“Anh…” Lăng Mị ngồi đối mặt anh hắn, xấu hổ cúi đầu.
Lăng Á cử chỉ ưu nhã bưng tách cà phê hớp một ngụm, cau đôi mày xinh đẹp rồi buông tách xuống.
“Nóng rồi.”
Lăng Mị lập tức nhận tách cà phê ấy, thuần thục khuấy tách cà phê. Anh trai vẫn là một tên đầu lưỡi mèo, sợ nóng thì thôi, đã thế lại còn chẳng bao giờ thử nhiệt độ trước, để đến nỗi phỏng cả đầu lưỡi. Giờ hai anh em họ sống cùng nhau, thật không biết sau này anh hắn nếu sống một mình thì làm sao nữa.
“Em rốt cục muốn nói cái gì?” Giọng Lăng Á bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn không xấu hổ vì chuyện vừa rồi.
“Chính là… người lần trước em nói trong điện thoại…” Lăng Mị hơi khẩn trương.
“Người kia?” Lăng Á rũ mắt suy nghĩ một chút, nói: “Anh không cảm thấy chuyện em yêu ai cũng cần phải báo với anh.”
“Không phải! Còn chưa tới mức yêu nhau… Thật ra, em ngay cả tên của cô ấy cũng không biết.”
“Vậy em sao lại quen người ta? Em không phải chơi trò yêu trên mạng đấy chứ?” Lăng Á cảm thấy y cần phải dạy thằng em trai về sự nguy hiểm và giả dối của mạng internet.
“Không phải, là em quen trên đường hôm đó. Cô ấy phát tờ rơi cho em.”
Lăng Á: “…”
“Tuy mới chỉ gặp có một lần, nhưng em cảm thấy cô ấy rất dễ thương. Hơn nữa em nghĩ, cô ấy phát truyền đơn cho em, vậy chúng em chắc là có duyên đi.”
“Người ta một ngày phát tờ rơi phải phát mấy trăm người qua đường, anh cảm thấy cô gái kia chắc là có duyên với rất nhiều người.”
“Cái đó không giống chứ.” Lăng Mị kiên định nói. “Cô ấy đọc được ra tên của em, sau khi em viết tên ra cho cô ấy xem.”
“Ờ?” Lăng Á cũng hơi kinh ngạc.
“Cô ấy thực sự đọc ra được đó, còn biết nghĩa của chữ ấy nữa.” Lăng Mị nói đến đây cũng trở nên kích động.
“Anh cũng biết đấy, bởi vì mẹ cứ bắt chúng ta lấy tên này, của anh còn tốt, tên của em từ nhỏ đến lớn cũng không có ai lần đầu tiên thấy mà có thể đọc được ra luôn đâu.”
Mỗi lần vào trường mới, thầy giáo cầm danh sách đều phải hỏi “Bạn Lăng gì đó ơi, tên của em đọc thế nào”, hại hắn lần nào cũng bị các bạn nhìn ngó. Tất cả mọi người đều nói tên hắn lạ, chỉ có cô gái kia không nói thế. Vả lại còn gọi tên hắn một cách dễ thương như vậy.
Cái cảm giác nháy mắt trái tim bị bắn trúng ấy chắc là thích rồi đi.
“Nhưng em có biết tên cô ấy đâu.” Lăng Á lạnh lùng cắt ngang ảo tưởng của thằng em.
Cậu em quả nhiên thoáng cái đã ủ rũ.
“Cho nên lần này em mới muốn tới nhờ anh.” Lăng Mị đưa tờ rơi đó cho anh hắn. “Em nghĩ cô gái kia chắc là làm ở quán này.”
“Cho nên, hôm nhà này khai trương, anh có thể đi cùng em không?”
—
“A ─── mấy anh tuyển nhân viên kiểu gì đấy! Tất cả đều là nam a!” Đây không biết là lần hậm hực thứ mấy của Quan Tiểu Cẩn trong ngày hôm nay rồi.
Mộc Tử Duy có vẻ rất là tự trách.
“Tuy rằng em rất thích ngắm các chàng trai, nhưng cũng không đến mức tất cả đều là trai chứ? Đồng phục hầu gái phải làm sao giờ!” Quan Tiểu Cẩn kêu thảm thiết.
“Xin lỗi, Tiểu Cẩn…” Mộc Tử Duy nhỏ giọng xin lỗi. “Tất cả đều là do tôi…”
Đều là bởi vì cậu vừa nhìn đến mấy cô nhân viên cứ nhìn Quan Chước, cậu liền lập tức lộ thái độ không hài lòng, Quan Chước mới chẳng tuyển một nữ nhân viên nào. Đều tại lòng ích kỷ đáng ghét ấy của cậu.
Nhưng tuy cậu rất tự trách, nếu như thời gian có thể quay ngược về cậu vẫn sẽ làm thế. Cậu không thể nào chịu được ánh mắt mê đắm của người khác nhìn Quan Chước, nam nữ đều không được.
Quan Chước không nói gì, chỉ sờ đầu cậu.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên nhìn Quan Chước, lại bắt đầu cảm thấy mình không làm sai. Quan Chước tốt như vậy, cậu không muốn chia xẻ Quan Chước với ai sất, nhìn cũng không được.
“A, thôi đi thôi đi!” Quan Tiểu Cẩn bò từ trong uể oải ra, xấu xa nhìn chằm chằm vào Mộc Tử Duy
“Dù sao đi nữa, quần áo cũng không thể lãng phí được… Cho nên, tiểu ngốc thụ…”
Mộc Tử Duy hiếm khi phản ứng nhanh nhạy: “Cái này… không được, không được đâu.” Tuy rằng con trai mặc trang phục hầu gái trên manga gì đó rất là dễ thương, nhưng cậu cảm thấy cậu tuyệt đối không làm được, hơn nữa cái kiểu trang phục này… Qúa là quyến rũ rồi.
Quan Tiểu Cẩn lập tức lộ vẻ mặt thất vọng.
Ý chí của Mộc Tử Duy hơi dao động.
“Không được.” Quan Chứng đứng ra giải cứu cho Mộc Tử Duy. “Mộc Tử Duy phải nấu ăn trong bếp.”
“Nhưng mà… anh hai không muốn nhìn sao? Tiểu ngốc thụ mặc trang phục hầu gái.” Cô thì chờ mong lắm.
Tiểu ngốc thụ mặc trang phục hầu gái nói ‘Chủ nhân ngài đã về rồi’, ‘Ngài muốn ăn cơm trước hay tắm trước, hay… ăn tôi trước’ vân vân… .
Sắc mặt Quan Chước lạnh hơn nữa.
Quan Tiểu Cẩn sợ run vì ánh nhìn của anh cô, lúc này mới tỉnh ra.
Đúng rồi, dù anh hai có muốn xem, cũng không thể để người khác xem chung được.
Quan Tiểu Cẩn thực sự rất thất vọng, đành phải bỏ một cầu hai, cầm một bộ trang phục hầu gái đưa cho Quan Chước. Tuy cô không thấy được, nhưng tốt xấu gì cũng phải để anh hai cô thỏa mãn chứ nhỉ?
Quan Chước thờ ơ nhận lấy, ma xui quỷ khiến thế nào lại cất đi.
Nhưng Mộc Tử Duy lại trợn hai mắt.
“Quan Chước mặc trang phục hầu gái?”
Tâm tình Mộc Tử Duy đột nhiên trở nên phức tạp, cậu không biết đến lúc cậu nhìn thấy sẽ lộ ra vẻ mặt gì nữa. Rõ ràng cảm thấy sẽ rất kỳ quái, nhưng mơ hồ còn có chờ mong… .
Cuối cùng, Mộc Tử Duy có mặc trang phục hầu gái không thì Quan Tiểu Cẩn không biết, cô chỉ biết sáng ngày hôm sau, Mộc Tử Duy mặt đỏ bừng giặt bộ đó trong nhà vệ sinh, chà đi chà lại mép váy.
Mà ngay trong lúc Mộc Tử Duy và Quan Chước tiếp tục trải qua cuộc sống chồng – chồng ngại ngùng, Quan Quan dần dần biết sang nhà bạn chơi sau khi tan học, Quan Tiểu Cẩn thi thoảng lại bán moe, cuộc sống cứ dần dần trôi, cuối cùng cũng đã đến ngày quán của Quan Chước và Mộc Tử Duy khai trương.
Mộc Tử Duy cứ tưởng tối hôm trước cậu sẽ hưng phấn quá không ngủ được, nhưng thực tế, tối hôm đó cậu say giấc trong lòng Quan Chước, còn mơ một giấc nữa. Nội dung trong mơ cậu hoàn toàn không nhớ được, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.
Có thể là do giấc mơ kia, lúc Mộc Tử Duy vừa mở mắt nhìn thấy Quan Chước đã nhịn không được, tiến tới hôn anh một cái.
Quan Chước để nụ hôn nhẹ nhàng ấy rơi trên môi anh, tay nắm vai Mộc Tử Duy, trong mắt mang theo ý cười.
Lúc mấy người vào quán còn có người đặt lẵng hoa ở cửa.
Quan Trạc thì đang vuốt cằm, chẳng biết nghĩ cái gì.
“Đúng lúc quá, mấy đứa tới rồi.” Quan đại ca nói. “Không biết có phải do anh hay không, anh thấy lẵng hoa này đặt ở đây cứ thấy là lạ.” Phong cách cửa hàng theo kiểu ấm áp thanh nhã, những lẵng hoa mang ý chúc mừng này, trái lại có cảm giác xinh đẹp nhưng tầm thường.
Quan Chước: “Vậy thì bỏ nó đi.”
“Có ai lãng phí như anh không?” Tần Cáp đi từ trong quán ra vừa vặn thấy cảnh ấy, nói xong, nhìn thấy Mộc Tử Duy có mặt, vui vẻ vỗ vai cậu.
Vành mắt Tần Cáp có quầng đen thui, có thể thấy hôm qua hắn không ngủ ngon.
Mộc Tử Duy đi tới bên cạnh một lẵng hoa, rút một cành hoa bách hợp ra, ngửi thử. “Quan Chước, chúng ta cứ tặng cho khách là được rồi.”
“Được.” Quan Chước nhìn cậu, nghĩ, dù Mộc Tử Duy nói gì, anh có lẽ đều sẽ nói ‘được’.
—
Lời tác giả:
Ừ… Viết xong chương này rồi ngẫm lại, lý do để Lăng dê con thích một người thật là thần kỳ. Nhưng thôi mọi người nể đây không phải văn BG, cho qua đi nhá T-T. Tôi nghĩ rất nhiều người chắc là đoán được thôi… Tần Cáp và Tiểu Cẩn sau này sẽ trở thành chị em dâu.
Hết chương 48
>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT