“Tôi thật tình là không ăn hết được!”, Vũ Lục Hàn nói, vẻ ái ngại. Hắn nhìn cô, hết ngạc nhiên lại chuyển qua không hài lòng. Hắn cứ nhìn cô chằm chằm, khiến cô khó xử cụp mắt xuống. Hắn khẽ lắc đầu, rồi cầm dĩa của mình lên và nói:

“Ai ăn không hết thì rửa bát”

Vũ Lục Hàn nghe xong, ngạc nhiên tới độ mắt trợn to, mồm há hốc, mặt nghệt ra nhìn hắn. Hắn thấy bộ dạng ấy của cô, nhếch miệng một cái rồi ngay lập túc cúi xuống và ăn với tốc độ khiến cô kinh ngạc. Vũ Lục Hàn lúng túng cầm dĩa, lần đầu ăn theo kiểu này nên cô chưa quen, mỗi lần chỉ lấy được vài sợi mì. Hắn liếc cô, khẽ thở dài lắc đầu rồi vươn người sang xoắn mì vào dĩa của cô và đưa lên ngang miệng Vũ Lục Hàn. Cô ngẩn người hoang mang, hắn đang làm cái gì thế?

“Mỏi tay quá!”, hắn vờ than thở, nhìn cô rất kiên nhẫn. Vũ Lục Hàn vội vàng đưa tay lên, định cầm lấy cái dĩa nhưng hắn trợn mắt đe dọa, miệng a a làm mẫu như đang dỗ con nít. Một chàng trai lạ hoắc đang dỗ cô ăn như dỗ trẻ con, có ngại không cơ chứ!

Cô hơi đỏ mặt, há miệng rất bé nhưng hắn vẫn tống hết chỗ mì đó vào khiến mai má cô phồng lên. Cô cúi xuống lấy tay che miệng và nhai lấy nhai để, trong đầu trách móc người gì vừa cứng đầu vừa thiếu tinh tế, miệng cô chứ có phải túi thần kì đâu mà cho vào nhiều thế!

Hắn nhìn cô, cảm thấy không thể nhịn cười, hai vai rung rung và hắn cũng cúi đầu xuống để cười nằng nặc. Không hiểu sao hắn thấy rất thoải mái khi ở cùng cô gái này, cố tỏ ra lạnh lùng cũng không được vì bộ dạng lúng túng ngại ngùng của cô ra rất buồn cười và vui mắt. Hắn chưa từng thấy ai hay ngại như thế, dường như việc nhà và việc học thì cô ta rất chăm chỉ nên quên hết cả việc giao tiếp với người khác. Chỉ cần một câu nói hay hành động nhỏ của hắn cũng làm cô ta ngay lập tức lộ rõ vẻ hoang mang lo lắng, chân tay lóng ngóng hoặc sẽ ngây người ra chẳng biết làm gì. Những lúc như thế biểu cảm và hành động của cô rất buồn cười, có lúc hắn kìm chế được, nhưng có lúc không thể nhịn được cười. Không hiểu bố mẹ cô gái này thấy có gì hay trong việc nhốt con gái ở nhà và khiến nó trở nên đần độn. Rồi hắn đột nhiên nghĩ tới ông Bộ trưởng Từ Dục. Thật may mắn là ông không vớ phải cô con dâu đần như thế này, coi như hắn xuất hiện và mang cô đi là bọn họ đang hàm ơn hắn rồi. Cô gái này chẳng biết gì khác ngoài làm việc nhà, lấy cô ta về làm dâu thà lấy một cô giúp việc xinh đẹp còn hơn. Hắn thấy mình đã quyết định đúng khi ràng buộc cô gái với mình bằng một thỏa thuận giúp việc.

Vũ Lục Hàn khổ sở nuốt hết chỗ mì, ngay lập tức thấy ngang bụng, không muốn ăn nữa. Cô nhìn đĩa của mình vô cùng ngán ngẩm, mặt vẫn chưa hết đỏ vì tức và ngại. Cô cũng biết tức giận chứ, có điều chỉ là không dám thể hiện ra.

“Xin lỗi, xin lỗi”, Hàm Vũ Phong nguôi cơn buồn cười, miệng tủm tỉm cố làm ra vẻ nghiêm túc. Nhưng cái biểu cảm của cô, ôi… Hắn lại phì cười, lại gục đầu xuống và cố để không cười ra thành tiếng. Vũ Lục Hàn nhăn nhó, thấy bị tổn thương vì hắn coi cô là vật trêu đùa. Cô tức giận không nhìn hắn, cúi đầu chọc chọc đĩa mì của mình, trong đầu xuất hiện hàng ngàn câu chửi rủa nhưng không dám nói ra một câu nào. Hắn thấy cô mặt nhăn nhó phụng phịu, hắng giọng mấy tiếng rồi thì thầm “Xin lỗi”. Không thể chịu được, Vũ Lục Hàn nghĩ, hai tai cô đỏ ửng bị mái tóc ngắn che mất, nhưng hai gò má hồng hồng thì lộ ra rõ ràng. Cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như bây giờ: rõ ràng bị người ta cười cho vào mặt nhưng không thể làm gì. Vũ Lục Hàn lóng ngóng đặt dĩa xuống, không dám nhìn hắn, toan đứng dậy. Hắn nhếch mắt nhìn cô, nhận ra hành động đó, buông giọng nói đầy đe dọa:

“Đi đâu?”

“Tôi… no rồi!”, Vũ Lục Hàn lắp bắp, cúi gằm mặt. Ngồi đây nữa để anh tiếp tục cười vào mặt tôi à?

“Không ăn hết là rửa bát đấy”

“Tôi quen rồi”, cô nói khẽ. Dường như sự cứng đầu bất chợt của cô khiến hắn mất đi vẻ thích thú. Hắn tựa người vào lưng ghế, nhìn cô nhằm nhằm vẻ đang suy nghĩ. Còn Vũ Lục Hàn không nhìn hắn mà nhìn vào đĩa đồ ăn của mình.

“Được thôi, dọn đi, tôi cũng no rồi”, hắn nói rồi đứng dậy. Vũ Lục Hàn bối rối nhìn theo.

“Anh… bỏ hết chừng này hả?”

“Người làm ra nó còn không muốn thưởng thức thì việc gì tôi phải ăn”, hắn khẽ cười rồi đi lên cầu thang: “Dọn sạch vào nhé cô gái”

Vũ Lục Hàn ngỡ ngàng nhìn bóng hắn khuất trên gác, rồi nhìn bàn ăn với sự tiếc rẻ vô cùng. Có những người còn chết đói, cô tự nhủ. Cô đã mất công làm ra, tuy chỉ là làm thêm từ đồ có sẵn, nhưng cũng là đã bỏ công sức vào đấy. Cô không nỡ đổ…

Trời ơi, Vũ Lục Hàn than thở, đúng là làm khó người khác mà! Cô nghĩ thật nhanh, đành cầm dĩa lên ăn lấy ăn để. Đối với cô chỗ thức ăn này là nhiều, bởi cô ăn rất ít, nhưng thực chất nó rất đủ cho một người trưởng thành, thậm chí đối với nam thanh niên như hắn thì chỗ này chẳng bõ bèn gì. Tiếc quá.. cô cảm thán, mặc dù cảm thấy bản thân đã ăn quá nhiều so với bình thường, đồ ăn vẫn còn nên Vũ Lục Hàn vẫn cố ăn. Mất hơn nửa tiếng để cô ăn hết một nhúm thức ăn đó, và cô ngồi tụt xuống ghế vì nghĩ rằng mình đã bội thực!

Vũ Lục Hàn bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, nhưng vừa đặt vào bồn rửa thì nghe thấy hắn đi xuống cầu thang và gọi tên cô.

“Sao thế?”, cô đáp lại, đang sắn tay áo để chuẩn bị rửa bát. Hắn gọi lần nữa:

“Ra đây!”

Vũ Lục Hàn chau mày, đi nhanh ra, trong lòng thắc mắc không biết có phải mình dọn dẹp gì đó chưa sạch không. Hắn đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt có một chiếc laptop, có lẽ là của hắn. Hắn mải đọc thông tin trên một tờ giấy, không nhìn cô. Khi Vũ Lục Hàn vừa ngồi xuống, hắn đưa tờ giấy ấy cho cô đọc. Cô nhìn hắn thắc mắc rồi nhận tờ giấy và nhìn nhanh xuống. Đó là một bản hợp đồng.

“Không thể làm ăn mà không có giấy tờ pháp lí”, hắn nhìn cô nhếch miệng. “Đây là hợp đồng thuê người giữa tôi và cô. Tôi vẫn sẽ trả lương cô bằng tiền mặt hàng tháng. Việc cô dành bao nhiêu phần trăm trong đó để trừ nợ tôi không cần biết, trả đủ nợ thì chấm dứt hợp đồng. Thời hạn tối thiểu, với mức lương của cô nếu để 100% trừ nợ, sẽ là một năm. Còn nếu cô vẫn muốn giữ lại một phần và trả một phần, tùy cô, khi ấy thời hạn sẽ dài hơn. Tôi chỉ ghi giới hạn tối thiểu, nhưng như vậy cũng có nghĩa cả tôi với cô phải tuân thủ theo hợp đồng và không được bên nào đơn phương chấm dứt trong vòng một năm đó. Sau một năm, dựa vào số tiền cô còn thiếu, chúng ta sẽ xem xét và gia hạn hợp đồng. Tôi cho rằng đó là phương án có lợi nhất cho đôi bên, việc trả nợ của cô sẽ phụ thuộc vào cô, cô vẫn có thu nhập của riêng mình đồng thời có thể tự quyết định thời gian trả nợ. Chúng ta đều chủ động và đều có lợi, hi vọng cô không còn gì thắc mắc”

Sau khi Hàm Vũ Phong giải thích thêm về một số điều khoản trong hợp đồng, Vũ Lục Hàn cảm thấy choáng váng. Đây là lần đầu tiên cô kí kết một hợp đồng kinh doanh, và cô cảm thấy bản thân hoàn toàn bất lực. Dường như hắn đã tính toán mọi thứ vô cùng kĩ lưỡng, vô cùng thông minh, bởi người chưa có kinh nghiệm như cô chắc chắn chỉ có nước gật đầu đồng ý. Cô cũng thấy khâm phục suy nghĩ của hắn – rất khôn ngoan và khéo léo khi trao quyền quyết định cho đối phương nhưng vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của mình. Cô đã nghĩ rằng cô sẽ phải làm không công cho đến hết năm, bởi lẽ thường là như vậy: nợ tiền một người chẳng bao giờ người ta lại trả lương cho mình rồi mình lại mang đến trả lại! Nhưng hắn hoàn toàn khác, hắn trả lương bằng tiền mặt cho cô, nghĩa là hắn cho phép cô tự tính toán, tự quyết định việc sử dụng tiền lương của mình. Cô vẫn được trả công, và cảm thấy bản thân quan trọng hơn khi được tự quyết định mình sẽ làm gì với tiền công của mình. Một con người rất công bằng, công bằng một cách khôn khéo và sắc sảo. Cô không biết công việc chính xác của hắn là gì, nhưng cô chắc chắn những người có thể qua mặt hắn là rất ít. Cũng như, cô nhận thấy, mọi điều khoản hắn ghi, đọc xong bản thân cô trước đo không đồng tình nhưng lúc này lại thấy vô cùng hợp lý. Giống như hắn có thể nắm bắt tâm lý người khác để tạo ra những điều khoản theo ý hắn nhưng vẫn hợp lòng đối tác. Một bộ óc đáng khâm phục.

“Trước khi kí vào hợp đồng, tôi khuyên cô nên đọc kĩ từng điều khoản, và có thể đề xuất thay đổi nếu muốn, chúng ta có thể thảo luận. Tôi hi vọng cô cũng dành tâm huyết vào bản hợp đồng này, như tôi”. Hắn nhìn Vũ Lục Hàn đang chăm chú đọc bằng ánh mắt dò xét. Hắn đã nghĩ trong một đêm để soạn thảo ra một bản hợp đồng chính xác nhất và hợp lý nhất, để cô gái này không phải thắc mắc gì khi kí vào đó. Tuy vậy, cô gái ấy đọc rất lâu, gần như không lên tiếng. Rồi ngay khi hạ tờ giấy xuống, ánh mắt cô nhìn hắn có vẻ ngập ngừng.

“Tôi… hoàn toàn đồng ý với những thứ trong hợp đồng. Nhưng… tôi xin thêm một điều nữa, được không?”, cô e ngại nhìn hắn. Nói xong, cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà lại cúi đầu xuống. Cô khiến hắn có cảm giác hắn là một sinh vật vô cùng đáng sợ.

“Cô muốn gì?”, hắn hỏi, tuy trong lòng đã biết rõ đáp án.

“Tôi… hi vọng một tuần có thể về nhà một đêm…”, Vũ Lục Hàn lí nhí, khuôn mặt chỉ cúi gằm. Hắn bỗng thấy khó chịu, lớn tiếng:

“Tôi yêu cầu cô khi nói chuyện hãy nhìn vào mắt tôi”

Vũ Lục Hàn bối rối, hai má đỏ hồng, ngước lên nhìn hắn nhưng bắt gặp đôi mắt nâu khói sắc lạnh, lại ngay lập tức nhìn đi chỗ khác. Cô thấy tay mình hơi run lên.

“Tôi… xin lỗi. Tôi không có ý thô lỗ…”

“Nhìn tôi”, hắn ngắt lời. Và hắn chờ đợi, cho đến khi Vũ Lục Hàn chịu nhìn vào mình, “Cô sẽ được về nhà một đêm kèm theo một điều kiện của tôi”

“Thật sao?”, ánh mắt cô sáng lên một tia hi vọng. Dù hắn có hạch sách gì đi nữa, Vũ Lục Hàn cũng làm được, đã lau được toàn bộ cửa kính cao gấp rưỡi mình bằng tay thì chẳng có gì làm khó cô cả!

“Những khi tôi yêu cầu, phải đi cùng tôi tham gia mọi sự kiện, mọi bữa tiệc, bất cứ nơi đâu tôi đến. Được chứ?”

Vũ Lục Hàn bất ngờ, nhưng khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy không hề lay chuyển. Cô thấy khó xử, rõ ràng hắn biết khả năng giao tiếp của cô rất kém, tại sao còn muốn cùng cô đến chỗ đông người? Nếu hắn là người nổi tiếng đến vậy, vì sao lại dắt theo cô, chẳng lẽ lại mặt dày không sợ xấu mặt sao?

“Cái này…”

“Có hoặc không, cấm trình bày”, hắn lại ngắt lời. Thái độ dứt khoát của hắn dọa cô hơi sợ.

Thôi thì, cứ lặng lẽ nép vào một góc rồi khi kết thúc lại theo hắn về, chắc cũng chỉ giống vũ hội ở trường là cùng! “Tôi đồng ý”

“Được. Khi có bản hợp đồng hoàn chỉnh, mong cô hãy ngay lập tức kí vào, và hợp đồng sẽ có hiệu lực từ hôm nay”, hắn ngả người ra sau ghế, ánh mắt cứ xoáy vào cô, rồi hắn khởi động laptop của mình và vô cùng chăm chú soạn lại một bản hợp đồng mới. Vũ Lục Hàn thấy thừa thãi, vội vã xin phép đi rửa bát và nhanh chóng rời đi. Nhiều lúc cô cảm giác: ở chung một nhà với hắn, một khi hắn im lặng nghĩa là không khí ở đây sẽ u ám, tồi tệ hơn. Vì thế, tránh đi càng xa càng tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play