Ông Như Mạn liên tục ngẩng lên gương chiếu hậu quan sát Châu Sâm phía sau, thế nhưng cậu vẫn luôn dựa người nhìn ra cửa sổ, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện ra. Cô thậm chí có chút không biết phải làm thế nào với cậu. Mối quan hệ kiểu này khiến cô càng ngày càng hỗn loạn, giống như một con mèo đang mải miết gỡ một cuộn len.
Hai người đều có chút uể oải, trên đường về nhà chẳng ai nói với ai một câu.
Vừa lên đến cửa nhà, chưa kịp mở thì cửa đã bật ra, Ông Như Mạn hơi giật mình một cái, Châu Sâm ở đằng sau vô thức đưa tay ra bảo vệ cô, thế nhưng lại ngay lập tức nhìn thấy người bên trong là Ông Như Vọng.
Cậu ta đang gặm một quả táo, nhai ngấu nghiến.
"Em đang chuẩn bị gọi điện thoại đây, sao hai người giờ này mới về."
Ánh mắt không nghi ngờ gì cả.
"Ừm, xem mấy căn nhưng không ưng lắm."
"Ồ, mau vào nhà đi, tắm rửa nghỉ ngơi một chút, không bằng A Sâm cứ tiếp tục ở đây đi, hôm nay em nghe nói thuê nhà ở đoạn này giá cao lắm." Ông Như Vọng cũng có lòng tốt.
Cậu vừa nói vừa thuận tay cầm túi xách của Ông Như Mạn vào, lại đứng bên cạnh nhìn cô thay giày xong xuôi. Châu Sâm cũng lặng lẽ vào nhà, bộ dáng có hơi mệt mỏi.
Ông Như Vọng vỗ nhẹ vào vai cậu: "Yên tâm đi người anh em, dù sao cũng chuẩn bị khai giảng rồi, cậu thuê một tháng người ta cũng chẳng muốn cho cậu thuê đâu, không bằng cứ ở đây đi chả hơn à?"
Sau đó lại ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Với lại cậu sống ở đây tôi cũng yên tâm hơn, lỡ như tôi không có ở nhà mà Vinh Lãng lại đến tìm chị tôi, hoặc là có trộm hay gì đó, dù sao có đàn ông trong nhà vẫn tốt."
Ông Như Vọng cũng không nói thêm mấy lời nghiêm trọng hơn nữa, nhưng Châu Sâm cũng hiểu là cậu ta sợ lỡ may Ông Như Mạn gặp phải chuyện gì, thế nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến, chính Châu Sâm mới là cái đồ cầm thú xấu xa đang quang minh chính đại ngồi đây, lúc nào cũng như hổ đói chỉ chăm chăm nuốt chị cậu vào bụng.
Có lẽ cậu ta nghĩ rằng Châu Sâm với cậu ta đều như nhau, đều là em trai của Ông Như Mạn.
Nhưng cậu thì không.
Châu Sâm cậu cùng Ông Như Mạn không hề có một chút quan hệ huyết thông nào hết, cậu muốn cái gì cũng tuyệt đối không muốn làm em trai của cô.
Trước mặt Ông Như Mạn cậu hèn nhát bao nhiêu, tất cả những gì cậu thể hiện đó thực ra chỉ là tài ngụy trang của cậu mà thôi, cậu đã dần già chạm vào cánh cửa, làm sao mới có thể khiến cho Ông Như Mạn không có cách nào từ chối được cậu nữa.
Đây là biện pháp trơ trẽn nhưng cũng hữu dụng nhất, Ông Như Mạn hiện giờ không có cách nào cự tuyệt thân phận em trai của Châu Sâm, sau đó cậu phải tranh thủ tận dụng tốt thân phận này, khiến cô cảm thấy thực ra cậu không hề kiên cường như vậy, rồi cô sẽ không dám làm tổn thương cậu đâu.
Thế nhưng mà cậu cũng phải khống chế mức độ, không được làm lố kẻo lại khéo quá hóa vụng về, Ông Như Mạn lại coi cậu làm em trai hẳn thì há chẳng phải công cốc mất sao.
Châu Sâm nhìn Ông Như Vọng, đã độ tuổi này nhưng Ông Như Mạn bảo bọc cậu ta quá tốt, khiến cho cậu ta không bao giờ phải nếm trải cảm giác tự ti một chút nào.
"Ừm." Cậu trả lời.
Có cớ này càng được, không cần lo lắng bị phát hiện manh mối gì nữa, sau này Ông Như Vọng đi du lịch hậu tốt nghiệp, sau đó đi học lái xe, vậy thì phần lớn không gian riêng cuối cùng sẽ chỉ thuộc về cậu và Ông Như Mạn thôi.
"Chị, A Sâm ok rồi, đồng ý không ra ngoài tìm nhà nữa, ra ngoài chi cho phiền biết bao nhiêu, kê thêm một cái giường gấp ở nhà nữa là được rồi, em đã sớm nhìn thấy một cái ưng lắm..."
Hai người cứ thế thảo luận về chuyện kê giường từ ngoài cửa cho đến phòng khách, Châu Sâm dỏng tai nghe một hồi, sau đó cúi xuống cởi giày, trong tai vẫn vang lên tiếng hai chị em xì xầm xì xầm nói chuyện.
Bởi vì tâm lý của cậu có chút biến hóa, cho nên đối với tật dính người của Ông Như Vọng đã không còn quá ghen tỵ nữa, đôi khi cũng bao dung hơn. Xét cho cùng, sau này cũng thành anh rể, người một nhà cả mà.
Cho dù con đường phía trước còn dài, nhưng cậu tin rằng mọi thứ sẽ có kết quả tốt.
Cố gắng của cậu nhất định sẽ không phí hoài, thực ra có đôi khi cậu còn hiểu con người Ông Như Mạn hơn chính cô, chắc chắn cô đối với cậu có day dứt, cho nên sẽ tìm cách để đền bù.
Kết quả đền bù này hôm sau liền tới.
Tan làm, cô đưa hai người đi xem phim, lúc đầu còn muốn đặt một phòng riêng nhỏ, nhưng bởi vì là ngày trong tuần nên rạp phim cũng tương đối thưa thớt, cho nên cuối cùng quyết định vẫn mua vé như bình thường để xem.
Ông Như Vọng mua một phần bỏng ngô lớn cùng với ba ly coca, lúc đi vào chỗ ngồi, Châu Sâm cố ý đi chậm lại phía sau để hai chị em ngồi xuống trước, sau đó mới bước tới tự nhiên ngồi xuống chỗ còn lại bên cạnh cô.
Bộ phim còn chưa bắt đầu, Ông Như Vọng đã bắt đầu kể lể nội dung tình tiết hay ho ra sao. Thật ra bộ phim này ở trong nước cũng không được quảng cáo rầm rộ cho lắm, sau công chiếu cũng chỉ tìm được một vài bài báo liên quan, đại ý là bộ phim kinh dị khủng bố như thế mà cũng vượt qua thẩm định, lại còn không hề bị cắt tí nào.
Trong nước giờ không cấm chiếu phim kinh dị nữa hay sao?
Ông Như Mạn thấy Ông Như Vọng khua môi múa mép kích động vô cùng đòi đi xem bằng được, cũng không nỡ lòng nào từ chối, nhưng mà cô sai rồi.
Bộ phim này thực sự vừa đẫm máu vừa kinh khủng.
Đã từ lâu lắm rồi cô không còn xem phim kinh dị nữa, lần cuối cùng chính là xem ở nhà Vinh Lãng, lúc đó anh ta cố tình mở loại phim này đến khiến cô sợ, sau đó nhân cơ hội chấm mút ít nhiều, Ông Như Mạn tức giận, ra bộ trấn tĩnh xem hết từ đầu đến cuối, cuối cùng nguyên một tháng sau đi ngủ đều không dám tắt đèn.
Nội dung bộ phim cũng không giống nhau, nhưng đều làm cô có một cảm giác không được thoải mái.
Mồ hôi lạnh đổ ra khắp người, trong rạp vắng vẻ, điều hòa không khí toát ra hơi thở lạnh lùng, cô cảm thấy khắp người giống như run lên bần bật.
Đột nhiên bên hông xuất hiện một cánh tay vòng sang nắm lấy tay cô, Ông Như Mạn giật mình xém hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó liền cảm nhận được sự ấm áp từ phía đối phương.
Lòng bàn tay khô khan nhẵn mịn, nắm lấy tay cô vừa xoa vừa vuốt, cô quay đầu ngước nhìn Châu Sâm, thế nhưng lại thấy cậu vẫn đang tập trung nhìn màn hình.
Đây có lẽ là một vài động tác nhỏ thường dùng của mấy cặp đôi yêu nhau, cô cố gắng gỡ tay cậu ra khỏi tay mình, nhưng làm thế nào cũng không gỡ được, lại sợ nếu làm căng lên thì sẽ bị phát hiện, vì vậy đành phải bất lực để yên.
Có lẽ là do cô cũng đang sợ hãi thật, cho nên nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay cậu truyền xuống thực sự làm cho cô cảm thấy khá hơn.
Nhận thấy cô không chống cự nữa, chủ nhân của bàn tay kia chậm rãi nắm lấy ngón tay cô vuốt ve.
Cơ thể đang căng cứng vì sợ hãi của Ông Như Mạn cuối cùng cũng dần dần thả lỏng. Cô vẫn nhắm chặt mắt, không dám nhìn mấy hình ảnh máu me trên màn hình, hận không thể bịt luôn cả tai lại.
Ông Như Vọng ngược lại xem rất nhập tâm, một mình ôm bịch bỏng ngô vừa ăn vừa chăm chú không rời mắt, thậm chí không dám chớp mắt luôn vì sợ bỏ lỡ mất cảnh quý giá nào.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, bộ phim cuối cùng cũng kết thúc, lúc đèn trong rạp sáng lên, Ông Như Mạn vội vã rút tay ra, trong chớp mắt, ánh mắt Châu Sâm trở nên ảm đạm.
"Chị, em đã nói bộ phim này đúng là tuyệt vời mà! Hay vãi! Đúng là không phí tiền tí nào."
Ông Như Mạn hàm hồ gật đầu vài cái.
Ông Như Vọng nhìn thấy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt của cô mới hỏi: "Chị làm sao đấy, không thoải mái à, em thấy sắc mặt chị làm sao ấy."
Ông Như Mạn làm biếng trả lời, qua quýt: "Không sao, chắc tại điều hòa hơi lạnh."
"Vậy chúng ta ra ngoài đi, em cũng thấy lạnh thật."
Kết quả vừa ra đến ngoài, một luồng khí nóng hắt tới, gần như khiến cô bị sốc nhiệt, cơ thể thật sự không thoải mái, bắt đầu vã mồ hôi lạnh. Cô vẫn còn cảm thấy buồn nôn.
Ông Như Vọng còn có hẹn, ra khỏi rạp chiếu phim cái liền tót đi luôn.
Châu Sâm thấy Ông Như Mạn đứng không vững, cơ thể bắt đầu phát run, khó chịu vô cùng: "Chị Như Mạn, chị sao thế?"
Ông Như Mạn tự mình cảm nhận được bên dưới cơ thể hình như có gì đó vừa trào ra, lập tức hiểu được chuyện gì, cô hơi cúi đầu, nói: "Không có gì đâu, dì cả đến rồi."
Cậu đỡ cô vào nhà vệ sinh thu dọn lại một chút, Ông Như Mạn cảm thấy bụng dưới càng lúc càng đau, giống như bị người khác cầm cái gì đảo lộn lên vậy. Châu Sâm hỏi cô mấy lần, nhưng cô nhất quyết không đi bệnh viện, cuối cùng cậu đành bắt taxi để đưa cô về nhà.
Trước đến nay cậu đều không hề biết kỳ sinh lý của Ông Như Mạn lại đau đớn khổ sở đến thế, nhìn thấy cô không thoải mái nhưng cậu cũng không biết phải làm gì, lại không dám hỏi cô, chỉ có thể luôn miệng ở bên cạnh an ủi: "Sắp tới rồi, sắp về tới nhà rồi."
Bác tài thấy vậy cũng tăng tốc, xe chạy như bay trên đường.
Về đến cửa, Châu Sâm bế cô từ trên xe xuống, đi thẳng vào đặt cô xuống giường.
"Thuốc giảm đau ở trong hộp, cậu đi lấy giúp tôi." Cô thực sự đau đến trắng bệch mặt mũi, hai chân Châu Sâm hận không thể biến thành bánh xe lăn cho nhanh, lấy thuốc và nước đem vào liền ngồi phía sau nâng cô dậy, để cô tựa vào người mình, sau đó giúp cô uống thuốc.
Cả người Ông Như Mạn ướt đẫm mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, lông mày cũng chau lại, nhìn trông rất thống khổ.
Châu Sâm không dám rời đi dù chỉ là một bước, cô muốn cái gì cậu liền lập tức đi lấy ngay. Hiệu quả của thuốc giảm đau tương đối nhanh, mới chỉ hai mươi phút liền thấy tác dụng.
Nhìn thấy cô bắt đầu thả lỏng hơn, cậu mới đứng dậy đi lấy khăn mặt, sau đó giúp cô tẩy trang, lại đắp một cái khăn nóng lên cổ.
"Sao lại như thế?" Cậu ngồi xổm bên cạnh giường, một tay cầm điện thoại lên mạng tra các biện pháp làm giảm đau bụng kinh, sau đó đột nhiên phát hiện, ý thức được nguyên nhân đau lần này từ đâu mà đến.
"Chị Như Mạn, bình thường chị cũng không đau đến mức này phải không?"
Lúc này Ông Như Mạn đang ở trạng thái trống rỗng, không có tâm trạng suy nghĩ cái gì, liền tùy tiện gật đầu một cái.
Sau đó Châu Sâm nắm chặt lấy tay cô, tự trách bản thân mình.
"Em xin lỗi, đều tại em không tốt, sau này sẽ không khiến chị phải uống thuốc nữa."
Không sai, thủ phạm chính là cậu.
Nếu như không phải vì cậu, Ông Như Mạn cũng sẽ không cần uống loại thuốc làm tổn thương cơ thể như vậy. Chỉ cần nghĩ đến điều này, Châu Sâm liền muốn tự đâm cho mình một đao.
Cậu không nói lời nào, cứ ngồi yên bên giường như thế. Ông Như Mạn biết bộ dáng của mình hiện giờ chắc là rất chật vật, liền quay sang một bên, không muốn để cậu nhìn thấy.
Châu Sâm vươn tay tới, chạm nhẹ vào má cô: "Em xin lỗi, tất cả đều tại em."
Thật ra Ông Như Mạn cũng chẳng hề trách gì cậu, lần trước cậu cũng đã nói, đều do mình không nghe mà cố tình uống, cho nên bây giờ cũng chỉ là tự làm tự chịu mà thôi. Có điều hiện tại vẫn tốt, uống thuốc xong liền cảm thấy đỡ hơn nhiều, thế nhưng lần sau cô cũng không dám như thế nữa.
Cô yếu ớt mở mắt nhìn Châu Sâm, lại thấy con sói đói này thế mà đang chảy nước mắt.
Ông Như Mạn khẽ mỉm cười, đưa tay lên khẽ xoa xoa mặt cậu, sau đó Châu Sâm cũng phối hợp cúi đầu xuống, để cô muốn làm gì thì làm.
"Được rồi, tôi không sao đâu, bây giờ cũng đỡ nhiều rồi."
"Ừm." Cậu ngượng ngùng đáp một tiếng trong cổ họng, biết thừa đây chỉ là lời an ủi của cô.
Ông Như Mạn vẫn còn nghĩ tới dáng vẻ đáng thương của cậu ngày hôm qua, liền vỗ vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình.
"Nằm với tôi một lát."
Hết chương 23.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT