“Anh rốt cuộc coi em là gì.” Mộc Tử Duy đưa lưng về phía Quan Chước, giọng nói bình tĩnh nhưng vai lại hơi run.
Quan Tiểu Cẩn mắt nhìn mũi, mũi miệng nhìn tim, đang gặm táo cũng chỉ dám gặm từ từ mài mài không phát ra tiếng, sợ tiếng động gây chú ý làm không khí càng thêm ngột ngạt hơn.
Cô vừa hận không thể biến mình thành một vật trưng bày, vừa giận anh cô. Thấy vợ giận cũng không biết đường mà dỗ, cả ngày ngậm im ím không thèm thốt ra câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ta thì cho dù ánh mắt có đong đầy tình cảm sâu tựa biển cũng vô ích.
Qủa nhiên, Mộc Tử Duy đợi mãi mà không nghe được câu giải thích nào, cậu chỉ mím chặt môi, im lặng xoay người đi.
Quan Tiểu Cẩn sợ ngây người, Quan Quan không rõ tình hình nhưng vẫn sờ sợ giật ngón tay út của Quan Tiểu Cẩn, hỏi: “Không phải anh lùn định bỏ nhà ra…” Còn chưa kịp nói hết đã bị Quan Tiểu Cẩn bụm miệng lại.
Cũng may Mộc Tử Duy vừa đi đã về, cầm chổi quét ruy băng, hộp bánh ga tô và cái đế nhựa đựng bánh dính đầy bơ bị coi làm vũ khí… .
Hôm nay vốn là sinh nhật cậu, cậu vừa đi đổ rác về, mở cửa ra đã bị hoa lá băn đầy mặt, sau đó khi thấy Quan Chước bưng bánh ga tô mỉm cười với cậu, cậu đã rất cảm động ─── nếu mà không có “món quà” kia.
“Để anh làm cho.” Quan Chước đi tới muốn giúp, Mộc Tử Duy cũng không từ chối, nhưng vẫn luôn cúi đầu không thèm nói gì, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay của anh, ngón tay thon dài, bàn tay to và dày.
Đôi tay này luôn bất giác nắm lấy tay cậu khi băng qua đường, luôn thay cậu hoàn thành mọi công việc, lấy đồ hộ cậu ở chỗ cao, thắt khăn quàng cho cậu, sờ đầu cậu…. .
Mộc Tử Duy không phải người không phân biệt được tốt xấu, mỗi một điểm tốt đẹp của Quan Chước đối với cậu cậu đều ghi nhớ trong lòng, cũng hết sức cảm động. Nhưng hôm nay, khi nhớ lại những sự việc đã xảy ra trong thời gian họ sống với nhau, cậu đột nhiên có cảm giác khó hiểu.
Hai người cứ mặt lạnh với nhau đến lúc đi ngủ, Quan Chước chỉ lẳng lặng nhìn cậu rồi nhỏ giọng nói xin lỗi.
Mộc Tử Duy không lên tiếng trả lời.
Quan Chước lập tức bối rối. “Anh không biết em sẽ không thích… Xin lỗi, lúc anh chọn quà đáng ra nên hỏi ý em.”
Mộc Tử Duy thấy đau lòng. Từ trước đến nay, Quan Chước luôn là người dù trong lòng có chuyện gì cũng sẽ không biểu lộ trên mặt, lần trước khi thấy anh khẩn trương như vậy chính là lúc họ kết hôn, khi anh ký tên, tay anh run lẩy bẩy.
Mộc Tử Duy mất một phút đồng hồ để nghĩ kỹ xem tại sao mình lại giận, sau đó nghiêm túc nhìn Quan Chước hỏi: “Có phải anh coi em là đàn bà không?”
Quan Chước bị hỏi vậy, sửng sốt giây lát, nhưng vẫn trả lời ngay: “Không phải.”
“Em nghĩ anh nên suy nghĩ kỹ lại đi.” Mộc Tử Duy thành thực đáp.
Quan Chước chỉ nghĩ rằng cậu vẫn còn giận: “Nếu em thực sự tức giận thì chúng ta ném nó đi, chọn lại thứ mà em thích lần nữa được không?”
“Không phải bởi vì cái đó, được rồi… không hoàn toàn là bởi vì chuyện ngày hôm nay.” Mộc Tử Duy bối rối mở mắt, gượng gạo nói ra. “Anh không cảm thấy bình thường anh đối xử với em quá tốt sao? Chuyện gì cũng làm theo ý em, chuyện gì cũng đều làm vì em. Em cũng là đàn ông con trai, không cần thiết phải như vậy. Tuy em nhỏ người hơn anh, sức cũng yếu hơn anh, nhưng mà…”
Từ trước tới giờ Quan Chước chưa hề có nghĩ rằng vốn từ ngữ của anh lại nông cạn đến thế, anh nghĩ rất nhiều, thế rồi cuối cùng chỉ đơn giản nói ra một câu “Xin lỗi”.
Mộc Tử Duy có cảm giác chán nản, cậu rõ ràng đã rất cố gắng để biểu đạt cảm giác của mình, vì sao Quan Chước lại không đáp lại câu nào ngoài câu ấy?
“Em không cần anh xin lỗi em.” Lạnh nhạt nói câu này xong, Mộc Tử Duy lập tức hối hận. Cậu không muốn cãi nhau với Quan Chước, không hề muốn chút nào.
“Xin lỗi… em…” Mộc Tử Duy khó chịu cúi đầu, sau đó nhanh chóng cảm thấy một bàn tay nhè nhẹ xoa đầu cậu. “Có thể là bởi vì em luôn là người bên dưới nên anh mới coi em là con gái…”
Quan Chước lẳng lặng nhìn Mộc Tử Duy, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu, mong ngóng nhìn anh.
Trong đôi mắt của Quan Chước thoáng qua chút tâm tình phức tạp, do dự trong chốc lát, rồi anh nói: “Nếu em muốn ở bên trên, anh có thể…” Nói còn chưa dứt lời đã bị gối đầu đập lên.
Mộc Tử Duy tức điên lên, đánh liền mấy cái, đánh xong vẫn thấy Quan Chước im lìm mặc cậu đánh thì càng tức hơn, thế là cậu nằm xuống vùi mặt vào gối không thèm để ý tới Quan Chước.
Cậu có thể cảm giác được đôi mắt đằng sau kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nghĩ tới hành động cáu kỉnh vừa rồi của mình e lệ chẳng khác gì con gái cả. Cậu lại nghĩ tới dù là gối đầu, nhưng vừa rồi cậu giận anh thật, cũng đập rất mạnh, không biết có làm anh đau hay không.
Cậu vừa hối hận vừa khổ sở, cắn gối đầu mãi mà cũng không thấy Quan Chước mở miệng, thế là cậu cầm luôn cái gối ở bên cạnh lên che gáy, ấp úng nói: “Em đang ngủ, không cần nhìn em nữa.”
—
– Quan Chước thật quá đáng, rõ ràng mình không có ý đó, đến chuyện này mà cũng nhường mình, chẳng lẽ mình giống kẻ vô dụng thế sao?
– Ừm… không đúng, mình vốn dĩ không nghĩ tới chuyện đó, tuy không muốn thừa nhận lắm, nhưng chỉ riêng chiều cao và vóc dáng đã không hợp nhau rồi…
– Chẳng lẽ thật sự là do mình quá lùn sao? Bởi vì lùn nên Quan Chước mới cảm thấy mình yếu thế, nên mới muốn nhường mình?
– Không được! Không thể để anh ấy nghĩ như vậy được, Quan Chước sẽ cho rằng mình quá vô dụng, mà đối với một người vô dụng thì có thích đến đâu cũng sẽ không tin mình, không ỷ lại vào mình nhỉ?
– Nếu mình giỏi giang hơn, cao hơn một chút, sức cũng mạnh hơn, còn biết ăn nói nữa…
– … vậy thì tốt rồi…
Hết PN 2 (1)
>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT