Trì Nhạc tiện tay bật đèn bàn, đem một loạt tượng gỗ bày ra trên mặt bàn.
Lại móc ở trong túi quần ra một mô hình gỗ hình dáng không rõ.
Ngoài cửa phòng nháy mắt náo nhiệt, phóng viên đầu tiên lấy được micro.
"Chào tiên sinh, ta là phóng viên báo Chiết Giang dân sinh, xin hỏi Lục Tỷ là tên thật của tiên sinh sao?"
Lục Tỷ: Là biệt danh hay tên thật, đều không quan trọng.
Dưới đài châu đầu ghé tai, phóng viên có kinh nghiệm lập tứ phản ứng
lại, vị họa sĩ ngồi bên trong này, e là ý thức tự bảo vệ thật là người
không bình thường.
Một phóng viên khác hỏi trọng tâm: "Ta là
phóng viên báo Mỹ thuật ngày nay, trước đây trong giới nghệ thuật chưa
từng nghe qua tên ngài, xin hỏi ngài là học chính quy ra, học hội họa
chuyên nghiệp sao?"
Lục Tỷ: Đúng.
Micro lại giao vào tay người khác: "Xin hỏi, ngài là học trong nước, hay là du học nước ngoài về vậy?"
Lục Tỷ: Ta chưa hề rời đi khỏi Trung Quốc.
"Lục tiên sinh trình độ hội họa khá cao, xin hỏi là từ hỏi chịu ảnh
hưởng từ người trong nhà sao? Trong nhà ngài có ai làm công việc nghệ
thuật không?"
Trên màn ảnh xuất hiện icon mặt cười.
Có chút khó nhằn a, cứ tiếp tục như vậy căn bản không đào thêm được thông tin gì mà.
Một phóng viên kinh nghiệm khá là lão luyện nói vào trọng tâm: "Xin hỏi những tác phẩm hội họa này, đặc biệt sáng tác vì triển lãm tranh lần
này sao? Tổng cộng đã bỏ ra bao nhiêu lâu để chuẩn bị đây?"
Lục Tỷ: Vẽ tranh không có mục đích chính xác, dùng khoảng năm năm để vẽ.
Công việc trên tay Trì Nhạc ngừng lại, hắn quay đầu, nhìn về phía bóng lưng Lục Tỷ.
Năm năm, đó là từ khi bọn họ trải qua trận hỏa hoạn ở The Fit, cho tới bây giờ mới dừng lại.
Cảnh vật trong tranh Lục Tỷ vẽ có những chuyển biến tinh xảo.
Nó càng trở nên có phong cách, cũng ngày càng cực đoan.
"Xin hỏi triển lãm cá nhân lần này, các tác phẩm hội họa trong triển lãm, đều là idea của một mình ngài sao?"
Lục Tỷ: Hai người hợp tác lên kế hoạch thiết kế triển lãm "Trực cảm lực".
"Là cùng ai hợp tác triển lãm?"
Lục Tỷ lấy tay phóng tới trên bàn phím, chuẩn bị gõ tên Trì Nhạc, nhưng Trì Nhạc nhanh hơn hắn một bước, bắt được tay hắn.
Trên màn ảnh lại xuất hiện icon mặt cười.
Các ký giả nhìn nhau, thật sự là rất thần bí.
"Con đường thần bí của họa sĩ Lục Tỷ, là được sách lược của công ty đưa ra, hay là vẫn xuất phát từ ý nguyện của bản thân ngài?" Có người thẳng thắn hỏi.
Lục Tỷ: Ý nguyện của bản thân.
"Xin hỏi, bên
trong những tác phẩm này, bộ nào khiến bản thân ngài hài lòng nhất?"Một
lúc lâu, trên màn hình có bất kì nội dung được gõ ra, cũng không có icon mặt cười.
Mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai.
Lục Tỷ: Tác phẩm ta hài lòng nhất, không có trong triển lãm.
"Xuất phát từ nguyên nhân nào mà không được đem ra triển lãm tại đây?"
Lục Tỷ: Nguyên nhân khách quan.
Trong căn phòng nhỏ, Trì Nhạc bình tĩnh nhìn mảnh gỗ trong tay, Lục Tỷ quay về hướng màn hình máy tính, hai người đều trầm mặc.
Trong lòng Trì Nhạc biết rõ, Lục Tỷ nói tới tác phẩm kia, là 《 Tầng trời thấp 》.
Mà trong lòng Lục Tỷ nghĩ chính là, 《 Tầng trời thấp 》 được ký tên phụ l & c.
Các ký giả lại bắt đầu nói ra một vài vấn đề, nhưng từ đầu đến cuối đều không có được nhiều tin tức hữu dụng lắm.
Ý thức tự bảo vệ bản thân của Lục Tỷ thật sự là quá mạnh mẽ.
Hiện tại, chỉ có thể dựa vào thời gian phỏng vấn một với một.
Phóng viên đầu tiên tiến vào gian phòng nhỏ.
Nhìn nữ phóng viên vẫn còn non nớt, tự mình cẩn thận tỉ mỉ đánh giá
trang phục nghề nghiệp, cùng mang theo khuôn mặt phong cách của người
trí thức qua lại khác biệt.
Đằng sau tấm mành được bịt kín, truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng: "Xin chào ngài."
Nữ phóng viên trong nháy mắt có chút ngây người.
Âm thanh tao nhã của nam nhân, so với tưởng tượng êm tai hơn rất nhiều.
Trì Nhạc ở tại phía sau mành che, trong lòng mãnh liệt một hồi chuông
báo động, lông mày anh khí (khí khái anh hùng) nhăn lại thành một đoàn.
Hắn không chỉ có một mình, mắc mớ gì đến ngươi.
Như thế không có kỹ thuật hàm lượng trong vấn đề phỏng vấn.
Quả thực yếu kém!
Ghế tựa của Lục Tỷ quay lại, hắn liếc Trì Nhạc một chút, suy nghĩ một
hồi, mở miệng nói: "Vấn đề này có tác dụng trong một thời gian nhất
định, vì lẽ đó ta trả lời đều không có ý nghĩa. Chúng ta chỉ có thể thảo luận một đề tài, ngươi có muốn đổi một đề tài dễ dàng hơn không?"
Nữ phóng viên lúc mới đến tựa hồ cũng cảm giác được chính mình có chút
đường đột, một bên gật đầu lấy ra sổ ghi chép, lật xem những vấn đề nàng đã chuẩn bị từ trước.
"Ta có chút thất lễ." Nàng quay về phía mành che nói.
"Không sao." Thanh âm Lục Tỷ phi thường nhu hòa.
Khuôn mặt nữ phóng viên đỏ bừng.
Nàng một đường giở nhìn vấn đề trong tay mình, rốt cục tìm thấy một cái tương đối hài lòng, liền trở lại: "Ở ngài sáng tác cuộc đời bên trong,
có ai đối với ngài có ảnh hưởng đặc biệt sâu sắc hay không? Có thể nói
cố sự giữa mọi người không?"Đằng sau tấm mành vẫn là một mảnh yên tĩnh
như không có ai.
Nửa ngày, nữ phóng viên thử thăm dò hỏi: "Lục tiên sinh?"
Giọng ôn hòa của Lục Tỷ lần thứ hai vang lên.
"Có." Hắn nói
Con dao khắc trong tay Trì Nhạc dừng lại một chút, lại tiếp tục mất tập trung khắc tung tung lên.
Đối với Lục Tỷ người có ảnh hưởng tới đặc biệt sâu sắc là ai?
Bây giờ đối với Lục Tỷ mà nói, trợ giúp hắn nhiều nhất, người vì hắn giới thiệu lôi kéo nguồn tài trợ là Trần Đấu.
Vẫn là ông trùm nghệ thuật sao? Tỷ như Rembrandt (Là một họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan? Hay là Yayoi Kusama (Yayoi
Kusama là nữ họa sỹ người Nhật nổi tiếng với các tác phẩm sử dụng họa
tiết chấm bi).
Vượt qua thời gian 5 năm bỏ không, Trì Nhạc đột
nhiên phát hiện, đối với Lục Tỷ mà nói, hắn cơ hồ muốn biến thành một
người xa lạ.
Khi hắn lỡ mất khoảng thời gian này, có thể đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng hắn lại không biết.
Lại như sự chuyển biến tinh tế trong phong cách vẽ tranh của hắn, nó mang lại cho ta một cảm giác xa lạ không thể xóa bỏ.
Để hắn có một chút đau lòng.
Hắn thừa nhận, hắn rất lập dị.
Đối với hắn mà nói, người này, bất kể là ai, đều là tình địch của hắn.
Mặc kệ ngươi là họa sĩ danh tiếng, cho dù người đó còn sống hay đã chết.
Trì Nhạc nghĩ như vậy, con dao khắc trong tay độ mạnh lại sâu hơn mấy phần.
Nữ phóng viên nghe được màn che phía sau lưng truyền đến âm thanh xì xà xì xồ, có chút ngạc nhiên nghiêng đầu, lại tiếp tục đặt câu hỏi.
"Có thể nói đơn giản một chút về quan hệ của mọi người được không?" Nàng một bên chăm chú ghi chép vào cuốn sổ.
Lục Tỷ nghĩ rất lâu, tựa hồ đang hồi ức mối quan hệ giữa hai người.
" Như hình với bóng. "Hắn chỉ nói bốn chữ.
Con dao khắc trong tay Trì Nhạc dừng lại.
Trong nháy mắt trái tim ngã vào đáy vực.
Đúng là Trần Đấu?
Lục Tỷ cùng nàng là thật sự!
Nếu như Lục Tỷ nói tới yêu thích đều là thật sự, hơn nữa vẫn là luôn yêu thích, vậy hắn phải làm sao?
Muốn hắn cùng Trần Đấu tranh nhau sao?
Tại sao lại có Trần Đấu?
Hắn nợ nàng nhiều lắm .... Từ lâu đã thua hết thảy mọi cá cược.
Nữ phóng viên có chút không phản ứng kịp.
" Như hình với bóng? Là chỉ mỗi ngày đều sinh hoạt chung một chỗ sao?
Người ngài nói tới không phải là vợ ngài chứ?" Nữ phóng viên có chút mất mát thử thăm dò, "Ngài không phải đã kết hôn chứ?"Nghe thanh âm rõ ràng là trẻ tuổi như vậy.
Trái tim tan vỡ.
Có biết bao nhiêu fan nữ vì vậy mà tan nát cõi lòng.
" Hắn hiện tại, ở ngay bên cạnh ta." Thanh âm Lục Tỷ nhẹ nhàng dễ nghe, cho một đáp án mơ hồ không rõ.
Trái tim Trì Nhạc như là hỏng mất rồi, đập kịch liệt.
Thân thể rõ ràng không tự nhiên cứng ngắc.
Con dao khắc cầm trên tay trượt xuống, cọc gỗ chống ở trên ngón trỏ tê rần, máu tươi liền ào ào xông ra.
Trong lòng bàn tay, một con báo nhỏ được điêu khắc, đã hơi có hình dạng. (chắc anh đang làm cho vợ)
Lục Tỷ nhẹ nhàng bước chân lại đây, ánh sáng đèn bàn bị che khuất, cúi người nhìn vết thương của Trì Nhạc.
Trì Nhạc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn vật quen thuộc bên cạnh nam nhân.
Lục Tỷ đem tay ở trong túi vươn ra, kéo ngón tay bị thương của Trì Nhạc, từ từ đưa đến trước mắt.
Trái tim mãnh liệt che lấp đi hô hấp rung động như thủy triều.
Đau, lại có một điểm ngứa (Ta không có tưởng tượng gì hết >, Nữ phóng viên trẻ tuổi ở ngay bên ngoài tấm mành.
Lục Tỷ ánh mắt sáng ngời, ở bên trong bóng tối, chậm rãi bắt được tầm mắt Trì Nhạc.
Hầu kết Trì Nhạc chuyển động, thân thể rõ ràng vội vàng.
Phóng viên nữ ở bên ngoài ngây ngôc một hồi, rốt cục tỉnh lại, có chút kích động muốn hỏi lại gì đó.
Tùng tùng tùng.
Âm thanh lanh lảnh của Thường A ở bên ngoài vang lên: "Thưa tiên sinh, thời gian phỏng vấn của tiên sinh đã đến nha."
Thời điểm cánh cửa bên ngoài được khép lại, hai người cũng không biết.
Bên ngoài phòng, phóng viên phỏng vấn chờ đợi một hồi, còn đang nhỏ giọng châu đầu ghé tai.
Trên màn hình lớn, vốn là đã kết thúc thời gian phỏng vấn, văn bản trống không ở trên bàn, đột nhiên gõ ra một loạt loạn mã.
¥. . . . . . @srfgvaegwreg an toàn ¥wy54gsfgsfdsfggs (hai thằng đang làm gì nhau aaa)
Có ý gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
" Chẳng lẽ là mã mật mã Morse?" Có người kinh ngạc thốt lên.
" Đây cũng quá thần bí đi! "Mọi người cảm thán.
Chỉ có Trần Đấu trong góc dùng tay che lại vẻ mặt ghét bỏ của chính
mình: "Trì chim to, hắn đây con mẹ nó đây là nơi công cộng a!"
Trong căn phòng nhỏ, Laptop vẫn sáng, ánh sáng màn hình mờ nhạt phác
thảo những đường nét của cổ tay người, Lục Tỷ cao gầy, năm ngón tay đặt
trên bàn phím, mông khẽ dựa vào mép bàn. Đùi Trì Nhạc rắn chắc đặt vào
giữa hai chân y, nam nhân thân ảnh cao lớn áp chế hắn, ngón tay bị
thương giờ khắc này đang giơ lên nắm cái cằm bướng bỉnh, trên gương mặt
anh tuấn vẫn ung dung nở một nụ cười.Chóp mũi cao thẳng đối nhau, môi ở
cự ly cực gần.
Con mắt trong trẻo của Lục Tỷ ngước lên, phong tình vạn chủng nhếch miệng lên nở nụ cười.
Cặp mắt hoa đào của Trì Nhạc híp lại, phản xạ có điều kiện đưa một tay ngăn cản cú đá hạ thể mình.
Đầu gối bị bắt chắc chắn.
Nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua quần bò truyền tới xương bánh chè.
Trì Nhạc nghiêng đầu, đầu lưỡi liếm liếm: "Cậu không thể dùng chiêu cũ này."
Lục Tỷ tay dài chụp tới, đem cổ Trì Nhạc tựa ở trên vai mình, môi để
sát vào lỗ tai, nhàn nhạt nói một câu: "Đối phó với cậu, không cần thủ
đoạn."
Phỏng vấn một với một dài dòng cuối cùng cũng coi như kết thúc.
Trì Nhạc cũng thuận lợi dùng khoảng thời gian này, hoàn thành tượng gỗ của hắn.
Một con chim nhỏ mạnh mẽ, rất sống động đang xuất hiện trong tay hắn.
"5 năm rồi." Hắn nói. Đem báo nhỏ trong tay đưa cho Lục Tỷ, "Con mèo tớ gửi nuôi chỗ cậu, cũng nên tìm bạn rồi."
"Con mèo của cậu đã sớm rời nhà đi ra ngoài." Lục Tỷ thưởng thức tượng gỗ nhỏ tinh xảo trong tay.
"Ngươi sẽ không ném nó đi mất chứ." Trì Nhạc đút tay ở trong túi.
Lục Tỷ nhìn hắn, cũng không lên tiếng.
Trì Nhạc đưa cho hắn con mèo, là lúc trước muốn thông báo lúc chuẩn bị lễ vật.
Thiếu nữ mặc áo len dệt thủ công trái tim vỡ vụn, cmn lễ vật kì cục.
Hắn vẫn đặt ở trong hộp, đặt trong trí nhớ phủ đầy bụi của hắn.
Con mèo kia, là hắn.
Mà con báo trong tay lúc này, là Trì Nhạc.
Trần Đấu ở bên ngoài gõ cửa.
" Nhân viên không liên quan đều đã đi, các ngươi có thể đi ra."
Cửa được mở ra.
Trần Đấu bộ mặt ghét bỏ nhìn Trì Nhạc: "Trì chim to, ngươi cũng thật là ở nơi nào cũng dám làm tình."
Trì Nhạc cười cười: "Muốn hủy bỏ triển lãm sao?"
Trần Đấu gật đầu, rồi hướng xuống mặt đất rời đi nói: "Ta nghĩ ngươi
làm lại triển lãm cá nhân đến thành phố khác, ngươi tới một chút, chúng
ta cùng ba cổ đông khác cùng mở hội nghị."
Lục Tỷ quay đầu nhìn Trì Nhạc một chút: ""Trực cảm lực" nên tính là 2 người hợp tác triển lãm đi."
"Quyết định là ngươi." Trì Nhạc lấy tay đút trong túi, cười nhẹ như mây gió, "Các ngươi đi họp đi, ta nghĩ tiếp tục đi dạo."
Lục Tỷ theo Trần Đấu đi rồi.
Trì Nhạc đi dạo đến khu triển lãm.
Bắt đầu từ từ xem từ bức thứ nhất.
Những bức này, là trong năm năm bọn hắn mỗi người một ngả, một người Lục Tỷ, chậm rãi đi qua đường.
Quen thuộc như vậy, lại xa lạ.Ngón tay Trì Nhạc khẽ vuốt khuôn mặt đang vẽ.
Vết thương trên ngón trỏ, nối liền tim, mạch cảm nhận đập nhẹ nhàng nhảy lên.
Tựa như xa, lại gần.
Cậu nói, lực trực cảm là cảm giác đau.
Vì thế mà màu sắc vẽ những thứ này, mới nhiệt liệt náo động như vậy.
Nhưng là, 《 Tầng trời thấp 》không phải.
Tớ biết rằng, tầng trời thấp thuộc về trực cảm lực, là tớ.
Nhưng là sau 《 Tầng trời thấp 》, cậu cũng không còn sáng tác bức tranh nào nhiều màu sắc cùng tươi sáng như vậy nữa.
Đó là bởi vì, cậu đậy kí tất cả những gì liên quan đến lực trực cảm của "Tớ".
Trong phòng họp, Lục Tỷ ngồi ở chỗ ngồi mất tập trung, nghệ thuật gia
đều hơn năm mươi tuổi, đối với người trẻ tuổi phổ biến suy nghĩ truyền
thông, cũng không phải như vậy tiếp thu.
Trần Đấu suy nghĩ sứt đầu mẻ trán.
"Kỳ thực hôm nay tới xem, hiệu quả vẫn rất tốt." Hồ Văn Hạo ngồi một chỗ làm người hòa giải.
"Triển lãm tranh trước đây, xưa này là nghệ thuật gia cùng bạn bè
truyền thông cảnh tượng ôn hòa với nhau, đưa tin cũng phi thường tích
cực, thế nhưng làm như vậy, rất khó đảm bảo giai đoạn sau sẽ có ý nghĩa
khác." Một cổ đông trong đó nói.
"Mấu chốt là từ trước tới nay
một số nghệ thuật gia đều làm triển lãm, phương thức hiện nay tuy rằng
có mới mẻ độc đáo, thế nhưng có chút hiện ra giải trí hóa, về sau sẽ
xuất hiện vấn đề nào, chúng ta không thể khống chế nổi." Một cổ đông
khác bổ sung.
Tâm lý Trần Đấu rõ ràng, "Trực cảm lực" bất kể là
hình thức nghệ thuật nào, vẫn là sáng tạo, cũng không phải các nghệ
thuật có thể tiêu hóa cùng thường thức bảo vật đẳng cấp quốc gia này.
Bọn họ lây lý lịch nghệ thuật mấy chục năm qua ra nói, những cái đó
chính thống, thói quen chính thống, phát huy đáng giá nhất lẽ ra phải
cùng dựa vào.
Nhưng là lấy thực lực "Xuân mộng vân" bây giờ,
muốn cho thuê hành lang trưng bày này làm tuần triển lãm toàn quốc, thật là có chút vất vả. Nhưng mà bất kể nói thế nào, triển lãm này không thể dừng lại. Hiện tại Lục Tỷ tình hình mạnh mẽ, đã vượt qua mong muốn của
bọn họ rất nhiều, nếu không có kết quả tốt đẹp, như vậy sẽ như lời cổ
đông kia vừa nói, trở thành hiện tượng giải trí, bị mọi người cho rằng
chỉ là chủ đề hot một thời, liền lạnh đi, mà tên Lục Tỷ, cũng có khả
năng được đứng đầu gắn mắc "Lẫn lộn" cùng "Hào nhoáng bên ngoài", đối
với bọn họ chuyện công việc không hề giúp ích.
Duy nhất có biện
pháp tốt nhất, chính là tuần triển lãm toàn quốc, càng mời nhiều người,
trực tiếp đến cảm thụ tài năng của hắn, mà không phải xuất phát từ các
loại tin giải trí bát quái liên quan đến "Lục Tỷ".
Trần Đầu vốn
tưởng rằng, một quyết định của Hồ Văn Hạo, liền có thể quyết định liên
kết triển lãm toàn quóc, không nghĩ tới điểm quan trọng là Trì Nhạc đem
sự kiện này thành quá lớn như vậy, đã trực tiếp kinh động hết thảy lão
đồ cổ trong hội đồng quản trị.
Đây thực sự là bất ngờ đối với mọi người.
Trần Đấu xoa trán, tạm thời tốt nhất không đưa ra lời giải thích.
Hồ Văn Hạo nhìn Trần Đấu một chút, một lần nữa tiếp thu ý kiến: "Kỳ
thực nghệ thuật có nhiều kiểu nhiều loại, các vị đang ngồi ở đây đều là
nghệ thuật gia hàng đầu Trung Quốc, cổ vũ người trẻ tuổi tiên phong nghệ thuật, cũng chỉ có thể dựa vào các vị đại sư, Văn Hạo trong lòng vẫn có một chút ý nghĩ, ta từ góc độ làm ăn nói tới, ta nghĩ trước hết làm lại theo mẫu, thực hiện một vị trí đặc biệt mới cho các nghệ sĩ trẻ để cung cấp cho các thương hiệu hạng hai. Như vậy vừa có thể thể hiện lòng biết ơn với các vị đại nghệ thuật gia đang ngồi đây, có thể để tam thượng
cùng thời đại kết hợp, các vị cảm thấy thế nào?"
Mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai.
Hồ Văn Hạo đẩy kính mắt một cái: "Hành lang triển lãm đầu tiên, có thể
lấy vốn riêng của Văn Hạo làm hình thức, nếu như về sau phát triển thuận lợi, các vị có ý đầu tư, chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa đàm
phán. Văn Hạo chỉ yêu cầu có một, giúp đỡ "Xuân mộng vân" hoàn thành
"Trực cảm lực" trong tuần triển lãm toàn quốc." Thanh âm Hồ Văn Hạo có
khí phách, "Một lần. Chúng tôi chỉ yêu cầu, ngoại lệ một lần."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT