Bên ngoài lều của Hoa vương, mọi người liên quan đều căng thẳng chờ
đợi, vẻ mặt sốt ruột gấp gáp, đặc biệt quân sư Liễu Vũ Sinh là người
nóng ruột nhất, hắn đi đi lại lại nhiều đến mức mặt đất trước cửa lều
sắp bị đào thành một cái hố. Phò mã Hoàng Triều cũng đứng cách đấy xa
xa, chắp tay đứng quay lưng lại, ngẩng đầu nhìn nơi chân trời, mặt trời
dần dần biến mất phía đằng tây vẫn còn đang lưu luyến bấu víu vào một
góc núi kia.
“Ngọc công tử, đại vương thế nào rồi?”
Rốt cuộc cửa lều cũng được vén lên, Liễu Vũ Sinh tiến lên tiếp đón, hoảng hốt hỏi Ngọc Vô Duyên đang đi tới.
“Tính mạng không lo.” Ngọc Vô Duyên thản nhiên trả lời, ánh mắt băng
qua Liễu Vũ Sinh nhìn thẳng vào hình bóng Hoàng Triều xa xa.
“Đa tạ công tử!” Liễu Vũ Sinh mừng rỡ quỳ gối cảm tạ Ngọc Vô Duyên.
“Liễu quân sư không cần đa lễ.” Liễu Vũ Sinh chưa kịp quỳ đủ lễ Ngọc Vô Duyên đã đưa tay nâng hắn dậy.
Giữa ngày hè nóng bức, bàn tay kia lạnh như hàn băng! Khi bàn tay ấy
chạm vào Liễu Vũ Sinh, hắn chấn động bất giác ngẩng đầu nhìn Ngọc Vô
Duyên. Cả một buổi chiều chàng đều ở trong lều cứu chữa cho Hoa vương
vậy mà con người này chẳng hề lộ vẻ mệt mỏi, khuôn mặt vẫn ôn hòa tĩnh
lặng như ngọc, đôi mắt vẫn thản nhiên yên lành, người vận đồ trắng cho
dù có dính chút máu bẩn nhưng cả người chàng vẫn sạch sẽ như không hề
vương bụi trần. Mỗi lần thấy người này đều cảm thấy chàng ta dường như
không thuộc về cõi phàm tục, dường như lúc nào cũng có thể theo gió làm
tiên.
“Công tử…” Một câu “Tay công tử sao lại lạnh vậy?” chẳng thể nào thốt nên lời, hắn lúng túng nhìn chàng, thật không dám có lời nói hành động xúc phạm người trước mắt.
“Quân sư có lẽ vô cùng quan tâm đến thương thế của đại vương. Ông có
thể vào xem nhưng nhớ kỹ không được đánh thức ngài.” Ngọc Vô Duyên cười
nhẹ, chỉ vào trong lều ý bảo hắn có thể đi vào trong.
“Vâng.” Liễu Vũ Sinh khom người, vén lều đi vào trong.
“Các vị tướng quân không bằng hãy trở về nghỉ ngơi đi, đại vương cũng không còn lo ngại.” Ngọc Vô Duyên nhìn những người còn lại đang đứng
ngoài lều.
Những người còn lại nhìn lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều thi lễ với Ngọc Vô Duyên rồi rời đi.
Đợi mọi người đi rồi, Hoàng Triều quay người liếc nhìn Ngọc Vô Duyên, thản nhiên nói: “Hoa vương sẽ không chết chứ?”
“Ừ.” Ngọc Vô Duyên dời bước đi về phía Hoàng Triều, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vầng mặt trời đỏ rực trên đỉnh núi, “Ba mũi tên kia cắm sâu
vào thịt, gần như xuyên thủng cả người! Xem ra tài bắn cung của tướng
Lâm Cơ – Phong quốc cũng chẳng kém gì Thu Cửu Sương.”
“Ta chỉ biết huynh phải tốn công cứu ông ta.” Hoàng Triều thu hồi ánh mắt, đầu mày cau lại, “Thế nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm ông ta có thể chết.” Nói đến đây y chợt thở dài một hơi, “Phong quốc… Phong Vân kỵ! Thật đông nhân tài! Chỉ tiếc…”
“Huynh tính thế nào? Thật sự muốn quyết chiến một trận với nàng tại Vô Hồi cốc sao?” Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn.
“Đã hành động rồi, tên lên dây không thể không bắn!” Giọng nói Hoàng
Triều trầm và nặng, ánh mắt nhìn về phía doanh trại quân Phong trở nên
lạnh lẽo ngưng trọng, “Huống hồ không sớm thì muộn cũng phải có một trận chiến!”
“Sớm muộn gì cũng có sao? Đã như vậy thì…” Ánh mắt Ngọc Vô Duyên trở
nên xa xôi liếc nhìn cờ Bạch Phượng Phi Vân đang tung bay trong gió.
Chàng thở dài, “Cờ Bạch Phượng nhà họ Phong… Phong Độc Ảnh, Bạch Phượng
Hoàng… Hoàng Triều, huynh đã muốn quyết chiến với Phong Tịch vậy nhất
định phải biết trận Huyết Phượng của nhà họ Phong các nàng.”
“Trận Huyết Phượng?” Đôi mắt Hoàng Triều lóe lên, y hơi ngẩng đầu
nhìn về phía trời tây, vầng thái dương cuối cùng cũng ẩn mình sau núi,
nhường chỗ cho hoàng hôn u ám lẳng lặng buông xuông, “Ta biết trận Huyết Phượng! Trong nhật ký của tiên tổ đã từng nhắc đến, phượng hoàng uống
máu!”
“Gặp phượng liền trốn…” Ngọc Vô Duyên thì thào, chàng buông
mắt nhìn hai tay mình, phía trên vẫn còn dính vệt máu, đó là máu trên
người Hoa vương dây vào, về sau thì sao? Liệu còn có dính máu người nào
nữa đây? Còn dính máu của bao nhiêu người?
“Gặp phượng liền trốn… Nhưng đối với người nhà họ Ngọc các huynh thì
trên đời này không có thế trận nào không phá được!” Hoàng Triều thu hồi
tầm mắt, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời kiên định nhìn Ngọc Vô Duyên.
“Người nhà họ Ngọc?” Ngọc Vô Duyên thì thào nhắc lại, rồi chàng gượng cười.
***
“Muộn thế này rồi mà cô vẫn còn chưa ngủ?”
Trên nóc lều của vương trong quân Phong, Phong Tịch khoanh chân ung
dung ngồi, đôi tay để thõng theo đầu gối. Nhìn trông như có vẻ vừa thức
giấc, nàng chỉ mặt một chiếc áo ngủ màu trắng mỏng manh, suối tóc đen
dài xõa tung sau vai, rủ trên lều bạt. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời
đêm, miếng tuyết nguyệt giữa trán được lưỡi câu bạc xa xa nơi chân trời
soi sáng, dáng vẻ bề ngoài lười biếng như vậy chỉ Bạch Phong Tịch mới
có, nhưng vẻ mặt nghiêm túc đoan trang này thì chỉ Phong Tích Vân mới
có.
“Đêm xem tinh tượng[1], có thấy gì không?” Phong Tức khẽ nhảy lên nóc lều, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn vài chấm sao trên màn trời đen.
[1] Tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh
“Nhớ khi còn bé mẹ ta từng nói, từng ngôi sao trên trời đại diện cho từng con người trên mặt đất. Trên ‘Ngọc ngôn thiên tượng’cũng đã từng nói tinh tượng trên thượng giới phản chiếu mọi thứ trên trần
giới. Nếu đúng là như thế thì ta với mi cũng là một ngôi sao trong biển
sao này. Mi ấy… mi sẽ là ngôi sao nào đây?” Phong Tịch khẽ hỏi, ánh mắt
vẫn nhìn về các vì sao đằng xa, ánh sao như rót vào đôi mắt của nàng,
ánh lên đôi ngươi đen còn trong trẻo hơn tất cả những ngôi sao trên
trời.
“Ngôi sao nào là sao đế vương thì ngôi sao đấy là ta.” Giọng nói
chàng bình thản không hề gợn sóng, vẻ mặt nhàn nhã ung dung. Lời này nếu người khác nói ra hẳn là khí phách muôn vàn, hào hùng muôn trượng.
Phong Tức chàng nói ra lại tùy ý vô cùng, dường như đó là điều tất yếu.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Phong Tịch dời mắt nhìn chàng, Phong
Tức cũng quay đầu nhìn về phía nàng. Ánh mắt chạm nhau, bình tĩnh thản
nhiên giống như hồ nước tĩnh lặng không hề gợn sóng. Hai đôi mắt cách
nhau một khoảng không gian, thanh thuần hư ảo đến mức có thể phản chiếu
toàn bộ đối phương.
“Vi sao mi lại muốn làm hoàng đế vậy?” Rất lâu sau Phong Tịch lại
hỏi, giọng điệu vẫn bình thản, đôi mắt lặng lẽ nhìn chàng, chẳng hề xoi
mói, chẳng hề truy hỏi, chỉ như một câu hỏi bình thường, hỏi một vấn đề
bình thường.
“Bởi vì ta sẽ là một vị hoàng đế tốt thiên hạ kính ngưỡng.” Câu trả
lời cũng bình thường giảm đơn, đôi mắt đen như mực vẫn sâu thẳm như nước hồ, giống như một ngôi sao đêm từ trên trời rơi xuống, sáng đến như
vậy.
Phong Tịch lại ngẩng đầu nhìn trời, màn trời đầy sao có sáng có mờ,
có to có nhỏ. Sau nàng cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay mở ra, nhìn
thật kỹ. Dường như từ đó nàng có thể nhìn ra điều gì, bờ môi cong lên nở nụ cười thật nhẹ, “Được rồi, ta sẽ giúp mi gầy dựng thiên hạ này, kết
thúc thời loạn chiến này!”
Nghe được lời ấy, đôi ngươi mặc ngọc của Phong Tức loé sáng, sau đó
trên mặt nở một nụ cười nhu hòa, chàng vươn tay nhìn nàng, “Ước định
sao?”
Phong Tịch thoáng nhìn sang cánh tay đang vươn về phía mình, rồi nàng cũng vươn tay nhìn chàng, “Ước định!”
Hai người đều xuất thân từ vương thất, hai bàn tay chưa từng làm qua
việc nặng, cao sang trắng ngần, thon thả sạch sẽ, vững vàng… Đầu ngón
tay khẽ chạm vào lòng bàn tay đối phương, sau đó từ từ di chuyển, mười
ngón tay giao nhau nắm chặt, cổ tay áp sát… Hai bàn tay quấn chặt lấy
nhau, đây là một thể thức cổ xưa, đại diện cho việc hai bên hứa hẹn một
lời dù chết cũng không hối hận!
“Thời loạn thế sẽ kết thúc trong tay chúng ta, ta và cô cùng chung
thiên hạ này!” Hai bàn tay vẫn quấn chặt lấy nhau, đôi mắt sáng như sao
của Phong Tức rơi vào tầm mắt Phong Tịch.
Phong Tịch hơi buông rèm mi, bờ môi thoáng cười, mờ mịt tối tăm như
gió thoảng, mang theo chút thâm trầm của bóng đêm. Sự tịch mịch vô thanh vô tức như vậy, thiên địa mênh mang dường như không có cách nào giữ lại được nụ cười này của nàng.
Nhìn lại lần nữa, nụ cười càng sâu, nhưng vẫn chỉ là một nụ cười lặng lẽ, chẳng hề có câu trả lời. Tại giờ khắc này, trên nóc lều nho nhỏ có
hai người vừa lập một hiệp ước đồng minh. Dưới trời đêm mùa hạ có đôi
phần oi bức, Phong Tức chợt cảm thấy lòng mình trở nên lạnh lẽo, trời
đất chợt trở nên trống trải cô đơn, đến nỗi chàng bất giác nắm chặt mấy
ngón tay đang chuẩn bị rời khỏi lòng bàn tay chàng.
“A!” Phong Tịch hít nhẹ, cau mày trừng mắt, “Hồ ly đen, mi muốn nắm gãy ngón tay ta à? Còn nắm nữa thì đừng trách ta dùng ‘Phương khiếu cửu thiên’ đó!”
Đây là bàn tay Phong Tịch, đây là dung mạo của Phong Tịch, đây là
những lời chỉ Phong Tịch mới có thể nói. Trong lòng bỗng ấm áp trở lại,
Phong Tức buộc tay, nở nụ cười nhẹ, ánh mắt ấm áp nhìn Phong Tịch.
“‘Tay ngọc của nữ vương’ sao có thể để con hồ ly đen mi tùy
tiện nắm được? Suýt nữa là bị mi nắm gãy rồi!” Phong Tịch xoa xoa ngón tay có chút đỏ hồng, ánh mắt tức giận trừng Phong Tức. Nhưng vừa nhìn
thấy nụ cười của chàng như vậy, nàng bất giác ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt
di chuyển, đánh giá Phong Tức tỉ mỉ từ trên xuống dưới từ trái sang
phải. Dường như do không tìm được đáp án, cả người nàng tiến lại người,
dùng mũi ngửi ngửi, tay lại chìa ra sờ sờ khuôn mặt Phong Tức, “Gì chứ,
mùi vị không sai, da mặt cũng không sai, là hồ ly đen mà… Sao lại không
giống chứ…”
“Nữ nhân, cô lại làm gì đấy?” Phong Tức vươn tay đẩy cơ thể ấm áp mềm mại lại thoang thoảng mùi thơm đang dựa sát vào người mình ra. Chàng
khẽ cau mày nhìn Phong Tịch, nữ nhân này hình như mãi mãi không bao giờ
biết cái gì gọi là ‘nam nữ có khác’!
“Đúng là hồ ly đen mà.” Phong Tịch cau mày nhìn Phong Tức, “Nhưng nụ cười vừa rồi… vẻ cười ấy rất bất thường mà!”
“Nhạt nhẽo!” Phong Tức buông một câu nhàn nhạt, phất tay áo giống như muốn phẩy đi hương thơm êm dịu còn sót lại xung quanh chàng.
“Hồ ly đen, mi cười lại cho ta xem, nếu mi luôn luôn cười như thế, ta có thể cân nhắc đưa hai cô tỳ nữ ở lều ta tặng cho mi luôn.” Phong Tịch ghé sát vào Phong Tức, vừa thả mồi vừa đưa tay sờ mó trên khuôn mặt
chàng, dường như muốn tìm tòi gì đó.
“Ối giời… nữ nhân cô…” Phong Tức thở dài một tiếng, nâng tay đẩy tay nàng ra, cười có phần bất đắc dĩ.
“Hứ! Vừa rồi lại là điệu cười hồ ly!” Phong Tịch bĩu môi, rụt tay về, ánh mắt quét về phía biển sao nơi chân trời, giơ tay day ấn đường, “Nụ
cười vừa nãy thật sự không giống mà, rốt cuộc thì khác ở chỗ nào chứ…
Ừm… Chẳng nghĩ ra… Oáp…” Nàng ngáp to, “Ừm, ta muốn ngủ, đợi đến khi ta
tỉnh ngủ rồi nghĩ tiếp, ừm… đêm nay đành để mấy ngôi sao kia ngủ cùng
ta.”
Phong Tịch ngửa người ra sau nằm xuống, quay lưng về phía Phong Tức
rồi thiếp đi. Chưa được một giây nàng lại quay người lại nhưng đôi mắt
cũng chẳng mở ra nổi. Nàng giơ tay tóm được tay áo Phong Tức đang rủ
xuống trên mặt nàng, mơ mơ màng màng nói: “Hồ ly đen, mi đuổi muỗi cho
ta… Cứ cho là mi đang báo đáp công ta gầy dựng thiên hạ cho mi đi, còn
nữa… trước khi họ thức giấc thì hãy đưa ta về lều.”
—
Giờ Thìn, ngày mười hai tháng năm.
Trong lều của Hoa vương, Hoàng Triều toàn thân mặc giáp màu tím ánh
vàng bước ra, ánh mắt nhìn vào quân sư Liễu Vũ Sinh vẫn đợi bên ngoài. Y mỉm cười, ánh mắt sắc như dao, “Quân sư, đại vương giao cho ta làm chủ
soái toàn quân, dẫn binh đánh Phong Vân kỵ!” Khi đang nói chuyện, bàn
tay phải khẽ giơ lên, miếng hổ phù ánh vàng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay y.
Ánh mắt Liễu Vũ Sinh đảo qua miếng hổ phù, trong lòng rùng mình, khom người cúi đầu nói: “Chúng mừng Phò mã.”
“Cơ thể đại vương vẫn còn yếu, cần phải nghỉ ngơi. Xin đừng quấy rầy
ngài.” Ánh mắt Hoàng Triều nhìn về phía trước, giọng điệu bình thản
nhưng hơi lộ ra sự lạnh lẽo.
“Dạ.” Liễu Vũ Sinh lén thở dài, vẫn cúi đầu đáp trả.
Hoàng Triều bước nhanh qua, ngẩng đầu nhìn về phía đại quân Kim y
đang chờ phát động. Thân hình y cao lớn như núi, khí độ ung dung quý
phái, phong thái bình tĩnh, đó là sự kiêu ngạo và tự tin của đấng vương
giả!
Liễu Vũ Sinh hơi ngẩng đầu, đôi mắt dõi theo hình bóng kia. Trong
khoảnh khắc, sự sợ hãi trong lòng hắn biến mất, bóng lưng ấy bỗng khiến
hắn nảy sinh sự tôn kính, không hề có lý do gì, nguyện về sau sẽ đi theo người này. Bản thân người này đã có khí thế đế vương!
“Hỡi các dũng sĩ Hoa quốc, hôm nay Hoàng Triều ta sẽ cùng các người
kề vai sát cánh! Trận chiến này nhất định phải vì đại vương báo thù ba
mũi tên ấy! Phải đánh bại quân Phong rửa mối nhục trước đây!”
Giọng nói Hoàng Triều trong trẻo xa xôi, từng chữ từng chữ rót vào
tai toàn bộ các tướng sĩ. Y ngang tàng đứng trước đại quân, sừng sững
như núi, một tay giơ cao hổ phù, một tay vung bảo kiếm. Hổ phù ánh vàng
và ánh sáng lạnh từ bảo kiếm dưới ánh mặt trời chiếu rọi lẫn nhau, ánh
sáng chói lọi hiện lên trong ánh mắt các tướng sĩ. Những lời nói hào
hùng kia khiến cho bọn họ tức thời sinh lòng sục sôi.
Vị Phò mã này có nhiều người chưa từng gặp mặt, vậy mà chỉ cần trong
liếc mắt, một lời của y đã khiến bọn họ thuần phục từ đáy lòng! Dường
như đi theo người này, thế gian chẳng có gì là không làm được, Phong Vân kỵ nổi danh thiên hạ cũng dễ phá như trở bàn tay, bởi vì y có thứ khả
năng vô địch! Chỉ cần theo y, trước mặt dù có là nơi nguy hiểm trùng
trùng thì cũng chẳng có gì đáng sợ, bởi vì y nhất định sẽ xông đi đầu!
Dù cho đó là máu chảy đầu rơi, cũng khiến con người ta thỏa mãn, bởi vì y nhất định báo thù cho hộ!
“Chúng tôi xin đi theo Phò mã! Chúng ta phải báo thù cho Đại vương! Chúng ta phải đánh bại Phong Vân kỵ rửa mối nhục trước đấy!”
Tức thì, van quân hướng ứng, đồng thời nâng kiếm. Mặt đất thời khắc
ấy giống như bị tiếng vang rung trời này chấn động, bầu trời thời khắc
ấy giống như bị ánh đao ánh kiếm che phủ. Toàn bộ đất trời chỉ còn thấy
giáp vàng nơi nơi, cùng với bóng tím đứng thẳng trước trận địa.
Từ rất xa, trước doanh trận quân Phong, Phong Tịch mặc giáp bạc lẳng
lặng đứng trước toàn quân, nghe tiếng hô gào vang khắp tầng mây vọng lại từ phía quân Hoa nơi xa. Nàng không hề nói một lời, chỉ lặng lặng đứng
thẳng. Trước mặt nàng, bốn vạn Phong Vân kỵ cũng đều đứng yên, ánh mặt
cùng nhìn vào một điểm, nhìn vào nữ vương họ tôn kính nhất, người con
gái giỏi hơn toàn bộ nam nhi trong thế gian này. Vẻ mặt họ tôn kính, thề sống chết đi theo! Họ biết, nàng nhất định sẽ dẫn dắt bọn họ đánh bại
quân Hoa, bảo vệ nước nhà bọn họ! Nàng sẽ làm được, bởi vì nàng là công
chúa Tích Vân văn tài võ tuyệt, là vị vương kiệt xuất nhất sau Phượng
vương của Phong quốc — Nàng là Phong Tích Vân!
“Đánh đuổi quân Hoa! Bảo vệ nước nhà!”
Tám chữ vô cùng đơn giản, giọng nói Phong Tịch vững vàng bình tĩnh,
không hề sục sôi hùng hổ, chỉ to và rõ, lạnh lùng giòn giã vọng lên giữa bầu trời Vô Hồi cốc. Nhưng lời ấy đều vang bên tai từng tướng sĩ, chạm
vào tận tim mỗi con người. Bên tai họ không ngừng vang vọng “Đánh đuổi
quân Hoa! Bảo vệ nước nhà!” Trong lòng dường như có trống trận, từng
tiếng từng tiếng chấn động linh hồn bọn họ.
“Dạ!”
Tức thì, vạn quân cùng đáp! Tiếng hô như vậy hùng hồn như tường thành kiên cố nhất, bền chắc nhất, cho dù người có sức mạnh lay động đất trời cũng không có cách nào lay động được! Tiếng hô ấy sắc bén như bảo kiếm, dù cho người có tường đồng vách sắt, nó cũng có thể đâm một nhát phá
hủy! Âm thanh đã dừng một lúc lâu, nhưng tiếng vọng vẫn vang dội trên
bầu trời Vô Hồi cốc, dường như muốn nói với kẻ địch trước mặt, chúng ta
sẽ không bị đánh bại! Chúng ta sẽ đánh đuổi các người!
“Tùng tùng tùng… Tùng tùng tùng…”
Trống trận dội vang, trong Vô Hồi cốc ngựa chiến hý vang, vạn quân cùng xuất phát!
Phía đông là quân Phong sắc trắng, bày trận chờ địch. Phía Tây là quân Hoa sắc vàng, khí thế trào dâng nhất tề xuất phát.
Trên chiếc chòi cao cao dựng sau thế trận của hai bên, một bên là Ngọc Vô Duyên, một bên là Phong Tịch và Phong Tức.
“Trận chiến này cô điều động năm tướng Phong Vân kỵ.” Tại thời điểm
sống chết của hai bên, Phong Tức vẫn thản nhiên nhàn nhã, ung dung đến
độ như đang quan sát một ván cờ.
“Bởi vì đối thủ trận chiến này là Hoàng Triều!” Phong Tịch giơ tay
chỉ vào một người cưỡi ngựa ở phía trước đội quân Hoa. Từ rất xa đã có
thể cảm thấy khí thế thách thức của người kia, và toàn bộ quân Hoa cũng
đều lộ ra sát khí sắc bén! Chỉ đổi người đứng đầu thôi đã hoàn toàn khác biệt! Ánh mắt nàng chuyển động nhìn vào chiếc chòi đối diện đằng xa,
“Hơn nữa phía sau bọn họ còn có một Ngọc Vô Duyên!”
“Hôm nay khí thế quân Hoa rất không giống bình thường.” Ánh mắt Phong Tức cũng nhìn về phía quân Hoa, khóe miệng nở một nụ cười nhạt mang
chút hứng thú, “Chỉ do Hoàng Triều dẫn quân sao? Vậy quả thật là một đối thủ giỏi!”
“Có người trời sinh đã tự có thứ khí thế khiến người ta tin phục,
nguyện xả thân theo người đó. Hoàng Triều chính là người như vậy!” Ánh
mắt Phong Tịch nhìn xuống Hoàng Triều hơi mang nét than thở, “Thế nên y
mới có thể tự tin và kiêu ngạo như vậy! Mà y thật sự có năng lực ngạo
mạn với thiên hạ này!”
“Y tự mình dẫn trung quân đi đầu, cánh phải cánh trái đi sau năm
trượng. Năm vạn binh sĩ còn lại của quân Hoa đã có mặt toàn bộ ở đây,
xem ra y muốn một trận quyết thắng bại!” Ánh mắt Phong Tức lóe lên một
chút, nhìn người trên lưng ngựa trước mắt, nụ cười trên môi cũng có chút khen ngợi, “Dám tự mình dẫn đám Kim Y kỵ có sức chiến đấu không thể so
bì với Phong Vân kỵ ra trận, Hoàng Triều quả là anh hùng khí thái!”
“Các người khác nhau cũng ở điểm ấy.” Phong Tịch đột nhiên quan đầu
nhìn Phong Tức, nụ cười trên mặt như giễu như khen, “Mặc dù y từng nói y không phải anh hùng, nhưng y vẫn muốn hành sự như anh hùng!”
“Y muốn trở thành một vị vua kiệt xuất như Thủy đế.” Phong Tức thản
nhiên nói, dường như không thừa nhận khí phách anh hùng của Hoàng Triều.
“Thủy đế…” Phong Tịch chợt lắc đầu nhưng lại không nói tiếp, lời vẫn chưa hết ý.
Phong Tức liếc nàng nhưng cũng chẳng hề truy hỏi đến cùng, ánh mắt
nhìn xuống thế trận quân Phong, “Trận chiến này có được thấy trận Huyết
Phượng đích thực không? Năm vị tướng đều xuất hiện! Tề Thư dẫn dầu,
Trình Tri cánh trái, Từ Uyên cánh phải, Lâm Cơ đứng tại đuôi, còn trung
tâm… là Tu Cửu Dung! Vì sao không phải là Tề Thư, người đứng đầu sáu
tướng chứ?”
“Mi thấy Cửu Dung thế nào?” Phong Tịch nghe thế, thoáng liếc sang chàng hỏi lại.
“Tuổi trẻ, nội liễm, dễ xấu hổ, ít nói, hơi có vẻ thư sinh, chỉ là…”
Ánh mắt Phong Tức đảo qua trung tâm thế trận tìm kiếm, “Khi đặt mình vào giữa vạn quân, vẫn trấn định ung dung. Đôi mắt thường ngày như nai con
né người nay lại trở nên sáng lạnh như kiếm!”
“Trong sáu tướng của Phong Vân kỵ, bàn về trầm ổn độ lượng đứng đầu
Tề Thư; Từ Uyên tỉ mỉ kín kẽ, hành sự chu đáo; Lâm Cơ tài bắn cao siêu
chăm lo thuộc hạ; Bao Thừa, Trình Tri đều là những dũng tướng lấy một
địch trăm. Nhưng, nếu bàn về tài trí, cơ biến, linh động phải kể tới Cửu Dung.” Ánh mắt Phong Tịch quét qua đoàn quân Phong đứng dưới, dường như có phần thỏa mãn với thế trận của quân Phong, hơi gật đầu, “Hai hoặc ba năm nữa, Cửu Dung sẽ trưởng thành hơn một chút, cậu ấy nhất định sẽ là
vị tướng số một của Phong quốc ta! Trận chiến này ta để cậu ấy là thủ
lĩnh điều khiển toàn bộ thế trận!”
“Tu Cửu Dung à?” Phong Tức cười nhẹ, ánh mắt lại nhìn về phía quân Hoa đối diện, “Đối thủ lần này là Hoàng Triều đấy!”
“Ta biết, nhưng…” Đôi mắt Phong Tịch hơi hoảng hốt nhìn xuống dưới,
quân Hoa đang không ngừng tiến bước, quân Phong yên lặng đợi chờ. Hai
quân lúc này chỉ còn cách nhau chưa tới mười trượng. Mắt thấy quân Hoa
phía trước vung cờ lên, đại quân nhất tề dừng bước, “Hoàng Triều thật sự không phải Hoa vương!”, nàng thì thào như than vãn như thất vọng.
Ở phía dưới chiến trường, Hoàng Triều nheo mắt nhìn bốn vạn Phong Vân kỵ đứng cách đó không xa. Cho dù họ đã đến gần như vậy mà Phong Vân kỵ
vẫn đứng bất động, không hề hoảng loạn, thế trận nghiêm cẩn. Mặc dù bất
động nhưng lại có thứ khí thế hào hùng cẩn trọng, giống như một bức
tường được dựng lên từ lưỡi đao. Dù đang ở thế thủ nhưng vẫn lộ sát khí
sắc bén, Kim Y kỵ phía sau y chắc đã cảm giác được luồng khí thế to lớn
ấy, bất giác nắm đao thương trong tay. Thậm chí có người đã rút đao ra
khỏi vỏ!
“Y dừng lại rồi, hình như đang đợi gì đó.” Phong Tức đứng từ trên cao nhìn rõ mồn một toàn bộ diễn biến phía dưới.
“Trước khi chưa tìm ra sơ hở, y sẽ chờ phượng hoàng chủ động xuất
kích. Khi y tìm ra sơ hở rồi tất sẽ phát động một đòn mạnh nhất!” Giọng
điệu Phong Tịch rất thản nhiên, nhưng vẻ mặt lại vô cùng tập trung chăm
chú nhìn xuống dưới.
Phong Vân kỵ phía dưới giống như một con phượng hoàng khép cánh ngẩng đầu, duy trì khí thái khoan thai của vua trăm loài, yên lặng chờ đợi kẻ địch chủ động xuất kích. Còn Kim Y kỵ không có chỉ thị của Hoàng Triều
cũng đứng sừng sững bất động. Hai quân lẳng lặng giằng co, bầu không khí thật ngưng trọng.
Qua chừng một khắc, quân Hoa vẫy cờ. Hai cánh trái phải xuất kích đầu tiên, nhanh chóng như muốn bao vây quân Phong. Đến khi cánh trái cánh
phải của quân Hoa chỉ còn cách quân Phong chừng năm trượng, trung quân
đột nhiên lao nhanh về phía trước. Gần như ba quân đồng thời xuất phát,
đi hết tốc lực nhằm vào quân Phong.
Trong lúc quân Hoa xuất trận, phượng hoàng cuối cùng cũng di chuyển.
Nó đột nhiên giương cánh, đón lấy hai cánh trái phải của quân Hoa. Còn
khi trung quân xông tới, gần như lao vào đầu phượng, đầu phượng đột ngột lệch về phía trái, tránh được đòn hiểm của quân Hoa. Hơn nữa nó còn mổ
mạnh về phía cánh phải quân Hoa đang bị cánh trái của nó giương đón.
Cùng lúc đó, phần bụng phượng hoàng chợt lộ ra đôi móng vuốt, tất cả
những móc sắt trên móng vuốt bay ra cùng lúc — đó là tên bay của đội vũ
tiễn — chỉ thấy tên bay nhanh như mưa hướng về trung quân của quân Hoa.
Tiếng kêu la thảm thiết, trung quân lao về phía tiền phương đều ngã
xuống thành đoàn! Đuôi phượng kéo theo những chiếc lông vũ, cùng chiếc
cánh phải ôm vào quét thẳng về cánh trái quân Hoa. Tức thời, năm vạn đại quân Kim Y kỵ đều bị phượng hoàng bao vây bốn mặt!
Thế nhưng đến khi phượng hoàng áp sát muốn vây chặt quân Hoa, phía
sau trung quân ở trung tâm trận đột nhiên bỏ qua móng vuốt phượng mà
quay về giết, chặt thẳng vào sau đầu phượng. Ngay lập tức, đầu vượng vốn đang cùng chiếc cánh trái bao vây cánh phải của quân Hoa chợt bị cánh
trái quân Hoa và trung quân vây lại, gọng kìm cả trước lẫn sau, nhất
định muốn chặt đứt đầu phương.
Ngay sau đó, cánh trái quân Hoa vốn đang bị cánh phải và nửa vòng
đuôi phượng bao vây, bất thình lình quẹo phải với tốc độ cao, gia nhập
với trung quân, toàn lực chém đầu phượng! Liền lúc đó, toàn bộ cuộc
chiến được phát động bên cánh trái phượng hoàng. Hai quân Phong, Hoa,
ngươi vây ta, ta kẹp ngươi, toàn bộ cuốn lại một nơi, chẳng hề phân biệt nổi, xung quanh toàn bộ đều là kẻ địch, một tràng hỗn chiến nhất thời
được triển khai. Thời khắc này chẳng phải là trận chiến của riêng ai!
Suy nghĩ của ai sáng suốt hơn, đao người nào sắc hơn, động tác của ai
nhanh hơn, sức của ai mạnh hơn, người đó có khả năng giết địch nhanh
nhất, nhiều nhất!
“Khá cho một tên Hoàng Triều! Y vốn không muốn phá trận! Y cũng không muốn phân thắng bại, y muốn lấy năm vạn Kim Y kỵ của Hoa quốc liều chết với Phong Vân kỵ ta. Mục đích duy nhất của y chính là muốn Phong Vân kỵ ta thiệt hại nặng nề!” Trên khán đài, nhìn Hoàng Triều liều mạng không
tính tới hậu quả, Phong Tịch đột nhiên tỉnh ngộ, bàn tay đập xuống khiến tay vịn rung lên.
“Lấy năm vạn Kim Y kỵ làm tốt thí chỉ để phá hủy nguyên khí Phong Vân kỵ!” Phong Tức than, “Không dùng bất kỳ ai Hoàng quốc, lợi dụng Kim Y
kỵ đánh phá kình địch Phong Vân kỵ. Còn hai mươi vạn Kim Y kỵ của Hoa
quốc cũng bị mất đi hơn mười vạn ở Phong quốc. Bản thân Hoa vương thì
trọng thương, đám vương tử Hoa quốc đều là những người tầm thường, khi
đó Hoa quốc tất vào túi y! Hay cho một kế độc! Hay cho một tên Hoàng
Triều!” Nói xong chàng cũng không nhịn nổi thở dài một hơi.
“Muốn ta mất đi một phần ba binh lực? Sao ta có thể để cho ngươi như
nguyện!” Giọng nói Phong Tịch mang theo sự xơ xác tiêu điều của sương
thu. Đôi mắt nàng lúc này trông còn lạnh lẽo hơn cả đỉnh tuyết nghìn
năm, “Năm vạn Kim Y kỵ sao? Ta sẽ khiến nhà ngươi phải thu nguyện vọng
về!”
Vừa nói xong đã thấy tay nàng vươn lên, lụa trắng trong tay áo tung
bay, tựa như mây trắng trôi dạt trên bầu trời. Tay vừa vung, mây trắng
biến thành phượng hoàng tung cánh, “Cửu Dung, máu phượng hoàng!”
Giọng nói Phong Tịch du dương trên chiến trường, âm thanh vút cao, tiếng chém giết dữ dội trên chiến trường cũng không át nổi.
“Dạ!” Ở trung tâm chiến trận vọng lại một giọng nói đanh thép, nghiêm nghị và quyết đoán.
Sau đó chỉ thấy ở giữa chiến trận cờ Bạch Phương được phất lên,
phượng hoàng đẫm máu đột nhiên hú một tiếng dài. Liền đó nó mở to cánh
trái cánh phải, lông đuôi phượng hoàng lóe lên ánh đao sắc lạnh, hai
móng vuốt biến thành đầu vượng, đuôi phượng chuyển thành cánh… Một
phượng hoàng uống máu mới ra đời, toàn thân nó đều ẩn tàng lửa giận,
toàn thân lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương… cờ Bạch Phượng trong trận
phất về phía quân Hoa, sau đó phượng hoàng máu đột nhiên mở rộng hai
cánh, giương vuốt ngẩng đầu — ngay khi cờ Bạch Phượng phất lên, phượng
hoàng trở nên hung hăng, quét, chụp, mổ về phía quân Hoa. Còn đầu phượng bị nhốt trong trung tâm quân Hoa đột nhiên biến thành một thanh kiếm
sắc, vững vàng đâm thẳng, chọc thủng trung quân quân Hoa!
Khoảnh khắc ấy chỉ thấy phượng hoàng trắng lấp loáng ánh đao, miệng
ngậm bảo kiếm sắc bén, điên cuồng quét về quân Hoa. Khí thế bừa bãi ấy,
sự bốc đồng tàn ác ấy, sự giết chóc giống như thần phật cũng không cách
nào ngăn trở, sự tàn bạo lạnh lẽo dễ ma quỷ cũng phải sợ… khiến người ta tim đập chân run! Khiến người ta thần hồn nát tính! Giữa màu trắng là
màu máu đỏ tươi vô tận!
Đó là một tràng huyết chiến!
Thời khắc ấy mặt trời đương giữa ban trưa, thế nhưng trên mặt đất cát vàng vần vũ, đao kiếm giao thương, chân cụt tay tàn, máu tươi ngập đất… Tiếng gào thét khàn khàn, thê lương, bi tráng xông thẳng chín tầng
trời! Giờ khắc ấy, đất trời chấn động! Giờ khắc ấy, đất trời đen tối!
Giờ khắc ấy, thần linh cùng bi, người quỷ cùng khóc!
Đó là tràng Tu La thê lương nhất thế gian!
“Thật sự liều chết tới cùng! Đơn giản là vì Hoàng Triều ở đây sao?
Thế nên quân Hoa mang ý chí bất diệt!” Phong Tịch lạnh lùng thốt lên,
sau đó nhún người lao về phía Hoàng Triều trong trận địa, “Đã vậy ta sẽ
đánh hạ ý chí chiến đấu của các người!”
Cùng lúc khi Phong Tịch lao tới, trên chiếc chòi đối diện cũng có một bóng tráng bay ra, chỉ khác mục tiêu của bóng trắng này là Phong Tịch.
“Bạch Phong Tịch với Ngọc Vô Duyên?” Phong Tức trên chòi quan sát
thấy vậy không khỏi mỉm cười, nhàn nhã ung dung như đang đợi xem một vở
kịch, “Chẳng biết cô nàng này với công tử đệ nhất thiên hạ ai thắng ai
thua đây?”
Khi vượt qua mười trượng, hai bóng trắng còn cách trung tâm trận một
chút. Sau đó hai người lại một lần nữa phi lên cao, nghênh đón nhau trên không trung.
Bảy trượng… sáu trượng… năm trượng… bốn trượng…
Trên mặt đất, hai quân Phong Hoa đang quyết đấu kịch liệt, giao chiến quên mình, bốn phía chỉ có tiếng đao kiếm chói tai, tiếng chém giết
rung trời… Còn trên bầu trời, hai người bay tới càng lúc càng gần, một
người giáp bạc chói lóa, một người áo trắng tung bay. Hai bên lúc này
dường như quên hết thảy xung quanh, đôi mắt hai bên chỉ nhìn đối phương, xa xôi đến nỗi dường như mãi mãi chẳng có thể tới gần, nhưng rồi chỉ
trong nháy mắt đã ở trước mặt.
Giáp bạc lóe sáng, lụa trắng tựa rồng bay!
Tay áo tung bay, ngón tay như kiếm sắc!
“Vô gian chi kiếmcủa nhà họ Ngọc!” Phong Tức nhìn động
tác của Ngọc Vô Duyên, con ngươi co lại, bàn tay bất giác nắm chặt lan
can trên chòi quan sát, “Y cuối cùng cũng dùng tới Vô gian chi kiếm!”
“Phượng khướu cửu thiên!”
“Vô gian chi kiếm!”
Hai người quát khẽ như muốn báo cho đối phương lại như muốn nói với
chính mình. Đây đều là tuyệt kỹ gia truyền của đôi bên! Đây đều là tuyệt chiêu đoạt mạng người chỉ trong một thế! Một chiêu này xuất ra… là lúc
không còn đường về!
Trong nháy mắt, lụa trắng biến phượng hoàng, tiếng hú vọng chín tầng trời, sải cánh cuốn theo gió lửa thẳng bay.
Cánh tay vươn ra, bàn tay đưa cao, chỉ kiếm bắn vút trời cao, kiếm khí như cầu vồng xuyên thẳng tới.
Phượng khướu! Kiếm vang! Dù đang ở trong chiến trường, giữa những
tiếng hô giếtrung trời, thì tiếng động ấy cũng vang rõ mồn một. Lụa
trắng áp sát lồng ngực, kiếm khí chỉ thẳng mi tâm, gần… đến mức đã có
thể nhìn rõ khuôn mặt đối phương… nhìn rõ đôi mắt đối phương, dường như
nhìn thấu cả linh hồn giấu sau đôi mắt… Thời khắc ấy, hai người bỗng
nhiên cùng mỉm cười, cười không oán không hối… nhạt như mây bay, thoảng
qua như gió…
Bàn tay bỗng mềm đi, trái tim chợt ngừng đập. Lụa trắng đột nhiên
sượt qua bên sườn, kéo theo một mảnh vạt áo. Kiếm khí bỗng lệch qua vành tóc mai, một sợi tóc dài rơi xuống… Hai người đứng gần nhau… mắt đối
mắt… mỉm cười… sóng vai… bước qua nhau… rồi từng người phi xuống trận
địa, một người tay giữ một sợi tóc đen, một người tay cầm một mảnh vạt
áo, hai bên đứng quay lưng với nhau, dường như không dám quay người,
cũng không dám ngoảnh đầu lại nhìn đối phương một lần!
“Quả nhiên hai người đều không nỡ ra tay!” Phong Tức đứng trên chòi
quan sát vẫn giữ nụ cười ung dung, nhìn hai bóng hình màu trắng trên
chiến trường. Một bàn tay chàng lại cầm lòng không đặng nắm chặt lại
thành quyền, “Chỉ là… Ngọc Vô Duyên với tư cách là người nhà họ Ngọc đã
lựa chọn Hoàng Triều, còn cô thì chọn ta… Vậy hai người không sớm thì
muộn cũng phải ra tay mà thôi!”
Vô Duyên… khoảnh khắc vừa rồi… có phải huynh muốn cùng chết với ta
không? Vì sao… vì sao cuối cùng huynh lại chẳng xuống tay? Đây là lý do
lúc nào trong mắt huynh cũng ẩn chứa sự cay đắng sao? Từ lần đầu tiên
gặp mặt, trong mắt huynh… đôi mắt mà mọi người đều cho rằng trong không
gợn sóng, bình thản dịu dàng, nơi sâu thẳm tối tăm trong đôi mắt ấy lại
chứa một chút xót xa… Đó là lòng xót xa với người đời sao? Hay là… đó
chỉ là tiếng lòng huynh, xót xa cho vận mệnh của mình? Chì là, vì sao…
Người nhà họ Ngọc… Huynh… ta sẽ có kết quả như vậy sao? Bàn tay Phong Tịch siết chặt dải lụa trắng, chăm chú nhìn vào mảnh vạt áo nàng cầm
trong tay. Trên khuôn mặt lạnh lùng có thứ gì đó trượt xuống, trái tim
trong khoảnh khắc đập thật chậm… rất chậm… chậm đến mức khiến người ta
tưởng rằng nó sẽ chẳng bao giờ đập lại nữa.
Cúi đầu nhìn sợi tóc đen trong lòng bàn tay… đây là sợi tóc rơi xuống từ vành tóc mai Phong Tịch… Thiếu chút nữa… Phong Tịch! Tay chàng bỗng dưng nắm chặt sợi tóc ấy, đôi mắt vẫn luôn thản nhiên
không gợn sóng chợt lấp lánh ánh nước. Một cái chớp mắt, một giọt nước
rơi xuống, rơi xuống sợi tóc đen. Trong nháy mắt chìm vào trong lòng bàn tay…
Người nhà họ Ngọc cả đời chẳng có yêu có hận! Người nhà họ Ngọc cả
đời chỉ có máu mà không có nước mắt… Nhưng… thứ đang rơi xuống đây là
gì? Đây là tình yêu mỏng manh mà đáng thương xót của y… Phong Tịch, đây
là kết quả của ta với tư cách là người nhà họ Ngọc và nàng với tư cách
là người nhà họ Phong… Trái tim như bị ai cắn xé, đau đớn dữ dội. Cả cơ
thể đều có cảm giác đau đớn, trời đất giờ khắc này như chao đảo… Muốn
rời đi thật xa… nhưng chẳng thể nào!
Sợi tóc đen trong tay chàng rốt cục hóa vụn, hòa cùng giọt lệ mang hơi ấm trong lòng bàn tay rơi vào cát bụi.
Còn tay nàng, rốt cuộc cũng thả lỏng, mảnh vạt áo lặng lẽ rơi xuống, bị gió cuốn đi chẳng còn tăm tích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT