Nó giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Với tay lấy cái điện thoại trong túi, bật màn hình “00 giờ 06 phút”.

Nó loạng choạng đứng lên thì gục xuống. Khẽ rên một tiếng, nó tập tiễng bước vào phòng tắm.

Xỉn máu ở dưới chân từ từ chảy theo dòng nước. Dòng nước mát lạnh chảy làm nó dịu bớt nỗi buồn.

Nó cần thời gian để sắp xếp lại quá khứ.

Nó cầm bông băng tự băng bó cho mình rồi lại ngồi thẫn thờ trên giường.

Phản bội? Hình như từ đó chưa có trong từ điền của nó và hắn thì phải?

Không phải nó không có lòng tin đối với hắn nhưng mà sự thật ngay trước mắt như vậy…

Chợt thấy bóng người ngoài cửa, nó giật mình.

Rón rén bước ra lan can, nó nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Sao vừa nãy ở một mình không thấy sợ mà bây giờ nổi hết cả gai ốc lên thế này?

Là hắn, hắn vẫn ngồi đó. Trên khuôn mặt là mấy giọt nước mắt chưa khô. Chiếc khuyên tai kim cương vẫn ánh lên ánh sáng lẻ loi trong bóng tối.

Một mảnh kí ức hiện lên…



Năm tuổi, hai đứa bị mẹ lôi đi bấm khuyên tai rồi lại tự tay xỏ cho hai đứa khuyên.

– Khuyên này lạ quá mẹ ha? – Hắn sờ sờ tai mình rồi hỏi mẹ.

– Là mẹ và mẹ Lưu xinh đẹp của con tự tay chọn và chế tác khuyên đấy.

Nó thấy chỉ đeo một bên thôi thì thấy lạ bèn hỏi mẹ:

– Sao Nhi và Nam lại chỉ có một chiếc?

– Mỗi đứa một bên, hai cái khuyên này lại là một đôi. Ý nuốn nói con với Nam sẽ như hai chiếc khuyên này vậy, sẽ luôn bên nhau, có đôi có cặp, không bao giờ phải ở một mình.

Nó sờ lên tai mình lại sờ vào tai Nam rồi mỉm cười nói:

– Tớ và cậu sẽ như hai chiếc khuyên này này, sẽ mãi sáng và luôn có đôi.

– Tớ sẽ không rời bỏ cậu và cậu cũng sẽ không xa tớ.

Hoàng Nam giơ ngón tay út trắng trẻo mũm mĩm của mình lên rồi tiếp tục nói với cô bé Hạ Nhi bên cạnh.

– Hứa chứ?

– Ừ.



Đúng vậy, sẽ luôn bên nhau mãi mãi.

Nó bất giác sờ lên má, thấy lạnh lạnh.

Khóc? Nước mắt? Từ bao giờ nó yếu đuối như vậy chứ?

Nó nhìn lại hắn, điệu bộ khổ sở của hắn làm tim nó thắt lại.

Nó vươn tay ra sờ vào khuôn mặt hắn. Da hắn mịn màng, đôi môi tím tái vì lạnh.

Nó vội gọi hắn dậy. Hắn từ từ tỉnh lại rồi tròn mắt nhìn nó. Nó mở cửa cho hắn vào phòng rồi khép cửa lại cho đỡ gió.

Hắn ngồi lên giường đợi nó.

Nó lôi cái chổi lau nhà, khập khiễng đi dọn chỗ máu trên sàn.

Hắn nhìn nó rồi đứng dậy, bế nó lên giường rồi tự mình dọn dẹp.

Tất cả những hành động đó đều được làm trong im lặng. Sau khi làm xong, hắn ngồi đối diện với nó trên giường.

Muốn nói với nó rằng đấy là hiểu lầm nhưng sao không thể cất lên lời được.

– Sao mày lại ở đấy?

Hắn lại lặp lại câu hỏi vô vị ở căn nhà màu đen đó.

– Tao đi theo mày.

Nó trả lời. Không phải câu đầu tiên nên nói là giải thích sao?

– Mọi chuyện lúc đó không phải như mày thấy đâu.

– Vậy thì như thế nào? Mày giải thích cho tao hiểu đi.

Nó cần một lời giải thích.

Hắn kéo nó ngồi vào trong lòng, rồi từ từ giải thích:

– Mọi chuyện là….

“- Em chỉ hỏi tại sao anh lạnh nhạt với em thôi.

– Cô kệ tôi đi.

Hắn toan đi thì đột nhiên con bé không biết điều ấy kéo hắn ngược lại rồi áp môi lên môi hắn.

Hắn trợn tròn mắt nhìn con bé ấy, định đẩy ra thì tự nhiên nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh bất giác quay đầu lại…”

– Đánh lẽ lúc đó mày phải giải thích cho tao biết luôn chứ?

– Tao muốn nói nhưng không sao cất lên lời được.

Hắn làm điệu bộ thở dài vẻ khổ sở lắm.

– Dù gì thì gì đó cũng là nụ hôn đầu của mày mà?

– Không có đâu. Nụ hôn đầu của tao là của mày.

Hắn cười gian thương. Nó thật sợ nụ cười đó.

Nó nhớ lại buổi tối hôm đó.

“…Trong cơn mơ, nó thấy có một cái gì đó mềm mềm, ấm ấm áp vào môi nó.

Cái cảm giác ấy không giống như mơ, nó chân thực và sinh động…”

Thẹn quá hóa giận, nó đỏ mặt đẩy hắn ra rồi chui vào chăn nằm.

Hắn thấy nó như vậy thì buồn cười lắm. Hắn kéo nó dậy rồi ôm nó vào lòng.

– Làm sao vậy?

– Xấu hổ. – Nó lấy bàn tay che lại khuôn mặt đỏ lừ.

– Bỏ tay ra tao coi. – Hắn kéo bàn tay nó ra.

– Không.

Giằng co một lúc, nó cũng thua bèn bỏ bàn tay của mình ra.

Như chợt nhớ ra điều gì, nó cúi sát mặt hắn hỏi:

– Có phải cô ta là Vân Nhi hay không?

– Ừ.

Nó cười cười rồi vươn vai thả người xuống giường. Hắn thấy thế bèn hỏi:

– Mày lại có trò gì vui nữa à?

– Ừ. Lại đây kể cho nghe này.

Hai cái đầu chụm lại với nhau. Muốn chia cắt nó với hắn sao. Nằm mơ nhé!

– Làm như vậy có ác không?

– Chỉ đánh đòn tâm lý thôi. Ai kêu nó đi hôn nguời yêu tao làm gì.

Nó và hắn cùng cười to rồi lại ngả nguời xuống giường.

Ngáp ngắn ngáp dài vài cái, một giọng nói truyền tới bên tai:

– Mệt à, muốn đi ngủ?

– Mấy giờ rồi?

– 2 giờ 36 phút.

– Muốn ngủ.

– Ngủ đi, tao về nhé.

– Đừng đi… Ở lại đây với tao.

Nó kéo vạt áo hắn rồi nũng nịu, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, nó nghe hắn tâm sự:

– Chắc lúc đấy mày đau lắm hả? Tao xin lỗi, đã không bảo vệ tốt cho mày rồi, lại để con bé ấy hại mày lần nữa.

– Nhi Nhi này, hình như từ khi bắt đầu yêu mày, tao đem lại nhiều rắc rối cho mày hơn thì phải.

– Mới lớp 9 mà đã như người lớn vậy, hì hì. Chậm nhỉ? Đáng lẽ ra tao với mày phải thành đôi từ lâu rồi. Tao đã yêu mày từ rất lâu rồi.

Từng chuyện nhỏ trong quá khứ được hắn nhắc lại kĩ lưỡng, trân trọng như thể là ngọc vô giá vậy.

Hắn khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó rồi nói:

– Tin tao nhé. Nhất định tao sẽ không để mày hiểu lầm như hôm nay nữa đâu. Tao yêu mày.

Rồi cứ thế, hắn lặng lẽ ngồi đầu giường ngắm nó.

Cô gái nhỏ đạp chăn ra thì hắn lại kiên nhẫn đắp vào. Cô ấy ôm qua hông hắn, gác cái chân nặng trịch lên người vậy mà hắn không than cũng không đẩy ra.

Cứ thế lặp lại những hành động vô cùng đáng yêu đến khi mặt trời dần dần ló ở phía Đông rạng rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play