Trời còn chưa sáng, hắn đã lôi xền xệt con lợn còn ngái ngủ vào phòng vệ sinh cá nhân.
Nó ngáp ngắn ngáp dài hỏi hắn:
– Mấy giờ rồi?
– 4 giờ 21 phút.
Nó nghe thế như phát cuồng, gằn giọng nói với hắn.
– Mày đùa tao à? 6 giờ mới tập trung mà.
– Mày còn chưa chuẩn bị quần áo, đồ ăn nữa. Bây giờ chuẩn bị luôn đi.
Nó vừa đi vừa lầu bầu. Thầm nghĩ hắn cũng đã chuẩn bị đâu mà nói nó.
– Tao chuẩn bị từ hôm qua rồi, không đợi nước đến chân mới nhảy như mày đâu.
Hắn lên tiếng phá tan suy nghĩ của nó.
Rõ ràng hôm qua, cả ngày hắn đi với nó rồi về thì sang nhà nó luôn. Lấy đâu ra thời gian chuẩn bị đồ chứ?
Hắn đang nói điêu nó phải không?
– Tao chuẩn bị rồi thật đấy. Xem đây này.
Hắn chìa cái balo ra trước mặt nó.
Lúc chuẩn bị xong đồ thì cũng là 5 rưỡi, nó bước xuống nhà lấy đồ ăn sáng.
Hắn từ bếp ngó ra một lượt rồi nói:
– Qua ăn này, Nhi Nhi.
Nó vừa ăn vừa liên tục trò chuyện với hắn.
– Tí lên xe mày ngồi đâu?
– Mày đi đâu tao theo đây.
– Tí nhớ dành chỗ trên máy bay cho Thư với Phong nhớ.
– Ừ.
Nhắc đến Thư và Phong nó mới nhớ, hình như cô có chuyện gì giấu nó thì phải. Mỗi lần rủ đi chơi, cô và anh đều tránh né.
Nó quyết phải hỏi rõ cô mới được. Hắn thấy nó ngồi trầm tư suy nghĩ bèn nhắc:
– Nghĩ gì mà trầm tư vậy?
– Không…không có gì.
Nó vội lắc đầu tránh ánh mắt của hắn.
Sáng sớm, trời mưa nhẹ, những giọt sương đêm vẫn đọng trên lá cây.
Trên đường đi đến trường có hai cái bóng, một cao một thấp.
Hắn đi bên cạnh nó, mặc cái áo sơ mi đen, vai khoác hai cái balo da
nặng trịch mà trên mặt không có vẻ gì là mệt. Trái lại, trên mặt luôn có ánh mắt dịu dàng, nụ cười cưng chiều đối với cô bé bên cạnh.
Nó mặc áo đôi với hắn, trên đường đi liên tục cười đùa. Đôi chân nhỏ
bé mỗi bước đi lại dá vào vũng nước tạo nên tiếng “lách tách” thật vui
tai.
Chẳng mấy chốc đã đến trường, nó và hắn dáo dác tìm chỗ tập trung của lớp. Nó vừa chạy vừa nói to:
– Thư, Phong.
– Ở đây nè.
Cô dang rộng vòng tay định ôm nó. Khi nó lại gần thì đột nhiên anh kéo cô vào lòng rồi nói:
– Ai cho em ôm nó?
Nó vừa chạy tới nơi đã không thấy cô đâu, mất đà chỉ trực chúi đầu
xuống đất. Hắn thấy vậy vội vàng chạy tới xoay người ôm lại nó vào trong lòng.
Hắn lên tiếng chê trách anh:
– Mày làm trò gì vậy?
– Ai cho người yêu mày ôm vợ tao. Tổn thất một cái ôm như vậy phí lắm.
– Vậy vợ tao ôm người yêu mày thì tao không bị tổn thất à.
Hắn và anh cãi qua cãi lại đến khi lên máy bay mới dứt.
Thấy anh định ngồi cạnh Thư, nó kéo anh ra rồi thương lượng:
– Mày qua ngồi với Nam đi, tao có chuyện muốn nói với Thư.
– Không thích. Mày về chỗ của mày đi.
Anh toan quay người đi chợt nghe thấy tiếng nó đằng sau:
– Chết rồi Phong ơi, hôm trước tao đi với Nam, nhìn bên này bên kia,
nhìn thế nào lại trúng ngay cái lúc mày đỡ em Ngọc Mai lớp 8A bị ngã gần cầu thang.
– Mày muốn thương lượng không?
Anh vội vàng quay lại tươi cười nói với nó.
– Đổi chỗ mau. – Nó ra lệnh.
– Nhớ không được nói với Thư đâu đấy. Hôm đấy là tao thấy em ý bị ngã nên ra đỡ thôi.
– Đồng ý. – Nó bắt tay anh, đồng ý thỏa thuận.
Trên máy bay, nó không ngừng quan sát cô. Từ khuôn mặt đến cái tay cầm quyển sách, tất cả đều được nó khắc sâu vào tâm trí.
Tại sao lại cảm thấy kì lạ như vậy chứ? Giống như là lần cuối nó gặp cô vậy.
– Tao xinh lắm à mà mày nhìn ghê vậy?
Cô ngẩng mặt lên, đóng quyển sách rồi nói.
Nó cũng cắt ngang dòng suy nghĩ, nở nụ cười đáp lại cô.
– Ừ, Thư của tao rất là xinh nha.
Thế quái nào hôm nay con bé này lại ngoan vậy chứ? Cô đưa ánh mắt quét qua người nó.
– Mày không có gì giấu tao chứ? – Nó hỏi.
– Sao mày lại hỏi vậy?
Cô không vội trả lời nó mà hỏi ngược lại.
– Chỉ là lâu rồi không thấy mày tâm sự với tao thôi.
Nó dụi dụi đầu vào người cô rồi nói.
– Tao sẽ phải sang Pháp.
Nó nghe cô nói vậy thì bật người dậy hỏi liên tục:
– Tại sao lại thế? Không phải bảo là tao sẽ đi rồi sao? Mà mày đi thì cũng phải ba năm nữa chứ?
Cô trấn tĩnh nó rồi nói:
– Ba mẹ tao muốn tao sang đấy để quản lý KC. Tao chỉ đi ba năm thôi. Đến lúc mày đi sang Pháp tao sẽ về mà.
– Tao đi rồi mày mới về thì để làm gì nữa?
– Hay tao ở luôn đấy với mày? Nhưng mày nỡ để chồng mày ở nhà không có nơi nương tựa à?
Cứ nghĩ đến cái cảnh hắn bị các em chân dài đến nách, mặc cái áo mỏng dính sát sàn sạt vào người là óc nó sôi sùng sục. Vội vã lắc đầu, nó
nói:
– Không được. Mày học xong phải về đây cho tao, tao giao tận tay nó cho mày. Tao đi một mình cũng được, không sao hết.
Cô bật cười, cô bé này dễ dụ thật, nhìn thế thôi chứ trẻ con lắm.
– Mà Phong biết chứ? – Nó hỏi.
– Ừ. Tao nói rồi.
– Nó bảo sao?
– Nó đòi đi cùng tao. Dù sao cũng có biệt thự bên ấy, nó đi cùng cho vui. Tao ở đấy một mình chán lắm.
– Thế cái lúc mày đi lên công ty thì nó ở với ai?
– Nhà nó cũng có công ty ở bên đấy mà, bố mẹ nó hợp tác với công ty bố mẹ tao. Mày biết PT chứ?
– Cái công ty mà lần trước đưa ra cái bản hợp đồng hôn ước ấy á?
– Ờ. Sau đấy bị tao phát hiện rồi ăn mắng rồi. – Cô trợn tròn mắt đáp lại.
– Bao giờ mày đi?
– Sau khi đi tham quan về.
– Sang đấy học cho tốt, nhất định phải tăng cân chứ không được giảm. Mày phải nhớ tao đấy. Khi mày đi tao sẽ tiễn mày.
Nó cười híp mắt dặn dò cô đủ thứ.
Lên cấp 3, mọi thứ thay đổi. Chẳng còn cô bé, cậu bé nghịch ngợm nữa
mà giờ là thiếu nữ, chàng trai giỏi giang, là người mà trên vai gánh cả
một tập đoàn hay cả một tổ chức.
Xem ra chỉ còn ba năm nữa nó phải đi rồi, phải tạo thật nhiều kỉ niệm đẹp với hắn mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT