Thường A nâng tai nghe lên, giọng trầm thấp của Trì Nhạc một lần nữa truyền tới từ ống nghe: "Bố trí một khán giả, va vào người mẫu."

Người mẫu thứ 3 đã đi xong, đến lượt người mẫu thứ 4 ra trận.

Lúc này sân khấu T đã ổn định, người mẫu đầu tiên bị va chạm, trở lại cánh gà dặn dò tất cả mọi người.

Một cô nương mặc váy hoa bó sát xinh đẹp, chậm rãi hướng về phía người mẫu mới ra trận đi tới.

Hai người ở chính giữa sân khấu gặp nhau.

Cô nương tinh nghịch nở nụ cười, cầm trái ớt đỏ hướng người mẫu thả tới.

Nhận lấy một ánh mắt nóng hừng hực.

Nam nhân cao lớn phía đối diện vững vàng nhận lấy, hướng cô nương ném một nụ hôn gió.

Người mẫu phối hợp với khán giả, thuận theo tự nhiên, khiến buổi biểu diễn càng thêm thú vị.

Trong khán phòng tiếng huýt gió trộn lẫn với tiếng cười.

Hai người lướt thoáng qua, cọ xát tạo thành tạo thành lửa rực rỡ.

Giống như là ngẫu nhiên gặp ngoài đầu phố, khóe miệng tự nhiên cười, có lẽ là trời đẹp buổi chiều.

Một lần trải nghiệm thú vị, vĩnh viễn không bao giờ có kết cục tương phùng.

Khán giả trên đài, mọi người xao động, hoan hô.

Chưa bao giờ có một buổi biểu diễn như vậy, kết thúc trước đây, không có nhiều đặc sắc đáng mong đợi.

Những người yêu thích thời trang, bắt đầu ào ào làm eo con mèo, ẩn núp bên người Thường A, hỏi xem mình có được lên đài không, thậm chĩ, ngồi xổm trên mặt đất với Thường A thảo luận xem lần va chạm sau nên áp dụng mấy chiêu cẩu huyết trong phim không.

ZIV đi qua sân khấu, lại ngồi xuống bên cạnh Thường A.

Vốn có chút do dự có nên lên sân khấu giữ trật tự hay không, nhưng lúc này bầu không khí trên sân khấu đầy nóng lòng muốn thử lên xem sao.

Lúc Trần Đấu chạy tới cửa hội trường, chỉ nhìn thấy một đám phóng viên vây lối vào đến nỗi nước chảy không lọt.

"Ngươi vừa gọi Lục Tỷ, Lục Tỷ vừa ở đây sao?"

"Xin hỏi ngươi thấy Lục Tỷ thế nào? Có thể miêu tả vẻ bề ngoài hắn không?"

"Lục tỷ rốt cuộc là xấu xí giống như trong lời đồn, hay là khuôn mặt anh tuấn lại bá đạo?"

"Camera quay chứng minh thư của hắn, mau mau, thất cả thông tin đều ở mặt trên!"

Hai bảo vệ bị phóng viên vây quanh, không thể trốn.

Trần Đấu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: "A lô, ngươi ở chỗ nào!"

Lối rẽ quán cà phê.

Đối diện với lối vào hội trường lớn.

Lục Tỷ ngồi ở vị trí cạnh con đường, nhìn đám người đang đấu khẩu.Trần Đấu vội vàng chạy vào: "Tình huống lúc này là thế nào?"

"Chúng ta không có giấy chứng nhận bản thân, không thể vào hội trường."

Thường A đang ngồi xổm sắp xếp thời gian cho người ra trận kế tiếp, bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Tên Trần Đấu bất ngờ hiện ra.

Thường A nhìn màn hình, có chút do dự.

"Đại Thường!" Trần Đấu ở đầu dây bên kia khẩn cấp gọi.

Sáng sớm Thường A thấy cảnh đó, trong lòng trước sau đối với Trần Đấu và Lục Tỷ có chút khúc mắc.

Tuy rằng Trì Nhạc nói tin tưởng, nhưng cảm giác không thoải mái kia, trước sau khó có thể biến mất.

Nàng không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh tâm tình một chút, hướng điện thoại cung kính nói: "Trần tổng."

"Ta và Lục Tỷ cần vào sân!" Trần Đấu gọn gàng dứt khoát.

"Sáng sớm nay 2 người không làm giấy chứng nhận bản thân, bây giờ không được vào trong." Thường A đáp.

Trong lòng nàng có chút tư tâm, không muốn tại thời điểm như vậy, muốn Trì Nhạc đối mặt với Trần Đấu và Lục Tỷ.

Như thế này có chút quá tàn nhẫn.

Trên đài điều khiển, có người nhẹ nhàng vỗ vai Trì Nhạc: "Tình hình bên dưới đột nhiên xảy ra chút vấn đề, còn có thể khiến buổi biểu diễn này sinh động như vậy, chúng ta đã thành công." Hồ Văn Hạo an ủi Trì Nhạc.

Trì Nhạc nhìn phía dưới, không trả lời.

Đây là một buổi biểu diễn thành công, cũng không phải tuyên bố hàng hiệu thành công.

Đương nhiên, đây không phải kết quả mà hắn muốn.

"Đại Thường, ta cho ngươi biết, series Trung Quốc đương đại, đã điều tra được chính là bản gốc, không phải sao chép. Chúng ta đã cẩn thận kiểm tra so sánh, chất lượng hình ảnh rất tốt, tất cả các chi tiết nhỏ giống như đúc, vì thế, trong chúng ta, có nội gián."

"Làm sao có khả năng?" Thường A có chút không phản ứng kịp, "Bản thảo gốc vẫn không hề lọt qua khỏi tay 4 người a."

"Điểm này ta và Lục Tỷ cũng không thể hiểu được. Thế nhưng sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện, có người lẻn vào trong nhà, cố ý đem hiện trường bố trí thành như vậy. Vậy rõ ràng đối phương không chỉ có bản thảo gốc Trung Quốc đương đại, hơn nữa, còn có chìa khóa nhà chúng ta. Mà mục đích của hắn, từ lúc bắt đầu, đã nhằm vào Trì Nhạc. Toàn bộ sự việc đã được lên kế hoạch kỹ, đầu tiên là người mẫu không thể đến, sau đó là Ukiyo-e series, tiếp đến là chuyện sáng sớm hôm nay, mục đích đều là ngăn cản buổi biểu diễn này của Trì Nhạc. Mà bày ra dáng vẻ ta và Lục Tỷ say rượu mất lý trí, là vì muốn ly gián chúng ta, để Trì Nhạc rơi vào cảnh một mình chiến đấu, cuối cùng, giành quyền công bố series Trung Quốc đương đại trước, để Trì Nhạc mãi mãi không thể trở mình!"

Thường A sợ đến nỗi một thân mồ hôi lạnh.

"Ngươi cẩn thận suy nghĩ một hồi, bản thảo gốc và chìa khóa, có rời khỏi tay ngươi hay không, cho một phút suy nghĩ!"Thường A có chút bối rối lục lọi lại trí nhớ.

Chuyện này nàng vô cùng cẩn thận, tất cả các chi tiết nhỏ đều tự tay làm, chưa bao giờ để người khác làm giúp.

"Ta nhớ ra rồi ...." Thời điểm nào đó trong ký ức, một lần nữa được gợi ra: "Bản thảo gốc và chìa khóa, thật sự đã từng rời khỏi tay ta. Hôm đó Trì Nhạc làm bánh bao ta ăn bánh bị đau bụng, ngươi để ta đến chỗ Hồ ca đưa đồ, ta từng để chìa khóa và USB trên quầy bar của hắn, sau đó ngồi trong phòng vệ sinh hơn chục phút ... Làm sao bây giờ .... Đồ vật, là do ta truyền đi?"

"Ngươi đừng nên hoảng sợ! Chỉ cần buổi biểu diễn này chưa kết thúc, tình hình có thể cứu vãn được, ngươi trước hết nghĩ cách để chúng ta đi vào, phóng viên vây chặt cửa, có cửa sau để vào không?"

"Nhưng ...." Thường A ngẩng đầu, nhìn Hồ Văn Hạo đứng sau lưng Trì Nhạc trên đài điều khiển, cơ hồ muốn khóc lên: "Buổi biểu diễn sắp kết thúc, làm sao bây giờ?"

Trong đầu Thường A rối tung thành một đoàn, đầu dây điện thoại bên kia, chỉ nghe thấy tiếng Trần Đấu gọi Lục Tỷ, sau đó âm thanh bị chặt đứt.

Lục Tỷ giống như cơn gió chạy ra ngoài.

Trần Đấu sửng sốt một chút, lập tức ngắt điện thoại đuổi theo.

Hôm nay Lục Tỷ thực sự rất lạ.

Từ câu nói "Ta chọn Trì Nhạc" lúc sáng sớm, bây giờ lại liều lĩnh chạy ra ngoài.

Hắn chẳng lẽ không biết, bay vây lối vào toàn là sài lang hổ báo (ví với bọn người gian ác), hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống, kéo đi treo cổ trước bàn dân thiên hạ. (ai hay xem phim kiếm hiệp chắc hay nhìn thấy cảnh này ha.)

Hắn thật sự cứ liều mạng như vậy, chỉ vì một câu nói của Thường A là buổi biểu diễn sắp kết thúc, liền mất lý trí xông ra ngoài.

Hắn hoàn không còn tỉnh táo như lúc trước, biến mất, giống như một đứa trẻ không sợ bất cứ điều gì.

Lối vào, phóng viên vây lấy bảo an, rốt cuộc trong đám người đang đấu đá lung tung kia nhìn thấy một nam nhân cao gầy chạy tới.

"Lục Tỷ! Lục Tỷ đến rồi, mẹ nó các ngươi có chuyện gì trực tiếp hỏi hắn đi!"

Bảo an hướng đoàn người hô một câu, rốt cục có thể thoát khỏi đám phóng viên khó dây dưa này.

Lục Tỷ lúc này hoàn toàn không có tâm tình cân nhắc nguyên tắc ba không của hắn, không suy nghĩ hắn cứ như vậy đường đột xuất hiện ở đây sẽ gây ra khủng hoảng dư luận ra sao.

Hắn chỉ biết, hắn muốn đi vào.

Trì Nhạc ở bên trong, buổi biểu diễn của hắn sắp kết thúc.

Hắn muốn đi vào, bất luận phải đi vào như thế nào, phải bỏ ra cái gì cũng đều phải đi vào!

Mười mấy ống kính như đại pháo dồn dập hướng hắn quay lại.

Đoàn người nháo loạn, điên cuồng. Đuổi bắt con mồi đã một ngày, giờ lại tự động dâng tới cửa.

Nam nhân thần bí này làm nổi lên lòng hiếu kì của mọi người.Đến tột cùng là cái dạng gì, bối cảnh gì, hiện tại, lập tức liền muốn ở trước mặt mọi người công bố rồi.

Trần Đấu phi thân lướt qua vòng người, xông thẳng vào đoàn người.

Đại pháo nhắm ngay mặt Lục Tỷ, màn trập sắp ấn xuống, lúc đó trên đỉnh đầu mũ lưỡi trai được chụp lên.

"Chạy mau!" Trần Đấu đẩy Lục Tỷ một cái, sau đó dùng chân phải chặn cửa lớn, hơi dùng sức, đem các phóng viên tạm thời chắn ngoài cửa.

Một đám phóng viên như zombie bao vây, dồn dập đánh về phía Trần Đấu.

Lục Tỷ có chút bận tâm xoay đầu lại.

"Đại Thường đứng ở cửa lối vào chờ ngươi, mau vào đi, bây giờ tới còn kịp!" Trần Đấu quay đầu lại, hướng Lục Tỷ hô lớn.

Trên đài điều khiển, Hồ Văn Hạo còn đang an ủi Trì Nhạc: "Lần này mặc dù có chút tiếc nuối, thế nhưng ngươi cũng không cần quá để ý, tương lai còn dài, cơ hội có thể công khai mấy series này, còn nhiều."

Thấy Trì Nhạc trước sau cúi đầu không nói, tâm tình sa sút, Hồ Văn Hạo lại nói tiếp: "Chuyện của Trần Đấu và Lục Tỷ .... Ngươi đừng quá để ý. Thật ra nhớ lại, lúc đó Trần Đấu và Lục Tỷ, vẫn luôn có tình cảm đặc biệt nào đó. Năm đó Trần Đấu vì Lục Tỷ mà bị Trương Chí Minh đả thương tay, khiến không thể tham gia cuộc thi toàn quốc, lúc ấy ta nên nghĩ tới, Trần Đấu đối với Lục Tỷ, không giống như bằng hữu đơn giản. Nàng một mình ở nước Anh chịu nhiều khổ sở như vậy, chuyện đầu tiên khi trở về chính là bận rộn với triển lãm tranh với Lục Tỷ. Từ chuyện giúp đỡ Lục Tỷ, đến triển lãm "Trực cảm lực" của Lục Tỷ, tại tới chương trình CRAVE, nàng cố gắng như vậy, ta từng tưởng là bởi vì ngươi .... Nhưng nàng nói với ta, là không phải. Cho tới bây giờ ta rốt cục mới hiểu được ý tứ của những lời này. Vốn dĩ ta vẫn luôn nhận nhầm tình địch. Thôi được, chuyện tình cảm trước sau đều không thể miễn cưỡng. Bây giờ nghĩ lại, hai người bọn họ, từ nhỏ đã đối mặt với hoàn cảnh gia đình như vậy, khuyết thiếu cảm giác an toàn, ngoài ra, hung hăng, dũng cảm, không sợ cái gì. Có lẽ là vận mệnh an bài, trước đây đã sớm quyết định bọn họ sẽ đi chung với nhau đi." (nói nhiều vl :3)

Hồ Văn Hạo nói một hơi thật dài, Trì Nhạc rốt cục ngẩng đầu lên.

"Ngươi nói cái gì?"

"Hả? Lục Tỷ không nói cho ngươi biết sao? Nguyên nhân năm đó Trần Đấu không tham gia cuộc thi toàn quốc, là bởi vì hắn Ta cho là ngươi đã sớm biết rồi." Hồ Văn Hạo thở dài một cái.

"Không phải câu này." Hắn nói.

Chuyện này, đúng là hắn không biết.

Thế nhưng, để hắn có phản ứng, cũng không phải là câu này.

"Vì sao ngươi lại biết chuyện trong nhà Lục Tỷ?"

Vẻ mặt Hồ Văn Hạo đều cứng lại rồi.

Trên sàn diễn, tất cả series đã trình diễn hết, âm nhạc ngừng lại, ánh đèn cũng mờ đi, tiếng vỗ tay vang lên.

Vẻ mặt nho nhã của Hồ Văn Hạo sắc khí dần dần thối lui, con ngươi thông minh và mưu tính hiện lên.Trên đời này, kẻ đáng sợ nhất, không có gì bằng những con người vẻ mặt đàng hoàng, ẩn giấu trong đôi mắt, thường xuyên không hề tồn tại cảm giác khiến người khác quên đi — kẻ địch nguy hiểm.

"Nhà thiết kế đến lúc xuống sân khấu cảm ơn rồi." Nhân viên tới thông báo.

Hồ Văn Hạo cười đẩy kính mắt: "Emma nói không sai, ngươi thực sự phi thường thông minh. Chỉ tiếc, buổi biểu diễn đã kết thúc. Tất cả đã kết thúc. Trì Nhạc." (Thằng chó *đạp đạp*)

Lục Tỷ rốt cục đứng trước mặt Trì Nhạc.

Một cánh tay vươn ra, mạnh mẽ ôm lấy cổ Trì Nhạc.

Lối vào rồi loạn, cửa bị các phóng viên phá cửa mà vào, tất cả tràn vào.

Đại pháo dài dồn dập vang lên, nhắm ngay hai người trên đài điều khiển.

Một người ở chính giữa, một ở bên ngoài.

Trì Nhạc khom người, quần áo chỉnh tề, dáng người mạnh mẽ.

Lục Tỷ vòng một tay lên cổ hắn, thân thể đẹp đẽ chỉ có một chiếc quần lót, ngước cổ, cùng Trì Nhạc bốn mắt nhìn nhau.

Một đôi mắt lành lạnh quay lại, nhàn nhạt liếc nhìn ống kính đen ngòm trên vai các phóng viên.

Sau đó, môi câu lên nhẹ nhàng, như có như không cười.

Ống kính sau lưng, chụp lấy cảnh đám người ồn ào, nuốt nước miếng một cái.

Nam nhân đáng sợ, từ sợi tóc đến móng tay, kể cả hô hấp đều là gợi cảm trí mạng.

Trì Nhạc chỉ cảm thấy ở cổ có một tầng sức mạnh, một đôi môi mềm mại dính vào, mùi hương thuộc về Lục Tỷ xông vào khoang mũi, phong ấn tất cả lý trí cùng trí thông minh của hắn.

Trước mặt khắp nơi có người, các phóng viên điên cuồng phóng ống kính trước mặt, dường như chiêu cáo cho thiên hạ thấy, hắn cho y một nụ hôn bá đạo.

Toàn hội trường xôn xao.

Đèn chớp sáng như ánh sáng ban ngày, âm thanh màn trập như súng liên thanh bắn phá.

Tất cả cảm giác của Trì Nhạc, chỉ tập trung vào phần môi Lục Tỷ.

Lục Tỷ cầm lấy micro trên sân khấu, hướng về phía truyền thông tuyên bố: "Ta là Lục Tỷ."

Khán giả trên sân khấu tiếp tục sôi sùng sục, Fun cũng lộ ra vẻ giật mình.

Trời ạ. Đây chính là Lục Tỷ.

Đây chính là họa sĩ thiên tài thần bí Lục Tỷ.

Bị truyền thông truy đuổi lâu như vậy, nhưng không có công khai hình dáng, trêu chọc tất cả các loại phán đoán của mọi người, nhưng dường như câu đố giống như Lục Tỷ thần bí.

Hắn vì sao lại ở đây?

Hắn là người mẫu?

Hắn vì sao lại hôn môi với Trì Nhạc? (hỏi ngu vl -_-)

Dưới lượng thông tin lớn kích thích, mọi người hưng phấn khó có thể kiềm chế."

Lục Tỷ nhìn khắp bốn phía, âm thanh hòa nhã: "Ta là Trì Nhạc cùng thiết kế ra Ukiyo-e series. Bởi vì có vấn đề về tiêu chuẩn, được yêu cầu bỏ đi. Nhưng hôm nay, chúng tôi muốn nói với mọi người, chuyện màu sắc, và tình dục, không giống nhau.

Ánh mắt Trì Nhạc bình tĩnh nhìn Lục Tỷ.

Lục Tỷ đứng dưới ánh đèn, hắn không thích đứng trên sân khấu, hắn không muốn xuất hiện trước mọi người.

Bọn họ mặc Ukiyo-e cùng nhau thiết kế, cho tất cả truyền thông ở đây, một tin tức đều không thể cự tuyệt.

Mọi người đang giật mình không biết phải phản ứng thế nào, hàng ghế VIP, có người đứng lên đi tới.

Giống như ước định 10 năm trước giữa Trần Đấu và Trì Nhạc, đứng ở hàng VIP, vì tài hoa của hắn mà reo hò vỗ tay.

Rào rào rào rào rào rào rào.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Lần này không phải vì cùng nhau phấn khích, không phải vì bất kỳ sáng tạo thêm nào, chỉ đơn giản là, vì tài hoa của hai người này mà hoan hô.

Bọn họ thành công.

CRAVE rốt cục một lần là nổi tiếng.

Bên ngoài buổi biểu diễn, Hồ Văn Hạo nghiêng đầu, nhìn về phía tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên trong quán, trên mặt hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng.

Lách tách —

Phía trước có người bấm còi.

Cửa sổ xe được hạ xuống.

Emma ngồi ở ghế kế bên tài xế.

Người đang ngồi trên xe, một nữ nhân cơ bắp rõ ràng đang đặt tay trên vô lăng.

Hồ Văn Hạo định thần hai giây, nhấc chân hướng Emma đi tới.

"Cứ thế mà đi thôi à?" Thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng hắn.

Trần Đấu nghiêng người dựa vào bức tường bên ngoài quán, hai tay ôm ngực, khóe miệng mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play