Tiết trời một chiều đầu hạ không lạnh lẽo cũng chẳng nóng nực, vô cùng thích hợp để nằm ngủ trưa. Người ham mê ngủ như Phong Tịch lúc này đương nhiên đang nằm trên chiếc giường trúc trong phòng say giấc nồng. Hàn Phác buồn chán ngồi cạnh bẻ ngón tay, muốn gọi Phong Tịch dậy; nhưng cậu biết rằng kết quả của việc đánh thức nàng là cái ót của cậu sẽ bị gõ hỏng mất nên cậu chẳng dám; cũng muốn ngủ mà lại chẳng ngủ được, thế nên không thể làm gì khác ngoài việc ngồi buồn xo một bên.

Một con muỗi bay vo ve vòng quanh khuôn mặt Phong Tịch, tựa như đang muốn xác định nơi nào là nơi đặt miệng tốt nhất. Hàn Phác ngắm chuẩn một cái, hai tay vỗ bụp, con muỗi không ngoan độc cũng chẳng nhanh nhẹn kia đã ôi thôi dưới bàn tay của cậu. Thế nhưng một tiếng giòn tan này lại có vẻ vô cùng vang dội trong căn phòng tĩnh lặng, Hàn Phác dè dặt nhìn sang Phong Tịch, sau khi cậu xác định rằng mình không đánh thức nàng mới thở phào một hơi.

“Hàn Phác, cậu ngồi đây làm gì? Sao không đi ngủ đi?” Phía cửa sổ đột nhiên vọng tới tiếng hỏi, cậu quay đầu nhìn thì quả thật là Cửu Vi vừa chiêu đãi bọn họ ở nơi này đang đứng trước cửa sổ cười cười nhìn cậu.

“Suỵt…” Hàn Phát giơ ngón tay trỏ lên rồi chỉ vào Phong Tịch đang ngủ, ý bảo giọng nói của anh ta không được lớn như thế.

“Yên tâm đi, trừ phi chính cô ấy muốn thức dậy thì dù có thiên lôi đánh xuống cô ấy cũng không động đậy đâu.” Cửu Vi liếc nhìn Phong Tịch nói: “Nếu cậu đã không ngủ được không bằng đến phòng tôi nói chuyện đi.”

“Nếu tỷ ấy sẽ không thức giấc thì huynh nên vào đây nói chuyện này.”

“Cũng được.” Cửu Vi quay người đi về phía cửa chính rồi đẩy cửa bước vào.

“Cửu Vi ca ca, huynh biết tỷ tỷ đã rất lâu rồi sao?” Hàn Phác chia nửa ghế ngồi cho Cửu Vi.

“Ừ, rất là lâu rồi, không ngắn hơn Hắc Phong Tức kia đâu.” Cửu Vi nghiêng đầu hồi tưởng, “Ta nhớ rằng khi biết cô ấy là lúc cô ấy đang muốn cướp một nửa con gà nướng trong tay ta.”

“Ôi, quả nhiên lại có liên quan đến đồ ăn!” Hàn Phác thở dài một hơi mang theo dáng dấp của người lớn, sau đó lại hỏi tiếp. “Đó là khi nào, bao nhiêu năm về trước? Khi đó tỷ ấy có bộ dạng thế nào?”

“Rất lâu mà… Chẳng nhớ rõ, có lẽ cũng được đến gần mười năm đi.” Cửu Vi khẽ nheo mắt lại, dường như vẫn còn thấy rõ hình ảnh Phong Tịch kia, ban ngày ban mặt mà dám thi triển khinh công nhảy vào Lạc Nhật lầu cướp đi con gà nướng trong tay y, “Về phần bộ dạng thế nào à, hình như cô ấy vẫn luôn giữ bộ dáng thế này thôi, chẳng hề thay đổi gì, à, có lẽ là cao hơn lớn hơn chút ít.”

“À,” Đôi mắt Hàn Phác lấp lánh nhìn Cửu Vi, “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó à, cô ấy ở Lạc Nhật lầu ăn chầu ở chực suốt bốn tháng trời rồi mới bằng lòng rời đi, mà nguyên nhân rời đi là do nghe nói miền nam có một nhà như mộng lầu, nơi ấy không nhỉ có nhiều mỹ nhân mà còn có món Như Mộng Lệnh do chính tay mỹ nhân làm là số một Đông Triều!” Cửu Vi lắc đầu nhìn sang Phong Tịch đang nằm trên tháp, “Bạch Phong Tịch được mệnh danh là đệ nhất trong giới nữ nhi, thế nhưng hẳn là cô ấy cần thêm một danh hiệu nữa, đệ nhất quỷ tham ăn mới đúng!”

Hàn Phác nhìn Phong Tịch, một lúc lâu sau mới cười tít mắt nói: “Nếu như đệ biết làm thứ gì đó ngon ăn đệ nhất thiên hạ, thế thì…”

“Thế thì cô ấy sẽ vĩnh viễn không rời khỏi cậu sao?” Cửu Vi tiếp lời.

“Đúng đấy!” Đôi mắt Hàn Phác long lanh, “Như vậy thì đệ với tỷ tỷ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”

Cửu Vi quan sát vẻ mặt hưng phấn vui mừng kia của cậu, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Tịch không muốn xa rời kia không khỏi thở dài lắc đầu, vỗ lên bờ vai hơi chút gầy gò của cậu, “Hàn Phác, cho dù cậu có xem như là người nấu ăn ngon nhất thiên hạ, cô ấy cũng không thể mãi mãi ở bên cậu được đâu! Ôi… Cậu không nên biết cô ấy sớm như thế!”

“Vì sao?” Hàn Phác khó hiểu.

Cửu Vi không đáp, mỉm cười nhìn cậu rất lâu rồi vỗ đầu cậu hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bốn tuổi.” Hàn Phác cho dù khó hiểu vì sao y lại đột nhiên hỏi tuổi cậu nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.

“Mười bốn tuổi à… Đây là cái tuổi lờ mờ phát sinh cảm tình với con gái, thế nhưng cô ấy không phải là tỷ tỷ của cậu sau, sao cậu có thể thích cô ấy được?” Trong mắt Cửu Vi lóe lên một tia sáng kỳ dị.

“Huynh nói bậy gì đó!” Hàn Phác nghe xong lập tức hét lên nhưng rồi theo phản xạ lại liền quay đầu nhìn xem liệu có đánh thức Phong Tịch không. Cậu thấy nàng vẫn ngủ an lành như trước mới yên lòng quay đầu lại trừng trừng Cửu Vi, “Đệ không hề! Tỷ ấy là tỷ tỷ!”

“Được rồi, cậu vẫn còn nhỏ còn chưa biết đến cái gì gọi là thích.” Cửu Vi khua tay trấn an, nụ cười trên khuôn mặt bình thường của y lúc này trông có vẻ vô cùng dễ nhìn, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có gì đó không ổn, không ổn ở chỗ nào thì lại không tài nào biết được, chung quy người ta chỉ cảm nhận được rằng quanh người y có một thứ hơi thở thần bí, “Hiện nay có lẽ cậu chỉ cảm thấy rằng ở bên cô ấy cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm thấy rằng chỉ cần ở bên cạnh cô ấy thì chẳng màng tới nguy hiểm thế nào, gian khổ ra sao, ưu sầu lo lắng… Hàn Phác, ta nói có đúng không?”

Hàn Phác nghi ngờ nhìn y rồi hơi gật đầu, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, người này sao có thể biết được.

“Ta có thể hiểu được.” Cửu Vi thở dài một hơi, ánh mắt đảo qua con người ngủ mê mệt không biết trời trăng trên tháp, “Có vẻ như cô ấy vô cùng lười biếng, cả ngày chẳng làm chuyện gì, phần lớn thời gian đều dùng để ngủ; đến khi tỉnh, thời gian cũng chủ yếu dùng để đi tìm thức ăn ngon, hơn nữa vui cười hay tức giận đều tùy tính đến tột cùng. Người như cô ấy nhìn có vẻ như chẳng ra sao cả, vậy mà người khác luôn cảm thấy trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể gây khó khăn cản bước cô ấy, tựa như kiểu trời có sụp xuống cô ấy vẫn có thể đứng vững được, có phải không?”

Hàn Phác khó hiểu nhìn y, hình như nghe có vẻ hiểu, lại có vẻ không hiểu, chẳng rõ vì sao người này lại nói những câu đó. Nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được rằng y nói đúng.

“Thế nên ta mới nói cậu không nên biết cô ấy sớm như vậy!” Cửu Lâu thở dài than nhỏ, “Người như cô ấy vậy, cậu có tìm khắp thiên hạ, tìm đến trăm năm cũng chưa chắn có thể gặp được một người, sau này làm sao cậu nhìn ai cho được!”

Hàn Phát thật sự càng nghe càng hồ đồ, người này suy cho cùng muốn nói điều gì? Dong dài cả buổi rốt cuộc là muốn nói cho cậu điều gì đây?

Cửu Vi nhìn đôi mắt mê mang của Hàn Phác, mỉm cười rồi hỏi: “Hàn Phác, cậu đã từng gặp công chúa Hoa Thuần Nhiên của Hoa quốc chưa?”

“Đã từng gặp.” Hàn Phác gật đầu.

“Vậy cậu cảm thấy nàng ấy thế nào?” Cửu Vi hỏi lại.

“Kém xa tỷ tỷ!” Hàn Phác nói tóm gọn.

“Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ trong mắt cậu còn là như thế mà cậu vẫn chưa rõ rao? Về sau còn có ai có thể vào mắt cậu!” Cửu Vi gõ vào cái đầu mõ của cậu.

“Huynh nói cái gì hả! Vì sao đệ lại muốn người khác vào mắt đệ?” Hàn Phác không hề có hứng thú với lời y nói, “Không bằng huynh đem toàn bộ kỹ thuật nấu ăn truyền cho đệ đi.”

“Ôi ôi, trẻ con không thể dạy nổi mà! Gặp được cô ấy là may mắn của cậu cũng là bất hạnh của cậu!” Cửu Vi rốt cuộc cũng từ bỏ việc tìm cách gõ tỉnh cái mõ này, y đi ra khỏi phòng rồi nói, “Hoa Thuần Nhiên với dung nhan tuyệt thế hấp dẫn thế nhân, khi dung hoa già đi, Hoa Thuần Nhiên bất quá chỉ là một người phụ nữ bình thường. Nhưng Bạch Phong Tịch hấp dẫn thế nhân bằng cả con người cô ấy, nụ cười của cô ấy, khí thế của cô ấy, sự tự tại của cô ấy, sự lười nhác của cô ấy, sự ham ăn ham chơi của cô ấy, sự tùy tính phóng túng, tài hoa của cô ấy…. Khi cô ấy một trăm tuổi, cô ấy vẫn là Bạch Phong Tịch, con người làm cậu khóc, làm cậu cười!”

Đêm đầu hạ, hoa tươi nở đầy khắp khoảng sân, dưới gốc ngô đồng cao lớn có một chiếc xích đu làm từ gỗ, bên cạnh có đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một vài đĩa điểm tâm cùng với một chén trà xanh; rồi sau đó được nằm trên chiếc xích đu, ngẩng đầu nhìn trời sau mênh mông, hưởng thụ làn gió hiu hiu thổi qua mát rượi, có thêm tri ấm trò chuyện, vậy quả thật là những ngày thần tiên từng qua.

“Ôi, thật thoải mái như thần tiên vậy!” Lúc này thật sự có người cảm thán như vậy.

Phong Tịch nhắm mắt nằm trên ghế khẽ đong đưa, tựa như say rượu ngon mà mãn nguyện hài lòng.

“Cửu Vi, nếu mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn huynh làm thì tốt rồi!”

“Tôi nói rồi, chỉ cần em mời tôi làm đầu bếp của em, vậy mỗi ngày có thể ăn đồ ăn tôi làm rồi.” Cửu Vi ngồi trên chiếc ghế trúc bên cạnh, nhìn Bạch Phong Tịch cuộn mình tựa như con mèo trắng vừa lòng thỏa ý.

“Muội cũng nói rồi mà, muội không xu dính túi chẳng thể mời nổi huynh mà.” Phong Tịch nói qua loa.

“Gần đây tôi mới học được một khúc, có muốn tôi hát cho em nghe không?” Cửu Vi mỉm cười, cầm cây đàn Tam Huyền[1] đặt trên mặt đất lên.

[1] Tam Huyền (三 弦): loại đàn lute 3 dây, có cần đàn dài, không ngăn phím. Theo truyền thống, thân đàn có hình chữ nhật được làm hơi tròn, phần trên bọc da rắn.

“Được, huynh hát đi.” Phong Tịch trở mình quay người, mở mắt ra nhìn y.

Cửu Vi gác chiếc đàn lên bàn, ngón tay dài khẽ búng, tiếng đàn vang lên, chỉ mới hai ba tiếng, khúc nhạc đã lờ mờ chứa đựng nỗi niềm nhớ thương.

“Mở song cửa níu luồng gió thổi

Người vẫn cố tìm đuổi bóng Vân

Chuông vàng này khúc Lâu Lan

Sao còn chưa khiến nhập thần lắng tai?

Tạm thời dừng bước dạo chơi

Này là đại mạc hóa nơi máu hồng

Mở song cửa níu luồng gió thổi

Người vẫn cố tìm đuổi bóng Vân

Phi Hương múa điệu Kinh Hồng

Sao còn chưa khiến ngoái trông mỉm cười?

Tạm thời dừng bước dạo chơi

Ba ngàn dây ấy tót vời Chiêu Dương

Mở song cửa níu luồng gió thổi

Người vẫn cố tìm đuổi bóng Vân

Ráng chiều tựa những gấm văn

Sao còn chưa khiến tần ngần luyến lưu

Tạm thời dừng bước phiêu diêu

Ngày xuân tơ liễu dập dìu tựa bông

Mở song cửa níu luồng gió thổi

Người vẫn cố tìm đuổi bóng Vân

Trường Can một gốc mơ xanh

Sao còn chưa kéo én nhanh bay về?

Tạm thời dừng bước xa quê

Tiếng tiêu nức nở ngựa tre nghẹn ngào”

Trong Giọng hát trầm thấp của Cửu Vi hơi thoáng hiện âm khàn khàn, khiến khúc ca kia hơi mang theo sự mong mỏi, sự than vãn âm thầm, cự thất vọng tột cùng, tiếng gào khóc bi thương, khiến người ta lạc vào cảnh giới lạ kỳ.

Hàn Phác, Nhan Cửu Thái không khỏi bị giọng ca ấy thu hút mà dời bước vào trong viện.

Phong Tịch phảng phất như bị sự đau thương trong khúc ca này làm cảm động, nâng tay che khuất đôi mắt, lặng lẽ hồi lâu mới nặng nề tuôn lời, “Huynh đã từng đi qua Phong quốc?”

“Đúng vậy.” Cửu Vi buông đàn, đưa một chén trà cho Phong Tịch, “Ba tháng trước tôi còn ở Phong quốc, khúc ca dao này được lưu truyền ở Phong quốc đến cả trẻ em ba tuổi đều có thể xướng được.”

“Tiếng tiêu nức nở ngựa tre nghẹn ngào…” Phong Tịch đưa tay nhận lấy chén trà, nhìn bầu trời đêm phản chiếu trong lòng chén, nàng ngẩng đầu nhìn trời, “Tiếng tiêu nghẹn ngào sao?”

“Tôi thấy chắc người làm ra khúc ca này nhất định rất bi thương?” Ánh mắt Cửu Vi đảo qua Phong Tịch rồi cũng ngẩng đầu nhìn trời, giữa ánh trăng ánh sao sáng thuần, khuôn mặt bình thường kia của y thật vô cùng sinh động mà mang theo một thứ linh khí phảng phất như có thể thăm dò trời đất. “Chỉ là người này lại bi thương đến bất lực.”

“Đã lâu rồi ta chưa về nhà, cũng thật lâu rồi chưa nghe khúc đồng dao này.” Đôi mắt Phong Tịch đong đầy tựa mặt hồ như gương được ánh trăng phản chiếu long lanh sáng rỡ, cho dù sáng lạn đến mấy cũng âm thầm mang theo hơi nước, “Người làm ra khúc ca này cũng đã qua đời sáu năm rồi… thời gian sáu năm… có thể khiến một thể xác máu đào hoá thành một nắm xương trắng đó thôi.”

“Phải chăng em muốn về nhà?” Cửu Vi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia sáng bí ẩn.

“Về nhà thôi… Cũng nên về xem rồi, hiện tại nhất định phải về nhà xem rồi.” Phong Tịch nhắm mắt khẽ nói.

“Bởi vì người viết lời ca này? Hay là bởi vì hiện tại nhà ấy…” Lời nói của Cửu Vi hơi có chút dò hỏi.

Phong Tịch mở to mắt nhìn về phía y, một cái liếc mắt kia khiến Cửu Vi chưa nói hết câu đột nhiên ngừng lại.

“Thì ra tỷ tỷ là người của Phong quốc à.” Hàn Phác đi tới ngồi trên chiếc xích đu.

“Ừ.” Phong Tịch ngoảnh đầu lại nhìn Hàn Phác, nhấc tay vỗ về đầu cậu sau đó mới quay sang Nhan Cửu Thái. “Nhan đại ca, phiền huynh chuẩn bị hành trang.”

“Vâng.” Nhan Cửu Thái gật đầu rồi lại hỏi tiếp một câu, “Chuẩn bị hành trang quay về Phong quốc sao?”

“Không phải, chuẩn bị hành trang cho huynh và Phác nhi.”

Phong Tịch lắc đầu nói.

Nhan Cửu Thái nghe vậy ngờ vực nhìn Phong Tịch.

“Nhan đại ca, trước kia huynh đã từng thề với tôi dưới lời thề của Cửu La, cả đời hầu hạ tôi.” Phong Tịch nhìn Nhan Cửu Thái nói, còn Cửu Vi nghe thấy những lời ấy ánh mắt lóe lên, chăm chú nhìn Nhan Cửu Thái.

“Đúng vậy.” Nhan Cửu Thái quỳ xuống, cầm tay Phong Tịch đặt lên trán y “Có lời phân phó, chết không chối từ!”

“Vậy thì tôi muốn huynh hứa với tôi, trong năm năm về sau hãy thủ hộ bên người Hàn Phác, không được để nó có bất kỳ tổn thương gì!” Phong Tịch đứng dậy khẽ cúi người, lấy tay che trán, thần thái trang trọng nghiêm túc.

“Dạ!” Nhan Cửu Thái không hề do dự đáp lời.

“Ngày mai huynh hãy đưa Hàn Phác đi trước, tới núi Vụ trong Đồ thành của Kỳ Vân, ngọn núi ấy quanh năm bao phủ sương mù dày đặc, người ngoài đi vào ắt sẽ lạc đường mà chết. Tôi sẽ nói cho huynh biết cách lên núi, đến lúc đó huynh hãy đến đỉnh cao nhất bao bọc bởi sương mù mà tìm một lão quái vật mở miệng là ngâm thơ, tự cho mình là tuyệt đại mỹ nam.” Phong Tịch nâng Nhan Cửu Thái dậy. “Huynh nói cho ông ta biết có người tới hoàn trả cho ông ta vị đồ đệ tám năm trước đã chạy thoát, ông ta sẽ thu nhận Phác nhi làm đồ đệ. Phác nhi ít nhất cũng phải luyện võ năm năm, thế nên năm năm này huynh nhất định phải thủ hộ bên cạnh nó một tấc không rời!”

“Cửa Thái nhất định sẽ không làm trái lời căn dặn của cô nương!”

“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không ở cùng chúng ta?” Hàn Phác vừa nghe vậy vội vàng lôi kéo Phong Tịch.

“Phác nhi, tỷ tỷ phải về nhà, không thể tiếp tục chăm sóc đệ nữa.” Phong Tịch kéo Hàn Phác từ trên ghế lên, “Thế nên đệ phải học cách tự mình chăm sóc bản thân.”

“Vì sao tỷ tỷ về nhà thì lại không thể chăm sóc Phác nhi? Lẽ nào người nhà tỷ không thích tỷ mang theo Phác nhi về sao? Phác nhi tự mình biết chăm sóc bản thân, sẽ không gây thêm phiên phức cho tỷ tỷ!” Hàn Phác vừa nghe xong không khỏi nói lớn giống như một con mèo nhỏ sắp bị người ta vất bỏ, giọng nói ẩn chứa chút tiếng khóc nức nở khàn khàn.

“Phác nhi, nhà tỷ tỷ không thích hợp để đệ đi, nơi ấy sẽ hủy hoại đệ!” Phong Tĩ khẽ giữ chặt Hàn Phác, “Hơn nữa về sau ta cũng không có thời gian để chăm sóc đệ nữa thế nên mới đưa đệ tới lão quái ở núi Vụ. Lão quái vật ấy cho dù có quái thật nhưng một bụng văn tài võ công ấy cũng là hiếm thấy đương thời, đệ nhất định phải học cho tốt, học cho hết bản lĩnh của lão quái vật!”

“Không! Không!” Hàn Phác liều mạng nắm chặt lấy quần áo nàng. “Tỷ đã từng hứa với Phác nhi, vĩnh viễn không vất bỏ Phác nhi! Tỷ đã hứa rồi! Tỷ đã hứa rồi!”

Phong Tịch nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Phác lên, trong mắt ẩn chứa một đầm lệ châu vậy mà liều chết cũng chẳng chịu rơi xuống, “Phác nhi, tỷ tỷ hứa với đệ rồi thế nên quyết không vứt bỏ đệ, chỉ là đưa đệ đi học nghệ, năm năm sau có thể gặp lại mà.”

“Không! Đệ không muốn đi! Đệ muốn đi theo tỷ tỷ! Võ công của tỷ tỷ tuyệt như thế, đệ có thể học cùng với tỷ tỷ!” Hàn Phác kêu gào, nước mắt cuối cùng cũng phá đê tuôn xuống.

Phong Tịch lẳng lặng nhìn cậu, trên mặt xuất hiện vẻ trang nghiêm chưa từng có, đôi mắt lúc nào cũng ẩn chứa ý cười kia bây lại bình lặng, lặng đến mức không hề có một gợn sóng.

“Tỷ tỷ… Phác nhi không muốn đi.. Phác nhi sẽ chăm chỉ luyện võ… sẽ không phải để tỷ tỷ bận tâm chăm sóc… Phác nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời Nhan đại ca… Tỷ tỷ… tỷ đừng bỏ Phác nhi lại có được không?” Hàn Phác nghẹn ngào nói, đôi tay nắm chạy lấy vạt áo trước ngực Phong Tịch, trên đấy đã ướt đẫm nước mắt chẳng thèm lau đi, chỉ sợ buông lỏng tay người trước mắt sẽ không còn thấy.

“Phác nhi, đôi phỉ thúy này là do ông nội của tỷ tỷ ban tặng khi tỷ tỷ ra đời, bây giờ tỷ tỷ đưa một mảnh tặng cho đệ.” Phong Tịch rút ra một đôi phỉ thúy từ trong lòng, phân làm đôi đưa cho Hàn Phác một nửa, “Tỷ tỷ đã nói năm năm sau sẽ gặp lại thì nhất định năm năm sau sẽ gặp, đệ phải tin tưởng ta!”

“Nhưng…”

“Phác nhi, không phải đệ đã nói muốn chăm sóc tỷ tỷ sao? Vậy thì đệ phải học được bản lĩnh tốt, năm năm sau tới lượt đệ chăm sóc tỷ tỷ!” Phong Tịch lau đi nước mắt trên mặt cậu, “Hơn nữa nam nhi tuyệt đối không thể tùy tiện rơi lệ! Biết không?”

“Nhưng đệ không muốn xa tỷ tỷ!” Hàn Phác nắm chặt nửa miếng ngọc trong tay.

“Đời người mấy mươi năm, năm năm không quan trọng này tính là cái gì.” Phong Tịch ôm lấy Hàn Phác, đứa trẻ này bây giờ chỉ cao tới ngực nàng, nhưng năm năm sau có lẽ nó sẽ lớn lên cao hơn hẳn nàng. “Phác nhi, nghe lời, đi với Nhan đại ca tới núi Vụ đi, năm năm sau tỷ tỷ sẽ đi đón đệ, được không?”

Hàn Phác ôm lấy Phong Tịch, không có khả năng đồng ý nhưng lại không thể không đồng ý. Cậu đành buộc lòng ôm nàng gắt gao.

“Cửu Vi, muội phải về nhà rồi, mời huynh làm đầu bếp cho muội có được không?”

“Được!”

Ngày mùng hai tháng tư là ngày đại hôn của công chúa Hoa Thuần Nhiên và thế tử Hoàng Triều của Hoàng quốc, nhân việc công chúa là người con gái được Hoa vương sủng ái nhất, hôn lễ này có thể nói là hôn lễ long trọng xa hoa mà Hoa quốc ba mươi năm trở lại đây chưa từng có. Toàn bộ Hoa quốc, từ già để trẻ đều cùng chung vui đón mừng, toàn bộ Hoa đô đều chìm vào sự hân hoan vui mừng.

Ngày mùng ba tháng tư, ngày thứ hai trong lễ đại hôn của công chúa. Không biết vì sao công chúa Thuần Nhiên lại kiên trì muốn thiết yến chiêu đãi hai vị bằng hữu của nàng Bạch Phong Hắc Tức tại Kim Hoa cung trong ngày này, cô con gái được Hoa vương vô cùng sủng ái vốn cầu gì được nấy thế nên lần này ở đại điện Kim Hoa cung, đích thân ông và công chúa, phò mã đã bày yến hội chiêu đãi ba vị khách mời đặc biệt: Bạch Phong Hắc Tức cùng với bạn thâm giao của Hoàng thế tử là Ngọc công tử Ngọc Vô Duyên.

Cung điện trong vương cung Hoa quốc ngoại trừ cung điện nơi công chúa Thuần Nhiên ở mang tên là Lạc Hoa cung thì toàn bộ các cung điện khác chữ đầu đều được đặt là Kim, hơn nữa toàn bộ các cung điện đều được lát ngói ngọc lưu ly, cột nóc trạm trổ, một màu vàng kim lộng lẫy, thể hiện hết cái khí thái giàu nhất sáu nước của Hoa quốc.

Ở giữa đại điện Kim Hoa cung chỉ bày một bàn tiệc rượu, Hoa vương ngồi ghế trên, bên trái là Hoa Thuần Nhiên và Hoàng Triều, bên phải là Phong Tịch và Phong Tức, chính giữa là Ngọc Vô Duyên. Bên cạnh bàn là đám cung nhân đứng chầu, lúc này tiệc rượu đang tới nửa đường, cả khách lẫn chủ đều hết sức vui vẻ.

“Thuần Nhiên kính hai vị một chén, cuộc đời này có thể được… hai vị bằng hữu, Thuần Nhiên đến chết cũng vui mừng!” hoa Thuần Nhiên lại rót rượu.

“Hì hì… Có thể được một vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ là bằng hữu, Phong Tịch ta cũng hiểu rằng kiếp trước đã tu được phúc thế nào, Hoa mỹ nhân, chén này ta kính cô!” Phong Tịch cười hì hì sau đó cạn chén trước mà kính.

“Tức có thể được công chúa coi như bằng hữu là vinh hạnh muôn phần. Tức mượn một chén rượu này cung chúc công chúa tân hôn, nguyện công chúa và Hoàng thế tử bạch đầu giai lão!” Phong Tức cũng nâng chén mà kính.

Hoa Thuần Nhiên nâng chén uống một hơi cạn sạch.

“Vẻ mặt an tĩnh, cười nói thản nhiên, quả nhiên là phong cách quý phái!” Phong Tịch đá đá Phong Tức dưới bạn, nâng chén che môi, giọng nhẹ như muỗi, “Con hồ ly đen mi thật sự vô phúc!”

Phong Tức tỉnh bơ né tránh, vẻ mặt ung dung cười nhạt, tầm mắt nhìn thẳng, tao nhã lễ độ.

“Đã sớm nghe Thuần nhi tán dương Phong cô nương rất nhiều, hôm nay được gặp mặt quả nhiên khác biệt người thường.” Hoa vương nhìn Bạch Phong Tịch, người ông đã nghe danh từ lâu bây giờ mới được gặp mặt, chỉ cảm thấy lời nói và hành động của nàng quá mức suồng sã, đang ở trước mặt vua một nước như ông đây mà dám nâng chén uống lớn, miệng nhai nhồm nhoàm, như đói khát một trăm năm rồi chưa được ăn gì vậy, nếu không phải e ngại những vị khách khác còn ngồi đây, Hoa vương thật muốn đuổi người ngay lập tức!

“Đại vương, người thấy tôi khác người thường có phải người chưa từng gặp tôi không… ừm…” Phong Tịch cắn một miếng đùi gà to, nhai ngấu nghiến vài cái rồi mới tiếp tục nói, “Chưa từng thấy người nào có thể ăn như tôi vậy sao?”

“Ớ?” Hoa vương không ngờ được Phong Tịch lại dùng một lời đâm đúng lòng dạ ông, nhưng ngay lập tức ông cười nói, “Cái gọi là người có tài thì vất vả, mà người vất vả tất ăn nhiều. Phong cô nương lòng mang thiên hạ, cứu trợ thế nhân, có lẽ vô cùng khổ cực, so với người thường thì ăn nhiều hơn chút ít.”

“Khì khì…” Phong Tịch khẽ cười ra tiếng, bưng chén uống một ngụm rượu, ánh mắt đảo qua Hoa Thuần Nhiên sau đó lại nói với Hoa vương, “Đa tạ Hoa vương ca ngợi, Tịch kính Hoa vương một chén!”

Hoàng Triều nghe được tiếng cười của nàng, ánh mắt quét qua dường như có sự đồng cảm. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên nhìn về phía nàng, bờ môi khẽ nhếch, như cười như than.

“Không, mấy ngày nay cô nương có thể thoải mái bầu bạn với Thuần nhi như vậy, phải là bản vương kính cô mới phải, để tạ ơn cô nương.” Hoa vương bưng chén nói, quay đầu nhìn Ngọc Vô Duyên, “Ngọc công tử quả nhiên có dung nhan như ngọc, phong thái như ngọc, bản vương cũng kính ngươi!”

“Không dám!” Ngọc Vô Duyên lãnh đạm đứng dậy nâng chén.

“Được vua một nước kính rượu, người đời chẳng được mấy người có vinh hạnh ấy đâu.” Phong Tịch mỉm cười, chỉ là đôi mắt khẽ buông xuống, giấu đi tia nhìn mỉa mai, “Đại vương chiêu hiền đãi sĩ như vậy, hèn gì có danh xưng là Mạnh thường hiền quân, không trách Hoa quốc lại hưng thịnh đến vậy!”

“Ha ha… Phong cô nương quá khen.” Một lời của Phong Tịch khiến cả người Hoa vương thư thái, sảng khoái cười to, “Bạch Phong Hắc Tức, lại thêm thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc Vô Duyên, nếu có thể ở lại Hoa quốc ta, với khả năng của chư vị nhất định có thể khiến Hoa quốc ta càng thêm hưng thịnh!”

Phong Tịch nghe vậy cười, “Lời đại vương nói thật vô cùng xuôi tai, nơi đây giàu có như vậy, mỗi ngày đều có ăn ngon rượu ngọt, thật khiến tôi vui đến quên đường về. Nhưng mà Phong Tịch vốn là giới dân đen, quen thói lười biếng, huống hồ ngày mai Tịch sẽ rời đi thế nên đành phải tạ ơn thành ý của đại vương.”

Lời vừa nói ra ngoại trừ Phong Tức, những người đang ngồi đều nhìn nàng chăm chú.

“Vậy thật là quá đáng tiếc…” Hoa vương đang nói chợt ánh mắt liếc thấy một người hầu đến gần, hình như có điều muốn nói lại không tiện mở miệng, “Chuyện gì?”

Người hầu kia nghe thấy câu hỏi vội vàng tiến đến gần Hoa vương, thì thầm vào tai ông. Khi Hoa vương nghe được, vùng giữa lông mày càng lúc càng giãn ra, vẻ tươi cười trên khuôn mặt cũng càng lúc càng hân hoan, mọi người ai cũng hiếu kỳ.

“Ha ha ha…” Đợi sau khi người hầu nói xong lui ra, Hoa vương ngẩng đầu cười to, tiếng cười vang vọng khắp đại điện, chấn động màng tai mọi người. Như thế có thể thấy rõ rằng chuyện người hầu vừa mới rồi nói khiến Hoa vương sung sướng làm sao.

“Phụ vương, chuyện gì khiến người vui vẻ như vậy?” Hoa Thuần Nhiên hỏi ra điều mọi người suy nghĩ trong lòng.

“Ha ha ha… Thuần nhi, là việc vui đấy! Thật sự là việc vui lớn!” Tiếng cười của Hoa vương không ngừng nghỉ.

“Nếu đã là việc vui vậy thì phụ vương nói ra, để chúng nhi thần cũng vui vẻ cao hứng.” Hoa Thuần Nhiên rời khỏi chỗ đưa tay rót cho ông đầy một chén rượu.

Hoa vương uống một hơi cạn sạch một chén, rồi đặt chén vàng xuống bàn chồng chất. Ông ngẩng đầu nhìn Hoàng Triều, “Triều nhi, thám tử đặt tại Phong quốc của ta vừa rồi báo cáo nói hiện nay bệnh tình Phong vương đã nguy kịch, hấp hối rồi. Con nói xem việc này chẳng phải việc vui lớn? Ta muốn tiêu diệt Phong quốc chính một lần này đây!”

Phong Tịch vẫn luôn vui đùa nhìn ông ta nghe thấy vậy đôi lông mày khẽ nhếch, sau đó ánh mắt chớp động, lần lượt nhìn qua Hoàng Triều, Phong Tức.

“Phong vương bệnh tình nguy kịch? Tin tức này có thể tin được không?” Khóe mắt Hoàng Triều khẽ nheo, sau đó thận trọng hỏi.

Phong Tức yên lặng đảo mắt qua Hoa vương, tiếp đó lại liếc mắt nhìn Hoàng Triều, khóe miệng cong lên rồi lại nhìn về phía Phong Tịch. Ánh mắt hai người gặp nhau, Phong Tức nâng chén về phía nàng gửi lời hỏi thăm, quả nhiên thấy nàng buông rèm mi mắt, giấu đi ánh mắt sắc lạnh thiếu chút nữa phóng ra!

Hoa vương nói: “Đương nhiên là đáng tin. Tin tức này được truyền ra từ người hầu bên người của Phong vương, hơn nữa Phong vương còn chính miệng nói ra, phải đưa tin chiếu cáo thiên hạ. Ta thấy không đến mấy ngày, toàn bộ thiên hạ sẽ biết đến tin tức Phong vương bệnh tình nguy kịch!”

“Phụ vương, Phong vương này vi sao phải truyền tin tức mình bệnh tình nguy kịch đi khắp thiên hạ chứ?” Hoa Thuần Nhiên không hiểu.

“Việc này phụ vương cũng không rõ lắm. Phong Hành Đào chắc bệnh hồ đồ rồi, đưa tin tức chiếu cáo thiên hạ chẳng phải cho cả thiên hạ biết Phong quốc không có người à.” Hoa vương nghĩ đến điều ấy cũng không khỏi nhíu mày.

“Chẳng thể nói Phong quốc không có người! Phong Vân kỵ của Phong quốc cũng không đơn giản, mười năm nay chưa từng thua trận. Sở dĩ Phong quốc có thể yên ổn cho đến bây giờ, công lao của Phong Vân kỵ không thể không nhắc tới!” Hoàng Triều buông chén vàng trong tay xuống, ánh mắt dời sang phía Phong Tức, dường như muốn dò xét được điều gì đó từ trên mặt chàng.

“Hoàng thế tử nói có lý, có người nói Phong Vân kỵ của Phong quốc là do công chúa Tích Vân xây dựng nên, có thể huấn luyện ra quân đội uy vũ đến mức này, vị công chúa Tích Vân ấy không thể coi thường được.” Phong Tức mỉm cười, giấu đi biểu cảm mà phụ họa Hoàng Triều.

Hoa vương lại không đồng ý, đứng dậy xúc động nói: “Công chúa Tích Vân ốm yếu bệnh tật kia có cái gì khó lường chứ, chẳng phải chỉ là một con bé thôi sao, có thể có bản lĩnh tầm nào? Phong Vân kỵ này nói không chừng chẳng phải do nó xây dựng lên, Phong vương chỉ có một đứa con gái, vô cùng yêu thương nên mới cho nàng một hư danh mà thôi. Huống hồ hiện tại nàng có nỗi đau tang cha, làm sao có tâm tình tiếp quản Phong quốc, quản Phong Vân kỵ. Lúc này chính là lúc ta nên hành động tiêu diệt Phong quốc!”

“Diệt Phong quốc?” Hoa Thuần Nhiên không khỏi kinh hô, “Hiện tại thích hợp sao?”

“Hiện tại là lúc có điều kiện thuận lợi nhất!” Hoa vương nâng chén vàng, “Các vị, năm ngay sau ta sẽ điểm binh tấn công Phong quốc! Ta muốn Phong quốc làm lễ vật tân hôn cho con gái ta sủng ái nhất!”

Mọi người ngồi đấy đều nâng chén lên, cùng cung chúc: “Cầu chúc Hoa vương thắng lợi khải hoàn!”

“Ha ha… thắng lợi khải hoàn! Đương nhiên sẽ như thế!” Hoa vương ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Phong Tịch, Hoàng Triều, Phong Tức, Ngọc Vô Duyên cũng nâng chén uống cạn nhưng biểu cảm của mỗi người đều có phần sâu xa.

Từ vương cung Hoa quốc đi ra, Phong Tịch đứng ở trước cửa cung quay đầu nhìn tầng tầng lớp lớp nhà nối tiếp nhau, rất lâu sau nàng mới nở một nụ cười nhạt thoáng lạnh lùng: “So với nơi này, nhu cầu của người Phong quốc thật sự ít hơn rất nhiều.”

“Vì sao cô lại biết rõ vậy chứ?” Bên tai vang lên giọng hỏi nhạt nhẽo, ngoảnh đầu lại thấy Phong Tức đang lộ vẻ mặt gian trá mỉm cười nhìn nàng.

“Hồ ly đen, không lấy Hoa mỹ nhân thì bước tiếp theo mi muốn đi đâu?” Phong Tịch nheo mắt cười ngọt.

“Nghe nói Phong quốc không người, ta đang định vào trong đó xem xem. Không thể lấy được công chúa Hoa quốc thì có lẽ ta có thể lấy được vị công chúa Tích Vân ốm đau bệnh tật kia.” Phong Tức ung dung cười, sau đó vẫy tay. Chung Ly Chung Viên mỗi người nắm cương một con ngựa tới, đều là ngựa tốt chạy ngàn dặm, một con trắng một con đen.

Nghe thấy lời ấy, Phong Tịch chợt thu lại nụ cười trên mặt, cứ đứng như vậy trước cửa cung, mặt lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Phong Tức. Còn Phong Tức cũng lẳng lặng nhìn nàng, nụ cười nhạt không đổi, chỉ là đôi tay trong ống tay áo thu lại thành một thế bắt đầu, đó nhất định là mười phần lực Lan ám thiên hạ, cũng như vậy, chàng biết rõ bàn tay Phong Tịch trong ống tay áo đã sớm nắm chặt Bạch lăng, đó là Câu hồn tác đoạt mạng người chỉ trong nháy mắt!

Chung Ly, Chung Viên bình tĩnh đứng tại nơi cách họ ba trượng, không hề tiến lên trước một bước. Họ biết rằng nếu tiến vào thêm nữa tất sẽ bị cuốn vào luồng khí kia, khi đó không chết cũng tất bị thương! Còn trước cửa cung, thủ vệ cách bọn họ xa hơn hẳn ba trượng đột nhiên cảm thấy cơn lạnh kéo đến khắp người, tất cả không khỏi đều ngẩng đầu nhìn trời. Ông mặt trời gắt gỏng treo cao, những ngày đầu hạ đã có chút nóng nực, thế nhưng luồng khí lạnh vừa rồi từ đâu mà đến?

Đám thủ vệ ở cửa nhìn ra bất quá chỉ có một lúc mà thôi, thế nhưng Chung Ly Chung Viên nhìn ra lại phảng phất như quá một ngày một đêm vậy

Cuối cùng chỉ thấy tay áo Phong Tịch vung lên, một luồng gió nhẹ phất qua như quét đi vật gì phía trước vậy. Còn Phong Tức chỉ hơi động tay như xua đi cái gì đó. Sau đó thế gian lại trở nên sáng sủa như ban đầu.

“Rốt cuộc mi biết được bao nhiêu? Mi muốn dính líu cái gì đây?” Phong Tịch đưa tay day vùng giữa lông mày.

“Cô biết bao nhiêu thì ta cũng chỉ biết nhiều đến vậy.” Phong Tức mỉm cười, cất bước đi về phía anh em nhà họ Chung, “Hiện tại ta chỉ muốn xem cô có muốn đi cùng đường với ta không?”

Lời còn chưa dứt bên tai đã có gió nhẹ đảo qua, sau đó một bóng trắng bay vụt lên con ngựa trắng, chỉ nghe thấy một tiếng quát khẽ, chú ngựa đã đề móng phóng đi.

“Sớm nên thế chứ, cớ gì phải cố nén đâu.” Phong Tức lắc đầu cười mỉm, sau đó nhảy lên ngựa, giơ roi đuổi theo Phong Tịch, từ rất xa còn vọng đến giọng nói của chàng, “Chung Ly, Chung Viên, các cậu về nhà đi.”

Năm ngày sau, bọn họ đã đến Phong đô, thủ phủ Phong quốc.

Dọc đường đi Phong Tịch hầu như chưa từng nghỉ, ròng rã quất ngựa lao đi, cảm xúc trên mặt là sự lạnh lùng nghiêm túc trăm năm khó gặp, còn Phong Tức cũng không quấy rối nàng, chỉ theo sau nàng chạy đuổi như bay.

Đến Phong đô chỉ thấy của thành đóng chặt.

Cách cửa thành ước chừng mười trượng, bạch lăng trong tay áo Phong Tịch cuồn cuộn tung ra, nàng vung tay lên, bạch lăng tựa như một đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời, lượn bay theo gió.

“Mở cửa thành!”

Có lẽ các tướng sĩ thủ thành đã được dặn dò, chỉ nghe tháy một tiếng thét uy vũ, cửa thành được mở rộng dẫn lối cho Phong Tịch lao vào vùn vụt, Phong Tức bám sát phía sau.

Binh lính canh bên cửa thành đều cúi đầu khom người, để bọn họ phóng qua một cách dễ dàng.

Đi vào bên trong thành, Phong Tịch vẫn phóng ngựa chạy, bạch lăng trong tay áo cũng không hề thu về mà cứ phấp phới trong không trung. Bạch lăng này dường như là một loại giấy thông hành, người bên trong thành mà gặp liền lập tức cúi đầu khom người nhường đường. Bạch mã và hắc mã một đường thẳng đến vương cung Phong quốc mà không hề gặp trở ngại.

Đến trước vương cung, Phong Tịch cuối cùng cũng dừng ngựa, nhảy xuống đi tới. Con ngựa trắng này tuy là ngựa tốt nghìn dặm nhưng năm ngày phi nước đại cũng đủ để nó mệt thở phì phò, vừa mới dừng lại đã khụy xuống ngã lăn trên mặt đất.

Trước cửa cung có thi vệ từ rất xa trông thấy vội vàng tiến đến nghênh đón, quỳ xuống thi lễ, “Cung nghênh công chúa!”

“Đứng lên đi, thu xếp tốt cho hai con ngựa này, phía sau là bằng hữu của ta.” Phong Tịch mở miệng phân phó, chân không dừng bước, đi thẳng về phía nội cung.

Còn Phong Tức cũng không thấy bất ngờ với cách xưng hô Phong Tịch nói với thị vệ, giao ngựa cho họ rồi tự mình đuổi theo sau Phong Tịch.

Vừa vào trong cung, phàm là người nhìn thấy Phong Tịch thì đều quỳ gối cung nghênh, bên tai nghe được tiếng người hầu vút cao truyền tống: “Công chúa hồi cung… công chúa hồi cung…”

“Đứng dậy cả đi.” Phong Tịch vung tay, người tựa như làn gió xẹt qua, chớp mắt đã đến trước Anh Thọ cung nơi Phong vương cư ngụ, phía ngoài cung đã sớm vây quanh bởi một đống cung nhân, đông nghìn nghịt quỳ trên đất: “Cung nghênh công chúa hồi cung!”

“Đứng dậy cả đi, phụ vương ta đâu?” Phong Tịch đi thẳng vào nội cung.

“Hồi công chúa, đại vương đang ở trong tẩm cung, chờ người trở về.” Một người hầu đứng dậy chạy bước nhỏ đuổi theo sau Phong Tịch.

Trong Anh Thọ cung, sau tầng tầng lớp lớp màn lụa che là ngự sàng của Phong vương được trạm trổ từ ngọc trắng nơi Đông Hải.

Giữa màn lụa mỏng màu vàng nhạt, Phong vương nằm trên giường, dù đang ngày hè nhưng ông vẫn mặc áo gấm dày dặn, cơ thể một thời lực lưỡng nay đã gầy trơ xương, người vùi sâu trong áo gấm nhưng đôi tay gầy gầy lại quyết để lộ ra ngoài, mở to mắt lẳng lặng chờ đợi.

Một tiếng từ ngoài cung “Công chúa hồi cung… công chúa hồi cung” đã sớm vọng vào tai ông, những cung nhân kia đều biết ông đang chờ, ông đang chờ cô con gái ông yêu mến nhất, cô con gái thích phiêu bạt của ông! Ông cũng muốn mau mau gặp Tịch nhi ông yêu mến!

“Phụ vương! Phụ vương!”

Tới rồi, con đã tới rồi! Tịch nhi của cha!

“Phụ vương!” Phong Tịch vén tấm màn mỏng lên đến gần giường, kìm nén toàn bộ tâm tình hoảng loạn, nhẹ giọng khẽ gọi.

“Tịch nhi, rốt cuộc con đã trở về!” Phong vương nhìn con gái phong trần mệt mỏi, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra nụ cười mang chút yêu thương. Rồi ông vung tay lên, cung nhân hầu hạ ở bên sau khi hành lễ với công chúa liền lặng lẽ lui ra.

“Phụ vương! Con xin lỗi, con lại về muộn thế này!”

Phong Tịch quỳ xuống trước giường, vươn tay cầm đôi tay đặt trên áo của cha, chỉ là từ khi nào, đôi bàn tay to ấm ám vững chãi kia đã trở nên gầy gò lạnh lẽo đến vậy!

“Không muộn, không muộn.” Phong vương giơ tay xoa xoa gò má của con gái, trong lòng dâng lên niềm tự hào và vui sướng, khuôn mặt này chính là sự kết hợp giữa mình và người vợ đã mất, là khuôn mặt đẹp nhất thế gian!

“Phụ vương, sao người sinh bệnh mà không báo cho con gái sớm một chút? Thế con đã sớm trở về.” Phong Tịch nhìn người cha đã bệnh thành như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên sự áy náy sâu sắc, tự trách mình phiêu bạt khắp chân trời góc biển mà chẳng biết về hầu hạ dưới gối phụ thân.

“Tịch nhi, phụ vương không phải bị bệnh mà là sắp chết.” Phong vương không hề cố kỵ nói ra sự thật mạng sống của bản thân đã đến tận cùng.

“Phụ vương!” Phong Tịch nghe vậy trong lòng đau xót, không tự chủ được cầm lấy đôi tay của cha, muốn nắm thật chặt không cho ông rời đi!

“Con gái của ta là Bạch Phong Tịch nổi tiếng trên đời, hà tất phải có thần thái như nhi nữ tầm thường ấy! Tịch nhi, đừng khóc, phải biết rằng mỗi người đều có một ngày như thế này, không có gì phải thương tâm. Con hãy coi như phụ vương chỉ rời khỏi con một vài ngày, sau này con còn có thể gặp lại phụ vương mà.” Phong vương đưa ngón tay lau đi giọt lệ ở khóe mắt con gái, thần thái trên mặt ông vô cùng yên ả. “Huống hồ phụ vương chờ ngày này rất lâu rồi, phụ vương nhớ mẫu hậu con, phụ vương sẽ gặp lại nàng, phụ vương rất vui vẻ!”

“Vâng, con gái không khóc.” Phong Tịch đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, “Con gái cũng không đau lòng, chỉ xem như phụ vương đi tìm mẫu hậu. Mấy năm nữa con sẽ hội họp với hai người.”

“Tốt, tốt, tốt, không hổ là con gái của Phong Hành Đào ta!” Phong vương cười, sau đó giãy người muốn ngồi dậy, Phong Tịch vội vàng tới dìu ông.

“Tịch nhi, quốc chủ đời thứ nhất của Phong quốc ta, Phong Độc Ảnh là giới nữ nhi. Năm ấy bà là vị nữ tướng duy nhất dưới trướng Thủy đế, tư thế oai hùng hiên ngang, công trạng cái thế. Chính vì vậy bà mới được thụ phong là vương, là nữ vương duy nhất Đông triều! Sau khi ta chết, vương vị của Phong quốc sẽ cho con kế thừa, ta đã viết vương thư, toàn bộ bách tính Phong quốc đều yêu kính con và Phong Vân kỵ cũng do một tay con sáng lập, tất nhiên sẽ ủng hộ con. Con kế thừa vương vị, Phong quốc tất không có người phản đối.” Phong vương lôi ra vương thư từ dưới gối đặt vào tay con gái.

Phong Tịch nhận lấy vương thư, vuốt ve mặt trên lớp vải màu vàng.

“Tịch nhi, tài trí của con hơn người, đương thời ít có đối thủ. Phong quốc giao cho con, phụ vương rất yên lòng.” Phong vương thở dốc một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng có một số điều phụ vương muốn nói với con, nhìn chung thiên hạ hiện nay đều có các nhân tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện ở các nước, sau đó chính là lúc phong vân tế hội, cục diện sáu nước tự tung tự tác sẽ không còn. Thế nên hoặc là con có hùng tâm vạn trượng, chinh chiến thiên hạ, trở thành một nữ hoàng còn hơn cả tổ tiên, từ thuở khai thiên lập địa đến nay chưa từng có. Hoặc con sẽ chỉ lo cho thân mình, chờ đến khi một vị vua tài giỏi xuất hiện thì sẽ dâng quốc gia cầu hòa, bình yên sống qua những tháng ngày còn lại, cũng miễn đi nỗi khổ chinh chiến cho con dân Phong quốc.”

“Vượt qua tổ tiên?” Phong Tịch thì thầm rồi cười, cũng bởi nghĩ đến người nào đó nàng cười có thêm phần thê lương. “Phụ vương, ngươi có lòng tin quá độ với nữ nhi rồi.”

Phong vương chẳng hề cười, ông nhìn nhìn thẳng vào con gái, cặp mắt long lanh lóe lên tia sáng khôn khéo, “Tịch nhi, với tài trí võ công của con, thêm cả cái tên Bạch Phong Tịch uy danh truyền khắp thiên hạ và hy vọng của mọi người, nếu con muốn làm nữ hoàng, ta tin rằng con có thể thành công! Nhưng nếu con nghĩ thầm chỉ muốn lo cho thân mình vậy thì cũng có ngày Phong quốc sẽ biến mất, Đông Triều cũng sẽ biến mất, sẽ có một đế quốc mới được lập nên! Nếu ngày đó tới, con đừng kháng cự vô nghĩa, đừng nghĩ rằng sẽ thẹn với tổ tông, cũng đừng mơ mộng cục diện cân bằng sáu nước sẽ mãi mãi truyền lại. Cái này bất quả chỉ là bước tiến tất yếu của lịch sử mà thôi!”

“Cuối cùng sẽ làm cái gì, đợi con ngẫm nghĩ kỹ lại rồi mới quyết định đi.” Phong Tịch đặt vương thư sang một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn cha mình trịnh trọng hứa hẹn, “Phụ vương, có một điều con cam đoan, con sẽ không để dân chúng Phong quốc phải chịu khổ!”

“Ừ, phụ vương tin tưởng con!” Phong vương gật đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, “Quốc khố của Phong quốc ta cũng dư thừa, không hề kém Hoa quốc. Vả lại ta đã cất giấu toàn bộ đồ cổ châu báu mà tổ tiên thu thập được vào trong mật thất của tẩm cung con, tài sản này con dùng để tạo lập một đế quốc mới hay dùng để tặng người, toàn bộ do con quyết định thôi.”

“Mật thất ấy vẫn còn giữ?” Phong Tịch không khỏi run giọng hỏi.

“Ừ, giữ lại, mấy năm nay ta có mở rộng nó, nhưng phương thức mở cái kia của con thế gian này cũng chỉ có ta và con hiểu rõ.” Phong vương mở mắt nhìn con gái, “Dung mạo của con vừa giống ta lại vừa giống mẫu hậu con. Thế nhưng tính cách của con lại giống ta nhiều hơn, nếu có thể thêm một chút mạnh mẽ từ mẫu hậu con thì có lẽ thật sự sẽ có một nữ hoàng!”

“Mẫu hậu con… ta với mẫu hậu con là là thanh mai trúc mã ân ái vô cùng, ấy vậy mà chỉ sinh được một con gái là con, không có con trai, bị bức bởi lệnh nhà mà ta mới lấy thêm vài tì thiếp vào nhà, trông mong có thể có được con trai thừa kế huyết thống Phong thị. Mẫu hậu con vào ngày ta lấy thiếp đã coi ta như người qua đường, dù chết cũng không cho ta đến gần. Là ta đã phụ mẫu hậu con, ta lại cả đời không có con trai, có lẽ đó là do trời trừng phạt.”

“Phụ vương, đã nhiều năm trôi qua như vậy mẫu hậu đã sớm nguôi giận rồi.” Phong Tịch nhớ tới mẫu hậu mất sớm, nhớ tới vẻ mặt luôn u oán của bà, trong lòng không khỏi buồn bã.

“Ừ, nếu nàng ấy còn chưa nguôi giận, ta sẽ đi tìm nàng. Đến lúc đó tự ta sẽ thỉnh tội với nàng.” Phong vương lần thứ hai nhắm mắt lại. “Ta mệt rồi, con hồi cung nghỉ ngơi đi, buổi chiều quay tại gặp ta.”

“Vâng, phụ vương.” Phong Tịch đứng dậy rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play