“Sao bỗng dưng em quan tâm đến cậu ta?”, Trần Hải Minh hỏi một câu khiến cô ngỡ ngàng. Vũ Lục Hàn nhìn cậu một lúc, rồi cúi đầu cười.

“Anh ấy biết mọi thứ về em, còn em không biết gì về anh ấy cả”, cô đỏ mặt. Vũ Lục Hàn thừa nhận, chỉ đến bây giờ cô mới thấy tò mò về hắn.

“Em sẽ phải ngạc nhiên rất nhiều”, chàng trai có mái tóc đỏ nhìn cô cười ám muội, uống một ngụm cocktail. Đột nhiên, một bóng dáng lọt vào mắt khiến cậu ngỡ ngàng. Cậu vội vàng nhìn theo, đứng dậy quay sang cô gái, nói vội: “Tôi có chút chuyện, em ngồi đây một mình được chứ?”

“Vâng”, cô lúng túng đưa tay chào cậu và nhìn chàng trai ấy quay đi. Vũ Lục Hàn bối rối nhìn quanh, cô không thấy bất cứ ai quen thuộc với mình.

“Tiểu Hàn?”, giọng nói vô cùng gần gũi ấy khiến Vũ Lục Hàn sửng sốt quay lại. Từ Thiên, trong bộ suit lịch lãm màu xám, đang đứng bên cạnh nhìn cô.

Vũ Lục Hàn ngay lập tức đứng dậy, nhìn anh ngỡ ngàng. Anh vẫn vậy, mái tóc màu đồng được vuốt cẩn thận, cặp kính đen gọng nhỏ ngay ngắn trên sống mũi, đôi mắt nâu hiền lành nhìn cô vẫn dịu dàng như xưa. Từ Thiên cười hiền từ, bước đến gần cô gái.

“Chào Tiểu Hàn, lâu rồi không gặp em”, anh vẫn dịu dàng với cô khiến cô vô cùng bối rối. Cô đã nghĩ rằng anh sẽ không nhìn cô nữa.

“Từ Thiên, anh… cũng lâu không gặp”, cô ấp úng từng chữ. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, bước đến ngồi lên bệ đá cạnh cô. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ ngồi xuống.

“Em và hai bác vẫn khỏe chứ?”, anh hỏi. Cô lúng túng gật đầu.

“Em và… cậu ta… vẫn ổn?”, Từ Thiên hỏi một câu khiến cô sững lại. Vũ Lục Hàn biết anh vẫn tin rằng họ thật sự là một đôi.

“Vẫn… ổn”, cô nói rất nhỏ. “Bố mẹ anh… chắc là… rất giận em…”

“Không”, anh cười với cô, “Anh đã nói với họ ngay tối hôm đó. Chúng ta đã không lắng nghe em, bắt em phải làm theo những sự sắp đặt mà không biết em đã có hạnh phúc riêng của mình. Bố mẹ anh đã hiểu ngay điều đó và muốn đến gặp gia đình em để xin lỗi, nhưng anh đã ngăn cản. Anh nghĩ rằng…”, Từ Thiên đột ngột dừng lại. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh. Từ Thiên chỉ nhìn cô một giây, rồi mỉm cười, nhìn đi nơi khác.

“Anh nghĩ rằng… nếu… gặp lại em lần nữa, anh sẽ… bất chấp hạnh phúc của em, giành lấy em về bên cạnh mình”

Vũ Lục Hàn thấy tim mình run lên một nhịp. Anh thích cô, anh thật sự đã có tình cảm với cô. Điều đó thật tệ, Vũ Lục Hàn cũng đã thích anh, nhiều đến nỗi cô nghĩ cô đã yêu anh rồi. Cô đã vui sướng với ý nghĩ sẽ bên anh cả đời, nếu như không vô tình biết mục đích thật của bố mẹ. Cô với hắn, không là gì của nhau, nhưng bây giờ chính cô cũng có xúc cảm với hắn. Làm sao cô có thể bên cạnh anh được nữa khi mà cô đã thích hắn? Làm sao cô có thể bên cạnh anh khi cô nói dối anh về hắn?

“Anh xin lỗi”, Từ Thiên bật cười gượng, quay sang nhìn cô gái đang cúi gằm với hai má đỏ ửng, “Anh nói vậy có lẽ khiến em khó xử, anh không có ý gì đâu”

“Không… không sao ạ”, cô lắp bắp. Vũ Lục Hàn nhìn lên, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng quen thuộc. Trong cô lại dâng lên cảm giác khó tả. Không lẽ, cô có thể cùng một lúc thích hai người?

“Anh… anh đã… có ai… có vị hôn phu nào đấy…”, Vũ Lục Hàn khổ sở ấp úng, không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào. Cô vẫn nhìn anh, nhưng không dám nhìn vào mắt. Từ Thiên bật cười.

“Chưa, anh chưa tìm thấy cô bé nào như em”, anh đùa, đưa tay xoa đầu cô. Vũ Lục Hàn cười gượng gạo, ngại ngùng cúi đầu. Đột nhiên cô nhìn thấy đôi giày trắng vô cùng quen mắt trước mặt. Vội vàng ngẩng đầu lên, cô như đứng tim khi thấy Hàm Vũ Phong lặng lẽ nhìn mình, khuôn mặt không thể nào lạnh lùng hơn được nữa.

“Anh… sẽ để hai người tự nhiên”, Từ Thiên nhận ra hắn, đứng dậy nhìn hắn gật đầu chào, rồi quay đi. Hắn không hề nhìn anh, đôi mắt nâu khói nhìn chằm chằm vào ánh mắt bối rối của cô, ánh mắt uy hiếp buổi tối hôm ấy, ánh mắt khiến tim cô đập mạnh.

“Em thật đáng yêu”, hắn lạnh lùng buông ra một câu nói khiến tâm can Vũ Lục Hàn trở nên hỗn loạn. Bỗng dưng nói vậy là có ý gì?

“Em cứ như vậy làm sao tôi có thể để em một mình”, hắn không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, nhưng đôi mắt phảng phất một tia nhìn khó chịu. Hắn tiến đến gần cô, đưa tay chờ đợi. Hành động quen thuộc mọi ngày, bây giờ khiến Vũ Lục Hàn dè dặt. Cô không dám đặt nay mình vào tay hắn.

“Đứng lên. Từ giờ trở đi, em không được phép rời xa tôi nửa bước”, hắn lập tức cúi xuống, nắm lấy tay cô kéo dậy. Vũ Lục Hàn bất ngờ, tóm nhẹ vào vạt áo vest của hắn, rồi lại lúng túng thả tay. Một lần nữa đứng quá gần đối diện hắn, người cô lại nóng lên bất thường, cô không dám nhìn hắn. Cô cảm thấy hơi thở của hắn đang nhẹ nhàng mơn man tóc mình, điều đó khiến một cơn tê dại chạy thẳng từ đỉnh đầu đến dọc sống lưng cô. Vũ Lục Hàn lúng túng lùi lại, hai má đỏ ửng.

“Anh… có việc thì tôi mới phải ở lại chứ”, cô thanh minh. Hàm Vũ Phong cười nhẹ.

“Vậy phiền em lắng nghe mọi công việc nhàm chán của tôi nhé”, hắn thì thầm nhẹ nhàng khiến cả người cô tê rần. Vũ Lục Hàn biết cô đang đỏ ửng hai má và hai tai, cúi gằm mặt xuống để che giấu.

Một tiếng sau, buổi lễ khánh thành bắt đầu. Phóng viên và máy quay được phép vào sâu trong bữa tiệc, nhưng phải đứng phía sau những dải băng đỏ và bốn người bảo vệ. Một số máy ảnh chĩa về phía cô, và cả Từ Thiên – chàng trai đang đứng đối diện cô – khi phóng viên nhận ra hai người cùng xuất hiện trong một bữa tiệc. Vũ Lục Hàn chỉ thẹn thùng cúi đầu, cố gắng quay ngược lại phía máy ảnh vì sợ hình ảnh mình bị lọt lên mặt báo, giũ tóc xuống để che tối đa gương mặt. Thế nhưng cô vẫn cố nhìn theo khi Hàm Vũ Phong đang chậm rãi tiến về phía Hoàng Lâm – chàng trai là chủ dự án, người đang chuẩn bị cho lễ cắt băng khánh thành. Hai người bắt tay nhau, trong khi Hoàng Lâm nở nụ cười nửa miệng tự tin thì hắn chỉ nhìn mọi người bằng cặp mắt lạnh lùng sắc sảo, nói một tiếng cảm ơn, và không cười một chút nào hết. Trước khi phát biểu, hắn đã liếc nhìn về phía Vũ Lục Hàn. Và chỉ duy nhất khi ấy, hắn nở một nụ cười.

Trời sẩm tối, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc. Hoàng Lâm vô cùng bận rộn vì là người đứng ra tổ chức bữa tiệc, trước lễ khánh thành là tiệc ngọt để khánh thành và ra mắt chính thức chủ nhân mới; bây giờ chính là bữa tiệc mặn để chào mừng người chủ mới Hàm Vũ Phong. Hắn cũng đoán trước như vậy, nhưng không nghĩ rằng bữa tiệc sẽ kéo dài lâu và muộn. Bữa tiệc chính thức bắt đầu từ bốn giờ đúng, và dự kiến kết thúc lúc tám giờ tối. Vũ Lục Hàn vẫn luôn đi bên cạnh hắn, có một số người thắc mắc với hắn về cô, nhưng hắn chỉ khéo léo chuyển chủ đề mà không trả lời một ai cả. Bởi vậy, Vũ Lục Hàn lại càng bị để ý khi giờ đây phần lớn khách mời đã nhận ra vị hôn phu cũ của Từ Thiên. Họ vừa phán đoán với nhau về danh phận cô gái, vừa thi nhau phỏng đoán mối quan hệ giữa hắn và cô. Hẳn cô gái này phải vô cùng đặc biệt, mới có thể xuất hiện cạnh vị thần nổi tiếng băng lãnh và “trơ trước cái đẹp” như quý ngài James Adam.

“Em có mệt không?”, lần đầu tiên cô nhận được câu hỏi đầy quan tâm đó từ hắn. Vũ Lục Hàn bỗng chốc cảm động, mỉm cười lắc đầu. Hắn không đáp, nhìn quanh rồi bỗng dẫn cô đi ngược lại, tách xa khỏi căn phòng chính.

“Anh đi đâu vậy? Họ đang chuẩn bị bàn ghế, sắp ăn rồi đó!”, Vũ Lục Hàn bối rối đi theo, lo lắng nhắc nhở hắn vì nghĩ hắn định bỏ về. Cô biết hắn là một phần của bữa tiệc, vì hắn giờ đây chính thức là chủ nhân của khu resort cao cấp này. Hắn không thể nào đột ngột bỏ về được, như vậy sẽ rất bất lịch sự.

“Chúng ta chỉ đi thưởng thức chút không khí không có hơi người thôi mà”, hắn quay sang nhìn cô, nở nụ cười vô cùng thoải mái. Vũ Lục Hàn ngay lập tức đỏ mặt, không dám bảy tỏ thêm ý kiến gì.

Hàm Vũ Phong dường như đã thông thuộc nơi này, dẫn cô ra khỏi nhà chính, đi ngang qua khu vườn trồng đầy hoa hồng trắng và rẽ trái ở cuối khu vườn. Vũ Lục Hàn bị choáng ngợp trước bể bơi ngoài trời vô cùng lớn của khu resort, thiết kế thành hình kim cương vô cùng lớn. Hàm Vũ Phong dẫn cô đến bên một chiếc ghế bể bơi với khung ghế làm từ gỗ thật và lót vải mềm nhiều màu. Hắn ngồi xuống một nửa ghế và tựa mình nằm dài trên đó. Vũ Lục Hàn bối rối, không biết phải làm gì thì hắn đã nhìn cô cười thích thú.

“Không định đứng đó ngắm tôi đấy chứ?”, rồi hắn vỗ nhẹ vào nửa ghế còn lại cạnh mình, nhìn cô chờ đợi. Vũ Lục Hàn cảm thấy ngượng ngùng, lắc đầu nguầy nguậy. Không để bản thân phải chờ đợi, hắn vươn người dậy kéo Vũ Lục Hàn nằm xuống cạnh mình. Cô thấy tim mình bắt đầu tăng vận tốc, đưa máu dồn lên não nhanh chóng hơn và hai má cô lại bắt đầu ửng đỏ. Hàm Vũ Phong quàng cánh tay sang ôm trọn vẹn bờ vai bé nhỏ, khiến Vũ Lục Hàn chỉ biết nằm im không dám nhúc nhích. Đây là lần thứ hai hắn ôm cô trong vòng tay to lớn của hắn. Lần đầu khi ở rạp chiếu phim, bao quanh bởi rất nhiều người lạ, cô chỉ thấy tim mình đập thật mạnh. Bây giờ, nơi đây vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người, Vũ Lục Hàn không chỉ thấy tim mình đang đập rất nhanh, mà đầu óc cô còn chao đảo bởi mùi hương thanh mát tràn khắp cơ thể mình. Lần đầu tiên cô nằm cạnh hắn, nằm trong vòng tay hắn, cô không cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho mình, nhưng cô thích sự bình yên và cảm giác an toàn hắn đang mang lại. Vũ Lục Hàn bối rối suy nghĩ. Hắn không có tình cảm với cô, lí do gì khiến hắn cư xử vô cùng dịu dàng với cô như vậy? Nếu không thích, sẽ không làm thế đâu nhỉ? Cô thở dài vô cùng khẽ. Cô không dám cho rằng hắn thích mình, suy cho cùng cô cũng chưa cảm nhận được tình cảm của hắn. Như Từ Thiên, cô biết anh thích cô, cô biết điều đó thông qua những cử chỉ của anh, cũng dịu dàng, nhưng sự dịu dàng ấy vô cùng chân thành. Một ánh mắt anh nhìn cô cũng truyền tải hàng ngàn ý nghĩ ngọt ngào, một lời nói ân cần dành cho cô cũng chứa đựng vô vàn yêu thương không cần nói ra. Anh đã đau khổ thật sự khi cô từ chối ở bên cạnh anh, ngay cả trong cơn say, cô vẫn dễ dàng đọc ra sự đau khổ ấy trong ánh mắt tuyệt vọng anh nhìn cô trước khi quay lưng đi thẳng. Nhưng còn hắn, cô chưa bao giờ nhìn thấy một tia tình cảm nào từ hắn. Hắn cười nhiều bên cạnh cô, hắn cho cô nhiều cử chỉ ngọt ngào, ân cần mà cô biết chắc chưa từng dành cho ai cả – không có gì khó để nhận ra biểu hiện của tất cả mọi người khi thấy cô bên cạnh hắn. Cô cảm nhận được bản thân mình là một điều đặc biệt so với những cô gái khác, nhưng cô không nghĩ đó là lí do để được nhận lấy những sự ngọt ngào này. Hắn là một kẻ vô cùng khó đoán. Mọi suy nghĩ, hành động của hắn dường như vượt xa khỏi xã hội này, không một ai có thể biết được hắn nghĩ gì, hắn muốn gì, mục đích những hành động của hắn là gì. Một lỗ đen vũ trụ nơi vạn vật đều bị hút vào, nhưng kể cả khi đã lọt vào, vẫn không biết có gì bên trong nó. Vũ Lục Hàn cũng không thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt của lỗ đen vũ trụ, cô đã bị nó hút vào rồi. Và giờ, tuy chưa cảm nhận cái “sống không bằng chết” khi nằm trọn trong lỗ đen chết tiệt ấy, cô cũng không thể kìm nén sự dày vò của những tò mò ngày càng lớn. Cô là một thực thể bé nhỏ, lọt vào giữa lỗ đen vũ trụ, mênh mông không tìm thấy lối ra.

“Anh… nên quay lại…”, Vũ Lục Hàn lấy hết can đảm để nói. Hàm Vũ Phong không nhúc nhích, hơi thở vẫn đều đều mơn trớn trên tóc cô.

“Không sao… họ sẽ không đi tìm đâu”, hắn đáp. Cô chỉ nhìn mông lung vào không trung, hai bàn tay ép sát vào cơ thể mình.

“Anh… sao lại thích… làm những chuyện này… với tôi?”, cô ấp úng nói ra điều mình suy nghĩ, và nói vô cùng nhỏ. Cô hi vọng hắn không nghe rõ, sẽ không trả lời. Hắn im lặng, nhưng rồi hít một hơi thật sâu và thở ra rất nhẹ.

“Em… rất giống…”, hắn thì thào, nhưng lại ngập ngừng không nói. Vũ Lục Hàn lấy hết can đảm, ngước lên nhìn hắn. Hắn đang nhắm mắt, tay còn lại gác lên trán che khuất hai mắt mình. Hắn không ngủ, nhưng hắn vẫn đẹp tuyệt, một lỗ đen vô cùng chết tiệt.

“Tôi giống… người quen của anh?”, Vũ Lục Hàn hỏi lại. Cô nhìn hắn, nhìn hắn. Và rồi, hắn hé đôi mắt, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng vô vàn suy nghĩ phức tạp. “Có phải vì thế nên anh tốt với tôi?”, cô không muốn chịu thua, tiếp tục hỏi. Hàm Vũ Phong khẽ nhoẻn cười, nhìn cô khó hiểu.

“Cô biết tò mò như vậy từ bao giờ?”, hắn đột ngột thay đổi cách xưng hô khiến cô bất ngờ chột dạ. Cô lại cúi xuống, không dám nhìn vào mắt hắn.

“Xin lỗi”, cô hạ giọng nói nhỏ, “Anh dường như biết mọi thứ về tôi… nhưng tôi không biết gì về anh cả.”

“Cô cảm thấy như vậy là bất công?”, hắn hơi nghiêng người sang khiến Vũ Lục Hàn dường như đứng tim. Cô co rúm người lại khi khuôn mặt đối diện với khuôn ngực to lớn của hắn.

“Tôi… không biết”, cô nói nhanh, “Nhưng… tôi không thấy an toàn…”

“Hiểu rồi!”, hắn cười lớn, tựa trán vào đỉnh đầu cô, “Vậy là cô nghĩ có người biết mọi thứ về mình trong khi mình không biết gì về họ là thiếu an toàn?”

Vũ Lục Hàn đỏ mặt gật đầu. Hắn lập tức phì cười, khiến cô càng thêm ngượng. Hàm Vũ Phong nghiêng hẳn người sang phía cô, đưa tay nâng cằm cô ngước lên đối diện mình. Hai má cô đỏ hồng, dù trời nhá nhem tối vẫn có thể thấy rõ.

“Cô tin tôi chứ?”, hắn thì thầm với một nụ cười. Vũ Lục Hàn nhìn hắn vài giây, lấy sức lắc đầu. Hắn khẽ chau mày.

“Không tin thật sao?”, hắn cười, “Vậy mà hàng đêm cô vẫn yên giấc cùng nơi tôi ngủ, sáng vẫn thản nhiên theo tôi lên xe, bảo đi đâu là đi nấy, bây giờ đang ở một mình với tôi, nằm ở một nơi mà bất kì thằng đểu nào cũng dễ dàng đè cô xuống, “hành sự” nhanh chóng rồi để cô lại bỏ đi. Cô vẫn bảo cô không tin tôi sao?”

Vũ Lục Hàn cứng người, nhìn hắn bàng hoàng. Chính cô cũng không nhận ra những điều ấy cho đến khi hắn phơi bày những sự thật trần trụi như vậy. Bản thân cô vô cùng tin tưởng hắn, trong vô thức, cô còn dám phủ nhận điều gì?

“Vũ Lục Hàn, cô tin tôi, vậy cô còn thấy tôi thiếu an toàn ở điểm nào?”, hắn cười nửa miệng đắc thắng, như vừa khiến cô gái mở to đôi mắt. Vũ Lục Hàn bối rối cụp mắt xuống.

“Anh đã bảo, anh muốn tôi phải sống không bằng chết”, Vũ Lục Hàn lí nhí. Ngay khi nói xong câu ấy, cô cảm thấy Hàm Vũ Phong đã sững người. Cô vội vàng nhìn hắn, và ngay lập tức trái tim bé nhỏ lại run lên khi bắt gặp nụ cười vô cùng thoải mái của chàng trai lai Tây. Hắn nhìn cô, lần đầu tiên cô cảm nhận sự dịu dàng từ đáy mắt. Một sự dịu dàng thật sự, vô cùng chân thành.

“Tôi cứ nghĩ, mấy ngày qua ở cùng tôi, cô phải thấy như vậy rồi chứ?”, hắn trêu ghẹo. Cô nhăn nhó, hai má ửng hồng trông vô cùng đáng yêu.

“Tất nhiên là có, nhất là khi phải lau cửa kính. Tôi không quen dùng cây lau kính của anh nên mọi chỗ đều lau bằng tay đấy! Anh có biết là cửa rất cao, chỗ nào cũng là cửa kính, để lau được tôi đã rất khổ sở, phải lấy cả thang để tỉa cây ngoài vườn vào bắc lên mà vẫn phải với, chưa kể…”, Vũ Lục Hàn được thể xả nỗi tức giận của một cô giúp việc bé nhỏ phải lau cửa kính bằng tay. Hàm Vũ Phong cười nhẹ, dùng ngón cái chạm khẽ khàng vào môi cô. Cô gái ngay lập tức ngừng nói, mọi dây thần kinh trong người cô giật mạnh.

Hắn tiến lại gần hơn, và cô không thể phủ nhận đã chờ đợi giây phút sắp diễn ra ấy. Cô biết, cô muốn hôn hắn, rất nhiều!

Điện thoại hắn đột nhiên vang lên. Vũ Lục Hàn gần như đã nín thở, liền thở hắt. Hàm Vũ Phong cúi xuống cười nhẹ, thở dài ngồi dậy, không cần nhìn vào điện thoại, đưa tay kéo cô dậy và vuốt lại tóc cô vào nếp.

“Đi thôi, Hoàng Lâm gọi chúng ta rồi đấy”, hắn nhẹ nhàng nói và đứng thẳng dậy, tự mình chỉnh lại bộ suit, rồi đưa tay nhấc cô gái tóc ngắn đứng lên cạnh mình.

“Nghỉ ngơi như vậy đủ đánh tan cơn mệt mỏi của em chứ?”, hắn thì thầm, cô chỉ biết đỏ mặt gật đầu. Hắn, vô cùng, đáng ghét!

“Đi nào, cô gái”, hắn đưa tay ra, chờ đợi để nắm lấy tay cô, “Tôi và em còn phải giải quyết nhiều việc nữa đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play