Đã năm phút trôi qua, Vũ Lục Hàn nhìn giờ trên điện thoại. Chính cô
cũng sốt ruột, nếu bây giờ về chỗ đó, cô vẫn sẽ tiếp tục phải nghe những chuyện muốn trốn tránh. Nhưng nếu không về, biết đâu hắn nghĩ cô đã
trốn luôn! Trốn thôi, về với bố mẹ và quên kẻ đó đi – Thiên Thần Trắng
gào thét. Nhưng kẻ nhút nhát Vũ Lục Hàn không dám di chuyển dù chỉ một
chút.
Điện thoại bỗng rung lên khiến Vũ Lục Hàn giật thót. Màn hình hiện
lên ba chữ nắn nót “Hàm Vũ Phong”. Cô cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại
với đôi mắt mở to, trong đầu trống rỗng, không thể nghĩ ra cách chống
chế.
“A… Alo?”, Vũ Lục Hàn nuốt khan, rụt rè nhấn trả lời và gần như lí nhí.
“Đi đâu vậy?”, Hàm Vũ Phong hỏi với biểu cảm lạnh lùng. Cô không biết liệu họ có khó chịu với cô hơn không khi đang nói chuyện lại bỏ đi mất
dạng.
“Tôi… tôi đi vệ sinh”, cô lắp bắp. Vũ Lục Hàn đang ngồi trên cái bồn
cầu đóng nắp, người co rúm, khom khom cúi về phía trước, nói thầm thì,
dáng vẻ vô cùng vụng trộm.
“Đi ra ngay”, chỉ một câu nói của hắn mà Vũ Lục Hàn đã thót tim. Đi ra làm gì? Tôi đang bận mà!
“Tôi… tôi vẫn chưa xong…”
“Vậy thì tôi vào”, chỉ bốn chữ của hắn khiến Vũ Lục Hàn lạnh người. Bởi cô biết hắn sẽ chẳng sợ gì mà mặt dày xông vào thật.
“Đừng! Tôi… tôi xong rồi!”, Vũ Lục Hàn lắp bắp rồi dập máy, xách đôi
giày nhón chân chạy ra khỏi vệ sinh. Vừa bước ra hành lang, cô giật thót vì bắt gặp hắn đứng ngay trước mặt, tựa lưng vào bức tường, ánh sáng
màn hình điện thoại chiếu sáng một vùng yếu ớt lên cổ hắn. Ngay khi thấy cô bước ra, khuôn mặt ngơ ngác trông rất ngớ ngẩn, một tay cầm điện
thoại, tay kia xách đôi giày, hắn nhìn cô một hồi rồi bật cười. Hắn bước đến, một tay đút túi quần. Vũ Lục Hàn nhận ra hắn đã cởi áo khoác. Hắn
cúi người đón đôi giày của cô trong tay rồi đưa tay kia ra trước mặt,
không nói một lời, chỉ chờ đợi đôi tay Vũ Lục Hàn đặt vào và dẫn đi. Hắn dẫn cô trở lại bữa tiệc, hòa vào đám đông đứng ở giữa hai dãy bàn. Bọn
họ dường như đang nhảy, cô nhận ra chàng trai tóc đỏ bạn hắn đang nhảy
rất điệu nghệ giữa ba, bốn cô gái; người có mái tóc đen thư sinh đang ôm eo một cô gái, để cô ấy thể hiện những bước nhảy vô cùng nóng bỏng. Chỉ duy nhất người con gái luôn nhìn cô bằng ánh mắt ác cảm là ngồi lặng
trên ghế, một mình. Thỉnh thoảng có vài chàng trai ghé qua hỏi nàng điều gì đó, nàng chỉ đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng và sự im lặng. Vũ Lục
Hàn giật mình khi một cánh tay ôm lấy eo cô. Cô vội vàng rời mắt khỏi
nàng, quay sang và đối mặt với Hàm Vũ Phong. Đôi mắt hắn nhìn cô rất khó đoán, xoay cô đối diện với mình. Đôi giày của cô hắn để trên sàn nhà,
và hai tay hắn đang ôm lấy eo cô. Bỗng dưng đối mặt hắn trong khoảng
cách khá gần, Vũ Lục Hàn thấy bối rối, không dám nhìn thẳng, chỉ biết
cúi mặt. Hai tay cô đặt trước ngực hắn thậm chí hơi run, và cô tự nhận
thấy hơi thở của mình gấp gáp, nặng nề hơn hẳn. Vũ Lục Hàn hi vọng, dưới ánh đèn đỏ hồng đang nhấp nháy điên loạn, Hàm Vũ Phong sẽ không nhận
thấy má cô đỏ ửng lên. Hương thơm thanh thoát và mát dịu toát ra từ cơ
thể Hàm Vũ Phong khiến Vũ Lục Hàn thêm lúng túng, và cảnh tượng tối hôm
đó nhanh chóng ùa về. Tim cô đập nhanh khi nhớ lại nụ hôn chớp nhoáng
trên ô tô buổi trưa hôm nay, cô lại cảm thấy mồ hôi ra nhớp nháp hai bàn tay mình.
Âm nhạc bỗng nhiên chậm lại và nhẹ nhàng. Các cặp đôi ngay lập tức ôm lấy nhau và xoay vòng chậm rãi theo nhịp điệu. Trần Hải Minh ôm eo một
cô gái tóc xù, trong khi cô ta gần như ôm chặt lấy cậu. Hoàng Lâm vừa
xoay nhẹ cô gái khi nãy, vừa nói gì đó như trêu ghẹo, thỉnh thoảng chờn
vờn đôi môi cô gái đó. Chu Bạch Thảo đã lấy đến ly rượu thứ ba, nhấp
chậm rãi nhưng đôi mắt không rời khỏi Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn biết nàng đang nhìn theo mình, nhưng lúng túng chỉ biết cúi gằm xuống, cắm đầu
vào ngực hắn. Hàm Vũ Phong bắt đầu di chuyển chậm, cô vội vã nhìn lên:
“Tôi… tôi không biết nhảy!”
“Không cần phải biết nhảy. Chỉ cần di chuyển thôi”, hắn khẽ cười.
Trong đôi mắt hắn có điều gì đó vô cùng khác lạ, Vũ Lục Hàn cảm thấy ánh mắt màu nâu khói đang làm từng dây thần kinh của cô rung chuyển. Cô
nuốt khan và lại cúi đầu xuống.
“Nhìn tôi đi”, hắn thì thầm giữa tiếng nhạc. Vũ Lục Hàn thấy lòng rung lên nhè nhẹ.
Cô không nhìn lên, hắn đưa một tay nhẹ nhàng luồn qua tóc cô, ấp lấy
bên má gầy và nhấc đầu cô cho đến khi hai đôi mắt chạm vào nhau. Ôi
trời, hắn có nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt mình không? Hắn định làm
gì vậy?
Vũ Lục Hàn cảm thấy bất an khi đột nhiên kẻ đối diện nhìn mình như
vậy. Một cảnh tượng chỉ diễn ra trong phim, cô nghĩ, khi cô nhìn thấy
gương mặt Tôi-sắp-hôn-cô của Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn ngay lập tức quay
đi, hai tay túm chặt lấy áo phông của hắn, cười gượng gạo:
“Tôi… không… biết nhảy”
“Em chỉ cần dựa vào tôi”, hắn thì thầm vào tai cô. Vũ Lục Hàn lập tức nóng ran người, nhận thấy hắn dường như đang… tán tỉnh mình!
“Tôi… thật sự là không…”, cô cố gắng lùi người để tạo khoảng cách. Cô cảm thấy không quen với con người Hàm Vũ Phong, luôn luôn thay đổi một
cách khó hiểu.
“Cô đúng là không biết cách hưởng thụ”, hắn bật cười khi thấy vẻ lúng túng của Vũ Lục Hàn, cúi đầu mình chạm vào trán cô và để yên như thế.
Vũ Lục Hàn cảm thấy hai dây thần kinh bên thái dương đang đập còn nhanh
hơn cả trái tim. Cô không biết liệu bản thân có dễ dãi quá không khi để
một người con trai lạ mặt ôm mình, gần gũi mình, thậm chí hôn mình. Kể
cả với Từ Thiên, người cô có tình cảm, người gần chút nữa là chồng cô,
Vũ Lục Hàn cũng chưa bao giờ đến gần anh ngoại trừ đi bên cạnh, ngồi bên cạnh. Nhưng đối với Hàm Vũ Phong, cô thậm chí còn yên tâm ngủ chung một nơi với hắn. Ngay bây giờ, cô và hắn trông hệt như một cặp đôi hạnh
phúc vậy, và cô cảm thấy không ổn. Chưa bao giờ Vũ Lục Hàn gặp tình
huống khó xử như bây giờ.
“Cô biết không… cô rất giống một người…”, Hàm Vũ Phong đột nhiên thầm thì giữa tiếng nhạc, vẫn nhẹ nhàng xoay cô theo từng nhịp điệu. Cô
thoáng rùng mình bởi giọng nói thì thầm ấy.
“Giống… ai?”, Vũ Lục Hàn lúng túng hỏi lại, không dám nhìn lên bởi
khoảng cách quá gần. Cô cảm giác chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn hắn, môi cô
sẽ chạm vào môi hắn, không chệch một li.
“Người mà cô không bao giờ biết”, hắn khẽ mỉm cười, đột nhiên đứng
thẳng dậy và dừng lại. Vũ Lục Hàn hơi choáng váng vì bất ngờ nhưng rồi
cũng định thần lại, hơi vươn người ra xa để tạo khoảng cách. Hàm Vũ
Phong buông Vũ Lục Hàn, cúi xuống nhặt đôi giày và đưa cho cô:
“Ra kia ngồi đi. Chừng nào biết đi giày thì lại đây”, hắn nói. Thái
độ thay đổi một trăn tám mươi độ khiến Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn, vài
giây sau mới luống cuống đón lấy đôi giày, nhón từng bước về phía cô gái Chu Bạch Thảo đang ngồi. Tuy vậy, ngay khi cô bước đến gần, Chu Bạch
Thảo đột ngột đứng dậy, bước thẳng đến đám đông, không hề liếc nhìn Vũ
Lục Hàn dù chỉ một chút. Cứ như là cô không tồn tại. Cứ như là ở chung
một chỗ với cô sẽ vô cùng khó chịu.
Buổi vũ hội tại Học viên Kinh tế Chính trị London. Giữa không gian
ngọt ngào và ấm áp, bài hát Hello vang lên thật chậm, giọng hát của
Lionel Richie đưa từng cặp đôi đang âu yếm nhau theo những nốt nhạc bước vào không gian bay bổng, lãng mạn. Giữa phòng, chàng trai mười bảy tuổi James Adam trong bộ suit đen lịch
lãm, ôm trong tay một cô gái châu Á nhỏ nhắn, mái tóc nâu buông dài với
một bông hoa trắng cài đầu tiệp màu với bộ váy, đang thướt tha,ve vuốt
cánh tay to và rắn chắc vòng quanh eo mình. Đầu cô tựa nhẹ vào ngực
chàng trai, đôi mắt nhẵm khẽ và đôi môi đỏ mọng mỉm cười hạnh phúc.
James Adam đưa một tay vuốt đầu cô, hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi hương
thảo. Cô gái cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy hắn, cả hai nhẹ nhàng xoay
chậm theo từng câu hát.
“Mai anh đi, em có nhớ không?”, James Adam cúi xuống thì thầm với cô. Cô gái đáp khe khẽ:
“Em sẽ chờ anh về”
“Em sẽ ra đón anh chứ?”
“Em sẽ là người đầu tiên anh thấy khi quay lại đây…”, cô thẽ thọt.
Hắn nở nụ cười mãn nguyện, vùi đầu vào mái tóc mềm mại của cô, cố ghi
nhớ mùi hương ngọt ngào này để mang theo bên mình.
Đột nhiên, ánh đèn và âm nhạc đều tắt. Những tiếng xôn xao hoang mang vang lên, hắn nhìn quanh và ôm chặt lấy cô gái của mình. Có người cho
rằng đây là một sự cố điện. Một số ánh sáng điện thoại le lói thành
những đốm trắng trong không gian, mọi người soi xuống đất và dẫn bạn
nhảy của mình đi tìm ghế ngồi. Bỗng một không gian bừng sáng. Và có
tiếng một học sinh vang vọng qua micro. Đó là Michelle Smith, chàng trai hot nhất đội bóng chuyền, độ nổi tiếng ngang ngửa với James Adam – đội
trưởng đội bóng đá. Michelle Smith có gia thế không kém cạnh hắn – suy
cho cùng, Học viện Kinh tế Chính trị London là ngôi trường xếp hạng hai
về độ giàu có, nổi tiếng với 7.5% tỉ phú trên thế giới đã theo học, tỉ
dụ như George Soros. Với vị thế và tiền bạc của mình, chàng Smith trở
thành chàng trai nóng bỏng trong mắt các cô gái, độ “hư” không thể đánh
giá trong mức từ không đến mười, và hoàn toàn không ưa gì James Adam –
người con trai có thần sắc phương Đông, trầm lặng, lạnh lùng, tài năng
và sắc sảo, không phô trương, không gây chú ý bằng sự nổi loạn. Quý ngài Smith có một sự ghen tị rất lớn, nhưng cũng rất đáng tự hào cho riêng
mình, với cô gái bé bỏng mà James Adam luôn mang theo bên cạnh. Mày sẽ
được chiêm ngưỡng nó ngay bây giờ, Michelle Smith thầm nghĩ trong niềm
hả hê của một kẻ sắp dìm kẻ thù của mình xuống tận cùng của sự tuyệt
vọng.
“Xin chào!”, ngài Smith hô lên với giọng mạnh mẽ. (Toàn bộ cuộc nói chuyện này bằng tiếng Anh)
“Xin lỗi các bạn về sự đường đột bất lịch sự này”, Michelle Smith
tiếp tục, “Nhưng thứ lỗi cho tôi, nhân buổi tối lãng mạn và ngọt ngào
đây, tôi có điều muốn gửi tới cô gái từ lâu đã ngự trị trong trái tim
tôi, người đã cho tôi biết thế nào là tình yêu đích thực..”
Cô gái trong tay hắn cứng người lại. Nhưng James Adam đã không nhận ra điều đó.
“Xin hãy chiêm ngưỡng… nàng thơ của lòng tôi, niềm cảm hứng bất tận
của tôi, động lực đưa tôi đến với những điều tốt đẹp!”, ngài Smith nói
to và ấn vào điều khiển từ xa cầm tay. Một bức ảnh được chiếu lên khoảng tường to phía sau ngài, nơi duy nhất nhận ánh sáng. Michelle nở nụ cười chiến thắng độc địa. Cả hội trường ồ lên xôn xao, còn James Adam cảm
thấy trái tim mình như ngừng đập từ bao giờ.
Bức ảnh là một đôi nam nữ đang vô cùng thân mật trong một bể bơi, là
bức ảnh mà cô gái tự chụp lấy bằng điện thoại. Chàng trai đó, không thể
nhầm lẫn, là Michelle Smith, đang ôm chặt lấy cô gái và đặt một nụ hôn
nồng nàn lên cổ cô. Cô gái châu Á với suối tóc bồng bềnh, đang biểu hiện niềm vui thích nghịch ngợm trên mặt, một tay cầm điện thoại chụp ảnh,
tay kia vòng qua phía sau ôm lấy đầu chàng trai ấy. Một cặp đôi vô cùng
hạnh phúc.
James Adam lập tức buông người con gái và lùi lại đằng sau. Cô gái
bất ngờ, vội vàng quay lại, muốn bám lấy hắn nhưng bị ánh đèn chiếu vào
đột ngột, cô nheo mắt đưa tay lên che ánh sáng và trong phút chốc, đám
đông xúm vào quanh cô. Những cô gái nhận ra cô là người con gái của
James Adam, lớn tiếng chỉ trích. Cô gái, với bộ váy trắng vừa vặn xinh
xắn, đứng giữa ánh đèn tựa như một thiên thần. Cô quay lại tìm hắn trong đám đông. Những gì cô nhìn thấy, chỉ là đôi mắt màu nâu khói, đau đớn
và tuyệt vọng, căm giận và lạnh lùng. Đôi mắt u tối sắc sảo đang găm vào cô, đôi mắt tràn đầy nỗi đau không lời cứa vào tim cô những vệt dài đau nhói. Và James Adam đi mất. Tim hắn đã ngừng đập ngay tại giây phút ấy, cô gái này sẽ vĩnh viễn không thể bước ra khỏi tâm trí, hay trái tim
chàng trai đã hóa đá mất rồi.
Hắn không còn quan tâm đến cô gái này nữa, hắn không cần quan tâm đến bất cứ cô gái nào nữa. Bị phản bội trong tình yêu là điều hắn không thể chịu nổi, cô là mối tình đầu của hắn, là người mang hắn từ thế giới chỉ có trắng và đen, đến nơi tràn ngập cầu vồng của hạnh phúc. Nhưng… đủ
rồi, thế đấy. Hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa, hắn sẽ không bao
giờ muốn nghe thấy giọng nói, thấy bóng hình cô. Hắn sẽ đi khỏi đây, mãi mãi. Bất cứ đâu có cô, nơi ấy sẽ không bao giờ có hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT