Ông Như Vọng lại tiếp tục ra video mới, lượng like share đang tăng chóng mặt, bởi vì lần này cậu ra video kết hợp với mở gift away, phần quà là một bộ đồ trang điểm, số lượng trúng là ba người. Mà đối với cái trò gift away mà nói, dù sao cũng chẳng mất đồng nào, tiện tay share một cái lại có cơ hội trúng thưởng, cho nên cũng chẳng ai tiếc một share để thử vận số của mình.

Mà ba bộ trang điểm của Ông Như Vọng đều là hàng thật giá thật, đồ ngoại cao cấp xịn xò, mấy blogger trên mạng có mấy ai ra tay được hào phóng như thế, không những một bộ mà hẳn ba bộ, cơ hội trúng thưởng cao hơn gấp ba lần, tất nhiên ai chẳng nguyện ý share.

Hơn nữa, video của cậu cũng rất thú vị, một bên đưa ra quan điểm, thắc mắc tại sao chị em phụ nữ lại thích son như vậy, một bên tự mình đi thử son, sau đó lại soi gương, nói mình thích màu nào, màu này đẹp ra sao... Video có sự tương phản rõ ràng, nhưng lại không giống như đang làm ra vẻ.

Đúng là một blogger hay ho mà.

Mới chưa đến một tháng, mà lượng fan hâm mộ của Ông Như Vọng đã tăng tới mười hai vạn.

Còn cậu tô son cũng càng ngày càng thành thạo hơn.

Ông Như Mạn mỗi lần ngồi xem đều không nhịn được cười, những lúc Như Vọng nghiêm túc làm việc cũng thật đáng yêu.

Ngược lại, lượng fan hâm mộ của Châu Sâm ít hơn nhiều, có điều cậu vẫn luôn bình tĩnh, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, tìm ra điểm đổi mới trong từng video. Nói thật, so với ba người ra mắt cùng lúc, thì Châu Sâm cực khổ hơn nhiều.

Đã nhiều lần Ông Như Mạn muốn để cậu làm gift away, nhưng đều bị cậu từ chối, muốn tự mình làm. Chậm rãi tích lũy từ từ, mà làm như vậy cũng có cái hay, là bởi vì độ tương tác các video đều ổn định, fan hâm mộ chính là vì thích sản phẩm cậu làm ra, chứ không phải vì quà gift away mà đến.

Sau khi làm xong hệ liệt 1, cậu bắt đầu mở hệ liệt mới.

Trước kia Ông Như Mạn rất sợ xem phim kinh dị, nhưng đối với những video Châu Sâm làm, cô đều có thể xem một cách nhẹ nhàng. Cách dẫn dắt của cậu rất tài tình, đoạn đầu có vẻ bí ẩn khiến người xem cảm thấy cuốn hút, sau đó sẽ có cảm giác bừng tỉnh từ trong mơ, hơn nữa, giọng thuyết minh của cậu cũng rất hấp dẫn, Ông Như Mạn thích nhất là nghe cậu diễn giải từng câu từng câu. Người khác muốn coi video còn phải chờ, còn cô mỗi khi cậu làm xong thì cô chính là người đầu tiên được xem, giống như Châu Sâm làm ra video đều là vì Ông Như Mạn vậy.

Bình thường, buổi tối Châu Sâm đi tắm, Ông Như Mạn sẽ nằm trên giường coi video, đợi lúc cậu tắm xong đi ra sẽ tùy tiện hỏi cậu kịch bản tập kế tiếp, hỏi xong tới lúc Châu Sâm định tiết lộ thì cô lại ngăn, nói thôi để tự coi cho hồi hộp, chờ đợi giống như mấy cô gái đôi mươi hóng thần tượng ra từng tập phim mỗi ngày.

Trong thời gian ngắn, Ông Như Mạn đã dần dần hình thành thói quen sinh hoạt cùng cậu, rõ ràng cậu nhỏ hơn cô đến mười tuổi, mà lúc nào cũng coi cô như em gái trong nhà, bảo bọc chăm sóc. Nhất là lúc trên giường bị ép gọi "tiểu ca ca" (*)...cậu lại càng thích.

(*) Giới trẻ TQ hiện giờ thịnh hành kiểu nữ gọi nam là xiao gege (tiểu ca ca), nam gọi nữ là xiao jiejie (tiểu tỷ tỷ), cách gọi này ko phân biệt tuổi tác, ví dụ mình nhỏ hơn ông kia 5 tuổi thì ông ý vẫn hay gọi mình xiaojiejie, hay mình thi thoảng nch với 1 thằng ku bé hơn mình mấy tuổi mình cũng hay gọi nó là xiaogege nữa, mà chỗ này mình ko biết edit sao cho thuần việt hết, vì nếu dịch thành anh trai nhỏ thì nghe cũng hơi ngượng mồm, các bạn xem VN mình có từ nào thay thế cho từ này dc ko thì góp ý để mình sửa nhé.

Vì thế, bình thường lúc nào Ông Như Mạn muốn tán tỉnh thì đều gọi cậu là "tiểu ca ca". Giống như một cái ám hiệu nhỏ giữa hai người, cứ lúc nào cô gọi như thế, cậu liền biết ngay cô lại định giở trò xấu xa, sau đó liền tận tâm tận lực mà phục vụ. Nhưng Ông Như Mạn hình như càng ngày lại càng thích trêu chọc Châu Sâm rồi.

Hôm nay là cuối tuần, cậu ở nhà cắt video, Ông Như Mạn cũng không có việc gì làm, lười biếng nằm trên giường đọc tiểu thuyết. Lúc ngẩng lên vẫn thấy Châu Sâm đang nghiêm túc ngồi chỉnh sửa video, bóng lưng thẳng tắp. Cô bỏ quyển sách xuống dưới giường, cứ vậy nhìn chằm chằm Châu Sâm, mà cậu vẫn chưa phát hiện ra động tĩnh bên này. Ông Như Mạn nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiểu ca ca?"

Châu Sâm dừng lại, quay đầu hỏi cô: "Sao thế?"

"Tôi muốn uống nước."

Châu Sâm đứng dậy đi rót một ly nước bưng tới, Ông Như Mạn uống một ngụm, cậu lại tiếp tục trở lại chỗ của mình. Cô từ trên giường ngồi dậy, cầm cái ly đi qua bên cạnh cậu, từ đằng sau hơi cúi xuống, tựa như đang xem nội dung trên màn hình. Bình thường ở nhà Ông Như Mạn đều không mặc áo ngực, bây giờ đương nhiên cũng thế.

Châu Sâm biết cô muốn làm gì, liền tận lực phối hợp.

"Chị Như Mạn, em đang bận." Cậu còn chẳng thèm quay đầu, chỉ nói một câu.

Hai mắt Ông Như Mạn sáng lên, đặt ly nước sang một bên, hai tay vòng ôm lấy cổ cậu: "Tiểu ca ca, đến nào..."

"Chị Như Mạn, em thật sự đang bận, giờ không làm xong thì trễ cơm tối mất."

Mà cô dường như không nghe thấy lời cậu nói, tiếp tục khiêu khích, vuốt ve xương đòn của cậu: "A Sâm...thật sự không à?" Đôi môi ghé sát vào tai thì thầm: "Hửm, tiểu ca ca?"

Châu Sâm dường như muốn bùng nổ rồi: "Vậy đợi em nhanh chút là xong rồi."

Ông Như Mạn vẫn không bỏ qua, cắn cắn lên vành tai cậu: "Có khi nào cậu làm video mà bảo nhanh đâu, lúc nói nhanh một chút đều là nói ở trên người tôi cả..."

Châu Sâm cũng không muốn giả bộ nữa, quay người lại kéo Ông Như Mạn vào lòng, mà cô đạt được mục đích, khóe miệng cũng giương lên một nụ cười xấu xa.

Hai người đều biết hôm nay cậu không thực sự bận, cũng đều biết đối phương muốn gì, không hẹn mà cùng diễn trò với nhau. Châu Sâm có chút cố ý đè ép cô xuống, để cô cảm nhận được cảm xúc thân thể mình, mà Ông Như Mạn cũng cật lực phối hợp, ôm lấy cổ Châu Sâm.

"Không nghe lời có phải không? Không muốn em làm việc có phải không?" Cậu vẫn đang nhập tâm diễn xuất, Ông Như Mạn cũng hết sức phối hợp: "Đúng đấy, chính là không muốn cậu làm việc đấy, muốn quấn lấy cậu đấy."

Giọng nói rơi xuống, khóe môi cũng cong lên.

Ông Như Mạn cũng không thể tưởng tượng được mình lại có thể hư hỏng đến thế này, bên ngoài đối với mọi người đều là một người đoan trang cẩn trọng, chẳng hiểu sao cứ đối với Châu Sâm lại tùy hứng như này, bản chất như nào đều để cậu thấy hết. Cũng có thể do trước kia hơn hai mươi năm trời đều kiềm chế sống theo khuôn phép, cho nên đã tích lũy một bụng đen tối rồi, nhưng bụng dạ đen tối này chỉ phơi bày ra trước mặt Châu Sâm mà thôi, bởi vì biết cậu có thể chấp nhận được.

Mà cho dù có không chấp nhận được thì cũng chẳng hề gì, dù sao cũng chỉ có một mình cậu biết, mà dù sao cậu cũng yêu cô.

Châu Sâm thô lỗ kéo mạnh quần nhỏ của cô xuống, Ông Như Mạn có chút giật mình, người ngả về phía sau, hai tay chống lên bàn máy tính, một lúc sau cũng đưa tay xuống phía dưới, vội vàng đem khóa quần của cậu kéo ra.

Hai cơ thể hòa trộn.

Châu Sâm ghé mặt vào trước ngực cô, xuyên qua lớp áo bắt đầu gặm cắn, Ông Như Mạn không sao được, đành phải với tay lên ôm chặt lấy cổ cậu, mà Châu Sâm đã ôm trọn cả người cô lên, liên tục nâng lên hạ xuống, khiến cho Ông Như Mạn vừa có chút đau lại vừa dễ chịu, đến tột cùng không biết phải gọi tên cái loại cảm giác này là gì.

Châu Sâm bế cô lên giường, chỉ quơ tay vài cái, quần áo của cô đã bị cởi sách sẽ, với người tới tủ đầu giường lấy một cái áo mưa đeo vô, sau đó lại trở về bên cạnh người Ông Như Mạn, mà cô lúc này bối rối đưa hai tay lên che ngực đi, lại bị cậu tóm lấy, đè chặt trên đỉnh đầu.

Tư thế này rất có tính xâm lược.

Ông Như Mạn cảm thấy kích thích vô cùng, cả người mê man giống như đánh mất bản thân.

Làm xong một lần, Châu Sâm vẫn cứ quấn lấy cô không buông: "Chị Như Mạn?"

"Ừm."

"Thoải mái không?"

"Ừm."

Châu Sâm nhận được câu trả lời thỏa mãn, cúi xuống cắn cắn lên cổ cô.

"Vừa rồi có đau không?"

Vì lúc nãy hai người diễn trò nhập vai, cho nên cậu có hơi chút thô bạo.

"Không sao." Cả người Ông Như Mạn vẫn còn chìm đắm trong cảm giác vừa rồi.

"Chị còn muốn thử kiểu khác không?" Châu Sâm hỏi tiếp.

Ông Như Mạn nhất thời có chút quẫn bách, giống như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, nhất quyết im như thóc không hé răng nói gì. Châu Sâm gặng hỏi một hồi mới ý thức được hình như tình hình có gì đó không đúng, bèn hạ giọng rù rì xin lỗi, sau đó lại cắn cắn vành tai cô. Cậu quá hiểu con người Ông Như Mạn, biết lúc nào nên cương, lúc nào nên nhu, cho nên bây giờ lại mang một bộ dáng vô cùng đáng thương để mong cô tha thứ. Ông Như Mạn không trả lời vấn đề này, bởi thực ra trong lòng cô cũng có khát vọng, muốn nếm thử chút cảm giác mới lạ kia.

Mà bây giờ đã có đối tượng, chính là Châu Sâm.

Bởi vì cậu rất hiểu cô muốn gì, nhiều khi Ông Như Mạn cứ cảm thấy cậu giống như đang đi guốc trong bụng cô vậy. Nếu như cậu không chỉ hiểu cô, mà còn hiểu tâm lý của phụ nữ, vậy thì cũng quá đáng sợ rồi, chính là đối với dạng đàn ông như thế này, phụ nữ đều không có phương pháp kháng cự, mà Ông Như Mạn chính là một ví dụ rõ ràng.

Thật không thể tưởng tượng nổi, vừa kết thúc một đoạn tình cảm xong, cô đã lại rơi vào một đoạn tình cảm khác, mà chính cô trước đó đã năm lần bảy lượt từ chối nói không tiếp nhận xong.

Nhưng bây giờ cô biết, nếu như bỏ lỡ Châu Sâm, vậy cô sẽ hối hận cả đời.

Nhân sinh chỉ có một lần, rất nhiều cơ hội nếu bỏ qua sẽ không có lần thứ hai nữa, mà trước giờ cô đều phải gánh vác quá nhiều, vẫn luôn phải mang mặt nạ để sống, hình như chưa từng một lần sống vì bản thân. Tình yêu mà cô khát vọng năm mười tám tuổi, lại đến muộn mất mười năm, mà hiện tại nếu như cô không tiếp nhận, chắc chắn sau này sẽ chẳng tìm được người thứ hai như vậy nữa.

Thực ra cô có thể trở thành một người phụ nữ bình thường như bao người, có sự nghiệp, sau đó tìm một người đàn ông tương xứng với mình, kết hôn, sinh con, sống đúng với chuẩn mực xã hội.

Nhưng lần này, cô không muốn suy nghĩ nhiều như vậy.

Là đúng hay sai cũng không quan trọng, ít nhất bây giờ cô cảm thấy vui vẻ với quyết định của mình.

"A Sâm."

"Ừm."

"Cậu còn muốn ở bên tôi không?"

Châu Sâm nhất thời không hiểu cô muốn nói gì.

"Sao cơ?"

"Cậu có đồng ý ở bên cạnh tôi không?"

Ý của cô nói với ý của cậu hiểu chắc là giống nhau phải không?

Châu Sâm vẫn đang hoang mang, mơ hồ gật đầu.

"Muốn."

"Ừm, vậy từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai nhỏ của em."

Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Châu Sâm vẫn cảm thấy mình giống như đang mơ, bản thân đã sẵn sàng cho cuộc chạy marathon 10000 mét, ai ngờ mới chạy được 100 mét, trọng tài đã tuýt còi kêu mình thắng rồi.

Ông Như Mạn nhìn vẻ mặt mờ mịt của Châu Sâm, cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, giơ tay lên nhéo một cái: "Đồ ngốc."

Hết chương 43.

Tác giả có điều muốn nói: Nhớ đến một đoạn đối thoại của mình với cừu non:

Tôi: Châu Sâm định theo đuổi chị gái thế nào đây?

Cừu non: Hàng ngày phục vụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play