Trên bàn bên giường, một đôi đom đóm nhỏ, từ bên trong lọ thủy tinh phát ra tia sáng.
Chợt sáng chợt tắt, chợt sáng chợt tắt.
Vài tiếng trước, Trì bà nội gọi hắn đến đầm phía tây, hai người ngồi
xổm bên bờ sông rất lâu, Trì bà bà nội nói, trước khi đi Trì Nhạc đã đưa cho nàng một con đom đóm, nhưng một mình con sâu nhỏ rất cô đơn, vì thế lão thái muốn tìm bạn cho nó.
"Cháu biết không? Ấu trùng đom
đóm cần trải qua 6 lần lột xác mới có thể thành nhộng, sau đó cần đến 50 ngày để thành côn trùng, 5 ngày cuối cùng sẽ bị chết đi." Trì bà nội
mặc đồ thể thao, trong lồng ngực ôm một bộ lưới lớn, ánh mắt nhìn về
phía bụi lau sậy.
Lúc nhỏ Lục Tỷ đã nghe Trì Nhạc nói, cha Trì
Nhạc là Trì Thiên Hoa rất mê sinh vật, chu du khắp thế giới sưu tầm tiêu bản côn trùng, vì thế mà trong nhà Trì Nhạc có một căn phòng, bày đầy
tiêu bản côn trùng to nhỏ.
Trong đó, nhiều nhất là đom đóm.
Lúc nhỏ, cha mất sớm, Trì bà nội đều mang theo Trì Thiên Hoa nhỏ tuổi
đến dòng suối nhỏ bắt sâu, hai mẹ con cũng vì vậy mà luyện thành bản
lĩnh tự mình vượt núi băng đèo.
Lục Tỷ ngồi yên lặng bên cạnh Trì bà nội, ánh mắt lơ đãng trong không khí.
"Tại sao người ta lại biết phạm vi hoạt động của từng loài động vật không?" Trì bà nội xoay đầu nhìn Lục Tỷ.
Con mắt trong trẻo của Lục Tỷ chầm chậm chớp chớp, hai lông mày không chút biến sắc nhăn lại với nhau.
"Tính mạng con người cũng ngắn ngủi giống như đom đóm vậy, có thể sẽ
không có nhiều phiền não như vậy, thử nghĩ mà xem, nếu cuộc đời con
người chỉ có 5 ngày, làm gì có thời gian mà do dự, thời gian dừng lại,
mỗi người đều chỉ có thể đem thời gian sử dụng vào việc mà mình muốn làm nhất."
Lục Tỷ nhìn lọ thủy tinh bên chân Trì bà nội, bên trên
mấy cái lá màu xanh, có một con côn trùng nhỏ xíu nằm ở giữa, uể oải,
nhìn dáng vẻ giống như hoàng hôn phía tây (*). (chỉ dáng vẻ mệt mỏi)
"Cuộc đời chỉ có 5 ngày, ăn uống trưởng thành đều trở nên quan trọng."
Trì bà nội đem lọ thủy tin cầm lên, đưa tới trong tay Lục Tỷ.
"Vậy nó sinh ra, là vì cái gì?" Lục Tỷ giống như tự hỏi.
"Nói chuyện một hồi cả đời chỉ có một lần yêu đương a." Trì bà nội nở nụ cười.
"Một đời yêu đương một lần?" Lục Tỷ giống như là vô ý thức, lặp lại câu nói này một lần.
Đơn giản nói tới sinh mạng đom đóm trong giai đoạn cuối cùng, tất cả
hành vi cũng chỉ vì giao phối, sinh sôi nảy nở, thực hiện bản năng cơ
bản nhất của sinh vật.
Ánh sáng ở đuôi, bay trong đêm tối mênh mông, thả tín hiệu, tìm kiếm đôi lứa, cũng như đang tìm kiếm ái tình một lần một đời.
Lục Tỷ cúi đầu vào giữa hai chân, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Gian phòng này đâu phải quay về hướng Bắc, tại sao lại lạnh lẽo như
vậy? Hắn bỗng nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, hắn bắt đầu sợ
lạnh lẽo. (Nhạc ca a về ôm vợ anh đi @@)Có phải là thói quen hàng đêm có người chia sẻ chiếc giường, thói quen bên gối có nhiệt độ thuộc về một
người khác, cô đơn, sẽ trở nên khó chịu.
Ánh mắt trầm mặc nhìn chiếc gối của Trì Nhạc ở bên cạnh.
Thời gian Trì Nhạc rời đi kỳ thực cũng không dài, tại sao y lại cảm
thấy, tất cả mọi thứ bên cạnh trong nháy mắt đều lạnh lẽo biến mất?
Mùa hạ cũng trở nên lạnh lẽo như vậy.
Lục Tỷ đem cánh tay buông lỏng, một lần nữa ôm chặt chính mình.
Đây là lần đầu tiên y đối với Trì Nhạc không chào mà đi.
Nói đến, bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, đã xảy ra nhiều chuyện như
vậy, cho tới hôm nay y mới phát hiện, trước mỗi lần xa nhau, đều là do y bắt đầu.
Chỉ có lần này, là Trì Nhạc đi trước.
Vốn dĩ, cảm giác của người ở lại, là khó khăn như vậy sao.
Đất ẩm ướt, Trì bà nội và Lục Tỷ 2 người ngồi rất lâu, mây hồng chân
trời biến mất, đèn đường sáng lên, bên trong lọ thủy tinh tiểu tử cũng
bắt đầu phát ra tia sáng lúc sáng lúc tối.
Trong vùng đầm lầy một mảnh yên tĩnh, không có nửa bóng dáng đom đóm.
"Làm thế nào bây giờ?" Trì bà nội hỏi Lục Tỷ.
"Có thể chưa tới lúc, chờ một lát xem đi." Lục Tỷ đáp vậy.
Trì bà nội xì xì một hồi cười lớn: "Hai đứa các ngươi quả nhiên là không giống nhau."
Lục Tỷ không hiểu vì sao.
"Ngày đó ta cũng hỏi Trì Nhạc câu như vậy. Trì Nhạc trả lời như thế
này." Trì bà nội nhặt bộ lưới bên cạnh, lập tức đứng lên, "Nếu ở đây
không có, vậy thì đi chỗ khác tìm, đi vào sâu tìm một hồi, sẽ tìm được
ngay."
Trì bà nội nói, nghiêng đầu nhìn Lục Tỷ, một đôi mắt sáng đầy màu sắc, thể hiện trí tuệ một đời.
"Xuống tìm một chút sao?" Bộ lưới được đưa tới tay Lục Tỷ.
Lục Tỷ nhận lấy bộ lưới bắt côn trùng, ngẩng đầu lên.
Bên miệng Trì bà nội treo một nụ cười giống Trì Nhạc như đúc.
Hai bà cháu xuống một khe suối nhỏ, dọc theo bãi lau đi tới phía trước tìm kiếm.
Không biết đã đi bao lâu, sắc trời càng ngày càng mờ, ánh sáng đèn đường càng ngày càng nhạt.
Bỗng nhiên, có một đốm lửa nhỏ, nở rộ trong bụi cỏ.
Là đom đóm.
"Tìm được rồi ư." Trì bà nội nhảy cẫng, một tay đập lên vai Lục Tỷ.
Bọ cánh cứng nhỏ cô đơn, cuối cùng cũng sẽ phát sáng với người bạn nhỏ.
Vốn dĩ gia hỏa uể oải mệt mỏi, trong nháy mắt thật giống như uống máu gà, ánh sáng ở đuôi bắt đầu vui vẻ chớp chớp.
Trì bà nội đem lọ thủy tinh đặt vào trong tay Lục Tỷ.
Đôi đom đóm này hình như là cùng giới tính, xem ra bọn chúng không thể
giao phối, nhưng vẫn như cũ không gây trở ngại trong cuộc sống ngắn ngủi của chúng gắn bó như keo sơn, làm bạn với nhau.Nếu như cuộc đời con
người cũng ngắn ngủi giống như cuộc đời đom đóm, muốn vượt qua thế nào,
mới không để lại nhiều tiếc nuối?
Lục Tỷ bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Có người gõ cửa.
Kim giờ chỉ 8 giờ tối, 30 phút.
Trần Đấu ở cửa nói chuyện, một lúc sau đi ra ăn cơm.
Ngoài cửa, hình như còn có người khác nữa.
Lục Tỷ nghe thấy Trần Đấu ở phòng khách gọi điện thoại.
TV được mở, bên trong liên tục truyền đến âm tin tức liên quan đến
thanh niên nghệ thuật gia Lục Tỷ gặt hái được thành công tại triển lãm ở Bắc Kinh.
Tất cả dường như trong dự liệu của Lục Tỷ, triển lãm
cá nhân của Lục Tỷ đạt được thành công lớn. Triển lãm độc đáo mới mẻ hấp dẫn chú ý thành công, "Trực cảm lực" được người trong giới ca ngợi là
nghệ thuật và thương mại kết hợp hoàn mỹ.
"Ngươi có thể đem bản word nội dung phỏng vấn Lục Tỷ gửi đến mail của ta, ta sẽ sắp xếp câu trả lời cho Lục Tỷ."
"Xin lỗi chúng tôi không chấp nhận phỏng vấn video, Lục tiên sinh hy
vọng bản thân sẽ duy trì một chút, đúng, nghệ thuật gia luôn có chút cổ
quái, thứ lỗi thứ lỗi."
"Chào ngươi? Hoạt động triển lãm nghệ thuật? Thực sự không tiện, lịch trình tháng này của Lục Tỷ rất nhiều."
Lục Tỷ mở cửa đi ra.
Trên TV, tin tức liên quan tới hắn rầm rội khắp nơi.
"Triển lãm của họa sĩ trẻ tuổi Lục Tỷ gây nên tiếng vang lớn, 399 đồ
lót đã được bán hết, tất cả mọi người tò mò đối với nghệ thuật gia tai
hoa hơn người này, nhưng chưa từng có tư liệu liên quan chính thức. Nhà
trưng bày tác phẩm nghệ thuật Mikami Hồ tiên sinh cũng bày tỏ, Lục Tỷ
tiên sinh hy vọng có thể duy trì cảm giác thần bí của mình, dường như
không muốn công khai trước mọi người, tiên sinh từ chối tất cả hoạt động liên quan tới phỏng vấn video ..."
Thường A ở trong bếp vừa nấu cơm vừa lướt Weibo.
Từ lần trước tin tức đời tư của Lục Tỷ được công khai trên bát quái tạp chí, đề tài liên quan tới "Họa sĩ Lục Tỷ" không ngừng được tìm kiếm.
Có người nói, bề ngoài Lục Tỷ thật ra xấu xí, vì thế không muốn lộ mặt ra với mọi người.
Cũng có người nói, Lục Tỷ thân phận lớn, vì thế không tiện xuất hiện trước mặt công chúng.
Các loại suy đoán dồn dập đến, xoẹt qua đầu mỗi người đều vô cùng thê thảm.
"Hắc, ở đây còn nói, Lục Tỷ thật ra bị bệnh tâm thần, vì thế phong cách của hắn mới hoang đường như vậy ha ha ha ha." Thường A bị suy nghĩ này
trên Weibo chọc cho phát cười.
Lục Tỷ đi tới sân thượng hóng gió, dường như náo nhiệt lúc này, không liên quan gì tới hắn.
Hồ Văn Hạo bưng chén nước đi tới: "Cảm giác sau khi nổi tiếng thế nào?"
Hắn cười. Đưa nước tới tay Lục Tỷ.
Lục Tỷ đưa tay nhận lấy, cũng không đáp lời hắn.Trần Đấu rốt cuộc gọi
điện thoại xong, Thường A bưng thức ăn đến ban công, bốn người ngồi vây
quanh.
Bóng đêm mông lung, uống mấy chén rượu vào bụng, tất cả mọi người có chút men say.
Rượu quá ba tuần, Thường A nhìn đồng hồ: "Đã trễ thế này, không được,
ta phải quay về thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai phải đến buổi biểu
diễn, các ngươi cũng đi ngủ sớm chút đi, sáng mai 8 giờ tập chung xuất
phát."
Hồ Văn Hạo cũng đứng lên: "Ta và ngươi tiện đường, vậy
ta tiễn ngươi một đoạn đường, sáng mai trời vừa sáng, ta sẽ tới đây
giúp."
Nói xong, hắn liếc nhìn Trần Đấu.
Trần Đấu còn rót thêm rượu.
Hồ Văn Hạo du dự một chút, dường như muốn nói cái gì, nhưng nhớ tới
mình đã bị Trần Đấu thẳng thắn từ chối, lúc này thật giống như không có
quyền phát ngôn gì.
Trần Đấu hướng bọn họ vung vung tay.
Hồ Văn Hạo rốt cuộc đi cùng Thường A.
Lục Tỷ mở một bình rượu.
"Ngày mai Trì Nhạc sẽ quay lại." Trần Đấu nói.
Lục Tỷ nhìn đèn phía xa, một lát, hắn đột nhiên hỏi: "Tại sao là Trì Nhạc?"
"Cái gì?" Trần Đấu phụ họa.
"Tại sao lại lựa chọn Trì Nhạc?"
Trần Đấu nâng cằm, ánh mắt có chút mê ly: "Không có lý do gì, chỉ là cảm giác."
"Cảm giác?" Thanh âm Lục Tỷ đầy mê man.
"In relationship không dựa vào cảm giác, chẳng lẽ muốn dựa vào khoa học a?"
Trần Đấu liếc Lục Tỷ một chút, đi vào nhà bếp.
Hai phút sau, trước mắt Lục Tỷ có thêm 2 cái bánh bao.
"Đặc biệt chuẩn bị." Trần Đấu một bên nấc rượu, một bên chùi miệng.
Bánh bao tròn vo, làm tinh xảo, tràn đầy cảm giác gia đình.
Lục Tỷ mê luyến mùi vị giống ban đầu.
Đưa tay cầm lấy, cắn một cái.
Cực kỳ cay.
Cay đến híp mắt lại, nước mắt cũng thuận theo mãnh liệt chảy ra ngoài.
Lục Tỷ bên chớp mắt, lai cắn miếng thứ hai, miếng thứ ba.
Lông mi bị ướt chớp liên tục, Trần Đấu có chút choáng váng đầu.
"Ngươi a." Nàng đưa tay, xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu hắn, một lần
nữa ngồi xuống bên cạnh hắn, "Làm gì cũng phải có lý do, có mệt không?"
Bên trong thế giới của nàng, tất cả đều là thoải mái, sảng khoái, không
có nhiều lý do lắm.
Nghĩ đến, liền làm.
"Mệt nhất, không phải là ngươi sao." Lục Tỷ nhẹ giọng trở lại.
Trần Đấu nở nụ cười: "Đến, cụng ly!"
Đêm đó, hai người đều uống hơi nhiều.
Trần Đấu đêm nay đặc biệt cao hứng.
"Nhịn nhiều năm nay, cuối cùng cũng coi như mẹ của hắn mà ra mặt!" Nàng giang hai tay, ngẩng lên bầu trời đêm không kiêng kị mà điên cuồng hét
lên: "Đến, chúng ta vì nghệ thuật gia trẻ tuổi cụng ly!"
Lục Tỷ nắm lon bia trong tay khẽ run.
Hắn uống rất ít rượu, tửu lượng rất kém, mỗi lần uống say sẽ hồ đồ, mỗi lần đều là Trì Nhạc giúp hắn.
Nhưng hôm nay, Trì Nhạc không ở đây.
"Ta sau đó muốn kiếm rất nhiều tiền! Không muốn tiếp tục đói phải ăn no một bữa!"
"Những ngày ở Anh quốc thật là chán!!"
"Ta cmn! Không muốn tiếp tục ăn đầu cá hồi!!"
Trần Đấu quát lớn liên tu bất tận.
Lục Tỷ kéo ống tay áo Trần Đấu, "Ta, nợ của ngươi, ta sẽ trả lại, Trần Đấu."
"Ngươi nói cái gì, nói cái gì, ta nghe không rõ, nghe, không, rõ. Ha ha ha ha ha."
Hai hán tử say giao lưu, hoàn toàn không cùng sóng não.
Buồn ngủ quá, nói chưa được một nửa đã ngủ.
Hôm nay ở Tieba nhìn thấy các ngươi, thật sự rất cao hứng.
Thương các ngươi. Ta đem tất cả tình yêu của người cha dành cho các ngươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT