Sau khi ngồi máy bay ba tiếng, cuối cùng nó và hắn cũng được đặt chân đến Pháp.
Ở Pháp đang là mùa đông, tuyết giăng trắng đường. Các cặp đôi tay trong tay đi dưới cơn mưa tuyết tạo nên khung cảnh thật lãng mạn.
Nó và hắn cũng chẳng ngoại lệ. Vẫn nắm tay đi cùng nhau, chỉ là trong lòng mỗi nguời có một cảm xúc khác nhau.
Nó về phòng, vứt cái va li vào tủ rồi bỏ mặc hắn ra ngoài. Từng cơn
gió tạt vào mặt nó. Cái lạnh buốt của mùa đông nước Pháp thấm dần vào da thịt.
Cái suy nghĩ vớ vẩn kia cứ ở trong đầu nó. Lê bước từng bước chân nặng nề, thoáng cái nó đã bước đến tháp Eiffel.
Ngồi xuống cái ghế đá gần đó, nó nhắm nhìn những cặp đôi đi dưới
tháp. Bất giác, một giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Nó đưa tay lên gạt giọt nước mắt đi rồi tự hỏi:
“Chuyến đi chơi mà, phải vui chứ. Sao lại có thể ngồi đây khóc như thế này cơ chứ.”
Một cánh tay đưa lên má nó, lau sạch giọt nước mắt đó. Nó ngước lên
nhìn. Một bóng dáng quen thuộc hiện lên, là hắn. Sao hắn lại ở đây?
– Tại sao mày lại khóc?
Hắn nhấc nó dậy rồi hỏi.
Như có nguời để trút hết nỗi lòng, nước mắt trào ra nhanh hơn. Nó òa khóc trong lòng hắn:
– Nín ngay. Mày bị làm sao vậy?
Hắn luống cuống hỏi. Sau khi thấy nó đi ra ngoài, hắn đã đi theo nó.
Hắn thấy nó ngắm những cặp đôi khác. Hắn thấy nó ngồi khóc dưới tháp
Eiffel.
Nó khóc xong, ngước mắt nhìn hắn.
– Sao mày lại ở đây?
– Tao có thể để một con lợn như mày chạy lung tung ở một thành phố lạ được.
Nó bĩu môi rồi kéo tay hắn đi vào tiệm bánh.
– Bộ mày có chuyện buồn hả? – Hắn hỏi.
– Ờ. Sao mày biết?
– Thì mày buồn, không đọc ngôn tình thì cũng toàn ăn bánh ngọt chứ gì.
Hắn cười cười rồi đặt miếng macaroon vào miệng nó. Nó vừa ăn vừa ngắm nhìn những cặp đôi khác. Hắn cũng gướng mắt về phía nó đang nhìn, bất
giác hỏi:
– Muốn được như bọn họ?
– Ừ.
Một khoảng không im lặng nữa lại được tái hiện về. Nó và hắn tiếp tục đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Trong 15 năm, chưa lần nào nó và hắn ở cạnh nhau mà như xa vời đến thế. Im lặng đến đáng sợ.
Bỗng, một gái cầm chiếc máy ảnh và lá thư màu hồng đến.
– Chào hai em.
– Chào. – Nó và hắn cùng đồng thanh.
– Cửa hàng đang có chương trình cho các cặp tình nhân. Hai em chụp một bức ảnh đi.
Chị ấy giơ cái máy ảnh bắt đầu chụp. Hắn ngồi sát lại nó rồi giơ ngón tay ý nói chị chụp đi.
“Tách”
Bức ảnh đầu tiên của nó và hắn khi ở Pháp. Hắn choàng tay qua vai nó rồi cười để lộ hàm răng trắng muốt.
– Sao chị không đưa cho chúng em?
Nó lên tiếng khi thấy chị ấy bỏ bức ảnh vào lá thư màu hồng. Chị cười hiền hòa giải thích với chúng tôi.
– Vài năm trước, có một đôi uyên ương đến đây. Chàng trai đã yêu cầu
chị chụp một bức ảnh, hôn vào đó rồi bỏ vào phong bao hồng gửi lại quán. Chị đã làm theo rồi thắc mắc. Em biết chàng trai đó nói sao không?
– Không ạ.
– Anh ta đã bảo rằng bức ảnh đó chứa tất cả sự yêu thương anh ta
giành cho cô gái. Anh ta còn nói anh ta cũng nói rằng đã bỏ trái tim
mình vào bức ảnh. Nếu gửi ở đây sẽ không bao giờ sợ mất đi trái tim này. Từ đấy, chuyện này trở thành truyền thuyết của quán.
– Oa, thật lãng mạn. – Nó reo lên.
– Vậy anh ta có trở lại không? – Hắn hỏi.
– Rất nhiều năm sau, anh ta trở lại rồi yêu cầu xem bức ảnh đó. Chị
đã hỏi anh ta rằng có phải đã thay lòng không. Anh ta thản nhiên trả lời lại là tình yêu đã được san sẻ cho con của anh ấy và muốn được cho con xem trái tim của mình. Đồng thời cũng muốn thay đổi bức ảnh trong đó.
Chị ấy đứng dậy rồi cầm theo phong bao cất đi, không quên quay lại rồi nở nụ cười nói:
– Chúc hai em hạnh phúc.
Nó và hắn đi dạo quanh thành phố, ăn đủ thứ trên trời dưới biển rồi vẫn trở về dưới tháp Eiffel.
Nó ngồi xuống bãi cỏ rồi kéo hắn ngồi cùng. Nó bắt đầu nói:
– Mày đã bao giờ yêu một nguời chưa?
– Rồi. – Hắn trả lời dứt khoát.
– Vậy chắc mày biết cảm giác ấy chứ?
– Mày yêu ai hả Nhi Nhi?
– Ừ. Rất nhiều.
Hắn im lặng, nó cũng im lặng.
Nó chợt kéo hắn đứng dậy đối diện mặt nó rồi áp hai tay vào má hắn.
– Mày làm sao vậy hả? – Hắn hỏi dồn dập.
– Mày đừng nói gì cả. Nghe tao nói đã. Tao có thể không xinh bằng con bé ấy, không ăn nói dễ nghe như nó, tao cũng chẳng tinh tế như nó nữa.
Nhưng mà tao thật sự thích mày, không phải là vì mày đẹp trai hay gì hết mà đơn giản chỉ là tao thích mày thôi.
Nó giơ hai tay ra.
– Mày sẽ ở bên tao chứ?
– Xin lỗi nhưng tao không thích mày…
Nó cười, nụ cười chua chát.
– Tao hiểu …
– Tao yêu mày, bạn thân.
Hắn ôm chầm lấy nó dưới chân tháp Eiffel. Nguời qua đường ai cũng ngoái lại nhìn rồi ca thán:
– Vừa tỏ tình đó. Thật đẹp đôi.
– Uầy, vậy mà mình không thấy. Tiếc quá đi.
Hai người cứ đứng đó ôm nhau, bỏ qua những lời bàn tán vì lúc này, trong mắt họ, chỉ có người đối diện thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT