Trong doanh trướng chỉ còn lại Phong Tịch và Phong Tức. Hai người
ngồi đối diện cách nhau một trượng, một người vẫn nhẹ cười, một người
chẳng có biểu hiện gì trên mặt. Ánh mắt hai người gặp nhau, cảm giác
thấy thật xa, dường như đang đứng trên đỉnh núi, cách nhau cả một vực
sâu vạn trượng, hai bên chẳng có cách nào tới gần nhau, vì chỉ cần tiến
thêm một bước sẽ thịt nát xương tan.
Rất lâu sau Phong Tịch mới lôi ra nửa chiếc mặt nạ đồng từ trong
người. Nàng cúi đầu, ngón tay khẽ di chuyển trên vết tên bắn trên chiếc
mặt nạ, nàng khẽ nói: “Biết Hoàng tướng ta bắn chết tại Lộc Môn cốc là
ai không?”
Phong Tức nhíu mày, ánh mắt đảo qua chiếc mặt nạ trong tay nàng, sau
lại nhìn nét mặt nàng. Khuôn mặt nàng bĩnh tĩnh không gợn sóng, nhưng
khóe mắt lại không thể che đậy được sự bi ai… lẽ nào…
“Có lẽ Phong công tử cũng khó nghĩ tới?” Phong Tịch ngẩng đầu nhìn
chàng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh, “Đó là người mà công tử nói đã chết tại núi Tuyên, là Liệt Phong tướng quân Hoàng quốc – Yến Doanh
Châu!”
Nghe vậy, chiếc quạt xếp trong tay Phong Tức lập tức bị gấp lại, xoẹt một tiếng. Ánh mắt chàng đối diện với Phong Tịch, sau đó chàng từ từ mở quạt, bình tĩnh nói: “Nói vậy tức là vị Yến Doanh Châu trước kia được
cô đổi mạng cứu giúp, giờ đây lại chết trong tay cô, tự tay cô lấy mạng
y!” Giọng nói bình thản như nước, nhưng ẩn chứa sự sắc bén như băng
tuyết đâm vào xương cốt con người, vừa đau đớn vừa lạnh lẽo!
“Đúng vậy, ta tự tay giết một người chui ra từ mộ phần.” Giọng điệu
Phong Tịch cũng bình thản, như thể người nàng giết là một người chẳng
liên quan gì đến nàng.
Phong Tức ngồi lặng lẽ, chiếc quạt trong tay từ từ được gấp lại, đôi
mắt chăm chú nhìn bức họa đồ mặc lan chàng tự tay vẽ trên phiến quạt,
đến khi bức họa mặc lan bị che đi hoàn toàn, chàng mới ngẩng đầu, bình
tĩnh nhìn Phong Tịch, sau đó đứng dậy, từng bước đi tới gần nàng, mắt
vẫn luôn nhìn thẳng mắt nàng, “Cô đang trách ta? Hơn nữa… còn có… hận!”
Chữ cuối cùng chàng nhấn rõ ràng, vô cùng nặng nề.
Ánh mắt Phong Tịch biến đổi, toàn bộ sự bình tĩnh và thản nhiên đều
biến mất, trở nên sắc lạnh… có sự bi ai đau đớn không thể gọi tên.
“Hồ ly đen, ta và mi đã quen biết nhau mười năm, cho dù mi đối với
người khác thế nào nhưng mi cũng chưa bao giờ lừa gạt ta, giấu giếm ta
cái gì. Thế nhưng… vì sao… vì cái gì… Yến Doanh Châu… Mi lại nói huynh
ấy đã chết?” Phong Tịch bật dậy, đôi mắt đong đầy ánh nước, trong màn
sương mù ánh lên lửa giận, chìm trong lửa giận là nỗi đau cắt da, là nỗi bi ai thấu cốt.
Ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào mặt Phong Tức, chàng chợt thấy khuôn
mặt có cảm giác lành lạnh, lòng bàn tay cũng lành lạnh. Trời đã vào cuối hè vẫn còn nóng nực, vậy mà chàng lại cảm thấy vô cùng lạnh, lạnh như
đêm tuyết mùa đông, lạnh lẽo, rét mướt và hoang vắng!
“Cô nói xem ta có lý do gì?” Giọng nói Phong Tức có đôi phần mịt mờ,
như từ một không gian xa xôi vọng đến. Ánh mắt chàng dời khỏi Phong
Tịch, ngón tay khẽ động, chiếc quạt từ từ được mở ra. Chàng buông mắt
nhìn bức đồ mặc lan, bông mặc lan tú nhã sinh trưởng giữa khe đá trên
vách núi ghập ghềnh.
“Ta không biết… ta thật sự không biết.” Phong Tịch ngửa đầu nhìn lên
đỉnh lều, ánh mắt mê man, “Với phong cách hành sự của mi, Yến Doanh Châu đã là địch lại bị trọng thương, hoặc mi sẽ lấy mạng hoặc sẽ làm như
không thấy. Nhưng mi không những không lấy mạng lại… vì sao?”
“Ngọc tuyết liên chỉ có một đóa, lúc đầu ta chỉ muốn dùng một cánh
tuyết liên cứu y, có thể giải hết độc hay không ta cũng không biết,
huống hồ y còn bị trọng thương… Y là kẻ địch của ta, ta hà tất phải cứu
y? Giải độc cho y chẳng qua là nhìn y xem… hừ, ta bố trí gửi y tại một
hộ nông gia ở chân núi Tuyên, để lại một ít thuốc, sống hay chết thì còn phải xem ông trời có thương y không.” Ánh mắt Phong Tức đảo qua Phong
Tịch, cười lạnh nhạt, “Về lý mà nói, y còn sống là có một phần công lao
của ta, còn người lấy tính mạng y lại là cô! Vì cớ gì cô lại oán ta?”
Câu cuối cùng giống như một thanh kiếm sắc đâm trúng lòng Phong Tịch, khiến cơ thể nàng run lên. Nâng tay buông mắt nhìn đôi tay của chính
mình, đôi tay này đã bắn ra một tên đoạt mạng… đôi tay này đã tự nó lấy
đi tính mạng của Doanh Châu! Doanh Châu… Nàng cắn chặt môi, sợ nỗi đau
đớn trong lồng ngực tràn ra, nói vậy nhưng bên tai không ngừng vang lên
giọng nói… Nhớ kỹ ta… Ta sẽ quay lại tìm nàng… Kiếp sau ta quyết không đoản mệnh… Nếu đã nói thế, nhưng… nhưng vì sao mạng của huynh lại do tự tay ta kết thúc? Doanh Châu… Vì sao lại như thế? Đã tử biệt Tuyên sơn… vì sao còn
phải hồn đoạn Lộc Môn? Đây là duyên số của ta và huynh sao…. Doanh Châu!
Ánh mắt Phong Tức càng lúc càng lạnh nhạt, ý cười trên khuôn mặt cũng giảm bớt nhưng vẫn tự nhiên tao nhã. Bàn tay lay động, chiếc quạt phe
phẩy, một luồng gió mát phất qua khuôn mặt hai người. Trong nháy mắt
hình như có gió tuyết thổi qua, che đi tầm mắt hai người. Giờ khắc này,
khuôn mặt của đối phương xa xôi nhạt nhòa đến thế.
“Có phải không… ta đau, mi… lại… cười?” Phong Tịch nhìn chằm chằm vào mắt Phong Tức, hỏi gằn từng chữ. Khi mở miệng, ngực lại quặn đau, không tự chủ đưa tay ôm lấy ngực, chỉ là nỗi đau này suy cho cùng là vì cái
gì?
Bàn tay phe phẩy quạt của Phong Tức dừng lại, cuối cùng chàng cũng
ngừng cười, ánh mắt như kim châm, như băng như lửa đâm vào người Phong
Tịch, rơi vào tim Phong Tịch. Giọng nói lạnh lẽo tiêu điều vang rõ ràng
trong doanh trướng: “Ta vô tâm vô tình, còn cô thì có tâm có tình?”
Dứt lời, bóng đã tới ngoài lều. Bóng hình màu đen trông thật cô đơn
giữa màn đêm u tối, dường như mang theo cả sự bi thương khôn cùng.
Trong doanh trướng, Phong Tịch chán nản ngồi xuống, cánh tay vô lực
buông thõng, ngửa đầu, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn xuyên qua đỉnh lều. Một
giọt lệ tràn qua khóe mắt, ngay lập tức ẩn vào vành tóc mai.
Giờ Hợi đã qua, đêm đã khuya, cất bước dời lều, trời đầy sao sáng,
đêm lạnh như nước, một bóng hình lẳng lặng đứng dưới trời sao.
“Vết thương gặp gió sẽ không tốt, vào doanh trướng đi thôi.” Phong
Tịch nhìn bóng hình kia, thở dài, sau đó xoay người quay về lều.
Tu Cửu Dung lẳng lặng đi sau nàng vào trong doanh trướng.
“Nói đi, đã trễ thế này còn không đi nghỉ, lại ngây ngốc đứng ngoài
lều làm gì?” Phong Tịch ngồi xuống, phất tay ý bảo Tu Cửu Dung cũng ngồi xuống.
Nhưng Tu Cửu Dung lại không ngồi mà tiến lên vài bước, ánh mắt sáng
như đuốc nhìn Phong Tịch: “Vương, vì sao lại cho Mặc Vũ kỵ tiến vào
Phong quốc?”
Phong Tịch nghe vậy mỉm cười: “Cửu Dung, cậu lo lắng mời thần dễ tiễn thần khó phải không?”
“Vương, người rõ ý định của Hắc Phong quốc, vì sao người còn muốn…”
Tu Cửu Dung không rõ vì sao vương lại có hành động nghênh hổ nhập môn
thế này.
Phong Tịch nghe vậy liền đứng dậy, đi tới trước mặt Tu Cửu Dung,
ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh dịu dàng, “Cửu Dung, cậu thấy
thiên hạ hiện nay như thế nào?”
“Dạ?” Tu Cửu Dung không ngờ Phong Tịch lại hỏi câu ấy, bất giác ngẩn người, “Thiên hạ bây giờ?”
“Đúng vậy.” Phong Tịch quay đầu, dời bước đi tới cửa lều, ngẩng đầu
nhìn lên trời sao. Một cơn gió đêm nhẹ phất qua, mát lạnh phả vào lòng
người, “Sao sáng gió mát thế này, nhưng không phải ai cũng có phúc nhàn
hạ hưởng thụ nó.”
“Vương, người đang?” Tu Cửu Dung phỏng đoán rồi lại hơi trù trừ.
“Hơn mười năm kể từ Lễ đế, hôn quân bạo ngược, thiên tai binh loạn…
bách tính chịu khổ vô cùng. Đến nay sáu nước tiến công cấu xé, hỗn loạn
bất ổn… Thiên hạ… thiên hạ này đã thay đổi rồi, chúng ta những vương hầu quý tộc có đại quân bảo vệ, có cẩm y ngọc thực, chưa từng biết tới khó
khăn gian khổ. Thế nhưng mười năm du lịch giang hồ, ta đã xem hết những
cảnh giết chóc và tai họa, những người khổ nhất vẫn luôn là trăm họ ở
tầng lớp cuối cùng!” Ánh mắt Phong Tịch vẫn nhìn về phía bầu trời sao xa xa, giọng nói trầm thấp có chứa sự đau đớn không tài nào giấu nổi,
“Những người dân ấy thật ra chẳng hề cầu cuộc sống xa hoa nhà to cửa
rộng, cơm cá cơm thịt, họ chỉ muốn ăn no mặc ấm, muốn có một mái nhà
tranh tránh mưa tránh gió… Nguyện vọng của họ thật ra rất đơn giản… Mặc
dù không có cách nào thỏa mãn trọn vẹn những nguyện vọng nhỏ bé của họ,
nhưng ít ra… ít nhất kết thúc thời loạn, ít nhất phải để cho họ một bầu
trời trong sáng!”
“Thế nên vương muốn liên minh với Hắc Phong quốc, lấy lực lượng hai nước lập lại thiên hạ thái bình?” Tu Cửu Dung hỏi.
“Hắc Phong quốc có ý đồ tranh đoạt thiên hạ, thật ra cũng không có gì không tốt, có ý chí mới có thể làm nên chuyện.” Phong Tịch quay người,
“Đã muốn kết minh, sao lại sợ quân sĩ nhập cảnh.”
“Nếu vậy Phong quốc chúng ta sẽ trở thành thuộc địa Hắc Phong quốc
sao? Hay có ngày tên nước ta cũng sẽ chẳng còn?” Trên khuôn mặt Tu Cửu
Dung hiện lên sự lo lắng.
Phong Tịch mỉm cười, nụ cười nhạt như mây nhẹ như gió. Nàng dời bước
đi về phía ghế ngồi nhưng cũng không ngồi xuống, ánh mắt khẽ nhìn chiếc
vương tọa. Cuối cùng nàng nhẹ giọng nói: “Nếu thống nhất được thiên hạ,
nếu bách tính được yên vui, sao còn phải phân Bạch Phong, Hắc Phong?”
“Vương, vì sao người chắc chắn công tử Lan Tức của Phong quốc có thể
nhất thống thiên hạ? Vì sao người lại chọn công tử?” Tu Cửu Dung nhìn
bóng lưng nàng, hỏi ra nghi vấn tồn tại trong lòng đã lâu.
Phong Tịch nghe vậy quay đầu nhìn, ánh mắt nhìn thẳng Tu Cửu Dung
khiến Tu Cửu Dung hơi cúi đầu, một lát sau mới nghe thấy giọng nói trong trẻo đạm nhạt của Phong Tịch vang lên: “Chiến thiên hạ cần anh hùng bá
chủ, nhưng trị thiên hạ phải là minh quân.”
“Nhưng vương cũng sẽ là một vị minh quân! Vì sao lại phải liên minh
với Hắc Phong quốc? Vì sao vương không tự mình trở thành nữ hoàng quân
lâm thiên hạ?” Tu Cửu Dung buột miệng thốt lên, sau khi nói xong dường
như cảm thấy bản thân hơi liều lĩnh, những vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm
Phong Tịch.
Phong Tịch dường như cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, con người Tu Cửu
Dung luôn ngượng ngùng hướng nội mà có thể nói ra những lời ấy. Nàng
nhìn cậu trong chốc lát, ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng nàng lẳng lặng
ngồi xuống, tay vỗ về con rồng vàng gắn trên vương tọa, “Quân lâm thiên
hạ sao? Mỗi người… đều có nguyện vọng của riêng mình… Cửu Dung, nguyện
vọng của cậu là gì?”
“Bảo hộ vương! Hết lòng vì vương!” Tu Cửu Dung lập tức đáp không nghĩ ngợi, ánh mắt chân thành nóng bỏng.
Phong Tịch nghe vậy thì mỉm cười, hình như có xúc động mà cũng có thở dài, “Vậy cậu biết nguyện vọng của ta là gì không?”
“Nguyện vọng của vương? Đương nhiên là giữ…” Tu Cửu Dung buột miệng
“Nguyện vọng của vương đương nhiên là giữ gìn Phong quốc, để trăm họ
Phong quốc vĩnh viễn hưởng thái bình yên vui!”, nhưng vương vừa mới nói
còn phải coi trọng thái bình thiên hạ, vậy thì không chỉ đơn giản là
Phong quốc, chí nguyện của vương là gì? Chẳng lẽ là…
Phong Tịch ngồi ngay ngắn, ngừng cười, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, cẩn trọng, khí thế vương giả cao quý tự nhiên sinh ra khiến Tu Cửu Dung vô tình cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
“Cửu Dung, là danh tướng thiên hạ, ánh mắt và tấm lòng phải rộng mở hơn nữa, không thể giới hạn với một người, một quốc gia.”
“Dạ!” Cửu Dung cúi đầu đáp.
“Đã muộn rồi, cậu sớm đi nghỉ ngơi đi.” Phong Tịch phân phó.
“Vương, toàn bộ tướng sĩ Phong Vân kỵ vĩnh viễn dốc sức trung với
người! Người là vị vương duy nhất của chúng ta!” Tu Cửu Dung đột nhiên
quỳ xuống, giọng nói sang sảng, dáng vẻ cảm khái không chùn bước.
“Ta biết.” Phong Tịch đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi tới trước Tu Cửu
Dung, nàng đưa tay nâng cậu dậy, thở dài, “Cửu Dung, có lẽ mấy người Tề
Thư đang đợi cậu, cậu nói lại những điều ta đã nói cho họ nhé!”
“Vương, người…” Tu Cửu Dung đứng lên, hình như có chút kinh ngạc, vương cũng biết tâm tư của mấy vị tướng khác.
“Sống với nhau hơn chục năm, sao ta không hiểu tâm tư các anh.” Phong Tịch mỉm cười, vỗ vai Tu Cửu Dung, “Các anh đều trung tâm với ta, nếu
có nghi ngờ thì lại có chút bất kính. Nhưng các anh đều không phải là
người hồ đồ, nếu không giải thích rõ thì trong lòng sẽ nghẹn mất, thế
nên… chắc cậu chơi oản tù tì thua Lâm Cơ đúng không?”
“Đúng vậy, lần nào tôi cũng thua huynh ấy, chỉ từng thắng Trình Tri.” Khuôn mặt Tu Cửu Dung hơi đỏ lên.
“Đi đi.” Phong Tịch phất tay.
“Dạ, vương, người cũng sớm nghỉ ngơi.” Tu Cửu Dung cáo lui.
Giữa giờ Dần ngày hai mươi tháng năm.
Trời đất vẫn như đang nằm trong thời kỳ hỗn độn mông muội, ngọn đèn
trước doanh trướng sáng lập lòe, phủ lên khuôn mặt có chút mệt mỏi của
thủ vệ trước lều. Tuy vậy, đôi mắt họ vẫn rực sáng, nóng bỏng hơn cả
đuốc cháy trong đêm. Chiếc đèn treo lúc mờ lúc tỏ, ở nơi xa xa, một bóng hình lặng yên đứng đó, đứng sừng sững, chỉ có cơn gió nhẹ phất qua bay
mái tóc dài, lúc ẩn lúc hiện như ảo ảnh.
Tới giờ Mão, trời càng lúc càng sáng. Vầng mặt trời đỏ như huyết ngọc từ từ nhô lên, quầng sáng đỏ rắc những tia sáng đầu tiên, phủ một tầng
tươi đẹp xuống mặt đất. Ngẫu nhiên đâu đó trong cốc, tiếng chim hót lảnh lót vang lên, một Vô Hồi cốc say giấc nồng một đêm, nay lại bắt đầu một ngày có lẽ là yên lành có lẽ là giết chóc của chính nó.
“Vương, cả đêm người không ngủ sao?” Đằng sau vang tới tiếng Tề Thư hỏi khẽ, ẩn chứa sự quan tâm ân cần.
“Không ngủ được.” Phong Tịch đứng lặng lẽ cũng chẳng hề quay đầu.
Nàng hơi ngẩng đầu, suối tóc đen dài buông xuống tựa như một tầng lụa
đen mỏng choàng phủ sau người, gió sớm mai mềm mại cứ lưu luyến vỗ về nó không rời.
“Nghe tham tướng nói người đã mấy ngày chưa nghỉ, nếu cứ tiếp tục cơ
thể người làm sao chịu nổi.” Giọng nói Tề Thư ẩn chứa nỗi buồn lo, đôi
lông mày rậm bất giác cau chặt lại.
Phong Tịch nghe vậy quay người, nhìn Tề Thư rồi cười cười nói: “Với
tu vi của ta thì mấy ngày không nghỉ cũng không ảnh hưởng gì, Thư, anh
không cần lo lắng cho ta.”
“Vương, người là người Phong Vân kỵ chúng tôi trung tâm thủ hộ. Thế
nên xin người hãy bảo trọng vì chúng tôi!” Tề Thư trịnh trọng nói.
“Ừ.” Phong Tịch gật đầu, ánh mắt nhìn ra rất xa. Phong Tức đang đi ra khỏi doanh trướng của mình, dường như cũng cảm nhận được cái nhìn chằm
chằm của Phong Tịch, chàng quay người ngẩng đầu, ánh mắt gặp nhau, sau
đó chàng cũng lặng lẽ đi tới.
“Vương, công tử, Thư xin cáo lui trước.” Tề Thư đợi sau khi Phong Tức đến nơi mới khom người lui ra.
“Ừ.” Phong Tịch phất tay, quay đầu dời mắt nhìn thạch trận trước mặt, “Công tử Lan Tức lại bày trận Tu La.”
“Phong vương lại cho rằng quá tàn ác à?” Phong Tức nhướn mày hỏi.
“Không đâu.” Lần này Phong Tịch lắc đầu, ánh mắt nhìn quân doanh Hoa, Hoàng đằng xa xa, miệng nhếch lên nở nụ cười nhạt lạnh lùng, “Đây là
chiến trường, là tràng Tu La chốn nhân gian… tràng Tu La tất phải dùng
trận Tu La!”
***
Nhẹ nhàng nhấc lên thanh kiếm trên giá, sau lại rút bảo kiếm ra một
cách khẽ khàng. Một luồng khí lạnh nháy mắt ập đến, thân kiếm sáng như
làn thu thủy, phản chiếu ánh mặt trời, tản ra ánh sáng sắc bén chói mắt. Tay tùy ý vung, hàn ý tản khắp lều, sớm mai mùa hạ nóng hầm hập bỗng
trở nên lạnh lẽo.
Đây là danh kiếm năm đó Thủy đế ban cho – Vô Tuyết! Vô Tuyết — Vô
Huyết — danh kiếm khuynh đảo thế gian, giết người không thấy máu.
Tay khẽ động, bảo kiếm vào vỏ, âm thanh giòn tan. Ánh mắt rơi trên vỏ kiếm màu vàng, trên đó khắc một ngọn lửa đỏ như máu, giữa ngọn lửa còn
có một giọt máu đỏ tươi! Năm đó tiên tổ Hoàng Địch đã cầm kiếm này đi
theo Thủy đế chinh chiến thiên hạ, giết địch vô số, gầy dựng bao công
trạng tạo nên danh xưng “Vô Huyết Diễm vương”. Đôi mắt màu hổ phách rực
lên ánh sáng khát vọng hưng phấn… Hôm nay… thanh kiếm này sẽ gặp được đối thủ chân chính à? Phong Tích Vân? Phong Lan Tức? Cho dù là người
nào thì cũng không thẹn thanh kiếm này!
“Hôm nay huynh muốn đích thân xuất chiến sao?” Trong lều bỗng vang lên một giọng nói đạm nhạt.
Hoàng Triều quay người nhìn, Ngọc Vô Duyên im hơi lặng tiếng đi vào
không biết từ bao giờ . Ánh mặt trời phía sau tạo thành một quầng sáng
quanh người chàng, giống như một tiên nhân không dính bụi trần từ chín
tầng trời bay xuống, hư vô mờ ảo không cách nào nắm mắt được. Dường như
chỉ cần đưa tay ra, chàng sẽ tựa như ảo ảnh tan biến mất.
“Họ đáng để ta quyết đấu!” Hoàng Triều trở về ghế ngồi, trong tay vẫn nắm lấy bảo kiếm Vô Tuyết.
“Hôm nay huynh không thể ra chiến đấu.” Ngọc Vô Duyên vừa nói vừa
lẳng lẳng đi vào, ngồi xuống đối diện Hoàng Triều, ánh mắt bình tĩnh
không gợn sóng nhìn y, “Quân Hoa quân Hoàng cũng không thể xuất chiến.”
Hoàng Triều nghe thế, ánh mắt lấp lánh đảo qua Ngọc Vô Duyên, hình
như có phần kinh ngạc khi đến giờ khắc này chàng lại có lời như vậy.
“Ta vừa mới đi xem, quân Phong đã bày trận Tu La.” Ngọc Vô Duyên bình tĩnh nói, như đó là nguyên nhân Hoàng Triều không thể xuất chiến.
“Huynh đã nói huynh có thể phá được trận Tu La.” Hoàng Triều nhướn đôi mày kiếm.
“Ta biết phá, nhưng không phải binh sĩ Hoàng, Hoa cũng biết phá.” Ngữ điệu của Ngọc Vô Duyên không nhanh không chậm, ánh mắt lẳng lặng nhìn
thấu Hoàng Triều, “Mặc dù ta đã dạy phương pháp nhập trận, xuất trận,
thế nhưng hôm nay bày trận là người, là Phong Vân kỵ vô cùng tinh nhuệ.
Thạch trận sao có thể so sánh với nhân trận. Nếu trận thế phát động,
binh sĩ mới nhập trận quyết không thể thích ứng với khí thế và tốc độ
ấy, lại càng không nói đến xuất trận, phá trận!”
“Cần bao lâu?” Hoàng Triều nhìn bảo kiếm trong tay hỏi.
“Ít nhất phải hai ngày.” Ánh mắt Ngọc Vô Duyên cũng rơi xuống thanh
bảo kiếm, lặng lặng nhìn giọt máu ở tâm lửa trên vỏ, ánh mắt xẹt qua
chút u ám, “Hai người họ đều là kỳ tài bày binh bố trận. Trận Tu La
trong tay họ tuyệt đối sẽ là trận thế tàn ác nhất trên đời! Nếu không
chuẩn bị chu toàn, toàn bộ sáu vạn đại quân sẽ chết trong trận, chuyện
này không phải là lời nói đùa đâu! Huống hồ… Ngay cả trận Tu La nàng
cũng dùng tới cũng là ý rằng… nàng đã quyết tâm muốn một trận chiến ‘vô hồi’ với huynh!”
“Quyết đấu một trận ‘vô hồi’ với ta sao?” Đôi mắt màu hổ phách của Hoàng Triều nheo lại, nâng tay nhẹ nhàng rút kiếm. Ánh kiếm sáng
như tuyết lấp lánh trước mắt y, chói lọi hơi cả vầng thái dương trên bầu trời. Y đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nói: “Được! Vô hồi… không đường
về… Ba ngày sau sẽ là ngày quyết chiến!”
Dường như tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng, đôi bên chỉ đang chờ phát động, một trận ‘vô hồi’ đã là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ là… sự đời lúc nào cũng… dù rằng có tài trí cái thế, dù rằng có nghìn tính vạn toán, cũng chẳng thể nào
nắm chắc được.
Giờ Dậu ngày hai mươi hai tháng năm.
Khi năm vạn đại quân màu đen vô thanh vô tức tiến đến như những chiếc lông vũ màu đen từ trên trời rơi xuống, toàn bộ ba quân Phong, Hoa,
Hoàng đều kinh ngạc nhìn lá cờ màu đen tung bay trong gió. Không thể tin được đại quân lại đến nhanh như thế, thật ngoài dự đoán!
“Không hổ danh Mặc Vũ kỵ tốc độ nhanh nhất đương thời!” Trước trận
quân Phong, Phong Tịch nghe thấy tiếng đại quân màu đen thần tốc tiến
tới có khâm phục có than vãn.
Năm tướng Phong Vân kỵ còn lại, trên mặt có chút phòng bị nhìn đại quân Mặc Vũ, sau đó nhìn Phong Tức rồi lại nhìn vương của họ.
Phong Tức đang đứng song song với Phong Tịch dường như cũng chẳng có
cảm xúc gì trước lời khen của Phong Tịch cũng như nét mặt cảnh giác của
chư tướng Phong Vân. Chàng chỉ lẳng lặng nhìn Mặc Vũ kỵ đang thần tốc
tiến tới, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.
Đại quân màu đen tiến tới khẽ như lông vũ bay lướt qua, mấy vạn đại
quân mà chẳng hề nghe thấy tiếng động lớn, dù là tiếng móng ngựa cũng
rất khẽ khàng, chỉnh tề như mưa phùn rơi trên mặt sông, như chiếc lông
vũ đen mềm mại bị gió cuốn. Chỉ nháy mắt vạn đại quân đã tới trước mặt.
“Văn Thanh ra mắt công tử!”
“Khí Thù ra mắt công tử!”
Đại quân dừng bước, chỉ thấy hai viên tướng trẻ tuổi quay người xuống ngựa, vội bước tiến lên, nhất tề quỳ trước mặt Phong Tức, bộ dáng kính
cẩn.
Đôi mắt Phong Tức khẽ đảo qua hai người rồi nhẹ phất tay, “Đi ra mắt Phong vương!”
“Đoan Mộc Văn Thanh bái kiến Phong vương!”
“Hạ Khí Thù bái kiến Phong vương!”
Lập tức hai người quay đầu hành lễ với Phong Tịch.
“Hai vị tướng quân không cần đa lễ.”
Phong Tịch khẽ nâng tay, ý bảo hai người đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm không hề gợn sóng lặng lẽ nhìn hai đại tướng Hắc Phong quốc.
Hai người này cũng giống toàn bộ binh sĩ Mặc Vũ kỵ khác mặc giáp đen. Điểm khác biệt duy nhất chính là một người khoác áo choàng màu đen, một người khoác áo choàng màu nâu. Người mặc áo choàng đen Đoan Mộc Văn
Thanh có vóc người cao lớn, mày rậm mắt to, thần thái có chí khí hiên
ngang chính trực, vừa nhìn đã biết là đấng nam nhi không câu nệ tiểu
tiết. Còn Hà Khí Thù vóc người thấp gầy hơn một chút, mày dài mắt nhỏ,
chân tay mảnh dẻ, màu da trắng nhợt, vừa nhìn thì tưởng là một cậu học
sinh trẻ tuổi mới chỉ đọc đủ thứ kinh thư chưa trải qua sự đời. Duy chỉ
có đôi mắt lấp lánh, ẩn chứa khí chất thông minh khôn khéo.
Hai người đứng dậy, ánh mắt đồng thời nhìn vị nữ vương trước mặt. Họ
muốn biết người con gái tài hoa văn võ nổi danh thiên hạ cùng với công
tử nhà mình gần mười năm nay rốt cuộc phong hoa tuyệt thế thế nào.
Vừa lúc ngẩng đầu, ánh chiều tà bao bọc bóng hình màu trắng cao gầy,
sau đó… ánh mắt mắt chạm đến khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần, ánh sáng khẽ
nhảy múa trên khuôn mặt ấy tôn thêm sự cao quý đẹp đẽ tột cùng. Dáng vẻ
nàng đoan chính nghiêm nghị, nhưng lòng họ tự nhiên có cảm giác nhẹ
nhàng khoan khoái. Bờ môi cong cong kia như lúc nào cũng có thể nở nụ
cười đầy hứng thú với họ, trong lòng bất giác sinh ra tâm tình chờ đợi,
đợi chờ một nụ cười không tỳ vết, sáng lạn nhất trong trời đất này… Chỉ
là… nụ cười ấy chẳng hề xuất hiện, chỉ có đôi mắt trong vắt như có thể
rọi vào nơi sâu thẳm nhất, thấy được ngọn nguồn nhìn tới, khi ánh mắt
gặp nhau, họ bất giác cúi đầu.
Phong Tịch quay đầu nhìn Phong Tức, ánh mắt gặp gỡ, lẳng lặng trao
đổi ý kiến với nhau, sau đó nàng vẫy tay, “Thư, anh đưa hai vị tướng
quân xuống nghỉ ngơi, đồng thời dàn xếp chu đáo cho binh sĩ Hắc Phong
quốc lặn lội đường xá xa xôi tới đây.”
“Dạ!” Tề Thư khom người đáp.
Đoan Mộc Văn Thanh và Hạ Khí Thù lại đồng thời quay đầu nhìn Phong Tức.
Ánh mắt Phong Tức nhìn Phong Tịch, đôi ngươi đen như mực, sâu thẳm
như bầu trời đêm, chẳng hề tồn tại một tia sáng, chàng thản nhiên nói:
“Ở Bạch Phong quốc, các người hết thảy phải tuân lệnh Phong vương!”
“Dạ!” Hai người cúi đầu.
“Mặc Vũ kỵ đã đến, xem ra hai nước Bạch Phong, Hắc Phong nhất định đã thành một khối.”
Nhìn về phía đội quân Mặc Vũ nhanh chóng tiến tới Vô Hồi cốc, Ngọc Vô Duyên mở lời, giọng nói nhẹ như gió thoảng trên mặt nước, khẽ lăn tăn
rồi biến mất trong chớp mắt, chỉ riêng hơi nước sương mù vẫn đang quanh
quẩn trong không trung.
“Mặc Vũ kỵ tới nhanh thật!” Hoàng Triều cau đôi mày kiếm nhìn đại quân màu đen trước mặt.
“Mặc Vũ kỵ nổi danh tốc độ nhanh nhất, quả nhiên danh bất hư truyền.” Ánh mắt Ngọc Vô Duyên dõi theo chiếc cờ lớn màu đen tuyền không hề có
bất kỳ hoa văn nào đang tung bay trong gió, giống như chiếc lông vũ mềm
mại bay lơ lửng trong gió hè, vừa có sự ma mỵ của đêm đông, dường như
chỉ nhìn thêm một chút đã bao phủ toàn bộ con người.
“Nàng bằng lòng để đại quân Mặc Vũ tới Bạch Phong quốc sao? Tin tưởng hắn vậy sao?” Hoàng Triều chắp tay ra sau, ngẩng đầu nhìn trời, giọng
nói hơi mang sự khó chịu. Y nhìn cờ Bạch Phượng, Mặc Vũ bay múa trong
gió, tựa như hóa thân của hai con người kia đang đứng sóng đôi cách đó
xa xa… Ngón tay bất giác siết lại thành nắm đấm.
“Trận chiến Vô Hồi, thắng bại khó định.” Ngọc Vô Duyên quay người trở lại doanh trướng.
“Phong Tích Vân… Phong Lan Tức… Nếu ta không thể thắng họ làm sao có
thể nói đến chuyện tay nắm thiên hạ đây?” Giọng nói Hoàng Triều vang lên từ sau, mạnh mẽ kiên định. Ngọc Vô Duyên quay người nhìn y, trong đôi
mắt màu hổ phách chỉ có ánh sáng vững vàng kiên quyết.
Ngọc Vô Duyên lặng lẽ một lúc, sau đó mới cất lời: “Hiện nay binh lực của họ thắng huynh, nên dùng ‘trận Cửu Môn’, động chẳng bằng tĩnh.”
“Không, tĩnh không phải là cách Hoàng Triều ta dùng!” Hoàng Triều
ngạo mạn nói, “Hơn nữa…” đang nói bỗng ánh mắt dường như bị cái gì đó
hút lấy, nhìn ra thật xa, trong nháy mắt, nét cười sáng chói trên mặt,
“Xem ra ta không tính sai!”
Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn thì thấy phía tây sáng lóa một màu vàng,
giống như mặt trời rơi xuống cốc. Ánh vàng chuyển động, đạp đất tiến
tới, đó là… Kim Y kỵ, Kim Y kỵ của Hoa quốc!
“Hoa Thuần Nhiên… quả thật ta không nhìn lầm!” Hoàng Triều cười to,
nhìn đội quân Kim Y kỵ càng lúc càng tới gần, rồi lại quay đầu nhìn quân Phong phía xa xa, “Lần này, ai thắng ai thua còn chưa biết được!”
“Một Hoa Thuần Nhiên lấy dung mạo xưng thế thì ra cũng có hiểu biết
mưu lược.” Ngọc Vô Duyên nhìn đại quân Kim Y giáp vàng sáng loáng, khí
thế dâng trào, chàng than, “Một vị công chúa sống an nhàn chốn thâm cung dám tự động điều động đại quân, lòng gan dạ sự hiểu biết quyết không
thua đấng nam nhi hào kiệt. Hơn nữa nàng điều quân đến đây, vừa là tiếp
viện Hoa vương, mặt khác lại là…” Ngọc Vô Duyên liếc sang Hoàng Triều,
chàng mỉm cười, “Có lẽ nàng cũng ngờ huynh có ‘dị tâm’, tài trí mưu lược như vậy quả là hiếm thấy!”
“Xem ra trên đời này thật sự có rất nhiều cô gái không thua kém đấng
mày râu.” Hoàng Triều cao ngạo lúc này cũng không khỏi gật đầu khen
ngợi, “Mỹ nhân đệ nhất Hoa quốc có lẽ cũng là người con gái thông minh
đệ nhất Hoa quốc!”
“Nhưng việc quân biến ảo, chiến trường tàn sát… những thứ này đâu
phải một Hoa Thuần Nhiên chưa từng ra khỏi cửa cung có thể dự liệu
được!” Ngọc Vô Duyên than thở, “Những việc nàng làm chẳng qua cũng chỉ
nằm trong kế hoạch của huynh, có thể vượt ngoài dự liệu của huynh, chỉ
có…” Khẽ thở dài, lời không nói hết.
“Dù sao trên đời này cũng chỉ có một Phong Tích Vân.” Ánh mắt Hoàng
Triều đảo qua Ngọc Vô Duyên, sau đó y dời mắt nhìn lên bầu trời cao,
“Nếu đàn bà con gái trong thiên hạ đều giống nàng, vậy thì nam nhi trên
thế gian này tồn tại như thế nào đây?”
“Huynh có nghĩ tới không, vì thiên hạ trong lòng huynh, có lẽ sẽ có
một ngày… kiếm Vô Huyết nhiễm máu tươi của nàng?” Ngọc Vô Duyên bỗng nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Hoàng Triều.
“Nhiễm máu tươi của nàng?” Hoàng Triều cúi đầu nhìn thanh bảo kiếm
đeo bên hông. Thanh kiếm báu sạch như tuyết trắng không nhiễm bụi trần
này sẽ có ngày vung về phía Phong Tịch? Sẽ dính máu nàng sao?
Hoảng hốt, một cảnh tượng hiện ra … Bảo kiếm như chớp đâm thẳng vào
lồng ngực, một dòng máu đỏ thắm phụt ra, nhiễm đỏ bộ quần áo trắng như
tuyết, máu như mưa bắn trên khuôn mặt, nóng rẫy mà đau đớn, thân kiếm Vô Huyết vương lại một ấn ký màu đỏ, lau thế nào… cũng lau không hết… Bóng trắng kia rơi xuống, khuôn mặt trắng bệnh, không còn sinh khí, không
còn hơi thở, từ từ rơi xuống, rơi xuống vực thẳm sâu vô ngần… Không!
Đừng! Tay chợt chạm vào chuôi kiếm, nắm thật chặt, dường như sợ nó sẽ
bất thình lình bật ra khỏi vỏ. Y ngẩng đầu lại đối diện với một ánh mắt
như hiểu biết như cảm thương. Y bỗng cắn răn, rút kiếm báu, nhấc lên,
“Lấy kiếm thề, ngô tâm duy thiên hạ!”*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT