Trần Khiêm Quân nhìn một đám người hắc y trước mắt, y phục bên trong hồng sắc, bên ngoài là áo choàng hắc sắc, y phục này chính là người trong ma giáo. !

Trong đó còn có vài tên Trần Khiêm Quân nhận thức. Nói nhận thức cũng không phải do hắn cùng những người này có giao tình, mà những tên này vừa vặn chính là tội phạm truy nã quan trọng của triều đình, bắt người cướp của đốt giết cướp bóc không chuyện ác nào không làm.

Mà hiện tại, những tên này đang quỳ gối phía dưới Trần Khiêm Quân, không hề phòng bị. Nếu lúc này đem những tên ma đầu này giao ra, không thể nghi ngờ sẽ là đại sự chấn động một thời.

Chính là. . . . . .

“Giáo chủ, ta đã giúp ngài đem nội công tâm pháp Thanh Long Bang bắt cóc.”

Trần Khiêm Quân nhìn qua, nói chuyện chính là hái hoa đạo tặc hiện đang tác quái —— Lục Cửu Phong.

“Bắt cóc Nội công tâm pháp Thanh Long Bang?” Trần Khiêm Quân nhíu mày. Tình hình hiện tại làm hắn hoàn toàn sờ không tới suy nghĩ. Nhưng Lục Cửu Phong vừa xưng hô không tránh khỏi lỗ tai hắn, gọi hắn là “Giáo chủ” ?

Lục Cửu Phong hưng phấn như được thưởng kéo một thiếu niên mi mục thành tú bên cạnh ra, nói: “Nghe nói võ công bí tịch của Thanh Long Bang từ trước đến nay đều là mặt đối mặt truyền miệng, cho nên ta đã đem tiểu nhi tử bang chủ bắt tới đây.”

Tiểu nhi tử này Trần Khiêm Quân trước kia cũng gặp qua một lần, nghe nói là người thừa kế bang chủ tiếp theo đầy hi vọng của Thanh Long Bang – Long Ngự Phong.

Lục Cửu Phong nhìn giáo chủ đang đánh giá thiếu niên mình mang về, lập tức cười híp mắt nói: “Đem hắn bỏ vào hậu cung giáo chủ đi?”

“Hậu cung?” Cho dù là một Trần Khiêm Quân suy luận tài giỏi, cũng hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết hắn đang ở tồng đà ma giáo, đứng trước mặt là một loạt tội phạm truy nã muốn bắt về quy án, mà những người này hình như đang lấy lòng hắn?

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Tuy rằng chuyện còn chưa rõ ràng, nhưng Trần Khiêm Quân biết hắn hiện tại không nên hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì những tên này không có một tên nào là dễ chọc, hắn hiện tại đơn thương độc mã, có đối phó những tên này cũng không chiếm được phần thắng.

Trần Khiêm Quân đứng thẳng người, lộ ra biểu tình cao thâm khó dò, làm bọn chúng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, một đám người hưng phấn lần lượt đi tới dâng lên các loại võ công bí tịch, các loại danh binh lợi khí, lúc sau một lão nhân thoạt nhìn phi thường ôn hòa cười tủm tỉm đối đám người nhân đạo: “Các ngươi chỉ biết làm việc không đàng hoàng, hảo hảo giúp giáo chủ chọn hai phu nhân mới là chính sự.”

Vừa nói tới chọn phu nhân, Lục Cửu Phong rất hưng trí, lập tức vỗ ngực tỏ vẻ giáo chủ yên tâm, cho dù giáo chủ muốn công chúa hắn cũng nhất định bắt tới cho giáo chủ.

Người thoạt nhìn là bán lão từ nương(1) thướt tha nói: “Ai dám nói trong cung này không lấy một nữ tử thú vị? Không bằng theo lâu (2) của ta chọn mấy nữ tử lanh lợi cho giáo chủ đi.”

(1): Người đẹp hết thời.

(2): Lâu ở đây ý là Thanh lâu ấy ^.^

“Hừ, ngươi tàn hoa bại liễu cũng bày đặt ý kiến mà không biết mất mặt xấu hổ?”

Thường xuyên qua lại với nhau, trong đại điện nhanh chóng chia làm hai phái, đỏ mắt muốn đánh nhau.

Trần Khiêm Quân chưa từng đau đầu như lúc này. Chỉ đứng ở chỗ này thôi, so với phá án ba ngày ba đêm không chợp mắt còn mệt hơn.

Hắn không muốn để ý tới những tên này, nhấc chân muốn đi. Hắn nhớ rõ đang cùng Trương đại nhân ước hẹn, mùng một này muốn gặp hắn. Từ ngày hắn vào Lục phiến môn, thì vẫn cùng Trương đại nhân duy trì từng tháng liên hệ một lần. Vô luận hắn có ở chỗ nào phá án đi nữa, thì cũng không bao giờ lỡ hẹn.

Trần Khiêm Quân bên này muốn đi, đám người liền ngưng ý muốn đánh nhau, nhảy tới vây quanh lấy lòng: “Giáo chủ muốn loại nào cứ nói, chúng ta dù vượt lửa qua sông cũng nhất định tìm một người vừa ý cho giáo chủ.”

Hắn không để ý mà cứ đi thẳng ra khỏi đại điện. Hắn hoàn toàn không nhớ có uống rượu ở một chỗ như này, lại còn là nơi ma đầu tụ tập.

Rất nhiều suy nghĩ ở trong lòng Trần Khiêm Quân hình thành, nhưng hiện tại hắn không thể manh động, một việc lớn như vậy phải báo với Trương đại nhân cùng nhau bàn bạc kỹ hơn rồi tính sau.

Sau khi ra đại điện, phóng mắt nhìn tứ phía là một biển hoa trải dài, cơ hồ tất cả loài hoa hắn biết đều ở đây, hơn nữa rất nhiều loài hoa trái mùa vẫn nở.

Trần Khiêm Quân nghẹn họng nhìn biển hoa đang đua sắc đua hương, hắn lại quay đầu lại nhìn thoáng qua đại điện vừa ra khỏi, một đám kia cũng đi sau hắn lộ ra vẻ mặt lấy lòng cười cười.

“Đây là chỗ nào?” Trần Khiêm Quân rốt cục nhịn không được hỏi, đem nghi hoặc từ lúc tỉnh lại nghẹn ở trong lòng nói ra.

“Đây là Đại thần giáo ta a!”

Trần Khiêm Quân nhíu mày.

“Giáo chủ, ngài quên sao? Ở đây là Lương Châu a!”

Lương Châu! Hắn ngủ một giấc hồn đã đi ngàn dặm tới Lương Châu?

“Ta là ai?” Tuy biết hỏi như vậy sẽ bại lộ thân phận, nhưng Trần Khiêm Quân vẫn nhịn không được ra giọng hỏi.

Nhìn tên này ngày thường tác oai tác quái cùng hắn đấu đến chết đi sống lại thế nhưng đối hắn lộ ra nụ cười không hề phòng bị, hắn liền cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng dị thường quỷ dị.

“Ngài là giáo chủ chúng ta a, ngài là. . . . . .” Lục Cửu Phong đang muốn trả lời tiếp, đã bị hai tiếng ho khan cắt ngang.

Lão nhân râu dài thoạt nhìn phi thường ôn hòa chậm rãi đi tới, hai mắt sắc bén nhìn Trần Khiêm Quân, thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy tay Trần Khiêm Quân bắt mạch.

Hành động nhanh nhẹn, ngay cả Trần Khiêm Quân cũng thấy kinh ngạc. Lão tử nhân kia dùng tốc độ quả nhanh, hắn căn bản không thấy được rõ ràng động tác.

Lão nhân cầm lấy cổ tay Trần Khiêm Quân trầm mặc giây lát, mới trịnh trọng nghiêm túc mở miệng nói: “Giáo chủ luyện công, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.”

Đám người nghe xong, biểu tình đều phi thường phấn khích. Từ khiếp sợ đến không thể tin, lại anh anh anh ra sức khóc.

“. . . . . .” Trần Khiêm Quân nhịn không được đỡ trán, ai có thể tin người thoạt nhìn yếu ớt nhưng sự thật tội ác chồng chất kẻ khác nghe tới đã sợ mất mật chính là đại ma đầu? Này có mang tính chất lừa gạt quá không?

Lão nhân phất tay yêu cầu đám người ngưng khóc, mở to song nhãn như nước trong veo nhìn lão tử nhân. Lão nói: “Giáo chủ hiện tại không nghiêm trọng lắm, tu dưỡng một thời gian có thể khôi phục.”

Mọi người nghe xong lại treo nụ cười trở lại, như nông dân bị hạn hán lâu ngày gặp mưa rơi, như tú tài tên đề bảng vàng, như tân lang tân nương đêm động phòng hoa chúc. Trần Khiêm Quân chưa từng biết, những tên này thường đi giết người, thế nhưng sẽ có biểu tình đặc sắc như vậy.

Lão nhân lúc này mới cung kính thả tay Trần Khiêm Quân ra: “Giáo chủ nhất định là bị tẩu hỏa nhập ma khiến kinh mạch bế tắc, nhưng dựa vào bản lĩnh của giáo chủ thì rất nhanh sẽ khôi phục. Mà hiện tại ta muốn nói cho giáo chủ, ngài là giáo chủ Duy Ninh thần giáo.”

Ma giáo giáo chủ, là một nhân vật thần bí, không ai biết gì về hắn, ngay cả bộ dáng hắn cao thấp ra sao, tuổi gì, nam hay nữ còn không biết. Mà lão nhân này lại nói hắn là giáo chủ? Quả là thiên hạ bao la.

Một nữ nhân bên cạnh lúc này mới chậm rãi phe phẩy cây quạt nói: “Ngài họ Cố danh tư, tự Ngôn Chi, năm nay hai mươi sáu, vị hôn(3).” Nàng hơi chút tạm dừng một chút, lại bổ sung: “Xử nam.”

(3) Vị hôn : Chưa lập gia đình.

Trần Khiêm Quân: “. . . . . .”

Ma giáo chúng: “. . . . . .”

Nữ nhân lại chọn mi cao giọng nói: “Sao nào, loại chuyện này không được nói ra à? Giáo chủ vẫn là xử nam chuyện này có thể trách ta sao?Lâu của ta có rất nhiều nữ tử đang chờ giúp giáo chủ khai trai, nhưng giáo chủ thì sao? Là ngài tự kỷ không chịu!” Nữ nhân tức giận vỗ ngực dậm chân, nhìn nàng rất giống người mẹ đang giáo huấn đứa con. Nói xong lại bổ sung một câu: “Đám tiểu quan đang chờ.”

Lục Cửu Phong ở một bên thở dài: “Nguyên lai giáo chủ vẫn là xử nam.”

“Ai nha, các ngươi biết cái gì, cái này gọi là nguyên dương.” Một nam tử thoạt nhìn yêu diễm đi tới, nhìn Trần Khiêm Quân nói: “Giáo chủ, đây là gương, ngài nhất định phải nhớ kỹ khuôn mặt anh tuấn của mình.” Nam tử nói xong dâng một cái gương nhỏ tới trước mặt Trần Khiêm Quân.

Trần Khiêm Quân chỉ liếc nhìn qua cái gương rồi quay đầu nói: “Vô luận ra sao, hôm nay ta muốn đi gặp một người, có chuyện gì sau này nói sau.”

Nam tử yêu diễm vẻ mặt mất mác lẩm bẩm: “Giáo chủ ngài đã có ý muốn thượng người?”

Trần Khiêm Quân không muốn nhiều lời xoay người bước đi.

Ma giáo chúng phía sau loạn thành một đoàn, đoán xem rốt cuộc là ai có thể khiến giáo chủ bước ra đại môn Duy Ngã Thần giáo? Chỉ có lão tử nhân kia nói: “Mau đi theo, bằng không về sau sẽ không có cơ hội nhìn thấy giáo chủ phu nhân tương lai?”

Nếu mang theo một đám ma đầu đi gặp Trương đại nhân, chỉ sợ sẽ rước lấy nhàn ngôn toái ngữ, Trần Khiêm Quân dừng lại cước bộ, quay đầu lại nói: “Ta muốn gặp chính là nam nhân.”

Ma giáo chúng tỏ vẻ lý giải, người giáo chủ thích nhất định là nam tử hạ lưu lỗi lạc anh tuấn tiêu sái. Bên cạnh lại có người phản đối, nói không chừng là nhược liễu gặp gió sẽ thở ra hơi. Vì thế hai phe lại bắt đầu một vòng ẩu đả quyết định thắng thua mới.

“. . . . . .” Trần Khiêm Quân chưa từng nghĩ có một ngày sẽ bị đám tội phạm truy nã nói tới không một kẽ hở để phản bác.

Quay đầu, khóe mắt lại phiêu tới cái gương trên nam tử yêu diễm. Hắn chấn kinh nhanh tay đoạt gương lại nhìn tới nhìn lui một lần, biểu tình từ kinh ngạc đến mờ mịt không thể tin!

Bọn giáo chúng lại nhìn cảnh hắn thay đổi trong nháy mắt, đều tỏ vẻ, không thể tưởng được giáo chủ cũng có một ngày bị khuôn mặt xinh đẹp của mình làm choáng.

Chỉ có Trần Khiêm Quân biết hắn bị khuôn mặt này dọa, bởi vì căn bản đây không phải mặt hắn! Cho nên bọn chúng mới có thể kêu hắn là giáo chủ? Cho nên bọn chúng mới đối hắn tôn kính? Còn tưởng rằng bọn chúng nhận sai người, nguyên lai người sai lại là hắn!

Nếu hắn là giáo chủ ma giáo Cố Tư, vậy Trần Khiêm Quân kia đâu?

Mà lúc này, giáo chủ Trần Khiêm Quân đang lôi kéo tiểu đệ Thành Ưng Toàn mới thu nhận ở trên đường nghênh ngang tiêu sái.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Chi ở trên đường đi lại, những người đi qua y đô hội sẽ đối y mỉm cười hữu hảo. Mỗi một chỗ đi qua cũng sẽ có người cười tủm tỉm chạy đến trước mặt y nói “Trần bộ đầu hảo” , “Trần bộ đầu đi tuần phố?” , “Trần bộ đầu đây là trứng mới của gà nhà ta” , “Trần bộ đầu, khuê nữ nhà ta cũng đã mười tám tuổi “, Cố Ngôn Chi hiện tại đã chịu không nổi. Y từng được rất nhiều người đi theo lấy lòng, nhưng mấy chuyện đậu xanh rau má hạt mè cũng chạy theo y bắt chuyện? Cho nên y vẫn đen mặt từ thành Đông qua thành Tây.

Dễ dàng thấy được ở cửa thành một đạo sĩ mặc phục sức đang mở quán, y không nói hai lời liền đi tới hỏi: “Còn muốn mạng không?”

Đạo sĩ run rẩy nói: “Ta làm chính là nghề đứng đắn, tuyệt đối không có lừa gạt, bộ đầu không cần bắt ta!”

Cố Ngôn Chi gật đầu nói: “Nói, ngươi xem bổn tọa thấy cái gì?”

Đạo sĩ nhìn Cố Ngôn Chi một hồi từ trong ngực lấy ra mấy đĩnh bạc vụn nói: “Bộ đầu, ngài quả thực anh minh thần võ tuấn vĩ bất phàm.”

Cố Ngôn Chi nhận tiền, gân xanh lộ đầy trên mặt nổi giận: “Ngươi cái gì cũng nhìn không ra cũng dám lừa gạt bổn tọa!” Y nắm tay, phát ra thanh âm rắc rắc ( tiếng bẻ bão ấy), một bộ vận động trước khi ăn cơm. Ngay cả y cũng dám lừa, chán sống!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play