Đúng 11 giờ sáng, nó và hắn có mặt tại công viên. Nó dáo dác nhìn quanh một vòng rồi chỉ vào chỗ cưỡi ngựa gỗ, nói:
– Chơi cái này đi.
Hắn nheo mắt nhìn chỗ nó chỉ rồi lại quay ra nhìn nó, phán một câu:
– Mày mấy tuổi rồi còn chơi cái đấy hả?
– Ba tuổi.
Nó giơ ba ngón tay mập mập ra trước mặt hắn, trả treo lại.
Hắn tặc lưỡi, tỏ vẻ không đồng ý nhưng vẫn tiến lại khoác vai nó đi.
Nó leo lên con ngựa gỗ màu hồng rồi kêu hắn lại:
– Mày không chơi à?
– Tao không trẻ con như mày. Tao ở ngoài giữ áo khoác cho.
Vòng quay bắt đầu quay chầm chậm. Bài nhạc “Một con vịt” được chú quản lý bật lên.
Nó như được quay về tuổi thơ, như cái lúc nó ba tuổi vậy.
Hồi ấy, bố mẹ nó không đi liên tục như vậy. Chủ nhật nào cũng dẫn nó
đi chơi đó đây. Nhưng khi nó lớn, bố mẹ phải đi làm xa nên bên cạnh nó
chỉ có ba mẹ Lưu và hắn thôi.
Lúc cô đơn vì ở trong nhà một mình, chỉ có hắn ở bên cạnh rồi vỗ nhẹ
vai nó nói: “Nhi Nhi nè, cậu đừng sợ. Tớ sẽ bảo vệ cho cậu.”. Với một cô nhóc 7 tuổi, có một đứa bạn thân như thế thì đã là như cả thế giới rồi.
Ba mẹ nó lúc nào về cũng mang thật nhiều quà cho nó nhưng chẳng ai
biết nó chỉ muốn ba mẹ đừng đi, hay chỉ cần ở nhà chơi với nó 1 ngày
thôi. Vậy là đủ.
Như hiểu được tâm tư nó, cậu bé Hoàng Nam lúc đó chỉ có 7 tuổi dám
cầm tờ 200 nghìn, đi xe buýt cùng nó vào công viên này, cũng ở vòng quay ngựa gỗ này, dắt tay nó lên trên rồi nói: “Ba mẹ cậu không chơi với cậu thì tớ sẽ chơi với cậu. Cậu đừng buồn nhé. Có tớ ở đây.”
Bây giờ, nó ngồi trên con ngựa gỗ, hắn ở bên ngoài chờ khi nó quay đến thì vẫy tay rồi mỉm cười trước nó. Thật hạnh phúc!
Nhưng cảm giác hạnh phúc đó tồn tại được bao lâu nữa?! Cuộc đời không phải sẽ tạo ra sóng gió để con nguời trưởng thành hơn sao?!
Nó từ từ bước xuống rồi chạy lại chỗ hắn, vui vẻ cười. Hắn lấy tay lau giọt mồ hôi trên trán nó rồi cưng chiều nói:
– Chơi nữa không? Hay tao dẫn mày đi ăn nhé?
Nó lắc lắc đầu rồi lại kéo hắn đi chơi các trò chơi khác.
Hôm nay coi như ngoài lề đi, nó chẳng cần ăn cũng được. Nhỡ đâu đây là buổi đi chơi cuối cùng thì sao?!
“Cứ mãi như vậy thì tình ta sẽ chẳng phai nhòa,
Và một thời gian sau em sẽ là cô dâu….”
Đang định lên tàu lượn thì điện thoại nó đổ chuông. Vuốt màn hình điện thoại, nó nói:
– Alo.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ầm rồi có tiếng:
– Tao, Thư nè.
Nó vui như bắt được vàng, ngồi xuống cạnh ghế đá rồi buôn tiếp:
– A, nhớ mày quá à. Sao lâu lắm rồi không gọi cho tao?
– Tao bận quá với cả lúc xong việc thì bên đó mày ngủ rồi. Mày khỏe chứ?
– Vẫn khỏe.
– À, bên cạnh mày có ai không? Tao có chuyện cần nói.
Nó chợt có cảm giác bất an. Nở nụ cười gượng gạo, nó đẩy hắn đi mua
đồ ăn. Hắn cũng thấy nó khác lạ nhưng chỉ dặn dò nó vài câu rồi đi mua
đồ.
– Mày nói đi. – Nó nói.
– Ngày kia tao về, đồng nghĩa với việc mày sẽ đi vào ngày kia đấy.
– Hả.? Tao tưởng còn 3 tuần nữa?
– Năn nay nhập học sớm hơn mọi năm. Tao chuẩn bị biệt thư riêng cho
mày ở Pháp rồi. Chìa khóa vẫn để chỗ cũ nhé. Mà mày thế nào rồi?
– Thế nào là thế nào?
– Thì chuyện mày với thằng Nam đấy. Nó chưa biết à?
– Chưa biết.
– Mày định thế nào nữa?
– Chưa biết.
Nó chưa hoàn hồn lại với câu thông báo của cô.
Ngước mắt nhìn bóng dáng xa xa đó, mắt nó nhòe đi.
– Mày không được nói với nó tao đi đâu hết, chỉ cần nói tao đi chơi
là được. Mày phải chăm sóc nó kĩ càng cho tao. Tao sẽ cố gắng để liên
lạc về Việt Nam cách tháng. Và còn điều này, nếu nó tìm được ai nó yêu
thật lòng và cũng yêu lại chính con người nó thì hãy giúp nó với người
kia. Mày hứa nhé.
– Được rồi.
Càng nói về sau, giọng nó càng lạc đi. Sau khi cúp điện thoại nó vẫn không thể bình tĩnh được.
Hắn thấy nó như vậy, hỏi vội:
– Mày làm sao vậy?
Nó chạy lại ôm chặt hắn như thể sợ bị người ta cướp mất vậy. Nước mắt nó thấm đẫm áo sơ mi hắn.
– Mày không nói cũng được nhưng nín đi được chứ?
Hắn nâng má nó lên rồi dỗ dành.
Nó không như lúc đầu, nhìn hắn với ánh mắt xa lạ rồi buông một câu:
– Mình chia tay.
Hắn im lặng một lúc rồi nói:
– Mày đùa quá trớn rồi Hạ Nhi.
– Tao không đùa. Tao xin lỗi.
Nó nói rồi quay mặt đi, tránh rơi nước mắt.
– Sao lại thế? Tao đã làm gì sai? Tao đã làm gì? Tao xin lỗi mày mà. Tao xin lỗi. Xin lỗi.
Hắn ôm nó vào lòng rồi nói.
Vùng vẫy một lúc thấy không có kết quả gì, nó giơ tay lên và…
‘Chát’
Lòng bàn tay vì tiếp xúc mạnh đỏ ửng lên, đau rát. Hắn cầm tay nó xoa xoa chỗ đỏ ửng vừa đánh và nói:
– Mày đánh tao có thể rút lại lời chia tay đó thì mày đánh đi. Đánh
đến khi nào mà mày cảm thấy đủ thì thôi. Chỉ xin mày đừng chia tay mà.
Xin mày đấy.
Nó quay mặt chạy thẳng đi, chẳng để lại lời giải thích nào.
Sau khi về nhà, nó chạy lên phòng rồi khóa chặt hai cửa.
Khóc?! Lại khóc?
Hai lần. Vào ba năm trước lúc bắt đầu nó cũng khóc, kết thúc vào ba năm sau nó cũng khóc?!
Hôm sau, nó tránh gặp hắn cả ngày. Nhốt mình trong phòng, nó mặc kệ lời nói của hắn ở ban công, của ba mẹ ở cửa.
Hôm sau nữa, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, hắn thấy mảnh giấy màu hồng ở bàn học.
Ba chữ duy nhất “tao xin lỗi” được viết lặp đi lặp lại ở mặt ngoài tờ giấy như chép phạt.
Bên trong, nét chữ mềm mại dần hiện ra, chứa đầy tâm tình.
“Đúng đó, em xin lỗi. Xin lỗi vì hôm qua đã đánh anh, xin lỗi vì hôm
qua đã làm anh buồn. Em xin lỗi. Người xin lỗi phải là em chứ không phải là anh. Em nói vậy là có lí do chứ không phải em cố làm anh buồn đâu.
Anh yêu em như vậy, em lại chẳng thể làm gì để đáp lại tình cảm của anh.
Anh còn nhớ năm ngoái chứ. Lúc đó, em rất ganh tỵ với bạn bên cạnh vì bạn ý có người yêu biết xếp hạc giấy cho mình. Đêm đó, anh đã ngồi gấp
cho em tổng cộng là 1001 con hạc đấy. Anh có biết em đã ngồi đếm ba lần
không?
Còn nữa, anh còn nhớ cái lần mà anh và em đến thăm bọn trẻ chứ. Bé Xu cứ hỏi em rằng khi nào thì anh và em cưới nhau. Anh không biết lúc đó
em ngại thế nào đâu. Mặt đỏ lừ lừ luôn ý chứ.
Cái hôm mà em kích ứng nặng, chính anh là nguời chăm sóc em? Khi
không gắng gượng được nữa, chỉ có anh đến bên và chăm sóc, lo lắng cho
em. Em nói ra, có thể anh không tin nhưng hình như ngay lúc đó, em đã
thích anh.
Em đã hứa sẽ bên anh mãi mãi, vậy mà em lại thất hứa. Hư quá phải không anh? Anh đừng buồn cũng đừng giận em anh nhé.
…”
Rất nhiều, rất nhiều dòng tâm sự về quá khứ, về những kỉ niệm vui buồn được nó nhắc đến trong thư cặn kẽ.
Đọc đến dòng cuối, nước mắt của hắn đã rơi xuống và cũng là động lực để hắn bới tung cả thế giới để tìm cô bé đáng yêu của mình.
“… Nói gì đi nữa, em cũng vẫn ích kỉ anh nhỉ? Có lẽ, em sẽ chẳng tìm được ai yêu em hơn anh đâu. Em yêu anh. Mãi mãi.”
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT