Thường A ngồi trong xe Trần Đấu, hai người đang chạy xe về nhà.

"Không chờ bọn Trì Nhạc sao?" Thường A quay đầu lại, nhìn ngó xung quanh quán.

Trần Đấu cầm tay lái, mắt nhìn về phía trước, cười rạng rỡ: "Cũng không phải tiểu hài tử, sẽ tự quay về."

Thường A gật đầu. Muốn nói gì đó, lại không biết mở miệng thế nào.

Trần Đấu học điệu bộ của Trì Nhạc nặn nặn khuôn mặt tròn tròn của Thường A: "Sao thế? Mọi việc đều đã được giải quyết, sao lại mất hứng?"

Thường A do dự một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Nội gián ...... có thật là Hồ ca?"

Trần Đấu gật đầu cười.

"Nhưng hắn tại sao phải làm thế? Đoạn đường này của chúng ta, gần như tất cả đều là hắn giúp a!"

"Vấn đề nằm ở chỗ này." Trần Đấu tiếp tục điều khiển vô lăng quẹo vào một khúc cua, "Hồ Văn Hạo là thương nhân, dựa vào cái gì mà bất kể phí tổn thế nào, lại giúp chúng ta hết lần này đến lần khác?"

"Không phải là hắn thích ngươi sao?" Thường A nhỏ giọng nói.

"Chúng ta đều cho rằng như vậy, cho nên mới bỏ quên rất nhiều chi tiết nhỏ." Trần Đấu trả lời rất bình tĩnh, "Hồ Văn Hạo tìm đúng thời cơ, tự mình nói cho Lục Tỷ biết nguyên nhân năm đó ta không tham gia cuộc thi toàn quốc, chính vì chúng ta nhiễu loạn hắn nhất thời thông minh tỉnh táo, sau đó, lợi dụng quan hệ của ta và Trì Nhạc, đồng thời ràng buộc 3 người chúng ta, phân tán sự chú ý của chúng ta. Cuối cùng, trên danh nghĩa theo đuổi ta, dùng cách này yểm trợ, để giải thích tại sao hắn bất cứ giá nào cũng giúp đỡ chúng ta, mà không khiến chúng ta sinh hoài nghi."

Thường A nhìn Trần Đấu, liên quan tới chuyện năm đó, nàng cũng đã biết thất thất bát bát.

Cho nên hiện tại nàng thực sự không biết phải làm thế nào cho tốt.

Vì bảo vệ người mình thích, liều lĩnh bất chấp nguy hiểm, cùng người khác đánh nhau với cô gái này.

Nàng cho rằng cô gái ấy làm như vậy là bởi vì Trì Nhạc, bởi vì Lục Tỷ là người mà Trì Nhạc quan tâm nhất.

Nhưng Trần Đấu nói, Lục Tỷ chính là Lục Tỷ, Lục Tỷ là bằng hữu của ta, bảo vệ bằng hữu, là chuyện đương nhiên.

Có lúc nàng cảm thấy nữ nhân ấy đến bây giờ không theo lẽ thường, nhưng cẩn thận mà nghĩ, nữ nhân ấy làm những việc này, cũng đều theo đuổi phần hiệp nghĩa trong lòng nàng mà thôi.

Cực hạn đơn giản, cực hạn đơn thuần tinh khiết, nhưng có lúc lại khiến nàng cảm thấy khó mà tin nổi.

"Lẽ nào, lão Hồ xuất hiện, lúc bắt đầu đã có kết cục?" Thường A vẫn có chút không muốn thừa nhận truy hỏi.

"Hẳn là từ lúc ta nhờ hắn giúp điều tra Emma, hai người bọn họ liền thông đồng với nhau." Trần Đấu đáp.

"Nhưng là, hắn làm những việc này, đến tột cùng là vì cái gì đây?" Thường A không rõ.

"Quá nửa là chạy theo lợi ích thôi." Trần Đấu trở lại.

Nàng biết Hồ Văn Hạo, quả thực là, khôn khéo lại giỏi tính toán, thương nhân xuất sắc.Mà thương nhân trục lợi, điểm này, không có gì đáng trách.

Trần Đấu vừa nói xong, Đại Hàm liền gọi điện tới.

"Đấu gia, tin tức mới nhất, Hồ Văn Hạo vừa chính thức gia nhập công ty của Emma."

"Có lý do rồi." Trần Đấu cúp điện thoại, cười nói với Thường A.

"Trần tổng ..." Thường A nhìn nàng, sắc mặt bên trong có một tia mơ hồ thương cảm, "Ngươi thực sự cảm thấy, lúc Hồ ca làm những việc này, chỉ đơn thuần vì lợi ích, cũng không có chút thật lòng sao?"

Trần Đấu xoay đầu lại, đôi mắt trong màn đêm tỏa sáng.

"Thật lòng là cái gì?" Trần Đấu hỏi.

Nàng nhớ Lục Tỷ cũng nói một câu như vậy — Hồ Văn Hạo đại khái là thích ngươi đi.

"Vì bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của ta, tìm một cô nương để hãm hại ta và Lục Tỷ, gọi là thật lòng sao?" Thật lòng này cũng không tránh khỏi quá rẻ mạt, đã quá uổng phí rồi." Trần Đấu tàn nhẫn cự tuyệt.

Thường A trầm mặc.

Nàng không cách nào phản bác.

Hồ Văn Hạo này có chút không muốn, có chút lưu luyến, so với những việc kia của hắn nói tới, vĩnh viễn không đáng nhắc tới.

Có thể, người xấu cũng có chuyện riêng của người xấu. Người xấu cũng sẽ có ngươi có ái tình.

Nhưng người xấu, trước sau cũng chỉ là người xấu thôi.

Hai người về đến nhà.

Thường A lấy rau dưa và thịt từ trong tủ lạnh ra, quyết tâm làm món lẩu đơn giản ăn khuya.

Trần Đấu cầm chén đũa từ trong bếp đi ra.

Mỗi người một bộ chén đũa được đặt lên bàn.

"Trần tổng ..." Trong ngực Thường A ôm một đống bí đỏ và củ sen, có chút do dự mở miệng.

"Sao thế?" Trần Đấu cắm điện nồi lẩu, quay đầu lại.

"Bát đũa ... Chỉ cần 4 bộ là đủ rồi." Thường A nói.

Bốn bộ bát đũa, chỉ có Trần Đấu, Thường A, Lục Tỷ, Trì Nhạc, không cần chuẩn bị cho Hồ Văn Hạo.

"Ân." Trần Đấu gật đầu, thu lại một bộ chén đũa, kèm thêm nước dùng đóng gói mang vào trong bếp.

Thùng rác bị người giẫm chân, cái nắp được mở ra, Trần Đấu đem đồ ăn trong bếp bỏ vào, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nàng nhớ tới lúc Trì Nhạc bị dư luận quan tâm nhất, Hồ Văn Hạo từng dẫn nàng tới gặp một lão bằng hữu, quan hệ xã hội của người này rất sâu sắc, tài nguyên trong tay, đủ để dẹp hết bê bối nơi đầu sóng ngọn gió.

Hồ Văn Hạo lôi kéo Trần Đấu đi ăn cơm với đối phương, đối phương kéo đưa đẩy đôi mắt, quét một vòng qua Hồ Văn Hạo, lại nhìn mình một vòng, lập tức mở miệng nói: "Chị dâu thật xinh đẹp, huynh đệ có phúc lớn a."

Hồ Văn Hạo xoay đầu lại, cẩn thận nhìn kỹ sắc mặt này.

Trần Đấu mặt không biến sắc cười cợt.Lúc ấy, nàng đột nhiên rõ ràng, hắn muốn nàng, đồng ý trả giá rất lớn, đồng thời, cũng sẽ lựa chọn tất cả phương pháp không từ thủ đoạn nào.

Hắn thậm chí có thể lợi dụng quan hệ của nàng và bạn trai cũ, áp chế nàng, cưỡng bức nàng, buộc nàng đi vào khuôn phép.

Hắn bố trí buổi gặp mặt này, hắn biết nàng không thể phản kháng, bởi vì hắn cảm thấy, nàng từ đầu đến cuối không có đoạn tuyệt đối với hắn.

Người đàn ông này mâu thuẫn cỡ nào.

Hắn cho rằng tình cảm giống như chuyện làm ăn, máy móc dụng tâm kinh doanh.

Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Trần Đấu rốt cục sáng tỏ cảm thấy, hắn có thể rất yêu nàng, nhưng vĩnh viễn sẽ không dùng cách từ thích đến yêu với nàng.

Bởi vì bọn họ, từ đầu đến cuối, vĩnh vĩnh viễn viễn cũng không cùng một loại người.

Hồ Văn Hạo theo đuổi ta là tập trung sản xuất, mà Trần Đấu tin tưởng chính là, in relationship không dựa vào cảm giác, chẳng lẽ muốn dựa vào khoa học?

Tim Thường A giống như là bị mũi nhọn đâm một hồi, mắt hồng hồng chớp chớp.

Vốn dĩ nàng không phải không để ý, không phải sẽ không khổ sở, chỉ là cô nương tên Trần Đấu này, đã kiên cường thành thói quen mà không bị bất cứ người nào phát hiện.

Trần Đấu như vậy, thật sự khiến lòng tốt của nàng đau đớn.

Trần Đấu đem đồ bỏ vào thùng rác, phía sau lưng đột nhiên bị một sức mạnh va vào.

Thường A từ phía sau ôm lấy nàng, ô ô khóc lớn.

Trần Đấu sửng sốt một chút.

Thường A khóc lóc xin lỗi liên hồi: "Xin lỗi Trần tổng ..... Ta lúc trước ... lại nghi ngờ ngươi như vậy."

Trần Đấu nở nụ cười: "Ngươi chẳng qua là người bình thường nên có phản ứng."

"Không phải." Thường A lắc đầu, nức nở, "Trì Nhạc sẽ không có nửa phần hoài nghi, hắn có thể làm được từ đầu đến cuối, hoàn toàn tín nhiệm ngươi và Lục Tỷ ...."

"Ân." Trần Đấu gật gật đầu, xoay người lại, sờ sờ đầu Thường A, "Bởi vì, hắn là Trì Nhạc a."

Trần Đấu nở nụ cười.

Ở thời điểm thanh xuân đẹp nhất, nàng biết người đàn ông tên Trì Nhạc này.

Cho dù không có kết quả, nhưng cùng nhau trải qua 3 năm đời người tốt đẹp.

Trì Nhạc một thân khuyết điểm, hắn ấu trĩ, kích động, giống như trẻ con được cưng chiều quá thành hư, quên thuộc được yêu thương cũng không biết phải biểu đạt yêu thương thế nào.

Quen biết lâu như vậy, bọn họ rất ít khi dạo phố ăn cơm xem phim, món quà duy nhất Trì Nhạc tặng nàng, cũng chỉ có cd 《Giấc mơ California 》 kia.

Nhưng Trì Nhạc đã cho nàng rất nhiều thứ, những món quàn nho nhỏ kia không thể sánh được.

Trì Nhạc là người bốc đồng, Trì Nhạc đối với tình người không hề tín nhiệm, Trì Nhạc kiên định với lý tưởng, Trì Nhạc kiên trì với Lục Tỷ, Trì Nhạc quá nhiều quá nhiều, đều là nhận thức mới mẻ của nàng đối với người đàn ông này.Nàng đều nghĩ, tình cảm lúc còn trẻ, hình dáng tốt nhất cũng chỉ đến thế.

Không hẳn thân mật không kẽ hở, không hẳn tay trong tay dạo phố ăn cơm xem phim, không hẳn phải làm quá nhiều điều lãng mạn.

Nhưng ngươi đã gặp phải một người, nhiệt tình của hắn đã cảm hóa ngươi, sự kiên trì của hắn đã hướng dẫn ngươi, các ngươi trao đổi lẫn nhau những gì lấp lánh trên người, sau đó cùng nhau trở lên tốt hơn.

Có cái gì đáng ca ngợi hơn đây?

Có thể, cuộc sống sau này, nàng có thể gặp được người khác tốt hơn, gặp được người thích hợp hơn, nhưng nàng vĩnh viễn cảm kích, mối tình đầu của nàng, gặp được người kia, không phải ai khác, là Trì Nhạc.

Trì Nhạc như một viên hổ phách, đem những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của nàng phong ấn lại, vĩnh viễn gửi ở ngăn kéo ký ức.

Tình cảm này trôi qua, viên mãn kết thúc, nhưng bất cứ lúc nào nhớ lại, vẫn có thể mang đến cho nàng đầy sức mạnh.

Vậy thì được rồi.

Trì Nhạc và Lục Tỷ trở lại, trên bàn có ba nồi tỏa khí ấm áp.

Thịt dê, thịt bò, còn có rau dưa, nấm hương, rong biển, đậu phụ, đều được đặt chỉnh tề.

Trần Đấu đang vùi đầu ở sô pha xem ti vi, Thường A ở cửa sổ sát đất gọi điện thoại.

"Ân. Ân. Ta biết rồi. Được, ta sẽ nói với bọn họ." Thường A cúp điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm nghị, "Đại Hàm vừa gọi điện tới nói, hắn trưng cầu ý kiến luật sư, lần này Hồ Văn Hạo cùng Emma câu kết sau chép CRAVE Trung Quốc đương đại, chúng ta có thể đưa ra tố tụng."

Trần Đấu nhét vào miệng một miếng khoai tây chiên, đang tràn đầy phấn khởi nhìn TV, mèo Tom đang đuổi theo Jerry.

"Không được!" Trì Nhạc và Lục Tỷ như trăm miệng một lời từ chối.

Trì Nhạc liếc nhìn Lục Tỷ, Lục Tỷ nói: "Hồ Văn Hạo và Emma nếu có thể làm chuyện này mà không sợ hãi, trên tay bọn họ nhất định mười phần chắc chắn chúng ta sẽ không kiện."

Thường A rất nhanh phản ứng lại. chắc chắn cái này, tám chín phần mười cùng sự kiện Lục Tỷ và Trần Đấu có quan hệ.

"Bọn họ .... Chụp hình?" Lúc này Thường A cảm thấy như đang ăn một đống phân, nàng đối với bản thân vừa nãy khuyên bảo Trần Đấu cảm giác thật buồn nôn.

Từ đây, thế giới này, chỉ có Hồ Văn Hạo, không còn Hồ ca rồi.

"Trần Đấu." Trì Nhạc đi tới trước mặt Trì Nhạc, chặn tầm mắt của nàng.

Hình ảnh mèo Tom đuổi theo Jerry biến mất, thay vào đó, là bóng nam nhân cao lớn tính khí bức người.

Trong miệng Trần Đấu ngậm một miếng khoai tây chiên, rốt cục ngẩng đầu lên.

"Chuyện này nhất định phải nghe theo ta, không cho phép ngươi hồ đồ." Trì Nhạc nói.

Mắt Trần Đấu xoay hai vòng, vừa định nói cái gì, Trì Nhạc lập tức cắt đứt: "Thiết kế còn có thể làm tiếp, thế nhưng không có gì, có thể quan trọng bằng danh dự của nữ nhân."

"Được rồi được rồi. Ta biết rồi." Trần Đấu đem khoai chiên ném vào sô pha đứng lên.

Tinh tinh. Một tin nhắn tới.

Trần Đấu lấy điện thoại từ sau mông ra, mở tin nhắn nhìn một chút, sau đó cười sờ sờ cằm.

Ngẩng đầu, lông mày Trì Nhạc nhăn lại.

Trần Đấu nhịn không được chọc một hồi.

Sau đó điện thoại bị nhét vào trong tay Trì Nhạc.

Trì Nhạc nghi ngờ cầm lấy, chỉ nhìn thấy trên màn hình thình lình một cái tên quen thuộc.

"Nam cực?" Trì Nhạc không hiểu, "Ngươi thế nào lại liên lạc với Nam Cực?"

"Hắn không phải người phụ trách thủy triều sao? Bọ ngựa bắt ve, Hoàng Tước tại hậu." Trần Đấu nhếch miệng nở nụ cười.

Nam Cực gửi tin nhắn tới vô cùng đơn giản, bất cẩn chính là, ngày mai Thủy triều sẽ công bố, hôm này ở nước ngoài đã công bố series mới, sản phẩm của nghệ thuật gia tân binh dưới trướng "Xuân mộng vân" hợp tác với Lục Tỷ.

Như thế, vụ ăn cắp bản quyền, miễn cưỡng được Trần Đấu pr vượt phạm vi marketing.

Trần Đấu vòng qua Hồ Văn Hạo và Emma, ngay lập tức liên lạc Nam Cực, có thể hủy bỏ bảo vệ danh dự Thủy Triều là vì điều kiện trao đổi, đưa ra nghệ thuật gia vượt phạm vi marketing. Như thế, Thủy triều muốn trao quyền cho Xuân mộng vân không chỉ có một, hơn nữa truyền thông trong và ngoài nước tuyên truyền Thủy triều, trong lúc nhất thời trở thành tuyên truyền cho Xuân mộng vân.

Thủy triều đạt thành công lớn ở nước ngoài, cũng có ý nghĩa, lấy Lục Tỷ là đại biểu cho sáng tạo của công ty Xuân mộng vân, bước ra khỏi trong nước, chống đỡ thị trường nước ngoài, hơn nữa, là thị trường quốc tế.

Trần Đấu hướng Trì Nhạc nhíu nhíu mày.

Trì Nhạc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Đúng là ngươi."

"Ta là ai a?" Trần Đấu đắc ý, một bên ôm lấy Trì Nhạc ca hướng về bàn ăn, "Trong cuộc đời Trần Đấu ta, có 4 chữ sặc sỡ lóa mắt, đó chính là — Cự! Tuyệt! Bạch! Chơi gái!"

Trì Nhạc nhìn cô nương trước mắt, cười không thể làm gì.

" Đứng ở đằng kia làm gì?" Trần Đấu hướng Lục Tỷ hỏi, "Mau tới đây ăn cơm, ngươi không đói bụng a?"

Lục Tỷ trầm mặc đi tới bàn ăn, lập tức bị Trần Đấu kéo xuống ghế.

Thường A bưng đồ ăn lên.

Trong lúc nhất thời bầu không khí hòa hợp, phảng phất hai ngày nay cãi vã đều là giấc mộng Nam Kha, không lưu lại khúc mắc gì giữa ba bằng hữu.

Có thể, đối với bọn hắn mà nói, năm tháng quen biết nhau, từ lâu nghiền ép tất cả, tin tưởng lẫn nhau trở thành hòn đá vững chắc nhất.

"Trước khi ăn cơm, ta có chuyện muốn nó." Lục Tỷ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trì Nhạc và Trần Đấu trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play