Tương phản với những thay đổi to lớn sau khi tân vương Bạch Phong
quốc đăng vị, tình hình Hắc Phong Quốc khá vững vàng và bình ổn. Ngoại
trừ vài vị lão thần chức vụ tầm tầm từ chức, triều thần Hắc Phong quốc
quả thật không thay đổi gì nhiều. Mỗi ngày tại điện Chiêu Minh đều có
rất nhiều nhân tài, hơn nữa sau khi tân vương đăng vị, ban thưởng quần
thần, đại xá thiên hạ, thần dân cả nước đều cảm tạ ân đức, nguyện trung
thành với tân vương.
Tầm An hầu ngẩng đầu nhìn tòa cung điện sừng sững trước mặt. Cung Cực Thiên này là nơi thủy tổ “Mặc Tuyết Lan vương” Phong Cực cư ngụ lúc
tuổi già. Cũng vì lẽ đó, cung điện này vô cùng thanh tao, tĩnh mịch. Hơn nữa, trải qua sự trùng tu trong mỗi triều đại, quy mô cung Cực Thiên
này chẳng hề kém cạnh cung Hoàng Cực. Sau khi tân vương đăng vị, không
rõ vì lẽ gì lại không dọn đến cung Hoàng Cực, nơi quốc chủ các triều cư
ngụ. Mà nghe đâu, tân vương muốn xây lại cung Hoàng Cực thành vườn lan!
Trong Hắc Phong quốc, hoa lan chưa đủ nhiều hay sao?
Lòng dạ người này thật khó dò? Ông bất giác đưa tay day trán, thầm thở dài, có lẽ mình đã già thật rồi, cũng đến lúc rồi.
Ngẩng đầu cất bước qua cửa cung, chưa kịp thông báo đã thấy tổng quản nội vụ Kỳ Nguyên vội vàng tới.
“Hầu gia, vương ở điện đông.” Kỳ Nguyên cung kính hành lễ với Tầm An hầu
“Đa tạ Kỳ tổng quản.” Tầm An hầu ôm quyền đáp lễ.
“Hầu gia, ngài đừng làm tiểu nhân sợ!” Kỳ Nguyên vội vàng khom người tránh.
Kỳ Nguyên lăn lộn trong cung cũng vài chục năm, tự luyện được đôi mắt biết nhìn người. Vị Tầm An hầu này là em trai cùng mẹ với tiên vương,
thân phận tất nhiên không giống các vương thân khác. Người bạc bẽo
chuyên quyền như tiên vương lại chỉ có một mình người này ở bên. Lại
thêm ân sủng vài chục năm cũng không suy yếu chút nào. Tân vương mới
đăng vị không lâu cũng mấy lần triệu kiến một mình ngài ấy. Trong số
vương thân trong triều, cũng chỉ có mình ngài ấy có vinh dự thế này! Vì
vậy, đừng xem bộ dáng ngày thường không quan tâm đến thế sự của lão Hầu
gia, ngài ấy vốn là một người thông minh và khôn khéo nhất!
“Mời tổng quản dẫn đường.” Tầm An hầu nở nụ cười vô hại, ấm áp, nụ cười đặc trưng của những người nhà họ Phong.
“Hầu gia, mời đi bên này.” Kỳ Nguyên vội vàng quay người đi trước dẫn đường.
Hai người vừa mới đẩy cửa đã thấy bốn vị tướng Mặc Vũ và quân sư Nhậm Xuyên Vũ đi tới.
“Khấu kiến Hầu gia!” Mấy người dồn dập hành lễ với Hầu gia.
“Mấy vị không cần đa lễ.” Tầm An hầu hơi giơ tay, ánh mắt đảo qua
từng người. Ngoại trừ Nhậm Xuyên Vân có vẻ mặt phấn khởi, những người
khác đều mang vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt vững vàng. Tuổi còn trẻ như vậy
đã có phong phạm đại gia, phương thức dùng người của người ấy quả thật
không thường.
“Vương đang chờ Hầu gia, chúng tôi xin cáo lui trước.” Kiều Cẩn, người đứng đầu bốn vị tướng Mặc Vũ hơi cúi người nói.
“Chư vị xin cứ tự nhiên.” Tầm An hầu khoát tay, sau đó đưa mắt nhìn
theo mấy người rời đi. Cuối cùng ánh mắt ông rơi vào người Nhậm Xuyên
Vũ, đôi mày bất chợt nhíu chặt lại, rồi sau đó lại giãn ra như thường.
“Hầu gia, vương vẫn đang đợi ngài.” Kỳ Nguyên đứng cạnh khẽ nhắc nhở.
“Ừ.” Vẻ mặt Tầm An hầu không đổi, quay người đi về phía điện đông.
Trước cửa điện đông, Kỳ Nguyên khẽ đẩy cửa, quay đầu nói với Tầm An hầu: “Hầu gia, xin mời.”
Tầm An hầu gật đầu, sao đó bước vào đại điện. Phía sau, cửa điện được khép lại nhẹ nhàng, ánh dương ngoài cửa phải dừng bước, ánh đèn ngọc
treo trên bốn vách thường sáng đến chói mắt, như ánh mặt trời ngoài
điện, sáng bừng cả một căn phòng.
Tức vương ngồi ngay ngắn trên vương tọa cao cao, vẻ mặt hiền hòa tuấn tú. Trước vương tọa có một chiếc bàn dài và rộng. Trên đó có các tập sớ được sắp xếp gọn gàng, và một số trang giấy, thẻ tre, vải vóc vương
vãi. Ánh mắt Tức vương đang tập trung nhìn vào bức tường bên trái, trên
đó có treo một bản địa đồ vuông vắn, mỗi chiều rộng một trượng.
“Thần bái kiến đại vương.”
“Xin vương thúc hãy đứng lên.” Lan Tức rời khỏi vương tọa, bước
xuống, đưa tay đỡ người chú ruột của mình dậy, “Ở đây không có người
ngoài, người một nhà chúng ta không cần những nghi thức xã giao thế
này.”
“Cựu thần đa tạ đại vương.” Tầm An hầu đứng dậy nói lời cảm ơn, tuy
vậy ông vẫn cúi đầu, ánh mắt rơi vào một điểm trước đôi giày ba thốn,
“Chẳng hay vương triệu cựu thần đến có gì phân phó?”
“Ban thưởng ghế ngồi.” Lan Tức không đáp lại, thản nhiên phân phó. Lập tức có nội thị đưa một chiếc ghế tới.
“Đa tạ vương.” Tầm An hầu cũng chẳng hề khách khí, thoải mái ngồi xuống.
Nội thị lặng lẽ lùi sang một bên, trong điện bất chợt trở nên im ắng.
Lan Tức lẳng lặng nhìn Vương thúc ngồi trước mặt. Từ khi có trí nhớ
tới nay, người chú này làm việc gì cũng “ít công”, đối nhân xử thế cũng
“vừa đúng”. Nhiều năm qua, phụ vương xử trí không ít thần tử, vương
thân, chưa từng quá tin ai trong số những người đó. Nhưng chỉ có vị
Vương thúc này vẫn ngồi yên ổn tại vị trí cao.
Tầm An hầu ngồi yên lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trông có vẻ rất bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng lại đang cân nhắc, tờ sớ trong
tay dâng lên lúc nào thì vừa.
“Tuyên chiếu.” Giọng nói của Lan Tức đột nhiên vang lên, rất khẽ
khàng nhưng giữa đại điện rộng mênh mông lại vô cùng trong trẻo.
“Dạ.” Nội thị đứng hầu bên cạnh bước lên phía trước, mở chiếu thư trong tay, “Tầm An hầu Phong Ninh nghe chỉ!”
Tầm An hầu ngẩn người, chưa kịp nói gì sao đã tuyên chiếu rồi? Chiếu
thư này có nội dung gì? Mặc dù trong đầu nghĩ thế, nhưng người vẫn đứng
dậy, rồi quỳ xuống.
“Thiên hạ hiện giờ binh loạn không ngừng, tai họa liên miên, quân
không thể an quốc, dân không thể an gia, ngô đời này thụ đế ân, tự mình
đứng ra báo đáp. Ngô nguyện khuynh quốc lực, phạt loạn thần nhằm an lòng vua, quét nghịch tặc nhằm an lòng dân, dù cho kiếm đao sắc lạnh, trời
đất chông gai, nhưng để Cửu Châu được an nhàn, ngô dù máu chảy đầu rơi
cũng vui lòng! Lại rằng: quốc không thể một ngày vô chủ. Ngày ngô rời
quốc, xin ủy quốc cho Vương thúc Tầm An hầu, nắm quốc sự; trăm quan tòng lệnh!”
Hả? Sao chuyện lại thành thế này. Tầm An hầu đang quỳ lập tức ngẩng
đầu, không thèm quan tâm tới việc nét mặt ngạc nhiên của mình đã rơi vào mắt người khác. Ông chỉ muốn biết, vì sao chuyện lại như thế thôi!
Theo ông nghĩ, vị cháu trai đại vương này của ông hẳn sẽ hàn huyên
tâm tình với ông vài lời, hỏi thăm sức khỏe, nói chuyện về anh em họ
hàng, sau rồi thuận miệng bàn về chuyện triều chính. Còn ông thì vừa ân
cần đối đáp, thỉnh thoảng ho khù khụ vài tiếng, thể hiện dáng vẻ tuổi
già nhiều bệnh, khi trả lời thì cố gắng nói năng không rõ, nói trước
quên sau, thỉnh thoảng lại lặp lại những lời mình đã nói. Như vậy với
cái dạng tuổi cao hồ đồ, lúc này đây dù vương chán ghét trách mắng hay
đồng tình an ủi, ông đều tự trách hoặc hối tiếc nói vài câu hồ đồ, rồi
sau những lời tránh mắng khoan dung của vương, ông đương nhiên sẽ dâng
tấm sớ từ quan nóng hổi trong tay áo, tiện thể rơi vài giọt nước mắt già nua như thể vô cùng lưu luyến. Cuối cùng, ông sẽ mang theo chiếu chỉ y
chuẩn cho ông hồi hương, rồi cũng ban thưởng cho Tầm An hầu ông ít nhiều về nhà dưỡng lão, hưởng niềm vui thú tuổi già… Như vậy, mưa gió bão táp về sau cũng chẳng dính tới ông!
Nhưng… vì sao chiếu thư này lại ập xuống đầu ông? Đó là vương chỉ! Cơ hội từ chối, cự tuyệt cũng nào có đâu!
“Tầm An hầu, còn không tiếp chỉ tạ ơn?” Giọng lanh lảnh của nội thi
vang lên, khiến Tầm An hầu có vẻ như đang bị chấn động bởi ân sủng lớn
lao này cũng tỉnh cả người.
Không biết lúc này giả bộ ngất xỉu thì có thoát được hay không nhỉ?
Tầm An hầu dè dặt đưa mắt lén nhìn vị cháu trai ngồi trên vương tọa.
Nhưng vừa ánh mắt vừa chạm phải đôi ngươi mặc ngọc, trong lòng ông liền
nổ “bùm” một tiếng, sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Ai ôi… trừ khi bây giờ
chết nghẻo, không thì dù có ba mươi sáu kế, bảy hai phép biến hóa cũng
không lừa nổi người ngồi trên cao kia đâu!
“Thần lĩnh chỉ tạ ơn!” Cuối cùng, Tầm An hầu cũng đưa tay nhận chỉ, ánh mắt cam chịu liếc người ngồi trên vương tọa.
“Vương thúc, về sau càng phiền người hơn rồi, Phong quốc này ta đành
nhờ người thôi.” Lan Tức nhếch môi, nho nhã cười, đôi ngươi mặc ngọc lấp lánh ánh sáng, bất chấp lễ tiết nhìn Vương thúc nhà mình. Ái dà… tính
kế thành công lão cáo già trơn tuột tuột này, quả thật có cảm giác rất
thành tựu!
“Thần nhất định sẽ vô cùng tận tụy, báo đáp ân sủng của vương!” Tầm
An hầu cúi đầu, đối đáp vô cùng cung kính, chỉ là trong tai người có ý,
lại cảm thấy có sự không cam lòng.
“Có những lời này của Vương thúc, ta an tâm.” Lan Tức cười cười như
thể vô ưu, đôi mắt đen vừa chuyển lại thản nhiên mở miệng, “Lần này mời
Vương thúc đến đây còn một chuyện.”
“Xin vương phân phó.” Tầm An hầu buông mắt trả lời. Không biết còn có khổ sai gì nữa đây?
“Sau khi Phong Vĩ biết ta phải xuất quân, ngày nào cũng tiến cung
quấn lấy ta, đòi ta dẫn nó theo.” Lan Tức như vô tình đảo mắt qua Tầm An hầu, ngón tay gõ lên thành ghế một cách nhịp nhàng, “Phong Vĩ rất thông minh, ta từ trước vẫn luôn muốn bồi dưỡng nó, chỉ là… Vương thúc cũng
biết, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, không cẩn thận một cái là sẽ bị thương hoặc chết bỏ mạng. Vĩ lại là đứa con người yêu thương
nhất, thế nên xin Vương thúc hãy nghĩ cách khuyên nhủ nó đi.”
Tầm An hầu im lặng một lúc, rồi từ từ đứng dậy, cúi đầu cung kính
nói: “Chuyện của Vương tức chuyện của thần. Vương đô không sợ binh hiểm, vương tự mình lĩnh quân xuất chiến, cớ gì con trai thần đâu. Huống chi, được Vương tự mình dạy bảo, là Phong Vĩ có phúc, thần sao lại ngăn trở. Phong Vĩ muốn theo hầu Vương, xin Vương hãy ân chuẩn, để nó có thể dồn
hết tâm lực vì Vương.”
“Vậy sao?” Lan Tức mỉm cười, khẽ gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, chăm chú nhìn Tầm An hầu, “Vương thúc không lo lắng cho sự an nguy của nó sao?
Nên biết rằng trên chiến trường quả thật xương khô đắp đống!”
Tầm An hầu ngẩng đầu liếc nhìn Lan Tức, hai người đều mang vẻ mặt hờ
hững, ánh mắt không hề sợ hãi, “Sống chết có số, phú quý nhờ trời. Huống hồ Phong Vĩ đi theo vương, khắc có vương phúc. Nếu quả thật ngộ nhỡ có
chuyện, cũng là chuyện nó tận trung với vương, là vinh quang của cựu
thần.”
“Thế sao?” Ánh mắt Lan Tức đảo qua khuôn mặt Tầm An hầu, rồi nhìn
sang bàn tay cầm vương chiếu của ông, ngón tay trở nên trắng bệch, gân
xanh trên da thật bắt mắt, “Xem ra Vương thúc cũng có ý để Phong Vĩ đi
theo bản vương xuất chiến. Thân là vương thân, có lòng trung tâm như
vậy, bản vương sao có thể không chấp nhận. Vậy xin vương thúc yên lòng,
ta vẫn luôn coi Phong Vĩ như em ruột, chỉ cần có bản vương, nó khắc sẽ
bình yên vô sự!”
“Thần tạ vương ân!” Tầm An hầu cúi mình hành lễ.
“Phong quốc bình yên, đó là sự báo đáp lớn nhất của vương thúc dành
cho bản vương rồi.” Lan Tức rời khỏi ghế, đỡ Tầm An hầu đứng dậy, khẽ
nắm lấy bàn tay nắm chặt chiếu thư của ông.
“Thần nhất định không phụ sự ủy thác của vương!” Tầm An hầu rùng
mình, tay theo phản xạ buông lỏng chiếu thư, suýt để nó rơi xuống đất.
Ông vội vàng nắm chặt lại, nhưng sau lần buông lỏng đó, trong lòng ông
không khỏi cười khổ, quả nhiên vẫn không thoát khỏi đôi mắt người này!
“Vậy là tốt rồi.” Lan Tức mỉm cười, “Điều bản vương muốn nói cũng chỉ có thế, vương thúc nếu không có chuyện gì khác thì hãy về phủ nghỉ ngơi đi thôi.”
“Thần xin cáo lui,” Tầm An hầu khom người lui ra.
Cửa điện được mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại, sau cái phất tay của
vương, nội thi đã lui hết. Trong đại điện rộng lớn chỉ còn một mình Lan
Tức. Minh châu ánh lên ánh sáng chói mắt, như thể đang cố gắng khoe
khoang phong thái của nó với rồng phượng trên cột trụ đại điện.
“Chẳng hổ danh người một nhà, tim chín lỗ, ruột chín khúc.” Sau bức
rèm dày bên sườn điện vang tới giọng nói khẽ khàng, mang hơi hướm trào
phúng. Bức rèm châu được vén lên, Tích Vân vận vương bào màu trắng nhẹ
nhàng bước ra.
“Vị vương thúc này của ta là người cực kỳ thông minh, ngay cả tiên đế cũng kính trọng ba phần.” Lan Tức liếc qua Tích Vân, rồi bước đến gần
bức tường, nhìn bản địa đồ treo trên vách.
“Hình như mi cũng chẳng yên lòng về ông ta?” Tích Vân nhìn chàng nói.
“Có sao?” Lan Tức quay đầu nhìn nàng, chớp chớp mắt, “Ta giao cả Phong quốc cho ông ta, việc này này còn chưa đủ tin tưởng sao?”
“Hừ.” Tích Vân hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt hơi có nét cười trào
phúng, “Mi dừng ngay cái kiểu đó lại cho ta! Nếu mi thật sự tin tưởng
ông ta, cần gì phải mang Phong Vĩ theo người? Nếu ông ta thật sự muốn
tạo phản, một con tin có tác dụng sao?”
Lan Tức lờ đi sự châm biếm của Tích Vân, chàng cười nhẹ, trầm ngâm
một lúc rồi nói: “Phong quốc các cô trải qua bao đời cũng chỉ có một
người kế vị, thế nên vương vị đối với người thừa kế các cô chẳng phải
tượng trưng cho quyền lực hay quang vinh, ngược lại là một gánh nặng
không thể thoát khỏi.” Chàng xoay người, chắp tay đứng nhìn vương tọa
cao cao trên đại điện, “Nhưng tại Phong quốc chúng ta, mỗi lần vương y
đổi chủ đều phải tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, một mất một còn!”
Chàng quay đầu nhìn Tích Vân, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên,
nhưng đôi mắt đen lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, “Hiện nay vương thúc
không hề có dị tâm, nhưng… khi ta đi rồi, cả Phong quốc này nằm trong
tay ông ta, lâu này ngồi chỗ cao, cảm giác nắm quyền sinh sát, chưởng
quản vạn dân khó tránh không làm cho người ta có cảm giác vui vẻ, khiến
người ta quên hết tất cả, khiến người ta lưu luyến! Ta đưa Phong Vĩ theo chỉ để ông ấy tỉnh táo, để ông ấy luôn luôn nhớ rằng, chủ nhân Phong
quốc này là ai, tránh việc ông ấy quên mất chính mình, tránh việc ông
ấy… muôn đời không trở lại được!”
“Huống hồ…” Lan Tức hơi ngừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn bản địa đồ
trên vách tường, “Phong Vĩ quả thật có tài có thể đào tạo. Ta vốn có ý
định bồi dưỡng nó.
Tích Vân nghe xong lắc đầu, thở dài: “Trên thế gian này có lẽ không có người có thể để mi tin tưởng!”
Lan Tức nghe vậy, mắt liếc nàng, một lát sau mới nói: “Hoàn toàn tin
tưởng à… như vậy chính là có thể giao phó chuyện sống chết… người như
vậy thật sự khó có được!”
Đầu tháng bảy, năm Nhân Dĩ thứ mười tám, Tức vương, Phong vương lấy
danh nghĩa “Phạt loạn thần nghịch tặc”, phát động hai mươi lăm vạn quân
binh, tấn công Bạch quốc “liên tiếp mạo phạm đế nhan”.
Cùng tháng, Hoàng vương lấy danh nghĩa “Kết thúc loạn thế, thanh lọc
thiên hạ”, tập hợp liên quân Hoa, Hoàng ba mươi vạn binh sĩ, chia làm
hai đường, tấn công đất vua và Nam quốc.
Phong Vân kỵ, Mặc Vũ kỵ không phụ tiếng tăm lẫy lừng, thế như chẻ
tre, chưa tới một tháng đã chiếm đóng bốn thành Bạch quốc, bức quốc
vương Bạch quốc tới nơi bảo vệ cuối cùng, Đỉnh thành.
Cùng lúc đó, liên quân Hoàng – Hoa cũng đánh nhanh thắng nhanh, đại
quân Kim Y kỵ Hoa quốc do tam công tử Hoa quốc và hai tướng Sương –
Tuyết của Hoàng quốc dẫn đầu, trong vòng một tháng đánh hạ hai thành tại đất vua! Đại quân Tranh Thiên do Hoàng Triều đích thân cầm soái tiến
quân như chỗ không người, trong vòng một tháng liền chiếm đóng ba thành
Nam quốc.
Ngày mùng mười tháng tám, dần dần tới tiết Trung thu, trăng mỗi lúc thêm tròn, hoa nở hương thơm mát.
Thái thành là nơi đã bị Hoàng quốc công chiếm, dưới bóng đêm nhạt
nhòa, những vết thương do khói lửa chiến tranh hoàn toàn bị giấu dưới
ánh đuốc chập chờn. Tòa thành vẫn đứng sừng sững, dưới ánh đèn đuốc,
ngẫu nhiên phản chiếu ánh đao khiến còn người phải giật mình tỉnh ngủ.
Thành bị phá, trên cổng thành phấp phới một lá cờ tím.
Đứng dưới cổng thành, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vầng trăng sáng
treo lơ lửng trên đỉnh đầu, dường như còn chưa trọn vẹn, cho con người
có cảm giác tiếc nuối, lại vừa nhung nhớ mấy vì sao yếu ớt kế bên trăng, sợ rằng nó không chịu nổi ánh sáng mạnh mẽ của trăng mà phải lẩn trốn.
“Vô Duyên, huynh nói xem, có phải người tuyết rất đẹp không?” Trên
tường thành, Hoàng Vũ vận toàn thân giáp vàng, lưng đeo trường kiếm cất
giọng hỏi Ngọc Vô Duyên vận một bộ áo trắng như thường ngày.
“Đệ đang nói tới Tuyết Không à?” Ánh mắt Ngọc Vô Duyên không hề rời
khỏi vầng trăng trên đỉnh đầu, tùy ý nói, “Tuyết Không không linh, đương nhiên rất đẹp.”
“Vậy huynh nói xem, cô nàng kia nhìn hắn ta rồi cũng thích hắn ta
không?” Hoàng Vũ lại hỏi, bàn tay hơi co lại, nắm chặt chuôi kiếm.
Ngọc Vô Duyên nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn y, đôi mắt phảng phất như hấp thụ toàn bộ ánh sáng của mặt trăng, vô cùng rực rỡ.
“Ơ này, ta hỏi huynh đấy, huynh nhìn ta làm gì?” Hoàng Vũ bị ánh mắt
ấy nhìn chằm chằm nên thấy chẳng hề tự nhiên chút nào, dường như bị nhìn thấu tâm trạng vậy.
Ngọc Vô Duyên mỉm cười nói, “Hoàng Vũ, đệ lo rằng Thu Cửu Sương sẽ thích Tuyết Không phải không?”
“Nào có!” Hoàng Vũ hét lên theo phản xạ, “Ta việc gì phải lo lắng cô nàng xấu xí kia thích ai. Có liên quan gì đến ta đâu?”
“Đệ yên tâm đi, Cửu sương không thích Tuyết Không đâu.” Ngọc Vô Duyên phớt lờ tiếng hét của y, điềm nhiên cười nói.
“Ta nói rồi, ta không quan tâm. Huynh không nghe thấy à!” Hoàng Vũ
lại hét lên lần nữa, chẳng thèm sợ vệ binh trên tường thành nghe được.
“Cửu Sương là kỳ nữ hiếm có thế gian, có rất nhiều người thích nàng.” Ngọc Vô Duyên đột nhiên quay đầu, nhìn lên vầng trăng sáng trong màn
đêm, “Trăng này tuy có một vài chỗ khiếm khuyết, nhưng không làm giảm
ánh sáng rực rỡ của chính nó, tinh hoa như sương, vẩy khắp hồng trần, là thứ người phàm đều ái mộ hướng tới.
“Huynh đang nói gì đấy… Cô nàng ấy dáng vóc chẳng có, mặt mũi chẳng
xinh xẻo gì cho cam, khí chất cũng ra gì, nói năng thì thô tục, tính
cách thô lỗ, chẳng giống con gái một chút nào. Ai không có mắt mới đi
thích cô nàng!” Hoàng Vũ vẫn cứng mỏ phản bác, nhưng giọng nói càng lúc
càng bé đi, như tự mình lẩm bẩm.
“Người nào thích nàng, quả có ánh mắt tinh tường!” Ngọc Vô Duyên cúi
đầu, nhẹ nhàng giơ đôi bàn tay. Dưới ánh trăng, đôi tay phát ra ánh sáng như ngọc, khi nhìn kỹ chợt thấy có đôi phần trong suốt. Mười ngón tay
thuôn dài, hoàn mỹ đến độ khiến con người ta chói mắt. Nhưng chỉ trong
nháy mắt, đôi bàn tay ấy lại trở lại bình thường, có điều trắng hơn bàn
tay người thường một chút.
Hoàng Vũ không hề chú ý tới bàn tay Ngọc Vô Duyên, ánh mắt y gửi gắm
vào vầng trăng treo trên trời cao. Nhìn thật lâu rồi y cũng phải chấp
nhật sự thật rằng trăng không thể đột nhiên biến tròn, nặng nề thở dài
một hơi, y nói: “ÔI! Ít nhất thì cũng có ánh mắt tinh tường, cũng không
tính là thiệt thòi!”
Ngọc Vô Duyên nhìn y, dường như có chút buồn cười lại mang theo đôi
niềm ao ước. Chàng vỗ vai y: “Không phải cô ấy và Tuyết Không đều đánh
cược với đệ à? Xem ai có thể tới núi Thương Mang trước.”
“Đương nhiên là ta… Vương huynh ta rồi!” Hoàng Vũ buột miệng không suy nghĩ, nói được nửa câu thì sửa lại.
“Ừ.” Ngọc Vô Duyên nhìn về phía trước. Trong bóng đêm mịt mùng, cảnh
sắc trước mặt đều trở nên mờ ảo, cho dù trăng đã lên, nhưng cách đó mười trượng vẫn là một khoảng không đen tối. “Đỉnh Thương Mang… Hoàng Triều
sẽ tới.”
“Đương nhiên Vương huynh sẽ tới được đỉnh Thương Mang!” Hoàng Vũ nói
không hề suy nghĩ, nhìn con người giống tiên nhân không nhiễm bụi trần
trước mặt, không khỏi có chút ngờ vực, “Vô Duyên, huynh có người mình
thích rồi sao?”
“Người mình thích ư?” Ngọc Vô Duyên quay đầu liếc nhìn y, điềm đạm cười, “Ai ta cũng thích.”
“Không phải.” Hoàng Vũ lắc đầu, giơ tay chỉ vào ngực chàng, “Ta đang nói người trong tim huynh ấy!”
“Người trong tim?” Ngọc Vô Duyên ngẩn ra, một lát sau mới cười nhẹ,
nụ cười nhạt nhòa trong bóng đêm, đôi mắt sáng rỡ như được rót đầy ánh
sáng của vầng trăng. Chàng cúi đầu, những sợi tóc lòa xòa rủ xuống, che
đi một nửa khuôn mặt. Quần áo trắng như tuyết, mái tóc đen như mực,
trong khoảnh khắc đó, trông chàng ta thật có vẻ thê lương và tịch mịch.
Giống như một cô hồn chập chờn giữa đêm đen, chẳng còn bóng dáng của vị
tiên nhân xuất trần.
“Vô Duyên…” Hoàng Vũ vươn tay như muốn kéo tay áo chàng, nhưng chẳng
hiểu vì sao tay lại buông xuống. Y muốn mở miệng gọi chàng một tiếng,
nhưng lại không biết mình muốn nói gì. Chỉ biết rằng, y chưa từng thấy
một Vô Duyên thế này, như thể chính mình đã tự tay đâm chàng một đao,
khiến con người vốn chưa từng biết ưu sầu từ trên chín tầng trời rơi
xuống cõi hồng trần.
“Người nhà họ Ngọc không có tim, vô tâm sao dám thích người.” Một
giọng điềm đạm vang lên, chàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mái tóc bay bay, khuôn mặt thản nhiên, chẳng hề mang chút tình cảm.
“Không có tim, người sao còn sống được, chẳng phải sớm đã chết sao.” Hoàng Vũ nghe vậy, không khỏi lẩm bẩm.
Ngọc Vô Duyên nghe thấy những lời như vậy, bất giác quay đầu nhìn y,
nhìn con người vừa có vẻ ngây thơ lại vừa thông minh trước mặt, một lúc
sau mới thản nhiên nói: “Có lẽ thế chăng!”
“Huynh nói gì đấy!” Hoàng Vũ nghe vậy, mắt trợn lên, “Huynh còn sống
sờ sờ đấy thôi!” Y đưa tay ra, nắm lấy bờ vai người trước mặt, cơ thể ấy vẫn còn hơi ấm, “Người nhà họ Ngọc các huynh có tiếng là ‘Người trời’,
chẳng lẽ các người thật sự muốn vất bỏ toàn bộ yêu hận tình thù trên thế gian này, tu tới cảnh giới người trời vô dục vô cầu sao? Hay là muốn
vất bỏ toàn bộ tư tình ái dục, lấy nhân tâm an ủi trăm dân thiên hạ?
Người nhà họ Ngọc cũng từng vĩ đại thế sao?” Ngoài miệng y nói như vậy,
nhưng trong lòng không hề cho là đúng.
“Người trời? Người nhà họ Ngọc trí tuệ tuyệt luân thiên hạ, người trời sao…”
Ngọc Vô Duyên thì thầm như tự nói với mình, lại như đang nói cho
những linh hồn viễn cổ kia nghe. Chàng giơ tay che mắt, không hề nói
tiếp. Dưới ánh trăng bạc, khuôn mặt đang ngẩng lên trông đẹp tựa ngọc
tạc, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Nhưng, nụ cười ấy càng
khiến người ta chua xót, đau lòng hơn cả việc kêu khóc bi thương.
Khoảnh khắc ấy, dường như lồng ngực có thứ gì đó chẹn lại khiến Hoàng Vũ không thể hô hấp được. Hai mắt lên men, chua xót, vô cùng muốn rơi
lệ, nhưng y cũng không nói được vì sao lại phải rơi lệ. Người đang đứng
trước mặt y, áo trắng như tuyết, phiêu dật tuyệt trần, như vị tiên đạp
mây dưới ánh trăng, một con người khiến toàn bộ thế nhân ái mộ! Thế
nhưng, nhìn chàng như đang muốn khóc!
Rất nhiều năm sau, Hoàng Vũ vẫn không thể quên được Ngọc Vô Duyên
trong đêm hôm ấy, luôn luôn nhớ tới nụ cười kia của chàng. Người mang nụ cười thoảng như mây gió ấy như thể đã trải qua hết thảy đau thương,
tịch mịch ngàn vạn năm. Nụ cười ấy khiến lòng y chua xót vô cùng, cho dù đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng. Mỗi lần nhớ tới, y đều ôm lấy
người vợ bên cạnh mình, nói không đầu không đuôi: “Thật ra những người
phàm tục như chúng ta còn hạnh phúc hơn cả người trời!”
Vương đô Bạch quốc.
Tối nay là Trung thu, mặt trăng tròn vành vạnh treo cao phía chân
trời, rót những tia sáng bạc xuống chốn nhân gian. Trời đất như được phủ một tấm màn trắng bạc mờ ảo, bóng quế bóng mai lay động trong đêm. Dưới cảnh sắc ấy đáng ra các gia đình phải cùng vui vẻ, say hơi men; vậy mà
toàn bộ Bạch đô lại ít có tiếng cười. Sau khi bái lạy thần Mặt trăng,
không người nào có tâm trạng nói cười, trong lòng mỗi người đều đang lo
lắng không biết tòa Đỉnh thành trước mặt liệu có bị đại quân Phong Mặc
phá hay không.
Vương cung Bạch quốc – Cung Di Đạm.
Trong đại điện chỉ có một mình Bạch vương chắp tay đứng giữa điện,
lẳng lặng nhìn các bức họa các đời quốc chủ Bạch thị treo giữa điện,
nhìn tráp ngọc ghi lại công lao của tổ tiên các triều. Rất lâu sau, hình như đã mệt, Bạch vương khép mắt.
Chợt một tiếng đẩy cửa khẽ vọng đến, Bạch vương giật mình mở to mắt.
“Lang Hoa, con lại không nghe lời rồi.” Bạch vương nói như trách mắng, nhưng giọng điệu lại hơi chút chiều chuộng.
“Phụ vương, người ngây ngẩn ở chỗ này làm gì?” Một thiếu nữ mặc cung
trang đỏ rực bước nhanh vào giữa điện, tựa như một ráng mây đỏ xông vào. Cung Di Đạm yên ắng cuối cùng cũng có thêm tinh thần, “Đến thu yến mỗi
năm tổ chức có một lần mà phụ vương cũng bỏ, người đang lo lắng đại quân Hắc Phong quốc sẽ phá Đỉnh thành sao? Vậy thì người cũng không nên đứng ngây ngẩn ở chỗ này, chẳng bằng dẫn quân tới Đỉnh thành, cùng quân Hắc
Phong đánh một trận tử chiến! Những vị tiên tổ này cũng hóa thành tro
rồi, người có bái nữa họ cũng không sống lại giúp người đánh lui quân
địch được đâu!”
“Lang Hoa, không được vô lễ!” Bạch vương phàn nàn, nhưng dễ thấy hiệu quả không cao. Huống hồ ông cũng không có cách nào tránh móc con gái
nặng nề.
“Vốn là vậy đấy thôi, người bái lạy tổ tiên có ích gì, chẳng lẽ bọn
họ còn thần lực, ngầm giúp đỡ Bạch quốc ta sao?” Giọng thiếu nữ lanh
lảnh, nghe thật êm tai, khi nói chuyện lại chẳng có chút kiêng kị nào.
Dáng vẻ thiếu nữ vô cùng xinh xắn lanh lợi, hàng mi dài cong cong như trăng khuyết, đôi mắt hạnh trong veo như nước mùa thu, chiếc mũi ngọc
hơi vểnh lên, đôi môi chúm chím xinh xinh, làn da trắng mịn non mềm.
Dưới chiếc áo la đỏ rực, làn da trắng nõn được tôn lên, lại có chút hồng hồng. Quả thực không thẹn với cái tên “Lang Hoa”, giống như một đóa hoa trắng tuyết nở rộ giữa rặng mây đỏ, đẹp đến say lòng người, mê lòng
thần! Người này chính là công chúa Lang Hoa, cô con gái được Bạch vương
yêu chiều nhất – Bạch Lang Hoa.
“Lang Hoa.” Bạch vương hết cách lắc đầu. Đối với cô con gái rượu, ông luôn chẳng có cách nào thật sự nghiêm khắc được, “Con con không về cung nghỉ ngơi, chạy tới nơi này làm gì?”
“Ánh trăng tối nay đẹp như thế, trong cung lại không có người thưởng
thức. Mọi người đều mang dáng vẻ buồn lo, nhìn ai cũng chẳng thú vị!”
Lang Hoa bĩu môi nói, “Phụ vương, Bạch quốc ta cũng có hơn mười vạn hùng quân, sao phải sợ Hắc Phong quốc người ta? Người cũng đừng cầu nguyện
những vị tổ tiên này nữa, chẳng bằng phái con đi Đỉnh thành trước, con
nhất định sẽ đẩy lùi quân Phong.”
“Ôi, đứa con này…” Bạch vương nghe thế không khỏi chế nhạo, nhìn vẻ
mặt con gái yêu nóng lòng muốn thử sức, trong lòng lại lên chút tinh
thần, “Đúng là nghé con không sợ hổ. Con chỉ là một đứa con gái, biết
dùng binh thế nào, chỉ giỏi hồ đồ!”
“Phụ vương, sao người lại xem thường con thế!” Lang Hoa nghe vậy
không khỏi ôm lấy cánh tay Bạch vương, cả người dướn lên trước, “Tuy con là con gái, nhưng từ nhỏ đã luyện múa thương, tập bắn cung, thông thuộc binh thư. Con tự mình đánh giá chẳng kém mấy vị ca ca chút nào! Huống
hồ, con gái thì đã sao, công chúa Tích Vân của Bạch Phong quốc, rồi Hàn
Sương tướng quân Thu Cửu Sương của Hoàng quốc chẳng phải đều là nữ sao?
Vậy mà các nàng ấy đều là tướng soái dương danh thiên hạ!”
“Hay! Hay! Hay! Lang nhi của ta cũng không tệ.” Bạch Vương nuông chiều vỗ vai con gái.
“Phụ vương, người vẫn coi thường con rồi!” Lang Hoa thông minh sắc
sảo, sao lại không nhìn ra thái độ qua quýt của Bạch vương. Nàng vươn
tay giật giật chòm râu Bạch vương, không chịu buông tha: “Phụ vương,
người phái con dẫn binh đi Đỉnh thành đi. Con nhất định sẽ không khiến
người thất vọng!”
“Lang nhi, đừng hồ đồ!” Bạch Ngọc kéo tay nàng xuống, nghiêm nghị một cách hiếm có, “Con cho rằng cuộc chiến Đỉnh thành giống trò chơi một
đứa trẻ con hay chơi sao? Đó là chiến trường! Đó là trận tu la, con
người mất mạng chỉ trong chớp mắt.
“Phụ vương…” Lang Hoa không chịu, còn muốn nói tiếp, lại bị Bạch vương khua tay chặn lời.
“Về cung nghỉ ngơi đi!” Bạch vương dặn dò đơn giản, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lang Hoa nhìn sắc mặt phụ vương, biết nói thế nào đi nữa cũng vô
dụng, trong lòng nàng không tránh khỏi buồn bực, vùng vằng rời đi: “Trở
về, trở về! Tức chết con rồi, ngày mai con không ăn cơm đâu!”
Nhìn con gái yêu tức giận đi ra khỏi đại điện, nghe lời nói bốc đồng
của nàng, Bạch vương không khỏi lắc đầu bật cười. Chỉ là, nụ cười vừa
tới khóe môi, ông lại nhớ tới chiến sự nơi tiền tuyến, đầu mày cau lại.
Về phía Lang Hoa, nàng lao ra khỏi đại điện, bước chân nặng trịch đạp xuống sàn đá, dường như muốn đục hẳn một lỗ trên sàn. Nhưng dù đạp đến
khi bàn chân đau nhức, sàn đá vẫn là sàn đá như xưa, chẳng vì nàng là
công chúa Lang Hoa mà biến thành cát bụi. Thế là nàng vươn tay ra, căm
hờn ngắt cây cỏ hai bên đường, vừa ngắt vừa ném. Con đường nàng đi qua
ngập tràn hoa tàn.
Quá đáng quá! Phụ vương luôn chẳng tin nàng! Mấy vị ca ca đều dẫn
binh xuất chiến rồi, hai người đi Đỉnh thành, bốn người xuống đất vua.
Lần nào nàng cũng bị nhốt giữa chốn thâm cung này, ngày ngày phẩm trà
chơi cờ với phi tử của phụ vương, buồn tẻ vô cùng! Nếu để nàng dẫn binh, công chúa Lang Hoa nàng đây nhất định sẽ không thua gì vị công chúa
Tích Vân bên Bạch Phong quốc! Vừa nghĩ tới công chúa Tích Vân và công
chúa Thuần Nhiên, Lang Hoa lại càng thấy bực mình!
Bạch Lang Hoa từ nhỏ đã rất đáng yêu, lớn lên một chút mặt mày càng
như họa, xinh đẹp vô cùng. Khi nàng mười tuổi, trong buổi lễ đại hôn của thế tử ca ca, nàng lên đài ngọc lang can dâng một điệu múa, khuynh đảo
hàng vạn thần dân, cũng từ đó chiếm được danh hiệu “Lang can chi hoa”.
Tiếp qua một, hai năm, chắc chắn nàng sẽ còn đẹp hơn nữa. Đến lúc đó,
nàng sẽ là “Hoa Lang can” đẹp nhất đế quốc triều Đông, không ai sánh
kịp. Nhưng Hoa vương Hoa quốc vì mừng ngày sinh nhật cho cô con gái yêu – công chúa Thuần Nhiên, đã tổ chức một ngày hội mẫu đơn, mời tất cả
vương hầu, quý tộc triều Đông tới thưởng thức. Trong hội hoa năm đó,
công chúa Thuần Nhiên nhỏ bé lộ mặt đã khiến mọi người kinh động, nào là nói tiên tử mẫu đơn cũng không sánh bằng ba phần nàng ấy. Từ đó về sau, tất cả mọi người triều Đông đều tự tiện (vì chưa có sự đồng ý của nàng
nhé) phong công chúa Thuần Nhiên thành đệ nhất mỹ nhân, mà quên mất đóa
hoa Lang can là nàng!
Được rồi, không thể làm đệ nhất mỹ nhân, vậy thì nàng sẽ cố gắng đọc
sách để giành được danh hiệu tài nữ. Nên biết rằng cái đẹp bên trong còn trường cửu hơn cái đẹp bên ngoài. Công chúa Thuần Nhiên kia đẹp có ích
lợi gì, chỉ là một mỹ nhân ngốc nghếch như bình hoa di động. Nghĩ tới
chuyện Lang Hoa nàng đây một ngày nào đó làm nên một áng thơ tuyệt thế,
nhất định sẽ là đại tài nữ thiên hạ. Thế nhưng nàng vừa mới lộ ra chí
hướng ấy, tứ ca ca liền nói một câu áp chế nàng luôn. Nào là nói trước
nàng, công chúa Tích Vân mới lên mười tuổi đã viết nên áng văn “Luận
cảnh thai thập sách”, áp đảo trạng nguyên Bạch Phong quốc, đã sớm có
danh xưng tài nữ đệ nhất thiên hạ rồi. Rồi huynh ấy còn chế giễu nàng
kiến thức nông cạn.
A a… Được rồi, tài nữ thì được cái gì đâu, tay trói gà không chặt,
nếu gặp phải cường đạo thổ phỉ chắc cũng sợ đến tè ra quần ấy chứ (chậc, hơi có phần bất nhã nhưng nàng chưa nói ra miệng, không ai biết công
chúa Lang Hoa nàng biết nói lời thô tục đâu!), mất hết phong thái! Vậy
nên nàng quyết định tập võ, rồi đọc hàng loạt binh thư, nuôi chí làm nữ
tướng dương danh thiên hạ, tư thế hiên ngang oai hùng… Lên ngựa giết
địch bắt giặc, trên sa trường bày binh bố trận, công thành chiếm đất, mở rộng biên cương, để Bạch quốc trong tay nàng trở thành cường quốc giống hai nước Hắc Phong và Hoàng vậy! Còn nàng lập công trạng to lớn, được
dựng tượng xây đền tại Bạch quốc, được người đời sau ngưỡng mộ, lưu tên
sử sách, danh thơm muôn đời… Ôi, tương lai tốt đẹp làm sao… Thế mà… một
quyển binh thư nàng còn chưa xem hết, tin tức Kim Y kỵ Hoa quốc đại bại
dưới tay Phong Vân kỵ Bạch Phong quốc truyền đến, tức thì mọi người đều
ca tụng công chúa Tích Vân một tay sáng lập nên Phong Vân kỵ. Người ta
nói nàng chỉ huy quân Bạch Phong chống lại quân Hoàng, quét quân Hoa ra
sao, làm thế nào dùng kế vây quân Hắc Phong trong u cốc ba ngày ba đêm.
Truyền kỳ về công chúa Tích Vân còn chưa hết, Hoàng quốc lại vọt ra một
Thu Cửu Sương nào đó, một thân một mình dẫn vạn quân chiếm lĩnh hai
thành của Nam quốc, mang theo năm nghìn tướng sĩ đoạt lấy hai vùng đất
màu mỡ phì nhiêu tại đất vua.
A a… Không, nàng không thể nhụt chí, càng không thể tự ti! Hoa Thuần
Nhiên có là gì, không phải trông xinh đẹp sao, nhưng không có khuôn mặt
xinh đẹp thì có ích lợi gì. Nàng vừa không có tài hoa và võ công như
Phong Tích Vân. Phong Tích Vân có là gì, nàng tài hoa tuyệt thế, võ công cái thế thì làm sao, nàng lại không có dung mạo tuyệt thế như Hoa Thuần Nhiên. Chỉ riêng chuyện mọi người chưa từng bàn luận về dung mạo của
nàng cũng đủ chứng minh nàng nhất định có tướng mạo tầm thường. Nói
không chừng còn xấu xí vô cùng, giống quỷ dạ xoa tái thế ấy! (Từ tận đáy lòng, Lang Hoa vô cùng mong muốn là vậy!) Vậy nên… Bạch Lang Hoa nàng
phải bảo dưỡng khuôn mặt cho tốt, hơn nữa còn phải tinh thông thơ văn ca múa, lại phải chuyên cần luyện võ, thông thuộc binh thư. Nàng muốn trở
thành công chúa Lang Hoa, có cả dung, tài, võ, trí, đức, nghệ,… mười
phân vẹn mười.
Thế nhưng… Ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh treo trên bầu
trời, Lang Hoa vô cùng u oán thở dài một hơi. Cho dù nàng mười phân vẹn
mười thì làm được gì, nàng vẫn bị nhốt trong vương cung nho nhỏ trong
Bạch quốc nho nhỏ làm một đóa hoa Lang can nho nhỏ đấy thôi! Còn Hoa
Thuần Nhiên người ta vẫn vô cùng vinh quang làm mỹ nhân đệ nhất triều
Đông, khiến toàn bộ nam nhi trong thiên hạ đều nức lòng cảm mến. Còn
Phong Tích Vân, tiếng tăm của nàng càng ngày càng vang danh thiên hạ, dù là nam nữ già trẻ, khi nhắc đến nàng đều mang vẻ mặt tôn sùng. Hơn thế
nữa, hai vị công tử tôn quý nhất trong bốn vị công tử nổi danh thiên hạ – Hoàng Triều và Lan Tức, một người lấy cô nàng Hoa Thuần Nhiên, một
người đính hôn với Phong Tích Vân. Chỉ có nàng, năm nay cũng mười bảy
tuổi rồi, nhưng ngoài mấy vị ca ca tự kiêu tự đại, một người thanh niên
tuổi trẻ tài tuấn cũng chẳng thấy đâu!
A a… Đây đều là do phụ vương, yêu thương con gái cũng không phải theo phương pháp như thế, rồi lại nhốt một con người ưu tú như nàng trong
thâm cung, khiến nàng không được gặp người đời, cũng khiến người đời
không thấy được nàng. Như thế làm sao có thể lan truyền mỹ danh, tài
danh, võ danh, trí danh, nghệ danh của nàng khắp thiên hạ được cơ chứ!
Đó là lý do vì sao… Lang Hoa nắm chặt tay, ta đã nhẫn nại lâu lắm
rồi! Phụ vương, người không cho con đi, chẳng lẽ con không tự mình đi
được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT