Trì Nhạc cùng Lục Tỷ quét dọn xong mộ, sóng vai đi hướng về phía chân núi.

Đến cửa phòng thường trực, Trì Nhạc cao to khỏe mạnh đi vào.

"Thúc, con đến trả khăn lau cùng thùng đựng nước." Trì Nhạc quen thuộc chào hỏi.

Lục Tỷ ở cửa chờ hắn.

Một lát sau, Trì Nhạc đi ra: "Đi thôi, bố của con trai ta, đưa ta đi lên xe bus đi."

Một người phụ nữ trung niên cùng con gái trùng hợp đi qua, nghe nói như thế, không tự chủ liếc mắt đánh giá bọn họ vài lần.

Lục Tỷ liếc mắt nhìn Trì Nhạc.

Trì Nhạc nở nụ cười.

"Tiểu thư, mọi người cũng tới tảo mộ a!" Trì Nhạc chân dài bước một bước, ngượng ngùng đi đến, đồng thời một tay còn không quên nắm tay Lục Tỷ.

Đại tỷ bị sợ nhảy dựng, có chút lúng túng trả lời: "Phải ... a ha ha."

Trì Nhạc nhìn đối phương, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập chân thành: "Vừa nhìn bóng lưng, còn tưởng rằng phía trước là một đôi tỷ muội. Đại tỷ ngươi thật là trẻ."

Đại tỷ vừa nghe thấy lời ấy, lập tức mặt mày hớn hở: "Tiểu tử này, thật biết nói chuyện. Các ngươi thì sao, cũng là đến tảo mộ sao?"

Trì Nhạc gật đầu: "Đến quét dọn cho ông nội ta và bà nội hắn."

Trì Nhạc nói qua, nắm tay Lục Tỷ một chút cũng không có ý buông ra.

Đại tỷ hiển nhiên là thấy được hành động này của hắn, không ngại tán dương: "Bây giờ người trẻ tuổi hiếu thuận như thế thật không nhiều, hai người đúng là những đứa bé ngoan."

Bốn người một đoàn cùng đi, lúc đến giao lộ, mới tách ra.

Trì Nhạc lưu luyến không rời, cùng đối phương vẫy tay tạm biệt.

Lục Tỷ ở một bên nhìn, không có gì tự nhiên thấy có chút buồn cười nói: "Người ta có khi cảm thấy cậu là biến thái."

"Tại sao?" Trì Nhạc nhíu mày, càng ngày càng khoe khoang nắm tay Lục Tỷ, kiêu căng đi trong đám người, "Không có ai để ý đến chúng ta đâu. Cách khá xa, có lẽ sẽ hiếu kỳ, sẽ không rõ, một khi có cơ hội đi vào, bọn họ sẽ phát hiện, chúng ta cùng bọn họ cũng không có gì là không giống."

Lục Tỷ cũng không có nói tiếp, tùy ý hắn nắm tay, mà hắn, một chút cũng chẳng muốn để ý (ahihiiii).

Đến trạm xe bus giao lộ, Trì Nhạc tràn đầy phấn khích: "Chúng ta ngồi chiếc xe đó a?"

Lục Tỷ nhìn hắn: "Cậu làm sao không lái xe tới đây?"

Trì Nhạc chớp chớp mắt, có chút muốn nói lại thôi: "Tớ nghĩ... Cùng cậu ... cùng nhau về nhà."

Cả buổi trưa huyên nào ở nhà ga, đám người đến tảo mộ bao lớn bao nhỏ, Lục Tỷ nhìn Trì Nhạc, trong lòng có một loại cả xúc rất khó nhận ra.

Hắn muốn cùng y về nhà, mà không phải muốn đưa y về nhà.

Vì lẽ đó hắn chọn không lái xe, đón xe tới đây, một bước sớm hơn chờ ở chỗ này. Hắn nói, cậu có con đường cậu phải đi, tớ cũng không muốn đi quấy rối.Vì lẽ đó hắn giả bộ ngủ, làm bộ cùng mình bỏ qua, hắn không có gấp gáp tỉnh lại, tuyên thệ chủ quyền giống như nói, tớ đưa cậu tới.

Cách hắn đến nơi này một đường tôn trọng y.

Hiện tại, hắn lôi kéo tay y, làm nũng muốn y đưa hắn về nhà. (Đại điểu làm nũng với vợ =)))))

Hắn lấy cách quen thuộc, đón xe công cộng, một đường chậm rãi trở về.

"Cậu có tiền xu sao?" Lục Tỷ hỏi.

Trì Nhạc từ trong ví tiền lấy ra hai đồng xu để đã lâu.

Đến đây xe bus vừa văn lái vào nhà ga, bọn họ tay nắm tay, đi tới.

Hai nam nhân cao lớn, ở trong xe đặc biệt dễ thấy.

Trì Nhạc dọc đường đi chằm chằm nhìn Lục Tỷ, liên tục lộ ra nụ cười si mê.

"Cậu thật sự là đủ rồi." (vẫn chưa có đủ đâu >,
Tài xế thắng xe gấp, Trì Nhạc trọng tâm không ổn định, một tay vòng lấy eo Lục Tỷ (đm đm a lợi dụng =))))

Lục Tỷ phản xạ có điều kiện, bám vào tay Trì Nhạc.

Trì Nhạc chuyển qua nhìn gò má Lục Tỷ, cảm nhận được cái nắm trên mu bàn tay bên hông hắn, nhiệt độ lành lạnh này thuộc về Lục Tỷ.

Hắn đứng thẳng người, dựa sát vào y, dùng sức để cái ôm này sâu hơn.

Lục Tỷ giãy dụa một hồi, thanh âm trầm thấp của Trì Nhạc liền chui vào màng nhĩ: "Sẽ không có ai thấy."

Có chút ngứa.

Trên xe rất nhiều người, bọn họ dần dần bị đẩy ra sau góc cửa.

Trì Nhạc hai tay nắm lại thành vòng bảo vệ, rất tự nhiên đem Lục Tỷ vòng ở trong lồng ngực.

Chặng đường đi đã qua hơn nửa, trong xe cũng từ từ hết người, hai người ở đuôi xe sát cửa sổ tìm vị trí ngồi xuống.

Trì Nhạc đầu gối ở trên vai Lục Tỷ, giờ khắc này, đã say sưa ngủ.

Đại khái là tối hôm qua lo lắng cho Lục Tỷ có vì chuyện này hay không mà tức giận, xoắn xuýt một không ngủ đi, đồ ngốc này.

Lục Tỷ quay mặt lại đây, nhàn nhạt nhìn hắn.

Từ góc độ này nhìn lại, Trì Nhạc giống như một đứa trẻ được ăn kẹo đường, khóe miệng mang theo ý cười thỏa mãn, ngủ say sưa.

Cao hứng như thế sao?

Lục Tỷ thực sự không hiểu được điểm này của Trì Nhạc.

Hắn phảng phất xưa nay không cần làm những chuyện đặc biệt gì, cũng đã có thể làm cho người đàn ông này cao hứng không thể tự kiềm chế.

Hắn nhớ hồi đại học, ngày thanh minh, Trì Nhạc ở nhà cuộn mình ngủ cả ngày cả đêm.

Bây giờ nghĩ lại, hắn cũng không phải không biết mình đi nơi nào, đang làm gì, hắn chỉ là không muốn nói ra.Hắn xoắn xuýt do dự lâu như vậy, gửi tới vài chữ trong tin nhắn: Tớ vẫn chưa ngủ.

Đơn giản cũng không phải nhìn không thấu, mà là muốn nói, rồi lại không biết làm sao để mở miệng.

Hắn sợ sệt chính bản thân mình sẽ bởi vì bị bắt gặp mà tức giận.

Cũng sợ hắn đáp lại không hợp tâm ý của mình.

Hắn làm những việc này, cũng không phải có mục đích gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy nên làm như vậy thôi.

Không lấy lòng, không hề kỹ xảo, thậm chí lúc vừa bắt đầu sẽ không có dự định cho hắn biết.

Có thể, tớ không nhìn thấy, cậu vẫn vì tôi mà làm hàng ngàn hàng vạn việc nhỏ nhặt như vậy.

Có thể, tớ vĩnh viễn nhìn cũng không hiểu, cũng không hiểu tấm lòng của cậu.

Cảm ơn cậu Trì Nhạc.

Thật sự rất cảm ơn cậu.

Lục Tỷ cầm lấy tay Trì Nhạc đặt ở đầu gối, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mình.

Tớ không có khả năng làm được gì cho cậu.

Nếu có điều gì, là cậu muốn, cậu có thể cứ việc cầm đi.

Hắn quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa xe phong cảnh thay đổi thất thường.

Cái thành phố này, mỗi ngày đều có rất nhiều người gặp nhau rồi cũng phải chia tay.

Hắn rất vui mừng, bọn họ đi lâu như vậy rồi, đối mặt với nhiều chuyện như vậy, nhưng thủy chung vẫn không đánh mất nhau.

Trì Nhạc yên lặng tựa vào vai Lục Tỷ, tay được Lục Tỷ nắm lấy, trên gương mặt anh tuấn, thỏa mãn cười mang theo tính trẻ con.

Thời khắc này, nam nhân này chính là toàn bộ thế giới hạnh phúc nhất của hắn.

Xe cuối cùng cũng đến nhà ga, Lục Tỷ lay Trì Nhạc tỉnh lại.

Hai người nắm tay nhau đi tới poster quảng cáo triển lãm tranh.

Phía trước chính là những gì mà bọn họ đã trải qua.

"Cậu đoán xem, có ai biết hay không, tất cả các tác phẩm hội họa ở đây, đều là nhờ đôi tay này đây?"

Trì Nhạc kéo tay Lục Tỷ, hướng về phía y cười.

"Hai người đến rồi?" Thường A nhìn Trì Nhạc cùng Lục Tỷ, chạy chậm lại phía này, "Hôm nay triển lãm chuẩn bị kết thúc, còn hai khách mời cuối cùng, có nên đi vào cảm nhận một chút không?"

Trần Đấu cũng đi tới: "Triển lãm lần này không phải chỉ giới hạn một lần một người sao?"

Lục Tỷ nhìn Trần Đấu, nhẹ giọng nói rằng: "Cực khổ cho ngươi rồi."

Trần Đấu nở nụ cười: "Vào xem một chút đi, triển lãm cá nhân lần này thật sự rất tuyệt.

Hai người lôi kéo tay, qua lối thoát hiểm, từ cửa lớn đi vào.

Thường A đưa cho Lục Tỷ một dụng cụ điện tử.

Lục Tỷ đem dụng cụ điện tử đeo ở trên eo.Phòng thứ nhất đen thui, chỉ có một màn hình sáng.

Lục Tỷ đi tới trước màn ảnh, trên màn ảnh vẽ ra một dấu vân tay.

Phía dưới vân tay viết 2 chữ: ấn xuống.

Lục Tỷ đem ngón tay ấn lên mặt trên vân tay.

Đột nhiên một dòng điện từ giữa ngón tay xẹt qua, như mũi nhọn đâm vào ngón tay trỏ, ngay sau đó, một vệt máu dọc theo màn hình chảy xuống, đương nhiên, là vết máu mô phỏng, thế nhưng là phi thường chân thực.

Lục Tỷ lấy ngón tay ra, vốn ban đầu vẽ ra vùng vân tay, đã biến thành một mũi nhọn, phía dưới mũi nhọn viết một câu nói - đau đớn, là cảm giác cơ bản nhất.

Lục Tỷ nhìn về phía Trì Nhạc: "Cái này là cậu tự thiết kế?"

Trì Nhạc đứng một bên cười nói: "Ta chỉ cung cấp ý tưởng, thực hiện có một người khác."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, tầm mắt từ từ trở lên sáng hơn, từng bức họa được vẽ, cũng thuận theo xuất hiện trước mắt.

Mỗi một bức họa được đặt bên trong một tấm ván, đều được cài đặt ẩn một âm thanh nhỏ, một khi người tới gần, ân thanh sẽ tự động mở ra, tà âm từ xa đến gần, khiến người ta sản sinh ra một loại hình ảnh di động cùng ảo giác lâu dài.

Lục Tỷ vẽ, có thể nói màu sắc vô cùng chân thực, khiến người ta xem có cảm giác khó quên, ảnh hưởng sâu sắc. Mà mùi bạc hà cùng mùi quýt thanh đạm trong mũi, lại loại trung hòa vừa phải này khiến thị giác kích thích thậm chí, mùi vị thanh khiết này, còn có ý tứ đặc biệt khiêu khích.

Lục Tỷ nhìn từng bức tranh, khoảng thời gian dài đó chỉ có vẽ và vẽ, theo cảnh xoay, trong tai âm nhạc cũng tự nhiên cắt một đoạn.

Thanh âm này phi thường nhỏ bé, chỉ cần giữ yên lặng, tới gần ở một mức độ nhất định, cẩn thận mới có thể phân biệt được.

Chẳng trách, Trần Đấu vừa nãy nói chỉ giới hạn một người.

Giai điệu như một loại giải thích bổ sung, đem thế giới nội tâm của họa sĩ, vô cùng tinh tế bày ra.

Lục Tỷ tiếp tục đi về phía trước.

Một gian phòng mang dáng dấp phòng khách.

Gian phòng có rèm cửa sổ, khăn trải bàn, sô pha, đệm dựa, đèn bàn, không có chỗ nào mà không phải in từ tác phẩm của Lục Tỷ.

Trên bàn, bày một đĩa quýt.

Lục Tỷ đi tới, ngồi xuống, cầm một trái quýt lột vỏ, tách ra một múi, nhét vào trong miệng.

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng thủy triều, kèm theo tiếng đàn cello cảm giác du dương, vị chua của quýt trong cổ họng nổ tung, tạo thành cảm giác khiến người ta ấn tượng.

Đối diện ghế sô pha chiếu sáng lên một loạt hình ảnh.

Lục Tỷ đi tới ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống, đem một cái gối ôm in hình bức họa của chính mình ôm vào trong ngực.

Trên màn hình chiếu, bắt đầu gián đoạn chiếu một bộ phim có các bức tranh.

Có khi chỉ là một đôi tay, có khi chỉ là một đôi tai, có khi là mắt cá chân, có đôi khi đặc tả lông mi lúc ngủ.Còn có giá tranh, bàn vẽ, điều hòa, thuốc màu.

Trên bên ăn có một nửa trái quýt, trên ban công có một nửa đoạn cánh tay mơ hồ.

Toàn bộ đều là Lục Tỷ.

Toàn bộ đều là Lục Tỷ dưới ống kính của Trì Nhạc.

Có khi là lúc hắn học trung học cơ sở, có khi là lúc cấp ba, có khi là lúc học đại học, có khi là thời điểm gần nhất ......

Phim chiếu đến cuối cùng, viết tên của y - họa sĩ Lục Tỷ.

Họa sĩ thanh niên thần bí như huyễn ảnh, Lục Tỷ.

Lúc này, ấn tượng liên quan đến Lục Tỷ, đã được hết thảy tri giác bên trong thân thể kỹ lưỡng khóa lại.

Từ thính giác, thị giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, ngũ giác tạo nên một vẻ thần bí nhưng mãnh liệt ấn tượng, khiến cho người ta hiếu kì lại quyến luyến không thể quên.

Chẳng trách Trần Đấu nói, đây là một triển lãm cá nhân nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Không giống với các chủ đề triển lãm thông thường khác lấy cái trừu tượng làm chủ đề, Trì Nhạc trực tiếp đem 2 chữ "Lục Tỷ", đã biến trung tâm của buổi triển lãm lần này thành một triển lãm cá nhân, để khán giả thông qua ngũ giác lấy cảm hứng từ "Trực cảm lực" của chính mình, cùng với thương hiệu "Họa sĩ Lục Tỷ" trở thành một ký ức.

Thật sự là rất độc đáo, rất khác thường.

Độc đáo khiến người khác không thể không ca ngợi.

"Chụp những ảnh này lúc nào vậy?" Lục Tỷ hỏi.

"Vẫn luôn chụp ảnh a." Trì Nhạc cười, "Trực cảm lực của bạn đến từ đau đớn, mà trực cảm lực cảm lực của tôi, luôn bắt đầu từ bạn."

Hai người nhìn nhau một hồi, Trì Nhạc nói thêm: "Trưng bày còn chưa đủ, mà quan trọng nhất không chỉ dừng lại ở việc đi tham quan."

Lục Tỷ đứng lên, cùng Trì Nhạc đi ra khỏi khu triển lãm.

Lối ra khu nghỉ ngơi, ngoại trừ có thể thưởng thức một ít đồ ăn nhẹ, còn có thể mua các sản phẩm để trưng bày cá nhân.

Lục Tỷ tới các khu xung quanh.

Một ý lá vàng trên cây, treo vài lồng chim màu đen, quần lót Trì Nhạc thiết kế được đặt ở trên đài.

Triển lãm tranh kết thúc, thế nhưng khu ăn uống vẫn tụ tập rất nhiều khách mời.

Một phu nhân đứng bên quầy mua quần lót, sau một hồi trên tay là một chồng tất cả 5 cái.

"Thật sự là rất đẹp, không biết lấy hay bỏ cái nào, mua tất cả về cho chồng ta đi." Phu nhân nói.

Staff cười gật đầu, đem quần lót gói lại trong túi vải nhung, mở lồng chim ra, bỏ vào trong, lại gắn thêm một cái lông chim màu đen cùng một bông hoa bất tử.

Một staff nam đi tới: "Ta giúp ngươi mang đồ tới xe, quá nhiều đồ, sợ cầm không nổi."

"Cảm ơn anh. Mọi người thật sự rất nice. Quần lót thật là sáng tạo, nước hoa cũng phi thường hợp ý ta, xin giúp ta chuyển lời lại tới Lục tiên sinh, ta thực sự rất thích tác phẩm của hắn."

Nữ sĩ nói.

Trên quầy trước mặt nàng, ngoại trừ quần lót, nước hoa, còn có rất nhiều rèm cửa, gối ôm, khăn trải bàn, đèn bàn, bốn cây sáo.

"Fan trung thành của cậu." Trì Nhạc nói.

"Hẳn là fan trung thành đi." Lục Tỷ trả lời.

"Đừng có cãi nhau." Trần Đấu đi tới, "Rõ ràng là fan trung thành của Đấu gia, ngoại trừ ta, ai có can đảm làm triển lãm nghệ thuật cá nhân như thế này? Những gì ta nói, không thể đi kèm với kinh doanh!" Trần Đấu nói, vỗ vỗ vai Hồ Văn Hạo bên cạnh.

"Ta thực sự cảm thấy ngươi là nữ tử phi thường tài năng trong những người ta đã gặp." Hồ Văn Hạo nhìn quầy trước mắt mọi người rồng rắn xếp hàng chờ tính tiền, từ đáy lòng cảm thán.

"Trì Nhạc, Lục Tỷ cùng Trần Đấu, ba người liên thủ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi." Thường A đứng một bên bổ sung.

"Vậy cũng không thể thiếu ngươi a, trợ lý xinh đẹp của ta." Lục Tỷ quay lại đưa tay qua, sủng nịch xoa đầu nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play