Lúc Vinh Lãng đến dưới lầu khu nhà Ông Như Mạn đã gần 12 giờ, bảo vệ nhận ra anh ta, cũng không nghĩ nhiều liền mở cổng để anh ta vào.
Mặc Phi đưa anh ta ngồi xuống cạnh bồn hoa, còn bản thân đi ấn chuông, ấn một lúc lâu mới có người nhận.
"Ai vậy?" Là giọng nói của một chàng trai, mang chút buồn ngủ pha lẫn cảnh giác.
Mặc Phi hơi giật mình, một lúc sau nhớ ra Ông Như Mạn đang sống cùng em trai, liền đoán được đây chính là Ông Như Vọng.
"À, tôi là bạn của anh rể cậu, chị cậu có nhà không? Vinh Lãng say rồi."
Bên kia im lặng vài giây, nhanh chóng ngắt kết nối.
Mặc Phi nghĩ rằng đối phương sẽ nhanh chóng đi xuống, kết quả ngồi đợi vài phút vẫn chẳng thấy ai, anh ta sốt ruột lại đứng dậy bấm chuông lần nữa.
Cùng lúc đó, Ông Như Mạn vẫn đang mặc đồ ngủ bước ra ngoài, nhìn thấy Châu Sâm đang đứng cạnh cửa.
"Ai thế?"
Châu Sâm đang chuẩn bị ngắt tiếp: "Em không biết."
Ông Như Mạn bước qua nhìn, là Mặc Phi, đối phương đã gần như mất hết kiên nhẫn.
"Có chuyện gì không?" Cô hỏi.
Mặc Phi còn sợ cô không nhận, nhanh chóng nói: "Vinh Lãng uống say rồi, luôn mồm nói muốn đến chỗ cô, tôi đưa anh ta đến dưới lầu rồi, tôi còn có việc, đi trước."
Sau đó liền chạy luôn, không thèm đợi Ông Như Mạn phản ứng.
Theo như tính cách của Mặc Phi, thật sự rất có khả năng đã đặt Vinh Lãng ở dưới thật, Ông Như Mạn bực mình ngắt kết nối, đi vào phòng mặc áo khoác, chuẩn bị xuống dưới xem tình hình.
"Em đi với chị." Châu Sâm đã đi giày, đứng sẵn ở cửa đợi cô.
Ông Như Mạn thực sự vẫn không biết phải đối mặt với Châu Sâm thế nào, nhưng Vinh Lãng đang say xỉn ở dưới kia, một mình cô cũng không thể nào giải quyết được.
"Đi thôi." Cô kéo khóa áo, dứt khoát bước ra khỏi cửa.
Ẩn hiện bên dưới cổ áo ngủ của cô là vài vết đỏ còn chưa tan, chính là tác phẩm của Châu Sâm đêm qua, cậu âm trầm liếc nhìn, còn chưa kịp thấy rõ đã bị áo khoác che mất.
Hai người xuống lầu, nhìn thấy Vinh Lãng đang ngồi vất vưởng bên thành bồn hoa. Ông Như Mạn đứng yên một lúc, cũng không nói gì, lát sau mới tiến lên vài bước.
"Vinh Lãng, dậy đi." Cô cúi xuống, vỗ nhẹ vào mặt anh ta.
Vinh Lãng mở mắt nhìn cô một cái, sau đó gục đầu, trán dựa trên bả vai của cô, thanh âm đè thấp xuống: "Như Mạn, anh xin lỗi, em quay về có được không?"
Lòng bàn tay anh ta rất nóng, giữ lấy cánh tay cô.
Ông Như Mạn không trả lời vấn đề này: "Sao lại uống nhiều vậy, đứng lên, tôi đưa anh về."
Vinh Lãng vẫn dùng lực không buông: "Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa, xin em, hãy tha thứ cho anh."
Thực ra, chính bản thân anh ta vẫn đang ngờ vực, những điều anh ta làm như vậy, có thực sự tính là lỗi lầm sao? Anh ta thậm chí còn chưa hề hôn Lương Ngưng cơ mà?
"Anh uống say rồi, tôi đưa anh về." Tâm trạng Ông Như Mạn đã bình tĩnh trở lại, một khi cô đã quyết định chuyện gì, đều rất hiếm khi thay đổi.
"Anh với cô ấy thực sự không hề có gì cả! Như Mạn, tha thứ cho anh." Vinh Lãng đang vô cùng vội vã chứng minh sự oan khuất của mình.
Ông Như Mạn hơi mỉm cười: "Được rồi, tha thứ cho anh." Còn không đợi anh ta kịp vui mừng, liền nói tiếp: "Nhưng tôi nói chia tay không phải nói đùa."
Vinh Lãng cứng đờ người.
"Vinh Lãng, không cần vãn hồi nữa, cho dù anh có nói gì, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu." Anh ta đang giả vờ say, hoặc giả có thể nói, kỳ thực cũng không hề say đến mức như vậy.
Bọn họ đều biết, anh ta chỉ đang mượn rượu để quên đi sự tự ái của bản thân, hạ mình xin cô một cơ hội giảng hòa.
"Tại sao?"
Anh ta lập tức phản ứng: "Có phải em đã thích người khác rồi không?"
Ông Như Mạn lắc lắc đầu: "Chẳng liên quan gì đến người khác cả, đây là vấn đề của tôi."
"Vậy em hãy nói cho anh biết."
Bàn tay anh ta bóp chặt cánh tay cô đau điếng, nhưng cô cũng chẳng có phản ứng gì.
"Bởi vì ham muốn độc chiếm của tôi rất mạnh, Vinh Lãng, anh sẽ không bao giờ hiểu hết được con người tôi, cũng sẽ không muốn nhìn thấy mặt tối trong tôi như thế." Cô ngước đầu lên, trầm mặc nhìn anh ta.
"Nếu như tôi nói, nếu anh muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi, thì sau này không được cùng người phụ nữ khác nói chuyện, cũng không được nghĩ đến ai, không thể liên lạc với bọn họ, lúc nào cũng phải cho tôi biết anh đang làm gì, đang ở cùng với ai, những điều này, anh có làm được không?"
Vinh Lãng không làm được.
Trước đến nay, anh ta đều rất ghét bị phụ nữ ràng buộc, muốn yêu đương nhưng cũng muốn phải có không gian riêng tư của mình.
Vậy mà bây giờ, người nói ra những lời này lại là người trước đến nay đều thoải mái cho anh ta không gian riêng tư nhất, anh ta thật sự không thể tưởng tượng được.
"Trước giờ em không hề nói như vậy." Anh ta từ từ buông tay xuống.
"Ừm."
Bởi vì biết được những chuyện này căn bản chẳng ai có thể làm được, cô vốn tưởng bản thân mình có thể vượt qua, nhưng cuối cùng cũng nhận ra rằng, bản thân mình không thể nào không để ý được.
"Tôi đưa anh về." Cô đưa tay ra, Vinh Lãng bám lấy, sau đó phủi quần, đứng thẳng dậy.
"Em lên đi, anh có thể tự về."
"Vậy tôi đưa anh ra xe."
"Ờ."
Hai người bước đi cạnh nhau, Châu Sâm cứ như vậy đứng ở đằng sau nhìn, Vinh Lãng cũng không hề chú ý đến sự tồn tại của cậu.
Đèn đường nhàn nhạt chiếu sáng, dưới ánh đèn, hình bóng của hai người đổ dài trên mặt đất.
Châu Sâm ngừng lại một lát, sau đó tiếp tục đi bên cạnh Ông Như Mạn.
Vừa hay có một chiếc taxi đi qua, Ông Như Mạn vẫy vẫy tay dừng lại.
"Chúng ta còn có thể là bạn không?" Vinh Lãng trước khi lên xe còn quay lại hỏi.
Ông Như Mạn vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Không thể, là người xa lạ cũng không thể."
Cô giúp anh ta ngồi vào xe, đóng cửa rồi nói địa chỉ cho tài xế. Chiếc xe khởi động chạy đi, Vinh Lãng vẫn ngồi yên như một bức tượng. Ông Như Mạn thất thần đứng nhìn, tận cho tới khi người xe biến mất ở cuối con đường.
Cô suýt nữa thì quên mất Châu Sâm, cậu cao như vậy, thế nhưng vừa rồi lại im lặng lầm lũi, đến mức giống như biến thành người vô hình.
"Đi thôi." Cô bước lên trước hai bước.
Châu Sâm cũng quay người lại, đuổi theo đi bên cạnh cô.
"Chị Như Mạn, những gì chị nói vừa rồi là thật sao?"
"Cái gì?"
"Hy vọng nửa kia của mình sẽ không tiếp xúc với phụ nữ?"
Ông Như Mạn xùy một tiếng sau đó phì cười, giống như không để ý nói: "Giả đấy."
Thế nhưng Châu Sâm lại quay sang, vươn tay nắm chặt lấy tay cô. Ông Như Mạn dừng lại một bước, muốn rút tay ra khỏi tay cậu, nhưng cậu lại nắm chặt vô cùng, ánh mắt kiên định nhìn cô.
"Em có thể làm được, những gì chị vừa nói, không nói chuyện với người phụ nữ khác ngoài chị, không tiếp xúc với bọn họ, trong lòng chỉ có mình chị, những cái này, em đều có thể làm được."
Ông Như Mạn vô thức lắc đầu, nhưng lại bị cậu kéo lại gần hơn.
"Không chỉ như thế, em sẽ chỉ có một mình chị. Chị Như Mạn, chị chính là người phụ nữ đầu tiên, cũng là cuối cùng của em."
Khoảng cách của bọn họ đã rất gần nhau, cậu cúi người xuống, thì thầm bên cạnh tai cô. Chắc hẳn cậu đã lấy hết dũng khí của mình, giọng nói còn mang theo một chút run rẩy. Yết hầu cậu khẽ động, ánh mắt làm ra vẻ đáng thương, giống như một chú cún con bị lạc mất chủ bơ vơ trên đường.
Ông Như Mạn không biết tại sao cậu lại nói những lời này, cậu ấy cũng như Vọng Vọng, rõ ràng giống như em trai của cô, tại sao lại có những suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ là vì mình đã lấy đi lần đầu tiên của cậu hay sao?
Cô chưa bao giờ thấy đại ca nào mất đi lần đầu tiên mà như thế này cả. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ nghi ngờ, không để ý đôi môi của cậu ngày càng tới gần.
Một nụ hôn rơi xuống.
Chỉ là một nụ hôn phớt qua, bờ môi mềm mại, lại mang theo hơi thở nam tính.
Động tác của cậu trúc trắc vô cùng, chắc là trước đây cũng chưa từng hôn ai bao giờ. Đầu lưỡi cậu khẽ vươn tới, cạy mở môi cô.
Đầu Ông Như Mạn khẽ ong một cái, lúc này mới ý thức được hai người đang làm cái gì, muốn giãy giụa đẩy ra, nhưng lại bị cậu ôm chặt lại.
Hai tay cô đẩy vai cậu, đối phương cũng đã trưởng thành, tuy không vạm vỡ nhưng bên dưới quần áo đều là cơ bắp, cô đẩy thế nào cũng không ra.
Đầu lưỡi của cậu điên cuồng tìm kiến bên trong, giống như một chàng trai trẻ còn lạ lẫm với thế giới bên ngoài, vừa cắn lại mút, không hề có quy tắc gì, thế nhưng lại khiến cho toàn thân Ông Như Mạn mềm nhũn, giống như linh hồn đều bị hút cạn đi.
Châu Sâm vẫn chưa thỏa mãn, không hề ngừng lại, Ông Như Mạn dựa vào cánh tay cậu, cả người không thể đứng vững, một lúc sau, cậu mới khẽ buông cô ra. Ông Như Mạn những tưởng đã kết thúc, thế nhưng Châu Sâm chỉ tách ra khoảng một giây, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó lại tiếp tục lại từ đầu.
Hóa ra chỉ dừng lại để thở.
Lần này cậu dịu dàng hơn rất nhiều, cũng mang theo một chút ý tứ an ủi. Hai người môi lưỡi quấn quýt, bờ môi cậu nhẹ nhàng ma sát, giống như đang hôn lên trái tim cô.
Rất lâu mới dừng lại, hai người đều thở không ra hơi.
Là Ông Như Mạn đẩy cậu ra, dưới lớp quần áo mỏng manh của hai người, vật nào đó đã nổi lên phản ứng.
Châu Sâm đột nhiên mỉm cười.
"Hôm qua chị uống say rồi, cho nên hôm nay mới tính là nụ hôn đầu tiên của em."
Ông Như Mạn có chút không nói thành lời.
Cô định nói gì, lại bị ngón tay cậu đè trở lại.
"Vừa rồi thoải mái không?"
Khuôn mặt của Ông Như Mạn càng lúc càng đỏ, ánh mắt cậu cũng vì vậy mà sáng lên.
Chỉ một nụ hôn mà thôi, lại có thể gợi lên ham muốn sinh lý thuần khiết của cô như vậy, cậu cũng có quyền hy vọng rồi.
"Chị Như Mạn, em mới là người thích hợp nhất với chị."
Cậu nói rất chắc chắn, trong mắt ánh lên một loại nhu tình.
Hết chương 7.
Mặn vcl chị em ôiiiiii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT