Nó tỉnh dậy sau một đêm mệt mỏi. Thấy hắn đứng trước gương mặc y
phục, nó vội xem đồng hồ, 7 giờ 45 phút, 9 giờ bắt đầu buổi lễ vậy mà nó vẫn thoải mái nằm trên giường ngủ như vậy.
Nó cuống cuồng lật chăn, bước xuống đất. Chân chưa chạm tới đất mẹ thân yêu thì cảm giác đau nhói từ eo truyền tới.
Hắn thấy nó tỉnh bèn tiến tới, ôm nó vào lòng.
– Buông ra, đồ bỏ đi này.
Nó đẩy hắn ra chỗ khác.
– Trời đất, cô bé này, có người nào làm ơn mắc oán như anh không chứ?
Hắn vẫn ôm nó bước vào phòng tắm, vừa đi vừa nói.
– Anh làm ơn chỗ nào? Có mà thừa nước đục thả câu ý.
– Em xem nhớ. Hôm qua, anh giải dược cho em này, anh còn giúp em không bị cảm nữa chứ.
Hắn vừa xả nước nóng, vừa đặt nó vào trong bồn.
Mấy việc đó hắn làm thật “tốt”, “tốt” đến mức người ta cảm động rớt nước mắt.
Khói từ làn nước nóng bốc lên. Nó như nhận ra hoàn cảnh bây giờ, nó
không một mảnh vải che thân, hắn lại nhìn chằm chằm vào vòng một của nó.
– Anh nhìn qua chỗ khác đi với cả ra ngoài mau.
Nó nhảy vội vào làn nước, chìm nghỉm trong đó.
– Không sao không sao. Chỗ cao thấp, lồi lõm của em anh biết hết rồi.
Hắn nhìn hành động của nó bật cười.
– Đồ dê xồm này, biến.
Nó đỏ mặt, vẩy nước tung toé vào hắn.
Hắn vừa bước ra ngoài vừa nở nụ cười phúc hắc. Trời ạ, có phải hắn không vậy?! Chỉ qua một đêm thôi mà con người ta đã thay đổi chóng mặt. Nhiều lúc tự cầm điện thoại rồi tự nhẩm rằng có
phải mình quá già để chạy đua với thời gian?!
Nhà thờ Cửa Bắc xây theo lối kiến trúc quen thuộc của Pháp, khách
khứa từ khắp thế giới đứng chờ để chúc phúc cho cô dâu, chú rể. Thư và
Phong đứng ở cửa đón khách. Hai gia đình đứng ở trong sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Thật là đông vui.
Sân trong của nhà thờ được rải hoa hồng và thả bồ câu. Những bức ảnh
của hắn và nó được treo trên một tấm bảng, ở dưới là những lời chúc phúc từ bạn bè, người thân.
Cuối cùng cũng đến giờ cử hành lễ. Hắn mặc bộ vest trắng đứng cạnh
cha sứ. Mái tóc không vuốt mà vẫn được đánh rối, cúc áo vest không đóng, hai cúc đầu áo sơmi cũng để mở. Một tay để trong túi quần, một tay đưa
lên xem đồng hồ, trên môi lúc nào cũng có nụ cười rực rỡ. Nhìn hắn thật
ngông cuồng, hoang dã nhưng chưa bao giờ mất đi vẻ uy nghiêm, cao ngạo.
Cánh cửa nhà thờ được đóng lại. 8 giờ đúng. Không như những cưới
truyền thống khác, họ hát thánh ca, hắn lại cho bật nhạc. Tiếng nhạc vừa được truyền đến, cánh cửa lại được mở ra lần nữa.
“Em là ai giữa cuộc đời này, em từ đâu bước đến nơi đây,
Làm tôi say, làm tôi khát khao,
Trao nhau tin yêu ngọt ngào.
Sao đôi ta cứ hoài ngập ngừng, khi đôi tim giục tiếng yêu thương,
Đừng ngại chi vì từ bấy lâu, lòng thầm mơ được sánh đôi.
Dẫu có nắng hay mưa mai sau dòng đời cuốn xoay,
Lắm lúc đôi ta giận hờn mang bao lỗi lầm,
Dù mai sau, mình già nua, thì tình anh vẫn mãi mãi không đổi rời.
…”
Nó khoác tay bố nó – ông Quang Bình đến vào lễ đường. Nó mặc chiếc
váy cưới dài màu trắng hồng về phía dưới. Ở trên đường viền áo được may
tinh tế, kín đáo, đậm nét Châu Á. Từ ngực đến eo đều được hắn cho người
đính kim cương trắng, tỏa sáng lấp lánh.
Một nhan sắc đẹp là chuyện trời ban lúc sinh thành. Nhưng nhan sắc đó có trong tồn hay không theo thời gian lại do chính bản thân.
Những vẻ đẹp giả tạo và cần quá nhiều gượng ép luôn nhạt nhòa nhanh
chóng. Chỉ có sự trân trọng bản thân thật sự mới khiến phụ nữa đẹp mãi
mãi, đẹp đầy đủ trọn vẹn.
Đứng trước một phụ nữ như vậy, chẳng ai có thể xem thường, chẳng ai có thể hoài nghi về bản lĩnh của cô ấy nữa.
Ông Bình dắt tay nó đến trước mặt cha sứ rồi đặt tay nó vào tay hắn, nói:
– Bố trao Nhi Nhi cho con. Các con phải yêu thương, hạnh phúc, sống cùng nhau đến đầu bạc răng long nhé.
Rồi hắn gật đầu, bàn tay siết tay nó, bao bọc trong tay mình. Hai bàn tay cứ đan xen lẫn nhau, như hai trái tim được lồng ghép để chung nhịp
đập đến cuối đời.
– Trần Hoàng Nam, con có nguyện cùng cô gái này đi đến suốt cuộc đời, dù mai sau có nghèo khó, dù có già nua, dù có hoạn nạn thì con cũng chỉ yêu và bên cạnh cô ấy không?
– Con nguyện ý.
Hắn nở nụ cười, gật đầu.
– Nguyễn Hạ Nhi, con có nguyện cùng chàng trai này đi đến suốt cuộc
đời, dù mai sau có nghèo khó, dù có già nua, dù có hoạn nạn thì con vẫn
sẽ bên cạnh cậu ấy, yêu thương và chăm sóc cho nhau hay không?
– Con nguyện ý.
Nó mãn nguyện gật đầu.
– Giờ ta tuyên bố hai con là vợ chồng. Con có thể hôn cô dâu.
Tiếng chuông nhà thờ ngân vang cùng tiếng vỗ tay của mọi người vang lên ầm ĩ.
Hắn vén chiếc mạng che mặt của nó lên, từ từ đặt một nụ hôn vào má nó. Hắn còn kịp thầm thì một câu:
– Về nhà anh sẽ đòi lại.
Hắn dắt tay nó ra cổng nhà thờ, chuẩn bị đi tuần trăng mật.
– Tung hoa đi.
Thư đứng dưới nói to.
– 1..2..3…
Bó hoa được tung lên cao. Nhiều cô gái nhảy bật dậy đón hoa. Riêng cô vẫn đứng yên.
Sau vài cú lộn nhào trên không, bó hoa lại rơi đúng vào tay cô. Nó bước xuống, tiến đến gần rồi nói.
– Chị em tốt, đến lúc mày mời tao ăn cưới rồi.
Cô đưa bó hoa lên mũi ngửi rồi nhẹ nhàng nói:
– Để xem tên kia có đồng ý không đã?
Cô hướng về phía anh nhìn.
Chiếc xe chở đôi tình nhân mới cưới đi về phía trước.
Nơi đó có vực sâu, núi cao nhưng nơi đâu có em, nơi đó nhất định sẽ có anh.
Yêu em, Nhi Nhi.
……….
Chính văn hoàn.
Ngày 18/5.
Tao yêu mày, bạn thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT