Cố Ngôn Chi theo tiếng phát ra nhìn sang, nhưng hóa ra là nhóm Thành Ưng Toàn.

Từ Mộ Khanh như là nhìn thấy cứu tinh, lập tức bò lên lôi kéo nhóm người mới gặp: “Ôi chao, các ngươi nhanh lên một chút chăm sóc lão đại các ngươi, ta có chuyện đi tìm giáo chủ của chúng ta.”

Nói xong Từ Mộ Khanh cũng không quản mấy người kia đáp ứng hay không, tự điều khiển khinh công bay đi.

Mấy người lập tức nhìn Cố Ngôn Chi, hi vọng từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì. Nhưng do Dạ Hắc Phong Cao (ban đêm gió lớn), bọn họ cái gì cũng không nhìn ra.

Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, tứ đại trưởng lão đã đi hỗ trợ, khẳng định không cần y ra tay, liền cùng mấy người vừa gặp hỏi: “Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?”

Thành Ưng Toàn nói: “Chúng ta đang truy tìm tung tích Dạ Minh Châu, nhưng tra được một chuyện Dạ Minh Châu mất tích lại cùng Côn Luân điện có quan hệ.”

Cố Ngôn Chi không khỏi sửng sốt một chút, Dạ Minh Châu lại cùng Côn Luân điện có quan hệ? Lẽ nào kẻ kia được huấn luyện nghiêm chỉnh kia đều là người Côn Luân điện? Côn Luân điện muốn huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu rốt cuộc để làm gì? Là bởi vì có người muốn làm giao dịch hay là nguyên nhân khác? Côn Luân điện lại dám công nhiên cùng triều đình đối địch chẳng lẽ là vì sau lưng có núi dựa lớn?

Một đống nghi vấn xông ra, Cố Ngôn Chi lập tức hỏi: “Còn có tin tức gì?”

Thành Ưng Toàn cắn môi, không nói. Nhưng Triệu toàn nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chúng ta thật vất vả tra tới đây, biết được chuyện Dạ Minh Châu cùng Côn Luân điện có quan hệ xong, liền báo cáo lên trên rồi lập tức chạy tới Phượng Tường thành. Nhưng khi chúng ta vừa tới Phượng Tường thành, thì có người cho chúng ta biết, chuyện Dạ Minh Châu không cần tiếp tục tra nữa.”

Rất nhiều chuyện Cố Ngôn Chi cũng không muốn tra cứu, nhưng những chuyện này một khi quan hệ đến y cùng người xung quanh y, y cũng phải hết sức chú ý.

Đem những tình hình hỏi rõ ràng xong, vừa vặn nhìn thấy tứ đại trưởng lão vây quanh Trần Khiêm Quân. Nhìn dáng dấp Trần Khiêm Quân giống như không có vấn đề gì, Cố Ngôn Chi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng vì một hơi này, làm y lập tức xoay người đi. Y hình như đã quá để ý nhiều tới người.

Bọn họ đi ở trong ngõ hẻm khá tối, cho nên y nhìn thấy đối phương, đối phương lại không thấy bọn họ. Thành Ưng Toàn liếc mắt nhìn người bị tứ đại trưởng lão vây quanh, cắn môi dưới, rồi theo lão đại rời đi.

Vũ Đức suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói với Cố Ngôn Chi, Trương đại nhân bệnh nặng, hi vọng lão đại có thể trở về nhìn Trương đại nhân. Dù sao Trương đại nhân đối với bọn họ nhiều mặt chăm sóc.

Cố Ngôn Chi hầu như theo bản năng mà hỏi: “Trương đại nhân là ai?” Không chờ bọn hắn trả lời, Cố Ngôn Chi liền phục hồi tinh thần lại nói: “Há, ông lão kia a. Vậy thì trở về xem một chút đi.” Y cũng muốn tra thử, đến cùng ai là người ở sau màn duỗi tay.

Hơn nữa khoảng thời gian này y muốn tỉnh táo một chút, trước đây không lâu mới cùng thân thể của chình mình lăn giường, mà hiện tại đầy đầu đều là hình ảnh hương diễm vừa nãy. Y rất muốn biết, đến cùng là đối với thân thể của mình có cảm giác, hay là đối với kẻ gọi là Trần Khiêm Quân có cảm giác.

Thành Ưng Toàn nhìn lão đại phản ứng kỳ quái, cảm thấy hắn muốn điều tra tiếp hay là thôi.

Mấy người suốt đêm cưỡi ngựa ra khỏi Phượng Tường, nhìn hướng kinh thành đuổi tới. Gió đêm đem đầu Cố Ngôn Chi có chút hỗn độn thổi đến mức tỉnh táo không ít, trong đầu cũng không ngừng hồi tưởng hình ảnh vừa nãy.

Trở lại kinh thành xong, lập tức có người lại đây truyền chỉ, nói Lục Phiến Môn tra án có công, phàm là người tham dự được thăng cấp một, thưởng trăm lạng bạc.

Một trăm lạng bạc ròng, là lần đầu tiên bọn họ được nhiều tiền nhất. Mấy người cao hứng vây quanh Cố Ngôn Chi, nói quả nhiên theo lão đại có cơm ăn. Các bộ khoái khác nhất định phải đỏ mắt với bọn họ.

Nhưng những hưng phấn này chỉ là ở bề ngoài. Mấy người lúc cùng nhau uống rượu, Vũ Đức uống một ly rượu tràn đầy uất ức nói: “Không ngờ dùng bạc để chúng ta ngậm miệng!”

Thành Ưng Toàn muốn ngăn cản Vũ Đức, chỉ lo tai vách mạch rừng, thì thấy lão đại cũng không có ý này, liền theo y.

Triệu Toàn nửa ngày mới phản ứng được, hỏi: “Lẽ nào thưởng bạc các ngươi lại không cao hứng sao?”

Vũ Đức nói: “Tiểu Toàn tử, tiền thưởng chúng ta rất cao hứng, nhưng phải xem tiền này tại sao lại thưởng.”

Nửa ngày, Cố Ngôn Chi mới nói: “Vậy thì đi thăm dò, đến cùng là ai hạ lệnh thưởng, nhất định phải cùng việc này không thể tách rời quan hệ.” Nói xong y lại uống ực một hớp rượu. Y vốn không nên quản việc không đâu, nhưng hiện tại y có muốn mặc kệ cũng có thể không quản.

Cuối cùng Triệu Toàn cùng Vũ Đức lại uống say, một người vui vẻ hồ đồ, một người phẫn hận niệm niệm.

Đem hai người đưa trở về phòng xong, Cố Ngôn Chi lôi kéo Thành Ưng Toàn lên nóc nhà tiếp tục uống.

“Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta uống rượu không?” Cố Ngôn Chi đưa ra đề tài trước tiên.

Thành Ưng Toàn cười nói: “Ngươi là nói chuyện đi uống hoa tửu sao? Lão đại đột nhiên lại chạy, ta nhưng đã vì ngươi bỏ không ít tiền đó.”

Cố Ngôn Chi phiền muộn một hồi, lập tức nói: “Chuyện đó chúng ta không nên nhắc lại, lần trước nữa uống rượu, còn nhớ không?”

Thành Ưng Toàn cười khổ một tiếng nói: “Nhớ, làm sao lại không nhớ rõ? Là chuyện năm tháng trước.”

Cố Ngôn Chi lại uống một hớp rượu, nói: “Đúng đấy, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ là năm tháng mà thôi, tựa hồ tất cả đều trở nên không giống nhau. Ta đều đã quên ngày đó xảy ra cái gì, ngươi nói cho ta nghe một chút có được hay không?”

Thành Ưng Toàn nhìn Cố Ngôn Chi, con mắt phi thường sáng, giống như chờ mong cái gì hỏi: “Ngươi nhớ tới ngày đó xảy ra cái gì?”

Cố Ngôn Chi lắc đầu một cái nói mình uống rượu nhiều rồi, hoàn toàn không nhớ rõ, thế nhưng y muốn nhớ tới những thời gian cùng huynh đệ ở chung.

Giống như thất vọng rũ mắt xuống, Thành Ưng Toàn cũng uống một hớp rượu. Nói ngày đó mặt trăng cũng tròn sáng như vậy, cũng là hai người bọn họ ở trên nóc nhà uống rượu.

Cố Ngôn Chi nghe hắn nói, lại không nghe thấy nói chỗ mình muốn nghe, liền có chút nóng nảy hỏi: “Còn gì nữa không? Ngươi có nhìn thấy vật kỳ quái hay không?”

Có chút kỳ quái nhìn về phía y, mặt thì vẫn là mặt lão đại, mày kiếm mắt sao, anh tuấn tiêu sái, nhưng tựa hồ lại không phải dáng vẻ lão đại, ít đi một phân lạnh lùng xa cách bình tĩnh ngày trước, nhiều hơn một chút tích cách thích làm gì thì làm ngông cuồng bất kham.

“Không có, chuyện đêm hôm đó ta cũng quên.” Hắn tình nguyện hắn là thật sự quên, có những chuyện như chưa từng xảy ra sẽ tốt biết bao.

Biết Thành Ưng Toàn quyết tâm không nói thêm chuyện đêm hôm đó, Cố Ngôn Chi liền từ bỏ chỗ hỏng ở đây.

Mục đích là muốn tìm hắn nói chuyện cuối cùng vì liên tục uống rượu thành sống chết mặc bay.

Sau khi Cố Ngôn Chi trở về phòng, phát hiện có thêm một bộ công phục màu đỏ cùng thường phục màu đỏ. Cuối cùng tâm tình cũng coi như tốt hơn một chút. Chí ít không cần phải mặc công phục mặc màu trắng, cùng mỗi ngày phải giữ đạo hiếu tự.

Công phục màu đỏ khác với bộ khoái, hầu như khiến người ta nhìn một cái cũng nhận ra y. Bộ đầu bộ khoái tự nhiên phi thường đỏ mắt, nhưng không lấn át được việc này đều là do được cấp trên ban thưởng.

Cố Ngôn Chi sớm đã đem toàn bộ đồ trong phòng Trần Khiêm Quân lật tung, nhưng không phát hiện được đồ vật khả nghi.

Một xem người quan phục màu xanh có chút quen mặt đi tới trước mặt từ Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi nhớ tới cái gì tự lập tức đi tới ôm lấy cổ quan phục màu xanh kia nói: “A huynh đệ, hỏi ngươi một chuyện.”

Người kia vôn còn đang khó chịu lại có người dám công nhiên ôm cổ của hắn, nhưng khi hắn quay đầu nhìn thấy mặt Cố Ngôn Chi lập tức cấm khẩu, còn có chút run rẩy suy nghĩ phải tận lực đem thân thể của thu càng nhỏ càng tốt.

“Ai ta nói ngươi run cái gì hả, buồn tè a?” Lời Cố Ngôn Chi muốn hỏi còn chưa nói ra, thì phát hiện người kia run thành cái sàng.

Vừa vặn Thành Ưng Toàn đi tới, nói: “Triệu đại nhân, ngài tới lúc nào?”

Nghe thấy Thành Ưng Toàn nói như vậy, Cố Ngôn Chi mới thả Triệu đại nhân ra, trên dưới đánh giá nói: “Ai, ngươi chính là Triệu đại nhân a? Chính là bị Triệu đại nhân bị ta đánh kia? Triệu đại nhân ngươi thon thả không ít a.”

Trên mặt Triệu đại nhân lúc trắng lúc xanh, kéo kéo khóe miệng cứng đờ.

Cố Ngôn Chi lại đi tới ôm lấy cổ Triệu đại nhân nói: “Ta nói Triệu đại nhân, ngươi nói cho ta là ai thưởng ta, ngươi xem ta thăng chức còn được thưởng bạc trắng, nhất định phải hảo hảo cảm tạ một hồi a.”

Triệu đại nhân nói: “Ngươi hữu tâm cảm tạ là được rồi.”

Cố Ngôn Chi phi thường nghiêm túc nói: “Như vậy sao được, chỉ có tâm là không được, ta còn muốn từ hành động bày tỏ cảm tạ. Cho nên ta quyết định phải lập cho hắn cái bài vị, sớm tối dâng hương ba nén, để hắn phù hộ ta về sau kế tục thăng quan.”

Khóe miệng Triệu đại nhân giật giật, lại giật giật, nói: “Vương gia không cần ngươi lập bài vị cho hắn.”

Vương gia? Được đáp án mình muốn, Cố Ngôn Chi thả Triệu đại nhân ra, bắt chuyện cũng thèm rồi rời đi.

Triệu đại nhân trong lòng căm giận, nhưng lại không dám đối với người kia nói cái gì, chỉ có cùng La đại nhân đâm thọc.

Có La đại nhân để hắn hung hăng mấy ngày, qua không mấy ngày thì tốt hơn tốt, Nhìn dáng dấp Trương Thúc Đại cũng chống đỡ không được bao nhiêu thời gian an ủi, lập tức tâm tình khá hơn nhiều.

Cố Ngôn Chi mấy ngày nay hình như đang bận, nhưng muốn hỏi y đang bận cái gì, y trả lời chỉ có hai chữ “Không biết” .

Đến xem qua Trương đại nhân một lần, phát hiện Trương đại nhân quả nhiên bệnh đến đi không được, một đám thê thiếp xung quanh đều vây quanh phòng của lão khóc, làm toàn bộ Trương phủ có một loại không khí đau thương.

Cố Ngôn Chi không thích bầu không khí này, nhìn một đám người quát: “Khóc cái gì mà khóc, người còn chưa có chết đâu!” Quả nhiên sau khi y quát một tiếng, mấy nữ nhân đều đình chỉ gào khóc, sững sờ mà nhìn y, cuối cùng dắt đỡ nhau đi mất.

Trương đại nhân mỉm cười nói: “Vẫn là ngươi có cách, ta đều không có cách nào làm cho các nàng dừng lại.”

Cố Ngôn Chi nói: “Ta xem cả người ngươi xanh xao, hình dáng gầy gò, khẳng định là bởi vì túng dục quá độ.”

Một bên quản gia chịu không nổi người khác nói lão gia hắn như vậy, nói: “Lão gia chúng ta là mệt nhọc quá độ.”

Cố Ngôn Chi nhếch một bên lông mày, hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào?” Túng dục quá độ cũng là phi thường mệt nhọc.

Quản gia cân nhắc vài tiếng, cuối cùng nói: “Hoàng thượng xưa nay mặc kệ triều chính, tất cả mọi chuyện đều do đại nhân chúng ta gánh vác hết, đại nhân chúng ta là do mệt nhọc mà bệnh.”

Trương đại nhân lập tức quát bảo quản gia ngưng lại, quát hắn lui xuống.

Cố Ngôn Chi nói: “Trương đại nhân ta xem ngươi là người thông minh, làm sao vẫn không nghĩ ra thế hả?”

Trương đại nhân thở dài một tiếng chậm rãi nói: “Nghĩ thông cũng không nghĩ ra, có một số việc cũng phải có người làm.” Nói xong, lão ho khan hai tiếng nói: “Ta biết ta đã gần đất xa trời, những chuyện này cho dù ta không bỏ xuống được cũng không thể không thả xuống. Một đời Trương Thúc Đại này, tự hỏi không hề có lỗi với ai, nhưng tâm tư hoàng thượng chúng ta đều đoán không ra.”

Cố Ngôn Chi khẽ cau mày nói: “Ngươi còn muốn quản hoàng thượng kia cả ngày làm cái gì? Hắn ngoại trừ đang suy nghĩ tối hôm nay ngủ với mỹ nhân nào ra thì còn có chuyện khác có thể muốn sao?”

Câu nói này làm Trương đại nhân hơi sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng lại thoải mái. Giọng điệu lão vô cùng nhạt nhiên, như phảng phất đã sớm hiểu rõ hết thảy hỏi: “Hài tử, ngươi rốt cuộc là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play