Dịch Hiên cầm trứng gà cùng cháo từ phòng bếp ra ngoài, trong phòng khách đang trò chuyện rôm rả, bình thời người trong nhà cũng bận rộn, đã lâu không có náo nhiệt như vậy, trong lòng Dịch Hiên vẫn rất vui vẻ. Hắn đặt cháo cùng trứng gà lên bàn, Túc Như Chỉ vỗ vỗ đầu Thời Sướng, cô bé tự giác mang cái ghế tới bàn ngồi ăn.

Dịch Vũ ngẩng đầu lên, một mặt không biểu tình nhìn Dịch Hiên: “Của em đâu?” Dịch Hiên bỉu môi: “Mày còn nhỏ sao, để cho anh phải phục vụ mày?” Dịch Vũ nhớ tới nhiều người, không muốn gây với hắn, thuận miệng nói câu: “Anh là anh của em nha.” Dịch Hiên trợn tròn cặp mắt, đưa tay chỉ Dịch Vũ rống giận: “Bây giờ mày biết anh là anh mày a!”

“Được rồi được rồi, đừng kích động như vậy.” Túc Như Chỉ vỗ vỗ ghế sa lon, cười híp mắt nhìn Dịch Hiên: “Tới đây ngồi với bà nội a.” Dịch Hiên vừa đi qua bên kia đi, vừa oán trách: “Con cũng đã lớn như vậy, giọng bà nội ngài nói chuyện với con nói có thể không giống như nói chuyện với Sướng bảo bảo được không?”

Túc Như Chỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Bối phận hai con giống nhau mà.” Dịch Hiên vừa nghĩ đúng thật, mặc niệm. Túc Minh Tiên nhìn toàn bộ người nhà này, ho nhẹ hai tiếng, Túc Như Chỉ hờ hững nhìn sang: “Lớn tuổi cũng không cần ra đường, yên ổn ở nhà đi. Lão Dịch mau châm trà, đừng để người ta cảm thấy chúng ta chiêu đãi không chu toàn.”

Gương mặt Túc Minh Tiên chợt đỏ bừng, Dịch Trữ trợn mắt nhìn Túc Như Chỉ một cái: “Bà không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao?” Túc Như Chỉ trừng lại: “Ai cần ông lo! Mau châm trà!” Dịch Trữ sợ bà sợ hơn nửa đời người, cũng không có dũng khí trừng thêm một cái nữa, yên lặng đưa tay rót ly trà, đẩy tới trước mặt Túc Minh Tiên.

Túc Cẩm Dung đưa tay nâng ly trà lên đưa cho Túc Minh Tiên, Túc Minh Tiên nhận, đưa đến khóe miệng uống một hớp. Túc Như Chỉ lại âm dương quái khí nói: “Như thế nào a? Ngài uống trà ngon quen, trà này của Dịch gia chúng tôi không có để cho miệng ngài chịu ủy khuất đi?” Tay lão gia tử run lên, nếu như không phải là động tác của Túc Cẩm Dung mau, ly trà này nhất định là rơi xuống vỡ tan.

“Con không thể nói chuyện dễ nghe một chút với ta sao?” Túc lão gia tử thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn con gái của mình: “Cũng hơn hai mươi năm, Nghiêu Nghiêu cũng lớn như vậy, con nói xem sao con vẫn như vậy?” Túc Như Chỉ rất ngạo mắt liếc nhìn ông, giọng nói vẫn không tốt: “Nếu con còn là con cừu nhỏ, không biết sớm đã bị ngài bán đi đâu rồi, còn có con gái bảo bối của con, ngài đừng tính toán gì đối với nó.”

Túc Minh Tiên giao ly trà cho Túc Cẩm Dung, giọng buồn buồn: “Đó đều là chuyện trước kia, còn nói đến làm gì a? Hôm nay ta tới cũng không phải là để gây gổ với con, con cũng đừng tức giận với ta nữa, con cũng biết nói ta đã lớn tuổi, lại tiếp tục tức giận, con sẽ có thể không có cha.” Túc Như Chỉ hừ hừ hai tiếng, cũng thật sự không nói gì thêm.

Thái độ Dịch Trữ so với Túc Như Chỉ đơn giản tốt hơn rất nhiều, ông mỉm cười, tao nhã lễ độ hỏi: “Lão gia tử hôm nay mang theo Cẩm Dung cùng Cẩm Diên tới đây là vì chuyện gì a?”

Túc Minh Tiên đưa tay sờ sờ râu, không có lên tiếng, Dịch Trữ mê hoặc, Túc Như Chỉ chậm rãi mở miệng: “Ngày mai là sinh nhật tám mươi tuổi của ông ấy.” Dịch Trữ hiểu rõ, đây là tới mời bọn họ có mặt tại tiệc mừng thọ của lão gia tử.

Túc Minh Tiên gật đầu một cái, cảm thán một tiếng: “Con còn nhớ rõ sinh nhật của ta a.” Túc Như Chỉ bĩu môi không lên tiếng, Túc Cẩm Dung ở một bên chen miệng vào: “Hàng năm sinh nhật của ông nội cô cũng đều tặng quà, chẳng qua là không cho nói với ngài, nên ngài cũng vẫn không biết thôi. Khối san hô đỏ ngài vẫn rất thích kia, chính là của cô đưa, không phải là bạn gì của ba đưa đâu a.”

“Ai tặng quà cho ông ấy, cái đó đều là ta không thích, cho nên đưa cho vui một chút mà thôi.” Túc Như Chỉ mạnh miệng, một tay kéo Thời Sướng qua, cũng không quan tâm cô bé ăn xong chưa, cầm khăn giấy lau miệng cho Thời Sướng. Trong tay Thời Sướng còn cầm cái muỗng, gương mặt không rõ ràng cho lắm.

Túc Minh Tiên nhìn Túc Như Chỉ, đưa tay sờ sờ mái tóc hoa râm, thở dài một cái: “Ngày mai ở Hoa Đình, mọi người cũng đến đi, nhiều năm như vậy, người ta cũng quên Túc Minh Tiên ta còn có một đứa con gái, còn có một con rể rất có năng lực.”

“Còn có một cháu gái rất có năng lực nữa nha.” Dịch Nghiêu tăng thêm một câu, chọc cười Túc Minh Tiên: “Đúng vậy, đúng vậy, cháu gái ngoan của ta rất có năng lực.” Ông liếc mắt nhìn Thời Ngộ An, sâu kín nói: “Cũng lừa gạt con gái nhà người ta về nhà, cũng có năng lực như ba của con.”

Khóe miệng Dịch Trữ giật một cái, bưng ly uống trà không nói lời nào, Dịch Nghiêu cũng không để ý Túc Minh Tiên nhạo báng, cười híp mắt nói: “Nhà chúng con nhiều người, ông ngoại có thể phải thêm cái bàn cho nhà con a.” Túc Minh Tiên cười nói: “Chúng ta người một nhà ngồi cùng nhau, bàn khá lớn, ngồi đủ.” Dịch Nghiêu nhìn về phía Túc Như Chỉ: “Mẹ, chúng ta đi không?”

Túc Như Chỉ ngẩng đầu lên, phát hiện nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm một mình bà, bà liếc mắt: “Đi thì đi.” Túc Minh Tiên thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ để Túc Cẩm Dung đỡ đứng lên: “Vậy chúng ta đi về trước, còn có ít thứ chưa chuẩn bị xong. Sáng mai tám giờ, mọi người đến là được, ta để cho lão Đại ở cửa đón.”

“Chú Diên có thể không đi về không, chuyện cổ tích lần trước còn chưa kể xong đâu!” Thời Sướng từ trong ngực Túc Như Chỉ nhảy ra ngoài, nhào qua ôm lấy Túc Cẩm Diên, nháy mắt nhìn hắn. Túc Minh Tiên nhìn bọn họ một cái, tùy ý phất tay: “Cẩm Diên cứ ở lại cùng Sướng Sướng chơi một lát đi, tối nay rồi về nhà, để ta nói với ba con.”

Túc Cẩm Diên gật đầu, đưa tay ôm Thời Sướng ngồi trên đầu gối của bản thân: “Cám ơn ông nội.” Dịch Trữ lôi kéo Túc Như Chỉ đứng lên đưa lão gia tử ra cửa, Túc Như Chỉ nhìn qua không quá tình nguyện, nhưng cũng đàng hoàng đi theo ra. Thời Sướng vươn tay với Dịch Sanh đang trong ngực Dịch Nghiêu: “Em gái mau tới đây cùng nhau nghe chú Diên kể chuyện cổ tích a.”

Dịch Sanh vẫn yên lặng, nghe Thời Sướng kêu mình, ngẩng đầu nhìn Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu cười hỏi cô bé: “Muốn nghe chuyện cổ tích sao?” Dịch Sanh lắc đầu một cái, lại gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không muốn nghe chuyện cổ tích, nhưng mà muốn ở chung với chị.” Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái với Thời Sướng, Thời Sướng tự giác từ trên đùi Túc Cẩm Diên nhảy xuống: “Chú Diên ôm em gái đi, em ấy tương đối nhỏ.”“Sướng Sướng thật hiểu chuyện.” Túc Cẩm Diên khen một câu, đứng dậy đi tới trước mặt Dịch Nghiêu từ trong ngực nàng ôm Dịch Sanh ra. Dịch Sanh có chút sợ người lạ, sợ hãi nhìn về phía Thời Ngộ An, Thời Ngộ An đưa tay siết chặc tay nhỏ bé của Dịch Sanh: “Đừng sợ.” Dịch Sanh đưa tay siết chặc quần áo của Túc Cẩm Diên, Túc Cẩm Diên dịu dàng cười một tiếng, ôm Dịch Sanh ngay ngắn chút: “Chúng ta ra vườn hoa đi.”

Thời Sướng cao hứng đáp ứng, Dịch Vũ đứng lên dắt tay cô bé: “Con cũng đi.” Dịch Hiên nhìn bóng lưng bọn họ đi, lại nhìn Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An một chút, thật sâu cảm thấy bây giờ mình không thích hợp ở lại.”Vậy con cũng... đi đây.” Dịch Hiên giữ vững nguyên tắc không làm kỳ đà cản mũi nên cũng đi theo.

Dịch Nghiêu tựa vào trên ghế sa lon, thở dài một hơi: “Như vậy thật tốt a, đời này an ổn, vô tai vô ưu.” Thời Ngộ An từ trên bàn cầm mấy trái vải ở trong tay lột vỏ, tùy ý quét nàng một cái: “Chị không đến công ty sao?” “Tôi đang rầu rỉ đây.” Dịch Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Chị Tần mang thai, em biết không?”

“Mang thai?” Thời Ngộ An hiển nhiên không biết chuyện này, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Chị ấy cùng Tịch Cẩn Chi không phải là...” Dịch Nghiêu đưa tay cầm lấy trái vải cô đã lột vỏ, nhét vào trong miệng: “Hai người rất tốt, Tịch Cẩn Chi cũng biết.” Thời Ngộ An ồ một tiếng, tiếp tục cúi đầu lột vải, thuận miệng nói: “Em cho là người giống như Tịch Cẩn Chi nhất định sẽ nổi điên đây.”

Dịch Nghiêu cười khẽ: “Nàng có thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy, đã là nổi điên rồi. Chậc, xem ra Tịch Cẩn Chi cũng không giống người si tình như vậy chút nào, ngược lại là tôi nhìn lầm.” Thời Ngộ An đưa tay đến bên miệng nàng, Dịch Nghiêu nhả hạt vào lòng bàn tay cô, Thời Ngộ An lại đi nhét vào trong miệng nàng một trái vải đã lột vỏ: “Người không thể xem bề ngoài, nhìn chị cũng không giống như người si tình gì.”

“Không giống sao?” Dịch Nghiêu sờ sờ mặt của mình: “Trước kia có một người xem bói nói gương mặt tôi không tốt, cả đời khó đạt được thứ mình thích, lúc ấy tôi tin, cảm thấy hắn coi thật là chính xác, bây giờ nhìn lại, tướng mạo tính cái gì.” Thời Ngộ An liếc nàng, trêu nói: “Dịch đại tiểu thư còn xem số mạng?”

Dịch Nghiêu nhả hạt vải ra, đến gần hôn một cái lên chóp mũi của cô, cười nói: “Xem thì xem, nhưng mà không quá chính xác.” Thời Ngộ An đẩy nàng một cái: “Chị vẫn suy nghĩ thật kỹ sau khi chị Tần nghỉ sanh chị nên đi đâu mà tìm một thư ký kiêm trợ lý tốt đi.” Dịch Nghiêu đảo mắt, đẩy cô ngã xuống ghế sa lon: “Nếu không em làm thư ký cho tôi đi?”

“Đùa gì thế.” Thời Ngộ An liếc mắt, Dịch Nghiêu cúi đầu cọ cọ ở cổ cô: “Không có nói giỡn, em làm thư ký cho tôi, tôi muốn gặp em cũng không cần phải đợi đến tan tầm.” Thời Ngộ An bưng mặt của nàng, đưa tay gỡ mắt kính của nàng xuống, thuận miệng oán trách: “Mắt kính của chị cào em.”

“Đau?” Dịch Nghiêu nheo mắt lại, Thời Ngộ An đưa tay đẩy nàng: “Không có, chị mau ngồi dậy đi.” Dịch Nghiêu cong khóe miệng, cười nhìn cô: “Cũng không có ai khác.” Đầu ngón tay Thời Ngộ An nhẹ nhàng vuốt ve chân mày của nàng, đột nhiên toát ra một câu: “A Nghiêu, đột nhiên em phát hiện bộ dáng của chị rất xinh đẹp.”

Dịch Nghiêu lấy tay cô xuống, dáng vẻ hận sắt không thành thép: “Gương mặt này dầu gì mê đảo qua không ít nam nam nữ nữ, chẳng lẽ em vẫn cảm thấy bộ dáng của tôi chưa ra hình dáng gì sao?” Thời Ngộ An rất nhạy cảm bắt được từ mấu chốt: “Nam nam nữ nữ? Nam, em đã tận mắt thấy mấy người, vậy chị còn từng cùng nữ nhân nào có quan hệ gì nữa?”

“Cái đó có quan hệ gì a, nhiều năm như vậy tôi cũng đều vì em thủ thân như ngọc. Thời điểm ở Anh quốc có một bạn học nữ, ngầm bày tỏ ra rất có thiện cảm đối với tôi, bất quá tôi căn bản không có để ở trong lòng.” Dịch Nghiêu hờ hững nói, Thời Ngộ An lại hết lần này tới lần khác nghe được trong giọng nói của nàng có đắc ý cùng khoe khoang: “Vậy nữ sinh Anh quốc đó là có thật a?”

Dịch Nghiêu đột nhiên nhớ tới trên diễn đàn từng bát quái qua chuyện nàng cùng một nữ sinh Anh quốc, lập tức không biết nói gì, Thời Ngộ An cười đến âm trầm, một tay đẩy nàng từ trên người đi xuống.”Cái đó là giả...” Dịch Nghiêu tổ chức tốt ngôn ngữ muốn giải thích, Thời Ngộ An đã đứng lên ném vỏ trái vải vào trên người nàng.

“...”

Thời Ngộ An bỏ lên lầu, Dịch Nghiêu nhặt sạch sẽ vỏ vải ném vào trong thùng rác. Điện thoại di động vang lên, nàng lấy ra liếc mắt nhìn, là Giang Trừng. “Hắc hắc, Dịch tổng, tôi có tin tức tốt muốn nói cho cô.” Giọng Giang Trừng vui vẻ, nghe ra rất hăng hái, Dịch Nghiêu lại không hăng hái lắm: “Nói.”

Giang Trừng không chút nào để ý về sự lãnh đạm của nàng, như triệt để nói ra một tràng, Dịch Nghiêu thật vất vả bắt được trọng điểm: “Ngày hai mươi lăm này, đúng không.” Được Giang Trừng xác nhận, Dịch Nghiêu quả quyết cúp điện thoại, đứng lên sải chân dài đi lên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play