian im lặng kéo dài xen giữa cô và hắn. Hàm Vũ Phong uống cạn lon bia, trong đầu mông lung suy nghĩ. Hắn không thể xác định
hắn có thứ tình cảm gì đối với cô, nhưng hắn biết mình đã có một chút
rung động, đó là điều bản thân hắn không thể phủ nhận được nữa. Hắn nhớ
cô gái này, là thật, chỉ một buổi chiều không có cô, bản thân hắn trở
nên cuồng dại, chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn được nhìn thấy cô. Nhưng
ẩn sâu trong trái tim, Hàm Vũ Phong không thể nào quên người con gái
châu Á với mái tóc dài đen bóng. Hắn không thể quên được, mối tình đầu
luôn là một thứ gì đó thiêng liêng, không thể chạm tới đối với hắn. Hắn
không thể nói hắn đã rung động trước cô, khi mà nhìn cô, hắn vẫn còn
nghĩ về cô gái ấy. Hắn không biết cô, hắn không hiểu rõ về cô, hắn và cô chỉ mới ở cạnh nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Vũ Lục Hàn có tình cảm với hắn, hắn không thể trách móc trái tim cô, khi mà cả ngày cô ở
bên một người con trai luôn đối xử với mình dịu dàng. Hắn luôn biết sẽ
là rất khó khăn nếu cô thích hắn, hắn cũng biết nếu bản thân cứ tiếp tục đối xử với cô như vậy, đến một ngày, cô sẽ yêu hắn. Nhưng thật khó để
kìm nén, khi mà hắn luôn nghĩ về mối tình đầu của mình. Hắn muốn sống
lại những giây phút ấy. Hắn muốn níu kéo thời gian trở về những tháng
ngày ngọt ngào tuyệt đẹp. Vũ Lục Hàn quá giống cô ấy. Chính cô khơi gợi
lên những cảm xúc từ lâu đã bị chôn vùi trong hắn. Nhưng hắn hoang mang, những cảm xúc ấy trỗi dậy vì chính cô, hay trỗi dậy vì một hình bóng
trong quá khứ? Nếu cô gái này không thích hắn, mãi mãi không thích hắn,
thì cuộc sống của hắn từ bây giờ về sau, sẽ tuyệt vời biết bao… Thật độc ác khi mang
về một cô gái giống với hình bóng ngày ấy, yêu thương, chăm sóc cô gái
như đã từng chăm sóc, yêu thương tình yêu của mình. Nó giống như một ván cờ vua, đoạt lấy quân Hậu Trắng cho Ngài Đức vua Đen hồi tưởng về Hoàng hậu Đen của mình. Hàm Vũ Phong rất hiểu, nếu Vũ Lục Hàn biết mình chỉ là một người thay thế, cô sẽ vô cùng tuyệt vọng. Hắn không muốn cô gái này phải trải qua nỗi tuyệt vọng, hắn không xứng đáng để cô phải chịu thứ cảm giác tồi tệ như vậy. Hắn không muốn
cô biết sự thật, cô sẽ vĩnh viễn không cần phải biết.
Vũ Lục Hàn lặng lẽ tựa đầu vào kính cửa sổ. Căn nhà u tối, lạnh lẽo
như chính bóng đêm ngoài kia. Cô đang ngồi cạnh một chàng trai, lần đầu
tiên trong đời, cô có cảm giác với một người mãnh liệt như vậy. Cô rung
động trước từng cử chỉ, cô tan chảy trước mọi lời nói, cô vui mỗi khi
thấy hắn cười, cô buồn khi bị đối xử tệ bạc. Nhưng cô đã nhớ hắn tha
thiết, đã mong chờ được gặp hắn, đã hi vọng được nghe thấy giọng nói
trầm ấm, ngọt ngào này. Đó là thứ cảm xúc cô chưa từng có với Từ Thiên.
Cô lạ lẫm khi đón nhận nó, nhưng đồng thời luôn hồi hộp khi lần đầu biết đến cảm giác “thích một người” là như thế nào. Không phải chỉ tim đập
mạnh khi người đó dịu dàng quan tâm, không phải chỉ buồn bã khi từ chối
người ấy. Khi đã là đúng người, sẽ vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng bình thản. Đó là cả niềm hạnh phúc khi nhìn thấy người ấy, đó là cảm giác bình yên khi ngồi bên người ấy mà không cần nói điều gì. Đó là khát khao được
nhìn thấy, được nghe thấy, được chạm vào. Và Vũ Lục Hàn đã trải qua toàn bộ. Hàm Vũ Phong dù sao vẫn là một kẻ lạnh lùng, cô không hi vọng hắn
sẽ đáp lại bất cứ tình cảm gì từ người khác. Chỉ cần hắn không từ chối,
là Vũ Lục Hàn sẽ vô cùng yên phận. Trong thâm tâm, cô luôn nghĩ rằng
mình đã xen vào cuộc tình đẹp của hắn và Chu Bạch Thảo. Cô không thấy hổ thẹn quá nhiều vì điều đó. Cô chỉ thấy hụt hẫng, vì một ngày không xa,
Hàm Vũ Phong cũng sẽ vứt bỏ cô, như cái cách hắn vứt bỏ người con gái
đẹp ấy. Cô không dám chắc về tình cảm của hắn, nhưng cô chắc chắn về
tình cảm của mình. Hắn có thể yêu thương cô vì nhất thời, nhưng như vậy
cũng là quá đủ. Vũ Lục Hàn chấp nhận mù quáng, chỉ cần vừa lòng hắn, cái gì cô cũng có thể làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT