“Cô muốn đánh bại ta?” Tích Vân mỉm cười nhìn cô bé xinh đẹp mặc áo
đỏ rực với gương mặt chưa một lần đau khổ sầu thương, đôi mắt không
nhuốm màu danh lợi, quyền lực trước mắt. Xinh xắn tinh khiết tựa một
bông hoa mọc từ đá cẩm thạch trên đỉnh núi Đông Tra như vậy, vốn phải ở
chốn cao xa, sao lại sinh ra ở nơi Vương giả trần thế chứ?
Nụ cười như vậy như một sự khích lệ, khiến Lang Hoa bất giác nói ra kế hoạch
lớn lao của mình: “Ta… ta quyết chí đã bảy năm rồi. Ta… ta ngày ngày tập võ, ta còn đọc rất nhiều, rất nhiều sách… Có binh thư, có ‘Tiển Ngọc tập’, có ‘Sách thiên hạ’, có… Nói chung là rất nhiều. Ta nhất định phải dùng võ nghệ, binh pháp,
tài văn chương đánh bại cô! Không được! Hiện tại phải thêm một điều nữa, ta còn muốn đánh bại cô bằng dung mạo của mình nữa!”
“Phì!” Nàng
vừa dứt lời, chư tướng đứng sau hai Vương đều khẽ bật cười, ánh mắt nhìn về phía Lang Hoa với vẻ nửa buồn cười nửa khinh thường.
“Hả?” Tích Vân lại cười nhẹ, “Ta có cái gì đáng để cô lập chí bảy năm hòng đánh bại?”
“Cô… Sao cô lại nói vậy? Cô ấy thế mà… ấy thế mà không biết bản thân mình có gì đáng để ta đánh bại?” Lang Hoa chỉ tay vào Tích Vân lắp bắp nói. Lúc này, gương mặt trắng tuyết của nàng đỏ ửng lên, đôi mắt hạnh trong veo
mở tròn, dáng vẻ đáng yêu chết người.
“Ta thực sự không biết là
mình có gì đáng để người khác ôm chí đánh bại” Tích Vân cười nhạt nói,
vẻ thờ ơ thể hiện rõ nàng quả thực không thèm để ý chuyện này.
“Thật… Thật là quá đáng!” giọng nói trong trẻo yêu kiều của Lang Hoa vút cao,
“Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn đứng trên tất cả những công chúa khác,
khiến ai nấy đều phải khuất dưới thanh danh của cô. Chỉ cần có một ai
nói tới công chúa thì mọi người sẽ nghĩ tới một mình cô, nhắc tới một
mình cô, những công chúa khác chỉ là một gam màu nền xám tro, nhưng cô
lại… cô lại phớt lờ nói rằng mình không biết?! Quá đáng! Thật quá đáng!
Thật là quá đáng! Phẩm Lâm! Cô ta thật quá đáng!” Càng nói càng tức,
càng nói càng lớn tiếng, rồi quay người kéo thị nữ đứng sau mình tới, ra sức lắc, “Phẩm Lâm…”
“Công chúa…” Phẩm Lâm ấp úng, mặt cúi gằm
xuống đất, như thể không dám ngẩng đầu lên nhìn con người đang tỏa ra
ánh hào quang phía đối diện.
“Nói thật lòng thì ta cũng không biết thanh danh của mình lại vang dội đến thế, có thể khiến người khác lấy
làm mục tiêu!” Tích Vân cong khóe môi, đôi mắt hiện lên vẻ hứng thú,
nhìn bóng dáng đẹp tựa ráng mây hồng trước mặt, “Thế sau khi đánh bại ta rồi… ừm, cô sẽ làm được gì nữa nào?”
“Đánh bại cô?” Lang Hoa đột
nhiên quay đầu lại nhìn Tích Vân. Nếu như có thể đánh bại con người
tuyệt diệu này… Chỉ mới nghĩ đến thế, khóe môi Lang Hoa đã bất giác cong lên, chân mày cũng nhướng cao, đôi mắt sáng trong, ngón tay vô thức xoè ra rồi nắm lại thật chặt, “Nếu ta đánh bại cô… Nếu ta đánh bại cô…”
Lang Hoa lẩm bẩm, cơ thể cũng vì ý nghĩ này mà hưng phấn đến run run.
Nếu như đánh bại cô ta… Nếu như đánh bại cô ta… Ánh mắt vô tình liếc tới một bóng dáng tuấn dật thanh cao, trong lúc mơ mơ màng màng, chợt có
một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng bật lời: “Nếu ta đánh bại được cô thì ta có thể chọn được một phò mã hoàn hảo giống như hắn!”.
Vừa dứt
lời, ai nấy đều sửng sốt, chờ cho đến lúc hiểu được nàng vừa nói gì, tất cả đều không khỏi đưa mắt nhìn Lan Tức. Chư tướng cúi đầu cả, chỉ là
vai ai cũng rung rung.
Mà mặt Phẩm Lan đã sắp dán xuống đất đến
nơi rồi. Nàng thật oán hận mình số khổ, sao lại đi theo một chủ tử không biết giữ mồm miệng như vậy chứ.
“A!” Đến lúc tỉnh ra, Lang Hoa theo phản xạ che mặt, hối hận khôn nguôi.
Sao… sao có thể nói ra lời như vậy? Đáng ra nàng nên nghiêm chỉnh đáp rằng:
nếu như đánh bại cô ta thì coi như chứng minh rằng, thiên hạ này không
chỉ có mình Tích Vân, mà còn có rất nhiều cô gái ưu tú khác! Cho nên mỗi một chuyện lớn mà cô ta làm được sẽ không truyền khắp thiên hạ, để các
quốc gia, các thành trì, để dân chúng nơi phố lớn ngõ nhỏ không lo làm
việc mà chỉ chăm chăm thảo luận tin đồn về nàng ta!
Tích Vân nghe
vậy thì thoáng kinh ngạc, rồi nhìn sang Lan Tức, không biết người này đã sử dụng thủ đoạn gì với cô bé ngây thơ kia, nhưng lại thấy hắn hình như cũng đang ngạc nhiên, không khỏi lập tức nở một nụ cười chế nhạo.
“Công chúa vừa lòng Tức vương làm phò mã cho mình?” Tích Vân bước lên vài
bước, giơ tay gỡ hai bàn tay đang ôm chặt mặt của Lang Hoa xuống, lại
thấy trên làn da mịn màng kia đã in mấy dấu tay đỏ.
“Không… Không
phải thế… Cô… Cô đừng có… hiểu lầm!” Lang Hoa cũng giơ tay bắt lấy tay
Tích Vân, lắp bắp giải thích, “Ta… Ừm…” Lang Hoa nhắm mắt lại, hít thật
sâu rồi hùng hồn nói, “Hắn là trượng phu của cô, ta không thèm đâu! Ta
chỉ là đang so sánh, rằng ta cũng muốn có một phò mã ưu tú như hắn vậy
thôi!”
“À”. Tích Vân khẽ gật đầu, vẻ như vừa hiểu ra, đầu ngón tay vẫn còn thương tiếc cho dấu đỏ trên mặt Lang Hoa, nàng khẽ cười nói:
“Thì ra là công chúa muốn tìm một phò mã tốt” Nàng chuyển mắt, khoảnh
khắc ấy trong đôi mắt dường như lóng lánh nước hồ, “Vậy… cô xem xem mấy
vị tướng quân này thế nào? Bọn họ có thể coi là tinh anh trong những
tinh anh hai nước, ai nấy tướng mạo đường đường, tài hoa xuất chúng.
Công chúa có vừa ý ai không?” Dứt lời, nàng khẽ nghiêng người, giơ một
tay chỉ về phía chúng tướng đứng sau lưng, một tay còn lại dường như vẫn lưu luyến trên làn da mềm mịn kia.
“Ta… ta…” Lang Hoa ngơ ngác
nhìn Tích Vân đang đứng ngay cạnh mình. Thật gần! Tích Vân luôn tồn tại
trong truyền thuyết lúc này đang ở nơi mà nàng có thể với tay là chạm
đến. Dung nhan tuyệt sắc ấy, đôi mắt trong veo mang ý cười ấy, đầu ngón
tay man mát nhẹ đặt trên da nàng ấy, tê tê ngưa ngứa mềm mềm, cảm giác
thật thích thú. Dưới ánh dương, trong không khí oi bức, giọng nói như
tiếng nhạc nhẹ vang lên bên tai… Lang Hoa mơ màng nghĩ, nếu như Phong
vương này là một nam tử thì quả là một lựa chọn tuyệt vời cho ngôi vị
phò mã!
“Công chúa thấy thế nào?” Tích Vân giới thiệu hết tất cả
các tướng ngoại trừ Trình Tri, nhưng ánh mắt cô gái này lại dính chặt
trên người mình, gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Chẳng lẽ cũng không đúng ý?
“A?” Lang Hoa nhìn Tích Vân, dường như không rõ Tích Vân vừa nói gì.
Tích Vân khẽ nháy mắt, cười khanh khách dắt tay Lang Hoa đi về phía chư
tướng, “Công chúa có muốn chọn lấy một phò mã từ trong những tướng quân
này của ta không?” Ánh mắt dịu dàng như lụa mỏng rơi trên người Lang
Hoa, nụ cười chói lọi khiến ánh mặt trời cũng phải khiêm nhường, giọng
nói thật thấp, thật giống tiếng hát từ nơi thâm cốc vọng tới, mang theo
mị lực mê hoặc lòng người, “Công chúa thích không?”
Ánh mắt như
vậy hệt như một tấm lưới mềm bao phủ lấy tâm hồn, nụ cười như vậy khiến
người khác không thể nào trái ý, được giọng nói mềm mỏng kia dẫn dắt,
Lang Hoa không tự chủ được mà gật đầu: “Ừ!”
Đôi mắt trong kia lại
sáng thêm, nụ cười cũng rạng rỡ thêm, đầu ngón tay khẽ nâng, như thể
đang vẽ cảnh đẹp lên trời đất, “Cô có thích Tu tướng quân không?”
“Ừ”, Lang Hoa gật đầu theo lời, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt tươi cười tao nhã không tỳ vết như hút hết vạn vật vào.
“Vậy thì… Bản Vương hứa hôn cho cô và Tu tướng quân nhé?” Tích Vân nhẹ nhàng nói, quay đầu nhìn mọi người có mặt ở đó, nụ cười chói lọi chiếu sáng
đôi mắt người người.
“Ừ”, thần hồn dường như đã bay đi đâu mất, Lang Hoa lại gật đầu.
“Vương… Vương… Đừng…” Tu Cửu Dung đang bị “tin vui” giáng từ trên trời xuống
này làm cho u mê rốt cuộc tỉnh táo lại sau khi nhận được ánh mắt đồng
tình từ những tướng quân khác.
“Hử?” Tích Vân nhíu mày nhìn Tu Cửu Dung, “Cửu Dung, anh muốn kháng lệnh vua ư?”
“Cửu Dung không dám!” Tu Cửu Dung lập tức đáp, gương mặt như có hơi máu bay lên.
“Vậy thì tốt!” Tích Vân gật đầu, “Đợi chiến sự kết thúc, bản Vương sẽ tổ chức cho hai người một hôn lễ long trọng.”
“Nhưng… Vương, tôi… tôi…” Tu Cửu Dung nhìn Tích Vân, lời đến bên miệng rồi mà
không thốt ra được. Mở miệng, gương mặt đỏ ửng lên, ánh mắt như cầu
khẩn, như bất lực nhìn Vương của mình. Ba tướng Phong Vân ở bên đã quen, mà chư tướng Mặc Vũ kỵ thì không thể liên tưởng nổi thiếu niên tuấn tú
xấu hổ hướng nội này với vị tướng quân lạnh lùng vô tình, giết người
không chớp mắt trên chiến trường.
“Ta…” người bên cạnh thoáng như vừa tỉnh mộng lớn, ánh mắt đầy nghi vấn nhìn quanh, “Vừa rồi ta…”
“Công chúa vừa mới chọn tướng quân Tu Cửu Dung của nước ta làm phò mã.” Tích
Vân quay đầu cười khanh khách với Lang Hoa, “Hai người trai tài gái sắc, một đôi bích nhân, bản Vương rất vui mừng.
“Ta… chọn phò mã?”
Lang Hoa đưa mắt nhìn về phía Phẩm Lâm để chứng thực, sau khi nhận được
một cái gật đầu thì vội kêu lên: “Ta vừa mới chọn một phò mã? Sao… Sao
có thể?”
“Đã là công chúa nước Bạch, chẳng lẽ lại lật lọng, không
giữ lời hứa?” Tích Vân thôi cười, liếc mắt về phía Lang Hoa, mặt lạnh
lại. Trong khoảnh khắc, không còn thấy một Phong vương ôn hòa dễ gần nữa mà thay vào đó là một Phong vương lãnh túc đoan nghiêm, không thể trái
lời.
“Ta… Ta… Bản công chúa còn lâu mới không giữ lời hứa!” bị
Tích Vân nhìn như vậy, Lang Hoa không khỏi căng thẳng, bèn lớn tiếng
nói.
“Vậy là đúng rồi.” Gương mặt Tích Vân lại hé ra nụ cười mỉm
hòa nhã, “Vừa rồi công chúa hứa hôn, mọi người ở đây đều đã chứng kiến.
Cho nên, từ bây giờ, công chúa chính là thê tử của Tu tướng quân nước
ta. Chờ đến khi chiến sự kết thúc, bản Vương nhất định sẽ cử hành hôn lễ cho cả hai.”
“Ta… Ta mới…” Lang Hoa vừa định mở miệng đã phải nuốt lời bởi ánh mắt Tích Vân.
“Công chúa còn lời gì muốn nói sao?” Tích Vân dịu giọng hỏi, ánh mắt thì quét về phía Tu Cửu Dung vẫn còn đang đỏ mặt, “Cả anh nữa, Cửu Dung?”
“Ta…”
Lang Hoa và Tu Cửu Dung đồng thanh cất tiếng, nhưng thấy đối phương cũng lên tiếng thì đều ngừng lại, nhìn sang nhau. Cửu Dung vội vàng quay đầu đi, mặt càng đỏ thêm. Mà Lang Hoa… nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú… một
vết sẹo chia khuôn mặt làm hai thì chẳng biết tại sao lòng lại hơi đau,
tựa như… vết thương kia là ở trong lòng nàng!
“Nếu như không còn
gì muốn nói nữa thì chuyện này cứ quyết định thế đi!” Tích Vân mỉm cười
gật đầu, như thể khá hài lòng với phản ứng của hai người. Nàng tháo
chiếc vòng thạch anh màu lam nhạt trên cổ tay xuống, lại cởi miếng ngọc
bội Thương Sơn giắt bên hông ra, “Hai thứ này sẽ là tính vật đính hôn
bản Vương ban cho hai ngươi.”
Vừa dứt lời, nàng liền đeo chiếc
vòng tay thạch anh màu lam nhạt lên cổ tay trắng mềm của Lang Hoa. Ánh
mặt trời chiếu vào, ánh lên tia sáng ngũ sắc.
“Rất đẹp”. Tích Vân
nhìn Lang Hoa, hài lòng cười nói, rồi xoay người nhìn Tu Cửu Dung, mở
lòng bàn tay ra, “Cửu Dung, đây là thứ bản Vương ban thưởng cho anh.”
Bên trong miếng ngọc bội Thương Sơn hình bầu dục trắng trong suốt có một viên ngọc nhỏ màu son, tựa như trái tim đỏ rực của ngọc, lại như một
giọt lệ máu trong viên ngọc.
Cửu Dung ngẩng lên, nhìn Vương của mình thật sâu, sau đó cung kính cúi đầu nhận lấy: “Cửu Dung đa tạ Vương ban tặng.”
“Sao chỉ thoáng cái thành một hôn sự rồi?” Đoan Mộc Văn Thanh yên lặng đứng
bên lẩm bẩm. Những tướng lĩnh khác cũng có cùng cảm xúc, vốn tưởng rằng
còn được thấy một cuộc quyết chiến giữa công chúa nước Bạch và nữ vương
nước Phong, ai ngờ…
“Các ngươi chưa từng thấy Bạch Phong Tịch của
ngày xưa cho nên mới thấy lạ.” Nhậm Xuyên Vân thán phục cười nói, ánh
mắt hướng về phía Phong vương đang cười nói vui tươi kia, tựa như vừa
trông thấy Bạch Phong Tịch từng đùa cợt quần hùng sáu nước ngày xưa.
Gả công chúa Lang Hoa cho Tu Cửu Dung? Nhậm Xuyên Vũ lại gật gù ngẫm nghĩ, đây chỉ là một hôn ước kiểu Bạch Phong Tịch làm trò cười ư? Đưa mắt
nhìn Lan Tức vẫn đứng ngoài yên lặng mỉm cười. Trong mắt người, đây cũng chỉ là một hôn ước rất tùy tiện sao?
“Lục Vận, thu xếp cho công chúa Lang Hoa cho tốt!” Tích Vân căn dặn Lục Vận đứng ở ngoài.
“Vâng.” Lục Vân khom người đáp.
“Hôm nay thao luyện hơn nửa ngày, bản Vương có hơi mệt, cáo từ trước!” Tích Vân khẽ hành lễ với Lan Tức.
“Phong vương cứ tự nhiên!” Lan Tức ung dung đáp lễ.
Đưa mắt nhìn Tích Vân dẫn Phong Vân tứ tướng đi, ánh mắt Lan Tức liếc về
phía Lang Hoa dường như vẫn chưa kịp phản ứng, trên mặt hiện lên một nụ
cười ý vị sâu xa, đột nhiên quay người đi về trướng của mình, Mặc Vũ tứ
tướng và Nhậm Xuyên Vũ cũng theo sau.
Tất cả mọi người đều đã rời
khỏi giáo trường, chỉ còn lại chủ tớ Lang Hoa đang ngây người và nữ quan Lục Vận của nước Phong phụng mệnh sắp xếp cho họ.
“Phẩm Lâm, sao ta đã đính hôn rồi?” Lang Hoa nhìn chiếc vòng thạch anh màu lam nhạt trên cổ tay mình, hỏi thị nữ thân cận.
“Nô tỳ không biết!” Phẩm Lâm buồn rầu cau mày.
—
Đêm, trăng lặn sao mờ.
Đã quá nửa giờ Tý nhưng vương trướng Phong vương vẫn còn ánh đèn dầu.
“Tịch nhi, muộn thế này rồi sao vẫn còn chưa ngủ?”
Cửu Vi lặng lẽ bước vào trong trướng, thấy Tích Vân đang ngồi trước bàn,
tựa như không biết hắn tới. Tay nàng đang cầm chiếc bút lông nhỏ, như
thể đang suy tư gì đó, bỗng nhiên cổ tay vung nhẹ, tờ giấy trắng muốt
như bạch ngọc liền đẫm mực.
Mưa tên phá núi, nay Thương Mang nào còn vẹn nguyên!
Chí làm trai, dù ngã mình lòng vẫn vững
Nhuộm máu núi sông, xương trắng vùi cỏ xanh.
Há sợ tấm thân thành cát bụi, tấm lòng son rọi sáng cõi u minh.”
Cửu Vi nhìn những dòng chữ nàng viết, nhẹ nhàng đọc lên từng từ, đến câu
cuối cùng, đôi mày hắn nhíu lại, ngẩng lên nhìn Tích Vân với vẻ thán
phục. Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Thật khí thế!”
Tích Vân khẽ
nhếch môi lên cười một tiếng, đặt bút lên giá, ngước mắt nhìn Cửu Vi
trước mặt: “Muộn thế này rồi sao huynh vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Cửu Vi không trả lời nàng, chỉ đưa tay cầm tờ giấy trên bàn lên, đọc kỹ thêm
lần nữa rồi nói: “Bài ‘Đạp Vân khúc’ của muội trước giờ đều có bốn
khuyết, tại sao không viết nốt đi?”
“Khuyết thứ tư…” Tích Vân
ngưng tròng mắt, nhìn tờ giấy trong tay Cửu Vi, sau đó chầm chậm nói:
“Nếu huynh muốn đọc, muội sẽ viết cho huynh đọc”. Nói rồi trải một tờ
giấy trắng khác ra, cầm bút lông lên viết tiếp:
“Tranh in lầu son nước biếc, mảnh trăng gầy
Hang cùng thăm thẳm tiếng vang, đào rộ nở
Nhưng rồi mưa vẫn rơi gió vẫn thổi, mây tan.”
Đọc xong, Cửu Vi im lặng thật lâu rồi mới thở dài: “Tiểu Tịch…”
“Đây cũng chỉ là muội buồn chán không có việc gì làm mới viết ra, Cửu Vi cần gì phải để ý.” Tích Vân xé phần khuyết cuối cùng ra, sau đó xoa giữa
hai lòng bàn tay, mảnh giấy ngay tức khắc hóa thành bột trắng rơi xuống
mặt bàn.
Cửu Vi yên lặng nhìn nàng, một lát sau mới đặt tờ giấy
trên tay xuống, thờ ơ nói: “Nghe nói muội ban công chúa nước Bạch cho Tu tướng quân.”
“À…” Trên gương mặt Tích Vân hiện lên một nụ cười thông tuệ, “Đó là do cô bé ấy tự chọn mà, sao lại là muội ban chứ?”
“Hả?” Tích Vân dường như ngạc nhiên khi nghe Cửu Vi nói vậy, một lát sau mới cảm khái cười: “Ấy mà Cửu Vi lại nhìn ra được”.
“Người không hiểu muội sẽ không hiểu được mọi hành vi của muội.” Cửu Vi khẽ
thở dài, nói: “Công chúa Lang Hoa này đáng để muội làm thế ư?”
“Cô bé ấy sao…” Tích Vân nhẹ nghiêng đầu, nhớ tới người giống như ráng mây
đỏ kia, không khỏi nở một nụ cười đầy hứng thú, “Nghĩ gì nói vậy, mọi
tâm tình đều biểu lộ hết trên gương mặt… Rất giống một đóa hoa đẹp tinh
khiết hoàn hảo, không bị nhiễm bụi trần, đơn thuần đến mức khiến người
ta không nỡ. Nếu như thả cô bé về kinh đô nước Bạch, đến lúc nước mất
nhà tan, đóa hoa này cũng sẽ phai màu héo tàn, còn nếu như giữ lại… mà
bị hắn lợi dụng… thì đóa hoa này sẽ không còn đẹp như thế nữa đâu!”
“Ban hôn… quả thực không giống chuyện muội biết làm.” Cửu Vi hơi lắc đầu, “Họ đồng ý chứ?”
“À…” Tích Vân chợt cười như thể vừa nhớ đến chuyện gì rất hài hước, “Đóa hoa đẹp kia thích Cửu Dung, trông ánh mắt cô bé nhìn Cửu Dung… ánh mắt
thoáng nỗi đau lòng ấy sẽ biết, chỉ là, chắc cô bé còn chưa phát hiện
ra”.
“Thoáng nỗi đau lòng?” Cửu Vi nhướng mày lên vẻ khó hiểu.
“Đúng vậy, lúc cô bé nhìn mặt Cửu Dung thì ánh mắt có vẻ đau thương, bởi
vì…”, Tích Vân nhừng một lát rồi ngửa mặt thở dài, “Bởi vì cô bé đau
lòng, cô bé thấy vết thương của Cửu Dung nên đau lòng… Một người như
vậy… Cõi đời này còn có người có trái tim không tỳ vết như vậy… Muội há
có thể không tác thành!”
“Bởi vì người đó ở trong lòng nên thấy
người đó bị thương mà đau…” Cửu Vi cảm thán, “Chỉ là… nghe nói lúc công
phá thành Đỉnh, Cửu Dung suýt chút nữa giết nàng, Cửu Dung đối với nàng
cũng như vậy chăng?”
“Cửu Dung sao…” Tích Vân ngưng cười, ánh mắt
vô tình liếc đến eo, ngọc bội Thương Sơn đã không còn đó. Nhẹ đặt tay
vào bên hông trống trơn, một lúc sau nàng mới nói: “Cậu ta cần một đóa
hoa như vậy để có thể tập trung tất cả tinh hoa của bản thân!”
“Có vẻ như hoàn hảo không tỳ vết, nhưng công chúa Lang Hoa kia sẽ ngoan
ngoãn ở lại ư?” Cửu Vi nhìn vẻ mặt gần như xuất thần của Tích Vân, hỏi.
“Chuyện này không cần chúng ta bận tâm, tự khắc sẽ có người khiến cô bé biết điều mà ở lại” Tích Vân dửng dưng nói.
“Vậy… còn muội?” Cửu Vi nhìn nàng chăm chăm, “Muội và Tức vương thì sao?”
“Muội… Muội và Tức vương lập nên hôn ước trước mắt hàng ngàn hàng vạn thần
dân, đó là… ước định cho dù sống hay chết cũng không thể hủy bỏ”. Tích
Vân cười nhạt nói.
“Tiểu Tịch, bây giờ…” Cửu Vi định nói lại thôi, chỉ nhìn Tích Vân, cuối cùng lặng lẽ thở dài.
“Cửu Vi, muội đói rồi, huynh làm đồ ăn khuya cho muội đi.” Tích Vân cũng
không hỏi cho cùng lời chưa dứt của Cửu Vi, có lẽ nàng biết hắn định nói gì, cũng có lẽ nàng không muốn biết.
“Ừ!” Cửu Vi bất đắc dĩ gật đầu, cất bước đi ra ngoài trướng.
“Muội đi cùng huynh.” Tích Vân theo sau hắn ra khỏi vương trướng. Thị vệ đứng canh phía ngoài cung kính hành lễ với vương của họ.
Vừa mới vòng qua mấy doanh trướng đã nghe thấy một tiếng ca vọng tới, giống như thần đêm u sầu hát.
“Nghe tin chàng mang rượu Tây Vực tới, ta mở cổng tre quét cỏ lối đi
Trước trộm Long vuơng chén dạ quang, sau lên Thiên sơn thảy băng ngàn tuổi
Người vẫn tựa sen trong nước, suối tóc đen, chằng mày màu khói
Thổi tiêu gảy đàn giữa trần thế tối tăm
Ta nâng váy mỏng, thất thanh gọi chàng
Tung lụa say múa, tựa mở cánh sen…”
Hai người nghe
thấy tiếng ca mong manh này đều dừng bước. Một lát sau, Tích Vân thương
cảm thở dài: “Đã muộn thế này… mà Tê Ngô vẫn còn chưa ngủ.”
Cửu Vi cũng chăm chú nghe tiếng ca, sau đó quay đầu nhìn Tích Vân, nói: “Đây là khúc “Túy tửu ca” của muội”
“Túy tửu ca… đó là khúc Túy tửu ca rất lâu rồi”. Tích Vân ngẩng lên bầu trời đêm, nhìn về phía ánh trăng hơi ảm đạm, gương mặt bỗng như ngẩn ngơ như thể đang chìm vào trong trí nhớ, vừa có vui vừa có buồn.
Mà đêm
nay, người ngủ muộn không chỉ có họ. Nơi cách trướng của Phong vương tầm mười trướng là chỗ ở của hai chủ tớ công chúa Lang Hoa.
Sau khi
mọi khiếp sợ, kích động, lạ lẫm lắng xuống, Lang Hoa cuối cùng cũng nhớ
ra mình lúc là này con tin của hai nước Phong, ngay lập tức có một xúc
cảm kinh hoàng hơn nảy sinh trong đầu nàng, làm nàng đứng ngồi không
yên. Ngay sau đó, tất cả những gì mà hôm nay nàng đã thấy, đã nghe, tất
cả những cảm giác phấn khởi, hối hận, tức giận, mê mang đồng loạt ào
tới, khiến nàng không ngủ nổi. Cứ đi đi lại lại trong trướng, lúc đứng
lúc ngồi, lúc nằm ngửa ra, lúc lại cựa mình ôm chăn che mặt, lúc thở
than, lúc lầm bầm gì đó, lúc lại khẽ cười ngọt ngào… Cứ như vậy rồi hết
một buổi tối.
Mà Phẩm Lâm thì bởi vì vết thương trên lưng còn chưa khỏi, vất vả suốt một ngày nên vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay.
—
Ngày hai mươi mốt tháng tám, đại quân hai nước Phong đột nhiên chia quân cách vương đô nước Bạch một trăm dặm.
Phong vương dẫn theo Phong Vân kỵ đi về phía trái, thẳng đến thành Thổ.
Tức vương dẫn Mặc Vũ kỵ tiếp tục đi về phía trước, thẳng tiến vương đô nước Bạch.
Quan chép sử có rất nhiều suy đoán về hành động chia quân của hai nước Phong lần này, nhưng về sau lịch sử ghi lại thì nguyên nhân rất đơn giản:
Phong vương viết: “Ta lấy ba thành Thổ, Du, Loan, có được kinh đô thì sao chứ?”
Tức vương viết: “Đúng vậy”.
Giờ Mão ngày hai mươi hai tháng tám, Mặc Vũ kỵ nước Phong vây ngoài đô
thành nước Bạch, nhưng Tức vương cũng không cho quân tấn công thành mà
lại hạ lệnh cho toàn quân cắm trại nghỉ ngơi ba ngày.
Giờ Thìn hôm đó, Phong Vân kỵ nước Phong vây thành Thổ.
Giờ Tỵ hôm ấy, Phong vương ra lệnh tấn công thành, tới đầu giờ Thân thì
thành Thổ tan, cờ phượng hoàng trắng bay cao trên tường thành.
Mà ở đế quốc Đông Triều phía đông nam, Tranh Thiên kỵ nước Hoàng và Kim Y kỵ nước Hoa vẫn tiến hành công chiếm trên quy mô lớn như trước.
Tiêu Tuyết Không, Thu Cửu Sương và ba vị công tử Hoa Nạp Nhiên, Hoa Kinh
Nhiên, Hoa Phất Nhiên của nước Hoa, mỗi nhóm dẫn theo năm vạn Kim Y kỵ
chia nhau tấn công thành Tai và thành Trắc.
Hoàng Triều và Hoàng Vũ, mỗi người dẫn mười vạn đại quân xuất phát từ thành Dị, chia ra tấn công thành Giám và thành Thạnh.
Ngoài thành Giám, trong trướng chủ soái quân Hoàng, Hoàng Vũ đang ngồi một
mình, nhìn tấm bản đồ toàn bộ lãnh thổ Đông Triều. Hai phía đông nam
phần lớn đã bị khoanh đỏ, thể hiện tất cả đã quy về nước Hoàng.
“Tướng quân, có tin báo gấp!” bên ngoài trướng vang lên giọng nói hơi gấp gáp.
Tất cả tướng lĩnh nước Hoàng đều đã quen gọi Hoàng Vũ là tướng quân, có lẽ
trong tiềm thức của mọi người, chỉ có thế tử Hoàng Triều mới được gọi là công tử, nhưng hiện nay đã đổi thành gọi “Vương”.
“Vào đi”, ánh mắt Hoàng Vũ chuyển từ tấm bản đồ về phía cửa trướng.
“Tướng quân, đại công tử nước Hoa phái người đưa tin báo gấp tới, thỉnh cầu
phái binh tới thành Trắc cứu trợ!” Một tướng lĩnh trẻ tuổi sải bước vào, cung kính dâng lên thư cầu cứu của quân Hoa.
“Thỉnh cầu cứu trợ!” Hoàng Vũ cau mày lại, thờ ơ nhận lấy thư cầu cứu của công tử nước Hoa,
nhìn qua một lát rồi đặt xuống bàn, “Lý Hiển, người phòng thủ thành Trắc là ai?”.
“Là con của đại tướng quân Đông Thù Phóng, Đông Đào Dã!” Lý Hiển đáp.
“Con của đại tướng quân Đông Thù cơ đấy…” Hoàng Vũ lẩm bẩm, “Đứa con của
trung tướng cuối cùng của đế quốc Đông Triều này xem ra cũng có chút bản lĩnh.”
“Đất vua có thể duy trì đến hôm nay, không thể không nhắc
tới công lao của Đông đại tướng quân. Có câu cha nào con nấy, Đông Đào
Dã quả thực không làm nhục uy danh cha mình, chỉ lấy một vạn năm ngàn
quân coi giữ mà địch lại được ba vị công tử. Năm vạn đại quân nước Hoa
bốn lần công thành, hơn nữa trận cuối cùng còn dùng hỏa lôi đánh bại Kim Y kỵ, diệt hai vạn địch!” Lý Hiển bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói
lộ vẻ khen ngợi Đông Đào Dã và khinh thường ba công tử nước Hoa.
“Đông Đào Dã, ừ, bản tướng sẽ nhớ kỹ cái tên này.” Hoàng Vũ khẽ ngước mắt lên, đôi con ngươi màu nâu lúc ấy sáng rực.
“Tướng quân muốn phái ai đi trợ giúp ạ?” Lý Hiển cúi đầu hỏi.
Hoàng Vũ lại không để ý đến câu hỏi của hắn, đưa mắt nhìn tấm bản đồ thành
Giám treo trên vách trướng một lúc lâu rồi chắp tay quay lưng nói: “Phía trái thành Trắc là thành Tai, phía bên phải là thành Giám. Hai vị tướng quân Tiêu, Thu đã đến thành Tai, vài ngày nữa thôi sẽ phá được thành.
Đợi bản tướng quân đánh hạ thành Giám rồi hai bên trái, phải hợp lực tấn công, thành Trắc tất sẽ đại bại!”
“Nhưng nếu như ba vị công tử
không đợi được tới lúc tướng quân đánh bại thành Giám, bị Đông…” Lý Hiển ngẩng lên nhìn vị Vương đệ trước mắt.
Hoàng Vũ phất tay cắt ngang lời Lý Hiển, “Viết thư đáp lại rằng: Bản tướng không thể phân thân, tạm thời không có cách tới chi viện cho chư vị công tử, xin hãy tạm dừng
tấn công thành, chờ bản tướng đoạt thành Giám rồi sẽ tức khắc tới, giúp
chư vị công tử phá thành!”
“Tướng quân?” Lý Hiển không hiểu, quyết định như vậy quả thực không giống với vẻ nhiệt tình nổi danh của tứ
công tử “lôi trận vũ” nước Hoàng.
Phải biết rằng lúc này toàn bộ
quân Hoa đã rơi vào cảnh khốn cùng, Đông Đào Dã ắt sẽ không bỏ qua cơ
hội như vậy, ắt sẽ thừa thắng đuổi theo. Quân Hoa bại trận liên tiếp sẽ
xuống tinh thần, không chịu nổi một lần tấn công vũ bão, chẳng những đối mặt với hiểm họa toàn quân bị tiêu diệt, mà ba vị công tử còn có nguy
cơ bỏ mạng! Hoàng Vũ biết tình hình này nhưng lại không chịu phái viện
binh, chẳng lẽ… Nghĩ đến đây, Lý Hiển không khỏi giật mình, toàn thân
phát ớn lạnh.
“Cứ viết như lời bản tướng đi!” Hoàng Vũ nhíu mày nghiêm mặt nói.
“Vâng” Lý Hiển cúi đầu lui ra.
Chờ Lý Hiển đi rồi, Hoàng Vũ cúi đầu tháo bảo kiếm giắt bên hông xuống, là
bảo kiếm “Triêu Nhật” mà Vương huynh đích thân ban tặng trước lúc xuất
chinh. Nhẹ rút ra, ánh kiếm chói lọi thoáng hiện lên chiếu đến đôi mắt,
cũng làm cho vẻ lo lắng trong đôi mắt hiện lên rõ ràng.
“Triêu Nhật” Hoàng Vũ lẩm bẩm như gọi tên một người, tay gảy nhẹ thân kiếm, bỗng chốc như nghe thấy tiếng rồng ngâm.
“Vương huynh, cả đời này thần đệ chỉ tận trung với một mình huynh! Nguyện ước
của huynh cũng sẽ là nguyện ước của đệ! Thần đệ nhất định dốc hết sức
lực giúp huynh nắm chắc thiên hạ này! Cho dù… là chuyện đệ không thích
làm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT