Chiến thuyền sắc đen, trong khoang thuyền được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, mành tơ sắc tím, bàn khắc hoa văn, trên sàn trải thảm đỏ dày, trên vách treo mấy bức họa sơn thủy, nhưng nổi bật nhất vẫn là người đang nằm trên nhuyễn tháp gần song cửa, chính vì có người ấy, mà tất cả mọi thứ lộng lẫy ở đây đều hóa thành tao nhã, ung dung.

Phong Tức ngồi trên nguyễn tháp, Chung Ly Chung Viên đứng hầu hai bên, một gã đàn ông đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu buông mắt, trong khoang thuyền u ám chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có cảm giác như tồn tại một cái bóng mờ nhạt, nhìn không rõ, sờ chẳng ra, chỉ có thể đoán được rằng tuổi của gã cũng không lớn.

Sau khi uống hết một chén trà, Phong Tức mới thong dong mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông đang quỳ kính cẩn đáp: “Chuyện công tử phân phó đã có manh mối, Vân công tử xin ý kiến công tử có cần trực tiếp xuống tay hay không?”

“Ờ.”

Phong Tức đậy lại chén trà, Chung Ly tiến lên nhận lấy, đặt xuống một bên trên bàn trà nhỏ.

“Phát hiện thấy cái gì?”

“Trước mắt, chỉ lần theo tung tích của bọn họ, vẫn chưa tra ra mục đích gì.”

“Thế sao?” Phong Tức thoáng trầm xuống, “Tạm thời không cần phải ra tay, chỉ cần theo sát thôi là được.”

“Vâng.”

“Thêm nữa, bảo cậu ấy không cần quan tâm đến chuyện Huyền Tôn Lệnh, ta tự thu xếp.”

“Vâng.”

“Lui xuống đi.” Phong Tức vung tay.

“Thuộc hạ cáo lui.”

Sau khi gã đàn ông đi rồi, bên trong chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, ánh mắt Phong Tức đang rơi vào một nơi nào đó, dường như trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu mới quay đầu lại hỏi Chung Ly.

“Thu xếp cho Phượng cô nương ổn chưa?”

“Hồi công tử, Chung Viên đã sắp xếp cho Phượng cô tương ở khoang thuyền trước rồi.” Chung Ly trả lời.

“Ừ.” Phong Tức gật đầu, người hơi ngả ra phía sau, dựa vào nhuyễn tháp, quay đầu nhìn ra ngoài khoang thuyền, ánh nhìn sâu xa, hoàng hôn đã nặng nề buông xuống.

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Chung Viên cầm trong tay một hộp mặc ngọc tiến vào, đi thẳng đến giữa phòng, đặt chiếc hộp trên mặt bàn rồi mở ra, trong thoáng chốc, trước mắt hiện ra ánh sáng rực rỡ, xua đi sự u tối trong căn phòng, trong hộp mặc ngọc đó có chứa một viên dạ minh châu to bằng nắm tay.

Chung Ly gỡ xuống chiếc đèn lồng đang treo trên vách khoang thuyền, đặt viên minh châu vào trong rồi treo lên trên đỉnh phòng, ánh sáng rạng rỡ tựa như ban ngày.

“Sáng quá rồi.” Phong Tức quay đầu, liếc mặt nhìn lên chiếc đèn lồng, bàn tay xoa nhẹ lên trán, năm ngón tay khẽ khép lại, che khuất đi đôi mắt, cũng che lại hết thần sắc tăm tối chẳng thể nào hiểu được ẩn sâu trong đôi mắt ấy.

Chung Ly, Chung Viên nghe vậy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, từ khi hầu hạ công tử đến nay, họ biết công tử rất ghét ánh sáng u ám của đèn dầu hoặc nến, cho dù đang ở nhà hay ở ngoài, đều phải lấy dạ minh châu làm đèn, vì lẽ gì hôm nay công tử lại nói sáng quá đây?

“Thắp một ngọn đèn nhỏ lên, các người cũng lui xuống đi.” Phong Tức buông xuống bàn tay đang day day trán, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt bình lặng phân phó kẻ dưới.

“Vâng.” Chung Ly, Chung Viên đáp lại.

Một người gỡ dạ minh châu, một người thắp lên ngọn đèn dầu, sau đó mới rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đợi đến khi tiếng bước chân đã rời xa, bên trong phòng ánh đèn nhỏ như hạt đậu, bầu bạn với tiếng sóng êm êm.

Trên nguyễn tháp, Phong Tức lăng lẽ nằm, khép hờ đôi mắt, vẻ mặt bình thản, phảng phất như đang suy nghĩ gì đó, lại vừa như đang ngủ thiếp đi.

Thời gian lặng lẽ trôi, chỉ có gió sông hiu hiu thỉnh thoảng phất qua ngọn đèn dầu mờ nhạt, bóng hình lay động, nhưng mọi thứ vẫn thật tĩnh lặng, tựa như sợ kinh động đến người đã chợp mắt trên nhuyễn tháp kia.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Phong Tức hé mở đôi mắt, ánh mắt dời về phía bờ sông tối đen như mực, ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện bên bờ, rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, khiến đôi mắt ấy phát sáng như minh châu, lóe lên ánh sáng sắc nhọn.

“Huyền Tôn Lệnh!” Ba chữ nặng nề thốt ra, đôi mắt lóe lên tia sáng, tay phải khẽ nâng, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay rồi hơi hơi nắm chặt lại, tiếng thở dài như có như không, “Bạch Phong Tịch…”

Sáng sớm, khi Chung Ly, Chung Viên đẩy cửa vào, phát hiện thấy công tử nhà họ vẫn nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, áo mũ vẫn giống hôm qua, liếc mắt qua chiếc giường trải gấm, không hề có dấu hiệu dịch chuyển.

“Công tử.” Chung Ly khẽ gọi.

“Ừ.” Phong Tức lên tiếng rồi đứng dậy, hơi hơi cử động thân mình có chút cứng nhắc, vẻ mặt vẫn như xưa, chẳng hề thấy mệt mỏi.

Chung Viên tiến lên hầu hạ chàng súc miệng rửa mặt, chải tóc thay y phục, đợi đến sau khi mọi thứ đều chuẩn bị tốt, Chung Ly đã dọn bữa sáng lên trên bàn, một chén nước trong, một bát cháo, một đĩa bánh chẻo, quý ở chất hơn là là ở lượng.

Một chén nước trong này là lấy từ Thiên hạ đệ nhất tuyền mang tên “Thanh Thai Tuyền” mà Bạch Phong Quốc có được, bát cháo được nấu từ loại gạo đặc sản của Hắc Phong Quốc “Trân Châu Hương” trộn với tổ yến, mộc nhĩ trắng, sen trắng rang khô, còn đĩa bánh chẻo lấy lõi bắp cải trắng của Hoa Quốc “Bạch Ngọc Phiến” làm nhân, Phong Tức xưa nay vốn không thích ăn thịt.

Phong Tức trước tiên uống chén nước kia, sau đó ăn một miếng cháo, rồi lại gắp một miếng bánh chẻo, chẳng quá đôi đũa vừa mới tới bên môi, chàng liền buông xuống, cuối cùng chàng chỉ ăn hết bát cháo kia.

“Hấp quá lâu, lõi bắp cải bị nhũn, lần sau nhớ để ý kỹ độ lửa.” Chàng liếc nhìn đĩa bánh chẻo kia, nói.

“Vâng.” Chung Ly đi dọn bát đĩa.

Phong Tức đứng dậy đi tới trước bàn, lấy ra bút và mực viết, trải ra một tấm giấy trắng, tay vung hạ bút, động tác như phượng múa rồng bay, liên tục lưu loát, chỉ khoảng nửa khắc đã viết xong hai phong thư.

“Chung Viên, phái hai người khác nhau đi đưa hai phong thư này.” Chàng niêm phong lại hai bức thư rồi đưa cho Chung Viên.

“Vâng, công tử.” Chung Viên nhận lấy thư, mở cửa bước ra ngoài, còn Chung Ly lại cầm một tách trà tiến vào.

Phong Tức nhận lấy chén trà uống một hớp, sau đó buông xuống, nâng đầu phân phó, “Chung Ly, chuẩn bị một chút đi, ngày mai đưa thuyền cập bến, chúng ta đi đường bộ, đến Hoa Quốc.

“Vâng, công tử.” Chung Ly cúi đầu đáp, dường như cậu nhớ tới việc gì đó, quay đầu hỏi Phong Tức. “Công tử, ngài không phải đã hẹn Tịch cô nương hội họp tại Hoàng Quốc sao?”

Phong Tức nghe thấy vậy cười cười, thoáng lộ ra ý giễu cợt, “Nữ nhân kia nếu đáp ứng người khác chuyện gì, nhất định sẽ làm được, nhưng nếu là ta, nàng sẽ hết sức tự nguyện không làm được, huống chi ngày đó cậu có nghe thấy nàng đồng ý chưa?”

Chung Ly thận trọng nghĩ lại, lắc đầu, quả thật không nghe thấy chính miệng Phong Tịch nhận lời.

“Đó là lý do đấy, chúng ta đi Hoa Quốc.” Phong Tức nâng chén trà lên, mở nắp chén, một luồng hơi nóng bay lên, quanh quẩn bên khuôn mặt chàng, ánh mắt chàng cũng như bị che bởi sương mù. “Nữ nhân kia cuối cùng lại thật sự để Huyền Tôn Lệnh rơi vào tay thế tử Hoàng Quốc! Nữ nhân này rõ thật là…”

Vế dưới không được nói ra, giọng nói cũng dường như là không còn cách nào khác.

“Thế vì sao lại phải đi Hoa Quốc, công tử, chúng ta đã rời đi lâu như vậy, vì sao không quay trở về?” Chung Ly cau mày nhăn mặt hỏi. Cậu mới chỉ có 15 tuổi, mặc dù từ khi 7 tuổi đã đi theo công tử, đến nay đã sớm có thói quen phiêu bạt, nhưng là đã rời nhà đi quá lâu rồi, thật sự có chút nhớ mẫu thân.

“Đi Hoa Quốc à, có rất nhiều lý do.” Khuôn mặt ẩn dưới sương mù của Phong Từ như sông núi mênh mông, ngẫu nhiên phản nhiếu ánh mặt trời mới mọc, chàng đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, vỗ vỗ đầu Chung Ly, “Chung Ly, chúng ta sẽ quay trở về, nhanh thôi.”

“Vâng.” Chung Ly gật đầu một cách an tâm, “Công tử, tôi lui xuống trước.”

Sau khi Chung Ly trở ra, bên trong chỉ còn lại Phong Tức một người, chàng đến gần bên cửa sổ, đón lấy ánh sáng mặt trời, Phong Tức hơi nheo mắt nhìn về phía đàn chim bay lướt qua mặt sông, khẽ tự mình lẩm nhẩm, “Hoa Quốc à…”

Trong khoang thuyền, Phương Tê Ngô vừa mới tỉnh lại đã lập tức thấy một thiếu nữ 14, 15 tuổi đứng bên giường, tóc búi thành hai quả đào tròn, khuôn mặt giản dị chất phác hiện lên hai lúm má đồng tiền, trong đôi mắt to lộ ra ý cười ngọt ngào như có như không, khiến người ta cảm thấy thật thư thái.

“Phượng cô nương, người tỉnh rồi, nô tỳ tên là Tiếu Nhi, công tử phân phó sau này nô tỳ sẽ là người hầu hạ cô nương.” Giọng nói của Tiếu Nhi giòn tan.

Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi dậy.

“Cô nương đã muốn rời giường chưa? Tiếu Nhi hầu hạ người.” Tiếu Nhi vừa nói vừa bắt đầu làm, giúp Phương Tê Ngô thay quần áo, rửa mặt, chải đầu.

Còn Phương Tê Ngô vẫn thủy chung không nói lời nào, chỉ lạnh lùng và lặng lẽ phối hợp với Tiếu Nhi.

“Cô nương trông rất đẹp.”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nhìn giữa gương đồng kia hiện lên một dung nhan đoan trang thanh nhã, Tiếu Nhi không khỏi cất lời khen ngợi.

“Em đi dọn bữa sáng lên cho cô nương.” Tiếu Nhi mở cửa rời đi.

Phương Tê Ngô đứng lên, đi về phía trước đẩy cánh cửa sổ ra, ánh mặt trời thật chói mắt, nàng không khỏi nheo đôi mắt lại, quay đầu đánh giá khoang thuyền này, nàng có thể nhận ra tất cả mọi vật trong buồn đều vô cùng trân quý, nhưng cũng chẳng hề tục tằn, mỗi một vật đều có sự kết hợp thỏa đáng, phóng tầm mắt nhìn quanh, có một loại cao quý trang nhã, tựa nhà mình năm ấy lúc còn phồn thịnh cũng chẳng xa hoa thế này.

Chiếc chiến thuyền này vô cùng rộng rãi, nhưng người thì dường như không có nhiều, trừ bỏ nô bộc cũng chưa hề gặp những người khác, chỉ là có cảm giác chiến thuyền không chỉ có mấy người này, nhưng người đó đâu rồi? Chàng ở đây? Hay ở kia?

“Cô nương, mời ăn sáng.” Tiếu Nhi đã quay trở lại.

Phượng Tê Ngô đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, lặng lẽ dùng bữa sáng, một bên còn có Tiếu Nhi dâng khăn ăn trong tay.

Đối với sự trầm lặng của Phương Tê Ngô, Tiếu Nhi cũng không hề để tâm, từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ tươi cười vui thích làm tất cả mọi việc, đến khi cô dọn bát đũa từ phòng bếp trở về, phát hiện ra Phượng Tê Ngô đang gảy tỳ bà.

Hai ba tiếng rung động vang lên, vẫn chưa thành một khúc. Ánh mắt Phượng Tê Ngô nhìn xoắn vào đầu ngón tay, ngón tay cuốn lấy dây đàn, dây đàn xoắn lấy…

“Phượng cô nương đã dậy chưa?” Giọng nói nhàn nhạt mà nhã nhặn của Phong Tức chợt vang lên.

Phượng Tê Ngô chấn động, quay đầu đảo mắt xung quanh, nhưng lại không hề thấy bóng hình ai đó.

“Công tử đang ở ngoài khoang thuyền.” Tiếu Nhi buột miệng giải thích.

“Qua đây tâm sự có được không?” Tiếng nói của Phong Tức lại vang lên, rõ ràng đến mức có cảm giác như người đang ở trước mặt.

Phượng Tê Ngô ôm tỳ bà đứng dậy, Tiếu Nhi mở rộng cửa, dẫn nàng đến khoang thuyền chính.

Cửa được mở ra, đập vào mắt nàng là một người quay lưng đứng bên cửa sổ, dáng người cao ngất, ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua song cửa cổ chiếu lên trên người chàng, khiên toàn thân chàng như nhiễm một tầng sáng mỏng.

Nghe được tiếng mở cửa, chàng hơi hơi nghiêng người quay lại, ánh sáng toàn thân cũng liền chuyển động theo, đưa tay, phất áo, ánh nắng tung rơi; phòng tối mịt mờ cùng tấm lòng u ám, trong nháy mắt đã được chiếu rọi. Ánh sáng mặt trời nhảy nhót, trái tim như đang khiêu vũ, sau đó… con ngươi mặc ngọc chuyển qua, đen đến thuần túy, vậy mà hết lần này đến lần khác nàng đều tìm được sự ấm áp trong màu đen ấy, một tia ấm áp sâu đến thế, được giấu kĩ như thế, như cố tình như vô ý, chỉ là… giấu vì ai?

“Phượng cô nương đã quen chưa?” Phong Tức ôn hòa mà đạm nhạt cười hỏi, khua tay ra hiệu mời ngồi.

“Tê Ngô đã sớm tập thói quen gặp sao yên vậy.” Phượng Tê Ngô cũng thản nhiên nói, nàng đi lại gần, ngồi xuống chiếc ghế mềm đặt trước nhuyễn tháp.

“Phượng Tê Ngô… Tê Ngô… Tên này thật hay!” Phong Tức đã ngồi xuống nhuyễn tháp, ánh mặt dịu dàng nhìn Phượng Tê Ngô, toàn thân người con gái này chung quy vẫn mang theo sự lạnh lẽo thê lương, “Trong nhà Tê Ngô có bao nhiêu người?”

Nghe thấy Phong Tức trầm gọi “Tê Ngô”, con ngươi nàng lóe lên ánh sáng chỉ trong nháy mắt, dịu dàng mà ấm áp, mặt ngọc rực rỡ đến mỗi hoa nhường nguyệt thẹn, tươi đẹp chói mắt, rơi vào con mắt của bốn người trong phòng, không khỏi tự đáy lòng thốt lên lời khen ngợi.

“Vô gia vô thân, nơi nào có ngô, nơi đấy có tê.[1]” Thanh âm như có như không nương theo chiều gió lạc xuống trần gian, ánh mắt Phượng Tê Ngô nhìn thẳng vào Phong Tức, tựa như mang theo một sự chấp nhất.

Phong Tức nghe vậy nhìn sâu vào đôi mắt nàng, ánh mắt như thế khiến chàng vươn tay, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua tóc mai trên trán Phượng Tê Ngô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo nét mặt… mi như lông vũ, mắt tựa sao thần, da mịn như tuyết, môi tựa cánh hoa… khuôn mặt chẳng hề trang điểm, đoan trang thuần khiết trời sinh, lạnh nhạt nhưng vẫn có một loại khí chất trong sạch cao quý. Đây là tuyệt sắc khó gặp, mười năm giang hồ, đã lâu rồi không thấy một nhân vật dung mạo khí chất đến bậc này.

“Vì sao?” Phong Tức dường như đang nỉ non, hỏi không đầu không cuối, nhưng Phương Tê Ngô hiểu được.

Mặc cho đầu ngón tay nhẹ lướt qua dung nhan chưa bao giờ cho phép người khác xâm phạm, cảm giác được sự ấm áp trên đầu ngón tay ấy cùng với mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, thanh nhã tựa u lan.

Phượng Tê Ngô khẽ khép lại đôi mắt, thì thào nói: “Bởi vì nguyện ý!”

Đúng vậy, bởi vì nguyện ý! Bởi vì lòng nguyện ý!

Ngón tay Phong Tức dừng lại trên cằm nàng, hơi hơi nhẹ nhàng nhấc lên, khẽ gọi tên nàng tựa như than vãn: “Tê Ngô.”

Phượng Tê Ngô mở mắt, đôi mắt kia trong veo như nước, không hề bị vấy bẩn tạp chất gì, không có một tia lưỡng lự, phản chiếu bóng người trước mặt, một bóng hình thật rõ ràng.

Phảng phất như đây là lần đầu tiền nhìn được rõ chính mình như vậy, bóng hình trong đôi mắt thuần khiết kia cũng lộ ra đôi mắt ôn hòa mà vô tình, lời nói đến bên miệng Phong Tức chợt có chút do dự, đầu ngón tay thu hồi, bàn tay buông xuống, mỉm cười, cười tao nhã đến hờ hững, “Tê Ngô, ta sẽ tìm giúp nàng một gốc ngô đồng tốt nhất.”

Trái tim trầm xuống, trong tích tắc đau đớn không dậy nổi, vì cớ gì không phải là “vì nàng trồng một gốc ngô đồng”?

“Tê Ngô không thích nói chuyện, vậy thì xướng một khúc đi.” Phong Tức nằm dựa trên nhuyễn tháp, chàng vẫn là vị Phong công tử cao quý tựa vương hầu kia, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhẹ dù trải qua ngàn năm cũng không hề trút bỏ, “Giọng ca của Tê Ngô giống như âm thanh của trời đất, khiến người ta nghe hoài không chán, ta rất thích nó.”

Rất thích thật không? Vậy cũng tốt thôi, xướng cho chàng nghe một trăm năm có được không?

“Công tử đã từng nghe “Tư Đế Hương” Chưa?” Phượng Tê Ngô cất giọng nhẹ nhàng hỏi.

“Tê Ngô xướng cho ta nghe một chút.” Phong tức nhắm mắt, hoàn toàn thả lỏng toàn thân.

“Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu

Trai trẻ phong lưu bước bước mau

Thiếp ước nguyện chung thân bên chàng ấy

Dẫu chàng vô tình cũng chẳng oán than “

Tiếng ca trong trẻo không nhiễm bụi trần quanh quẩn trong phòng, nhẹ nhàng bay ra ngoài khung cửa sổ, trải dài khắp mặt sông.

Mặt sông bao la, mặt trời chiếu sáng, cỏ lau um tùm, thuyền cá ra khơi, mang theo tiếng ca đánh ca hào sảng, làm bạn với tiếng kêu của chim bói cá, hợp thành một bức tranh, giữa bức tranh rực rỡ đó dường như được bao quanh bởi một làn khói nhạt như có như không.

“Thiếp ước nguyện chung thân bên chàng ấy. Dẫu chàng vô tình cũng chẳng oán than”

Mấy chữ ‘vô tình’ cùng ‘chẳng oán than’ không oán không hối si mê triền miên, quấn quanh trái tim sống lớn, mặc cho gió thổi cũng chẳng tan đi.



Thái thành, Nam Quốc.

Thái thành tọa lạc ở miền nam Nam Quốc, kế tiếp đó là Nhĩ thành, Nhĩ thành là một tòa biên thành, giáp với Hoàng Quốc. Trước đây muốn đến được Nhĩ thành phải qua được Qua thành, Duẫn thành, thế nhưng tại trận “Qua thành đại chiến” năm năm về trước đã bị Hoàng Quốc thôn tính.

“Tốt rồi, cuối cùng cũng đến được Thái thành.”

Đứng ngoài cổng thành, Phong Tịch ngẩng đầu lên nhìn hàng chữ lớn được khắc trên cửa thành, thở dài.

“Phác nhi, đệ đi nhanh lên một chút nào, chúng ta vào thành ăn cơm thôi.”

Phong Tịch quay đầu gọi vị thiếu gia được nuông chiều đi ba bước lại dừng lại một bước kia.

“Tỷ có tiền ăn cơm sao?” Hàn Phác ôm lấy cái dạ dày trống rỗng, uể oải nói.

Lúc này hai người trông có vẻ rất sạch sẽ và gọn gàng, ngoại trừ Hàn Phác trông có vẻ xanh xao.

“Không có tiền.” Phong Tịch vỗ lấy túi tiền bên người, trả lời vô cùng dứt khoát.

“Không có tiền thì tỷ ăn bằng gì? Lẽ nào muốn cướp?” Hàn Phác ưỡn thẳng lưng, nói.

Đừng nên trách cậu nói năng không lễ độ, chẳng qua mấy ngày nay sống chung với Phong Tịch khiến cậu cảm thấy bất cứ hành vi không bình thường nào gán vào người Phong Tịch cũng trở thành bình thường.

“Cướp?” Phong Tịch kêu một tiếng thất thanh, lắc đầu như trống bỏi rồi nói: “Sao lại thế được, ta đường đường là Bạch Phong Tịch, làm sao có thể làm loại chuyện như thế!”

“Những việc như thế tỷ làm vẫn còn ít sao? Thuốc nhà đệ tỷ cũng đến trộm, số lần cướp còn ít sao?” Hàn Phác bĩu môi nói.

Nghĩ lại lúc đầu cậu ngưỡng mộ tôn sùng hai vị đại hiệp Bạch Phong Hắc Tức đến mức nào, thế nhưng bây giờ mới thấy được bộ mặt thật của hai người đấy, chỉ thấy rằng cái vị được gọi là đại hiệp này này, thi thoảng cũng chả khác biệt với mấy kẻ du thủ du thực cho lắm.

“Hì hì, Phác nhi, cái chuyện thuốc nhà đệ, việc đó người ta gọi là làm việc thiện.” Phong Tịch gượng cười hai tiếng, “Về phần tiền ăn ngày hôm nay, ta sẽ tìm cách.”

“Tìm cách thế nào?”

“Cứ đi theo ta là được rồi.” Phong Tịch chăm chú nhìn vào đôi mắt của Hàn Phác, cười đắc chí dường như có ý đồ khác.

Bị nàng nhìn chăm chú, Hàn Phác chỉ cám thấy sống lưng rét lạnh, lông tơ dựng đứng, trực giác cảm thấy không ổn.

“Mau đi nào, Phác nhi, còn lo lắng gì nữa.” Phong Tịch thúc giục cậu.

Hàn Phác chẳng còn cách nào khác, đành phải nối gót bước theo nàng.

Hai người rẽ qua hai con đường, khu phố phía trước vô cùng sầm uất, người đi kẻ lại chen lấn lẫn nhau.

“Tới rồi.”

Hàn Phác nghe thấy tiếng Phong Tịch gọi bên tai, ngầng đầu lên nhìn tấm biển trước mạt khắc một chữ thật to “Đổ”

“Đây không phải là quán cơm, đây là sới bạc!” Hàn Phác kêu to. Mặt dù mỗi khi tiên sinh đến dạy, cậu có thể trốn được thì vẫn luôn trốn, nhưng bốn chữ “Cửu Thái đổ phường” này cậu vẫn đọc được.

“Đương nhiên là ta biết đây là sới bạc.” Phong Tịch vỗ vỗ đầu cậu, chỉ vào bảng hiệu của của sới bạc đó, “Nghe nói ‘Cửu Thái đổ phường này’ là sới bạc lớn nhất Thái thành, ăn được không tệ, mà cũng không chèn ép lừa gạt!”

“Lẽ nào tỷ muốn dựa vào thắng bạc mà kiếm tiền ăn cơm?” Hàn Phác phỏng đoán ý đồ của nàng. Chẳng cần tốn tâm tư suy nghĩ làm gì, người phụ nữ được võ lâm xưng tụng kỳ hiệp này biết đánh bạc. Mấy tháng này ở chung với nhau, cậu đã chẳng còn cảm thấy kinh hãi khi thấy mấy chuyện quái dị nữa.

“Phác nhi, đệ cũng không ngốc nghếch lắm đâu nha!” Phong Tịch ca ngợi nói.

“Tỷ không có tiền làm sao mà đặt cược được?” Hàn Phác nghi ngờ nói, cậu cũng chẳng hề bị những lời nói nịnh nọt đấy mê hoặc nữa, mỗi khi nàng khen cậu cái gì, y như rằng nàng đang có âm mưu gì đổ lên đầu cậu.

“Ai nói ta không có tiền đặt cược.” Phong Tịch cười híp cả mắt lại, vẻ tươi cười trên mặt lúc này có chút giống như Phong Tức.

Hàn Phác nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào miếng tuyết ngọc hình bán nguyệt trên trán nàng.

“Lẽ nào tỷ muốn dùng khối ngọc hình trăng này cầm làm vốn? Thế thì chẳng bằng đem miếng ngọc đi ra hiệu cầm đồ đổi lấy vài miếng ngân diệp cho an toàn.” Chỉ có điều ‘tố y tuyết nguyệt’ là ký hiệu của nàng, nếu nàng thua bạc thì làm sao bây giờ? Giống như khối mặc ngọc hình trăng kia của Phong Tức, chỉ có một khối mà thôi.

“Thứ này à…” Đầu ngón tay Phong Tịch khẽ vuốt ve mảnh ngọc hình trăng, giọng nói mang chút thương tiếc: “Đây là vật gia truyền, không thể đem đi cầm được, bằng không ta đã sớm đổi nó lấy cơm ăn rồi.”

“Vậy thì tỷ dùng cái gì làm tiền vốn bây giờ?” Hàn Phác dè dặt hỏi, đồng thời di chuyển rời xa Phong Tịch ba bước. Trên đường tới đây, những gì trên người cậu có thể mang đi cầm thì đã sớm bị lột rồi, cuối cùng chỉ còn lại một thanh chủy thủ thất bảo mà cha tặng cậu, quyết không thể để nàng mang đi cầm lấy tiền đánh bạc được, nếu thua, về sau xuống hoàng tuyền sẽ bị cha đánh vỡ đầu mất.

“Đi theo ta sẽ biết thôi.” Phong Tịch vươn tay ra bắt lấy tay cậu, lôi lôi kéo kéo, đưa cậu vào sới bạc.

Vừa vào trong sới bạc, đập vào mặt hai người là một luồng mùi lạ khó ngửi cùng với những tiếng thét rung trời.

“Chúng ta vào chơi chỗ đơn giản nhất, đặt đại tiểu đi.” Phong Tịch kéo Hàn Phác lách qua đám người chật ních.

Một cánh tay của Hàn Phác bị Phong Tịch cầm chắc, một cánh tay ở không liền đưa lên bịt mũi.

Hiện tại tuy đã cuối tháng 10 rồi, tiết trời rất lạnh, thế nhưng trong sới bạc lại đóng kín cửa, chỉ có cửa lớn là được mở ra, còn người thì vô cùng đông, bởi vậy bầu không khí nơi đây rất tệ. Nghĩ lại cậu từ thuở ấu thơ đã được nuông chiều, mấy ngày hôm nay đi theo Phong Tịch phải ăn cơm khô ngủ ngoài trời, nhưng cũng chưa hề thật sự tiếp xúc với những người tại tầng lớp bần tiện như thế này. Lúc này đây, tai nghe thấy những lời chửi thô tục, mắt chứng kiến vẻ mặt tham lam không đáy mang đầy dục vọng, mũi ngửi thấy mùi vị mồ hôi cùng sự hôi thối của cơ thể vài ngày vài tháng vài năm không tắm, ngực cuồn cuộn dấy lên một vị chua, chỉ muốn ngay lập tức rời đi, thế nhưng tay vẫn bị Phong Tịch cầm chắc, chẳng thể nào làm gì được.

Còn Phong Tịch kéo cậu một mạch rẽ trái xuyên phải, cuối cùng cũng chen được vào giữa sới.

“Đặt mau! Đặt mau! Phải mở rồi! Phải mở rồi!” Nhà cái vẫn còn đang gào thét.

“Ta đặt đại!” Phong Tịch đập tay xuống sàn một cái.

Một tiếng trong trẻo thanh thúy này đã làm cho dân cờ bạc nơi đây giật mình, từng con mắt đều dời đi từ chiếu bạc chuyển qua người nàng.

Trong nháy mắt, đám dân cờ bạc vốn chẳng thể phân biệt nổi trời nam đất băc, cha mẹ vợ con nay lại phảng phất như bị làn nước mát hất vào mặt, người người đều giật mình thanh tỉnh, từng đôi mắt vằn đỏ quan sát thiếu nữ tóc dài áo trắng đây, thanh tân thuần khiết như sen trong đầm nước, khuôn mặt tuyệt đối không dính bụi trần, đôi mắt sáng như sao lạnh, nụ cười nhàn nhạt mỉa mai, mọi người nhìn thấy lại nghi ngờ mình đang ở trong mộng, cô nương này ngã xuống từ trên thiên cung xuống đây tự lúc nào?

“Này! Ta đặt đại đấy! Mau mở ra nào!” Phong Tịch vung tay lên, một làn gió mát phất qua thức tỉnh nhà cái còn đang ngây ngốc.

“Hả… Tiên… cô nương… việc này… Đây không phải là chỗ mà cô nên tới.” Nhà cái phục hồi tinh thần lắp bắp từng lời.

“Vì cái gì ta lại không thể tới?” Phong Tịch lại vung tay lên, chỉ vào mọi người xung quanh, “Bọn họ có thể tới, đương nhiên ta cũng có thể tới, ông mau mau mở ra đi!”

“Cô nương, đây không phải là chỗ đàn bà chơi đùa.”

Bên cạnh lại có người khuyên nhủ.

“Vì sao?” Phong Tịch liếc xéo người nọ một cái, người kia bị ánh mắt của nàng đảo qua, không khỏi cúi đầu, “Đông Triều có cái luật pháp nào quy định phụ nữ không thể đánh bạc? Hay là Nam Quốc có luật pháp quy định không cho phụ nữ bước chân vào sới bạc?”

Việc này? Quả thật là không có văn bản quy định. Mọi người nghĩ thầm, nhưng từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên thấy phụ nữ bước chân vào sới bạc, lớn tiếng gào thét đặt cược, đời này hiếm thấy à nha!

“Nếu không có thì ta đây có thể chơi rồi!” Thấy mọi người nghẹn họng, Phong Tịch chỉ tay vào nhà cái, “Này, ông còn không mau mở ra đi! Chờ lâu lắm rồi đó!”

“Cái này… Cô nương… cô cược gì?” Nhà cái bất đắt dĩ hỏi.

“Thì cược ông cái đó nha!” Phong Tịch nói.

“Cô nương, nhà cái hỏi cô đánh cược bao nhiêu? Người bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở.

“À, việc này ấy hả?” Phong Tịch nghiêng nghiêng đầu, tay trái kéo lấy Hàn Phác đẩy lên phía trước. “Cược bằng cậu ta đi!”

“Hả!” Lần thứ hai mọi người trợn mắt há mồm, có ai ngờ tiền cược của nàng lại là một người sống.

“Tỷ…” Hàn Phác nghe vậy hoảng sợ, vừa mới quay đầu mở miệng đã không thể lên tiếng, á huyệt đã bị điểm.

“Ông xem xem đứa trẻ này đáng giá bao nhiêu tiền?” Phong Tịch cười tủm tỉm hỏi nhà cái.

“Năm ngân diệp nhé.” Nhà cái nói, nhìn hình dáng của đứa nhỏ này, gầy tong teo, yếu ớt, e rằng sống cũng khó cầu, theo giá bây giờ, có thể trả năm ngân diệp đã là không tệ rồi.

“Năm ngân diệp quá ít rồi.” Phong Tịch lại cò kè mặc cả với ông ta, tay bắt lấy khuôn mặt Hàn Phác quay về hướng nhà cái, “Ông nhìn xem đứa trẻ này tuấn tú thế này, mi dài mắt to, da dẻ mịn như nước, trông còn xinh đẹp hơn cả một đứa bé gái, nếu như là…” Phong Tịch chợt đè giọng xuống một cách quỷ dị, “Nếu như có một kẻ có tiền đến mua… khẳng định kiểu gì cũng được 40 ngân diệp, ta cũng không cần đến 40 ngân diệp, chịu lỗ vậy, 10 ngân diệp thôi, thế nào?”

“Ầy… Cái này…” Nhà cái nhìn lại khuôn mặt của Hàn Phác, quả thật rất khôi ngô, chẳng qua đôi mắt lúc này ẩn chứa sự giận dữ và thù hận đan xen, ông ta không rét mà run, dời ánh mắt, “Được rồi, 10 ngân diệp vậy.”

“Thành giao.” Phong Tịch gật đầu một cái, thúc giục nhà cái, “Mau mở ra, ta đặt đại!”

Nhà cái lắc lắc xúc xắc, hơn mười ánh mắt chăm chú theo dõi bàn tay ông ta, cuối cùng ông ta cũng đặt xuống bàn, tất cả mọi con mắt đều chăm nhìn vào cái nắp che.

“Mau mở ra! Mau mở ra!”

“Đại! Đại! Tiểu! Tiểu!”

Mấy con bạc gào thét rất to, nhà cái đánh vào lòng ham muốn của mọi người đã đủ, chẳng hề khách khí đưa tay vơ vét tiền.

“Ôi! Hỏng rồi!”

Có người vui có người sầu.

“Lại đi! Lại đi!”

Phong Tịch hưng phấn kêu lên, một bộ dáng tiêu chuẩn của dân cờ bạc, nếu mọi người lúc nãy vẫn cảm thấy rằng nào có chút tiên khí siêu phàm thoát tục, thì bây giời đã chẳng còn sót lại chút gì.

Thế là nàng đặt hết lần này đến lần khác, cũng không biết là do số nàng đặc biệt may mắn, hay là do nhà cái đặc biệt quan tâm đến nàng, dù cho nàng có đặt cửa nào thì khi mở ra cũng đúng là cái đấy, chỉ sau vài ván, trước mặt nàng đã xếp cả một chồng ngân diệp.

“Hôm nay vận may không tệ nha!” Phong Tịch cười tít mắt nói, “Ngại quá, ta có việc phải đi trước.”

“Cô… Cô đi luôn?” Nhà cái không thể không gọi nàng lại, thắng tiền rồi đi luôn?

“Đúng vậy, ta rất đói bụng, muốn đi ăn cái gì đó, hôm khác sẽ trở lại chơi.” Phong Tịch quay đầu lại cười, một nụ cười làm cho dung mạo rạng người như hoa, mọi người hoa mắt rung động, chẳng biết đang ở nơi nào, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng đã nắm tay Hàn Phác rời đi mất rồi.

Đi trên đường cái, rốt cuộc Phong Tịch cũng giải khai huyệt đạo cho Hàn Phác.

“Tỷ… Tỷ dám dùng đệ làm tiền đặt cược! Như tỷ mà cũng muốn bán ta đi!” Hàn Phác vừa được giải huyệt đạo đã giận dữ thét lên, không thèm quan tâm đến những người trên đường.

“Suỵt!” Đầu ngón tay Phong Tịch chặn lên môi, ánh mắt cười như không cười nhìn Hàn Phác, “Phác nhi, đệ vẫn muốn bị điểm huyệt sao?”

Lời ấy thật hiệu quả, Hàn Phác quả nhiên không dám lớn tiếng kêu gào nữa, thế nhưng lửa giận trong lòng tụ lại chẳng có chỗ phát tiết, toàn thân giận đến run rẩy, nước mắt vòng quanh, đúng là do không cam lòng lên tiếng bắt bẻ, “Mệt đệ tin tưởng tỷ như vậy, coi tỷ như tỷ tỷ ruột thịt, thế mà tỷ lại đem đệ đi cầm lấy tiền đánh bạc, còn muốn đem đệ bán cho mấy kẻ có tiền.”

“Phác nhi, những lời đấy chẳng qua chỉ là kế tạm thời thôi, đừng để ý nữa.” Phong Tịch vỗ đầu cậu, phảng phất như vỗ một con cún nhỏ không biết nghe lời.

“Nếu như tỷ thua thì làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ thật sự bán đệ đi?” Hàn Phác đương nhiên không tin.

“Sao thế được!” Phong Tịch quả quyết phản bác lại.

“Hừ! Coi như là cũng có lương tâm.” Hàn Phác hừ một tiếng.

Ai dè những lời sau đó của nàng lại là như thế này.

“Phác nhi, để không hiểu rõ về tỷ tỷ ta rồi.” Phong Tịch một bên vừa lùi lại, một bên gật gù đắc ý nói, “Nghĩ lại ta cũng đã tung hoành tại sới bạc gần mười năm, đã lúc nào thua đâu, với bản lĩnh của ta, đương nhiên muốn đại liền đại, muốn tiểu liền tiểu, quyết không có khả năng thất thủ!” Lời nói đậm chất tự hào.

“Tỷ…” Hàn Phác vừa nghe xong lại tức giậng, trừng mắt cứng họng, cuối cùng cũng quay đầu một phát đi luôn, vừa đi vừa tức giận: “Đệ không muốn đi theo tỷ nữa! Đệ không cũng không thừa nhận tỷ là tỷ tỷ của đệ! Không bao giờ thèm để ý đến tỷ!”

“Phác nhi! Phác nhi!” Phong Tịch thấy dáng vẻ của cậu thật đúng là giận, dịu dàng dỗ dành: “Phác nhi, yên tâm đi, tỷ tỷ quyết không để bị thua mà mất đệ đâu, kia chẳng qua là nói đùa thôi, thật sự sẽ không thua! Nếu như có thua thật thì ta cũng cướp đệ về! Đệ biết mà, với võ công của ta, ngay cả con hồ ly đen kia muốn cướp cái gì cũng không qua nổi ta!”

“Hừ!” Hàn Phác mặc dù bị kéo lại nhưng vẫn quay mặt đi không để ý tới nàng.

“Phác nhi ngoan, tỷ tỷ hứa với đệ, về sau không bao giờ đem đệ đi cầm lấy tiền đánh bạc nữa!” Phong Tịch không còn cách nào khác, chỉ biết dùng những lời lẽ ngon ngọt để an ủi.

“Đây chính là tự tỷ nói đấy nhé, nói lời phải giữ lấy lời! Lần sau không được lấy đệ làm tiền cược nữa!”

“Được! Nói lời giữ lấy lời!” Phong Tịch gật đầu.

“Sau này cho dù thế nào, cũng không được đem đệ đi cầm lấy tiền đánh bạc! Không được bán đệ đi! Không được chán ghét đệ! Cũng không được… không được vất bỏ đệ!”

Nói xong lời cuối cùng, Hàn Phác bỗng nhiên nghẹn ngào khóc, vành mắt đỏ hồng, nước mắt không ngừng rơi, một nỗi sợ hãi quanh quẩn bám riết trong lòng cậu, sợ rằng mình thật sự sẽ bị vất bỏ, sợ rằng lại phải lẻ loi một mình, tựa như hỏa hoạn đêm đó, cho dù có hét khản cổ cũng không có người đáp lại!

“Được, được, được! Ta đồng ý với đệ tất cả!” Phong Tịch thấy cậu rơi nước mắt, không khỏi thở dài, ôm cậu vào lòng, không hề có ý định đùa bỡn nữa.

Thật ra nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, một đứa bé vốn đang trong độ tuổi nương tựa cha, làm nũng mẹ, giả ngốc giả khờ, thế nhưng giờ đây nó cũng chẳng còn có cơ hội nào để làm như thế nữa, những năm tháng sau này lấy sóng gió giang hồ làm bạn, cả cuộc đời lang bạt bốn phương. Bản thân mình lại chính mà một khúc gỗ nổi duy nhất nó có thể bám vào, đến khi cây gỗ nổi cũng muốn bỏ nó mà đi, một người vốn tan cửa nát nhà như nó cũng chẳng thể nào chống đỡ được cái loại hoang mang sợ hãi này.

“Phác nhi, tỷ tỷ sẽ không rời khỏi đệ, tỷ tỷ sẽ chăm sóc đệ cho tới một ngày đệ có thể tự mình cất cánh bay.” Trong lúc vô tình, một lời hứa hẹn nhự vậy lại dễ dàng nói ra.

“Tỷ hứa rồi đấy, tỷ quyết không được nuốt lời!” Hai tay ôm chặt lấy Phong Tịch, chỉ sợ cái ôm ấm áp này sẽ bất chợt biến mất.

Người qua kẻ lại trên đười đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy một lớn một nhỏ như vậy, chỉ là vẻ mặt hai người nương tựa lẫn nhau kia khiến cho người ta đều phải thở dài trong lòng, sau đó liền quay đầu đi hướng khác, chẳng đành lòng ngoái lại nhìn.

Hai người đó tựa như hai cánh chim nhạn cô độc lạc đàn, phải bay vạn dặm đường mới gặp được nhau, làm người ta không nỡ quấy rầy.

“Được rồi, trước hết đi ăn cơm đã nào!” Phong Tịch buông Hàn Phác ra, lau đi nước mắt trên mặt cậu, “Lớn như vậy rồi mà còn khóc, nhớ lại cái năm lần đầu tiên ta xuất môn ta cũng chưa từng khóc đâu, ngược lại người khóc là cha ta đó.”

“Ừm.” Hàn Phác tự thấy xẩu hổ dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt.

Hai người đang muốn đi tìm một quán trọ để ăn cơm, đột nhiên lại đâm đầu vào một đám người trước mặt. Từ thấp đến cao, già đến trẻ đều đang hấp tấp trèo lên xe trâu, có người còn gánh sọt, có người vác bao lớn bao nhỏ trên lưng, sắc mặt người nào người nấy cũng đều vàng vọt, bụi bặm đầy mình. Người đi trên phố đều nhao nhao nhường đường, Phong Tịch và Hàn Phác cũng lách sang một bên, nhìn nhóm người này chọc xuyên qua phố, đi thẳng về hướng cửa nam của Thái thành.

“Aii! Lại là người đi lánh nạn tới đây!” Bên tai nghe thấy có người than thở.

“Bác à, những người này tới từ đâu? Họ bây giờ đi về hướng nào vậy?” Phong Tịch hỏi một lão già đang đứng bên đường.

“Cô nương có lẽ lâu rồi chưa vào thành đúng không?” Lão già đưa mắt đánh giá Phong Tịch, hơi chút kinh ngạc vì dung mạo phi phàm của nàng, “Mấy nhóm người này đều là từ Dị thành, Giám thành bên kia chạy tới, Vương vừa phái đại tướng quân Thác Bát Hoằng tấn công Bạch Quốc, đám người này đều là dân tị nạn.”

“Tấn công Bạch Quốc? Chuyện này xảy ra lúc nào?” Phong Tịch nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ lại mấy ngày nay đều mang Hàn Phác đi theo đường núi, chưa hề vào thành nào, ngay cả những tin tức quan trọng như thế cũng chưa từng nghe tới.

“Đấy cũng là chuyện một tháng trước rồi.” Lão già lại than thở, “Vì Huyền Tôn Lệnh chẳng biết sẽ hại thêm tính mạng của bao nhiêu người nữa đây!”

“Huyền Tôn Lệnh? Nam Vương vì Huyên Tôn Lệnh xuất hiện ở Bạch Quốc mà xuất binh tấn công sao?” Đôi mắt Phong Tịch lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

“Đúng vậy.” Đôi mắt đã trải qua hết thảy mọi cuộc bể dâu của lão già ánh lên sự bi thương nặng nề, “Huyền Tôn Lệnh, huyền mặc lệnh tôn! Vì nó mà không biết đã chết biết bao nhiêu người!”

“Thật ra cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.” Phong Tịch than thở một mình.

Huyền Tôn Lệnh xuất hiện ở Bạch Quốc, sau đó mất dấu vết, cõ lẽ ngoại trừ bản thân mình ra chẳng còn ai biết Lệnh đã rơi vào tay thế tử Hoàng Quốc, những người khác đều cho rằng Bạch Vương đã đoạt được, mà Nam Vương tất công Bạch Quốc cũng bất quả lấy Lệnh làm cớ mà thôi, nhân cơ hội này chiếm đoạt lấy một hai thành trì mới là mục đính chính.

“Đến được nơi này là an toàn rồi mà, vì sao những người này còn muốn rời đi đâu nữa?” Hàn Phác lại hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Nếu nhưng là trốn tai họa, Thái thành với Dị thành, Giám thành cách nhau tới mấy thành, sớm đã tránh được chiến tranh, không rõ vì sao những người đó lại còn muốn tiếp tục đi, đi tiếp là tới Nhĩ thành, cũng là một tòa thành tại tơi biên cảnh mất rồi.

“Bọn họ muốn đi Hoàng Quốc chứ sao.” Lão già nhìn về đoạn cuối con đường, bên đó là cửa nam, ra khỏi cửa nam là đường lớn đi tới Nhĩ thành, “Bạch, Nam hai nước chiến tranh không ngừng, lực lượng không chênh lệch nhau lắm, mỗi lần tuyên chiến, hai bên đều không bên nào được lợi, người khổ lại là con dân trăm họ, rối ren bất ổn, bản thân và gia đình khó bảo toàn. Hoàng Quốc là cường quốc trong sáu nước chư hầu, ít có chiến tranh, vả lại tất cả những người dân chạy nạn từ các quốc gia tới đó đều được thu xếp ổn thỏa, đối với những người dân chạy nạn này mà nói, Hoàng Quốc quả thực là chốn thiên đường.”

“Vậy tại sao bọn họ không tới Bạch Phong Quốc, Hoa Quốc, Hắc Phong Quốc đi?” Hàn Phác hỏi, “Hoa Quốc không phải là nước giàu có nhất trong sáu nước sao?”

“Ôi, tiểu huynh đệ, Hoa Quốc quá xa.” Lão già mỉm cười nhìn Hàn Phác, “Phong Quốc, Hoa Quốc đối với dân chạy nạn miền Nam thật ra mà nói là quá xa, huống gì Hoàng Quốc không thua kém gì hai nước đấy lại đang ở trước mặt, họ đương nhiên sẽ không bỏ gần tìm xa rồi. Về phần dân chạy nạn Bạch Quốc, có lẽ tất cả đều chạy tới Hắc Phong Quốc đấy.”

“Ồ.” Hàn Phác gật đầu, quay lại nhìn Phong Tịch, phát hiện ra tầm mắt cùa nàng đang rơi tại một nơi nào đó phía trước.

Đó là một đứa bé gái khoảng sáu, bảy tuổi giữa đám người chạy nạn, có lẽ là đang cực kỳ đói, chỉ vào quán bánh nướng bên đường mà ra sức khóc, người mẹ tiều tụy mệt mỏi của cô bé tìm mọi cách an ủi, thế nhưng cô bé cứ khóc mãi không dừng, mẹ nàng chẳng còn cách nào khác, bất đắc dĩ lân la đến quán bánh nướng xin xỏ, lại bị chủ quán đẩy ra một cái, ngã nằm xuống đất.

Ánh mắt lão già cũng chuyển qua nơi đó, chỉ thở dài thật sâu, “Mỗi ngày đều có những người như vậy, lão Hách quê mùa nếu bố thí nữa thì chính lão cũng chẳng có cơm mà ăn. Aii! Thật ra dân chúng bình thường chỉ muốn ăn cơm mà thôi, cũng không quan tâm đến việc lấy Huyền Tôn Lệnh quý hơn hay Huyền Mặc Lệnh quý hơn cả.”

Phong Tịch đi qua, nâng người phụ nữ trên mặt đất dậy, lấy mấy tấm ngân diệp từ trong túi ra, đưa cho người phụ nữ đó.

“Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!” Người phụ nữ vừa thấy ngân diệp nhiều như thế quả thật tưởng rằng mình đã gặp được thần tiên, vội vàng luôn miệng nói lời cảm tạ.

Phong Tịch lắc đầu, nụ cười nhợt nhạt, chẳng có cách nào cười rực rỡ như trước, quay lại dắt Hàn Phác đi, “Phác nhi, chúng ta đi ăn thôi.”

Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vẫn xanh như vậy, ánh mặt trời vẫn long lanh như thế.

“Kỳ thực mọi chuyện rất đơn giản thôi, dân chúng chỉ thầm mong được ănmột bữa cơm no… chỉ là một bữa cơm no mà thôi.”

Phong Tịch rì rầm than vãn, mang theo nỗi buồn vô cớ, cũng mang theo chút lĩnh ngộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play