Trì Nhạc đem CD nhét vào ổ đĩa máy tính, mang lên tai nghe, bấm nút phát, thân hình cao lớn ngồi trên ghế xoay ở quầy bar.
Sắp tới tháng tư, rốt cục cũng tới ngày không cần mặc áo khoác ngoài.
Trì Nhạc mặc một chiếc ao len đơn giản, màu sắc soft(nhẹ nhàng), hơi
rộng như cánh dơi, kết hợp với quần bó dài, tạo nên phong cách nhàn nhã.
Giờ phút này hắn đang chuyên chú nghe tiếng nhạc truyền bên tai, sườn
mặt tuấn lãng thâm thúy hãm tại ánh nắng tháng ba, tràn ngập mùi vị mạnh mẽ của nam nhân, khóe miệng không biết vì sao mà nhếch lên rất đáng
yêu, một đôi mắt trêu hoa ghẹo nguyệt, đang chăm chú nhìn vào nơi nào đó trong không khí.
Nam nhân đầy suất khí này, từ cảm giác trang
phục, đến thân cao bên ngoài, không thể chê trách lời nào. Thậm chí tệ
hơn, hắn thường thường lộ ra những hành động trẻ con, còn có thể ở sâu
trong nội tâm của ngươi gợi lên ý muốn bảo hộ một cách mãnh liệt.
Thật sự không sợ bá đạo tổng tài dọa người, sợ nhất là tổng tài ngu ngốc thường xuyên không đứng đắn.
Tư tư.
Di động hiện lên một cái tin nhắn.
Trì Nhạc ở trên màn hình nhấn nút tạm dừng, cầm lấy điện thoại.
Trên màn hình của di động hiện lên tin nhắn đến từ Trần Đấu.
Trần Đấu: Âm nhạc của Đỗ Trạch như thế nào?
Trì Nhạc cười, ngón tay linh hoạt rất nhanh trả lời.
Trì Nhạc: Hoàn toàn hoàn hảo.
Tin tức của Trần Đấu rất nhan liền đến.
Trần Đấu: rõ ràng chỉ cần một cuộc gọi là có thể truyền đạt hết, ngươi
lại muốn nhắn tin, bà chủ Trần ta đây là người bề bộ nhiều việc OK? Nhớ
rõ, thính giác, xúc giác, quần lót, đều về ngươi.
Trì Nhạc: Được. Đừng làm phiền hắn vẽ tranh.
Trần Đấu trả một cái icon xem thường. Trì Nhạc nở nụ cười, lần thức hai đặt điện thoại qua một bên.
Đi dạo một chút, thả lõng một chút vai và cổ bởi vì làm việc trong một
thời gian dài đều đau nhức, mở ra âm nhạc, tiếp tục ghi chép.
Bạn gái cũ thật sự giống sự tồn tại của zhou papi.
Trì Nhạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Trong tai nghe, âm nhạc lần thứ hai lại vang lên.
Trì Nhạc trên quyển sổ gi chép dãy số biên khúc cùng chiều dài biên tập cắt nối.
03 01:05-02:08
05 00:24- 01:59
..........
Không bao lâu, chuông tin nhắn lần thứ hai vang lên.
Trì Nhạc một một bên viết con số trên trang giấy, một bên sờ qua di động.
Ice: Học trưởng, mấy thứ kia đã làm xong rồi, đã gửi đến hòm thư của
anh rồi.Trì Nhạc mở hòm thư ra, tải tệp đính kèm về máy, nhấp đúp, mở
ra.
Một chương trình mô phỏng bắt đầu chạy.
Hắn hai tay tạo thành chữ thập, chống đỡ đầu, còn thật sự nhìn một hồi.
Trì Nhạc: OK, 3Q. Âm nhạc sau khi biên tập lại sẽ gửi cho ngươi.
Bưu kiện vừa mới gửi đi, tin nhắn của nhà cung cấp vải vừa tới.
Tiệm vải Trình Lộ: Chào Trì tiên sinh, ông có đặt trước mẫu vải thử
loại K, trong đó có kiểu vải số K295 còn thiếu, không thể thu thập đủ,
nhanh nhất cần 3 ngày, xin hỏi ông có muốn chờ hàng sắp xếp xong rồi mới lấy hay không?
Trì Nhạc: Ngày mai cần gấp, gởi trước đi. Cám ơn.
Trì Nhạc nhìn một chút bảng kế hoạch, 2 giờ 55 phút chiều.
Nhà máy gia công gởi tin nhắn đến.
Gia công Thụy Hải: Chào ngài, Trì tiên sinh.Bưu kiện gửi tới hôm qua
chúng ta đã nhận được, bởi vì ngài dặn không thể tiếp điện thoại, cho
nên hiện tại lấy hình thức tin nhắn cùng ngài liên lạc. Bời vì bản công
ty gần nhất có một đơn đặt hàng OEM của Ý cần gửi đi, cho nên thời hạn
có chút khẩn trương. Để an bài bản thiết kế, thỉnh trong ba ngày, đem
cuộn vải in ấn tốt chuyển phát nhanh đến bản công ty, chúng ta sẽ tìm
chuyên gia phụ trách những bước cuối cùng. Trước khi chuyển phát nhanh
phải kiểm tra những tiểu tiết cho tốt, cảm ơn.
Trì Nhạc: Vải vóc đã gửi cho xưởng in ấn, ngay mai sau khi in ấn xong sẽ gửi cho quý công ty, chúng ta đã có chuyên gia phu trách bước cuối, ky hạn công trình
đang gấp gáp, hy vọng hàng mẫu có thể mau chóng hoàn thành, để thuận
tiện cho ta điều chỉnh, đa tạ.
Trì Nhạc gửi đi tin nhắn, trầm tư một lát, một lần nữa mở thanh chương trình AI, kiểm tra lại một lần nữa kết cấu tư liệu cùng kích thước in, sau đó nhấn nút sao chép, phiên bản đã thay đổi một số chi tiết, nhập vào đĩa U.
Đã lưu, mở ra kiểm tra, văn kiện hoàn hảo, thoát ra an toàn.
Đã hoàn thành.
Trì Nhạc cả người ngửa ra phía sau, duỗi thắt lưng.
Rời đi giới thiết kế lâu như vậy, một lần nữa đối mặt với công việc cường độ cao như vậy, thật là có một chút không quen.
Hắn trái phải xoay xoay cổ, chuyển hướng đến nơi Lục Tỉ đang vẽ tranh.
Có Trì Nhạc vạn năng, Lục Tỉ không cần lo lắng tiến trình hạng mục,
cũng không cần quan tâm phải thiết kế năm cảm giác như thế nào, hắn chỉ
cần cầm lấy bút vẽ, chuyên tâm sáng tác, làm ra tác phẩm có thể làm hài
lòng chính mình.
Giới thời trang cùng giới nghệ thuật, khoảng cách gần nhau là thế, nhưng nhịp độ sinh tồn lại hoàn toàn bất đồng.
Trà trộn ở giới trang phục, trừ bỏ phải có thiên phú hơn người, còn cần có thể đồng thời ứng đối rất nhiều rất nhiều vấn đề, điều hành cùng an
bài tiến trinh hạng mục, cái vòng lẩn quẩn tại đây, mỗi người đều hiểu
rất rõ, chính mình cũng không phải là một nhà nghệ thuật đơn thuần, bọn
họ làm chính là buôn bán, buôn bán cái đẹp.Nhưng khái niệm của giới nghệ thuật hoàn toàn bất đồng, không có quá nhiều KPI cùng đánh giá hiệu
quả, cái mà giới này coi trọng đó chính là tài năng trời cho. Nói trắng
ra, đây là giới không thể dựa vào để sinh tồn. Cảm quan nhạy bén trời
sinh cùng với loại này, sẽ đem ngươi phân chia ở ba bảy cấp bậc nghệ
thuật.
Trì Nhạc cùng Lục Tỉ, chính là thuộc về hai giới như vậy.
Trì Nhạc có đôi khi cảm thấy, chính mình thoát ra khỏi giới thời trang, cứ như vậy cái gì cũng không làm, im lặng nhìn Lục Tỉ vẽ tranh, đã là
một loại chữa trị tốt nhất.
Cuộc sống của Lục Tỉ làm hắn hâm mộ, tự do như thế, tiêu sái như thế, sạch sẽ, thuần túy.
Hắn nghĩ muốn bảo vệ cuộc sống thuần túy của Lục Tỉ, giúp Lục Tỉ đem tất cả những việc vặt gánh vác.
Làm cho hắn tập trung vào thế giới trong suốt bị hổ phách niêm phong, an tâm sáng tác.
Đó là Lục Tỉ mà hắn thích, không nhiễm một hạt bụi, vô dục vô cầu,
giống như chim chóc đứng ở bờ biển tùy thời liền cất cánh bay.
Bên cạnh cửa sổ, người vẽ tranh, thân hình lại càng như một bức tranh.
Lục Tỉ dưới khuất sáng, hình dáng nhu hòa, hết sức đẹp.
Sợi tóc xõa tung, ánh mắt thùy lạc, cảm nhận được ánh sáng miêu tả ra
nhẹ nhàng, lông tơ trên mặt tại ánh nắng hiện lên rõ ràng.
Một
cây bút vẽ dùng đã cũ nhúng vào nước cọ rửa trong chốc lát, chấm chấm
lên trên khăn mặt, trộn bảng màu, lại trở về bảng vẽ, tuần hoàn lặp đi
lặp lại, tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Trì Nhạc cứ như vậy nhìn hắn thật lâu. Nhìn đến khi cà phê trong tay đều đã nguội, ý cười trên mặt không mảy may suy giảm.
Giống như trở về thời gian xanh tươi ở vườn trường.
Khi đó cũng như vậy, hắn vẽ tranh, Trì Nhạc quấy rối, Trì Nhạc giống
như đứa nhỏ nghịch ngợm, nghĩ mọi biện pháp để hấp dẫn lực chú ý của
hắn.
Sau này trưởng thành một chút, hắn vẽ tranh, Trì Nhạc làm thiết kế, luôn bầu bạn với nhau, gần trong gang tấc.
Phân không rõ là từ khi bắt đầu có trí nhớ, sinh mệnh liền có ngươi hay là sau khi gặp được ngươi, nhân sinh của ta mới chính thức bắt đầu.
Bút lại được thay đổi, động tác quen thuộc, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, Lục Tỉ ký xong, đặt bút xuống.
Trì Nhạc đi qua, ngồi xổm bên người hắn, thân thể cao lớn cuộn thành
một đoàn, giống như một con chó lớn, cọ cọ hắn, oán giận nói: 'Tôi đã
làm xong thiết kế, hiện tại cổ mỏi quá.'
Lục Tỉ không để ý đến hắn, tại thau nước rửa rửa bút vẽ.
'Mắt cũng rất đau.' Trì chim to nháy nháy mắt, ác ý bán manh.
Lục Tỉ đem bút đặt trên khăn mặt lau khô, bỏ lại hộp công cụ.
Trì Nhạc không biết từ chỗ nào biến ra một trái quýt, nhét vào trong tay Lục Tỉ.'Ta mệt quá, ta muốn ăn quýt.'
'Thử đem tay ngươi phế đi.' Lục Tỉ mắng hắn.
Hai người nhìn nhau.
Nửa ngày.
Lục Tỉ tiếp nhận trái quýt, bóc vỏ, lại nhét vào trong tay Trì Nhạc.
Trì Nhạc vui cười, tách ra một tép, nhét vào miệng, lại tách ra một tép, đưa tới bên miệng Lục Tỉ.
Tình cảnh giống nhau, chuẩn bị dự thi the FIT, trái quýt, bức tranh, hợp tác của hai người......
Trong đầu Lục Tỉ, quay lại một loạt hình ảnh.
'Trì Nhạc.....' Hắn gọi tên Trì Nhạc.
'Ta đây.'Trì Nhạc nhìn vào mắt hắn.
Bước đi của hạnh phúc thật ngắn, không ai, có thể lại không đi.
Tuy rằng là ngắn ngủi, những lại vẫn khiến kẻ khác lưu luyến như cũ.
Hắn cuối cùng vẫn là mở miệng, ngậm vào tép quýt Trì Nhạc đút cho, mấp máy môi, một chút nuốt vào.
Thường A ở bên ngoài cửa tiến vào, đem chiếc chìa khóa mà Trần Đấu đã
đưa cho nàng dùng bỏ lại trong túi, một bên đổi dép lê một bên hỏi Trì
Nhạc: 'Trần tổng muốn ta lại đây nhìn xem, các ngươi tiến triển như thế
nào?'
Trì Nhạc đứng lên, khôi phục bộ dáng thành thục bá đạo.
Hắn đi trở về quầy bar, từ bên sườn máy tính rút ra USB cùng đĩa U, giao cho Thường A.
'Đây là bản thảo thiết kế quần lót, phiên bản ta đã nghiên cứu qua khi
làm về phụ kiện thời trang ở the FIT trước kia, trên cơ sở này ta làm
một số ưu hóa, nó sẽ phù hợp hơn với hình thể của người châu Á. In ấn
tạm thời chờ cho đến khi lấy được bản thảo của Yayoi Kusama và Rembrandt phù hợp, còn lại còn đang sáng tác, chúng ta trước lấy bản này đi thử
nghiệm.'
Dứt lời, lại đến bên bàn trà cầm lấy một bản mo-rát
chất vải đưa cho nàng: 'Đây là vài loại vải ta chọn, xưởng cung ứng đã
đem gửi cho nhà máy in rồi, ngươi sáng mai đem theo bản thảo thiết kế
đến xưởng in ấn, nhớ kỹ, phải in ấn kỹ thuật số nhập khẩu màu xanh lá
cây. Sau khi in ấn hoàn thành chúng ta sẽ đưa cho nhà xưởng tiến hành in nháp, chuyện này ta đã an bài tốt rồi, đại khái sau ba ngày, có thể cầm được hàng mẫu.'
'Nhanh như vậy!' Thường A vốn đang lo lắng tiến độ hạng mục này không thể hoàn thành, không nghĩ tới Trì Nhạc thật sự
trong vòng một ngày liền thu dọn được tất cả.
'Ba ngày sau, chuyển giao tất cả bản in cùng bao bì.'
'Giỏi quá!' Thường A kích động không thể kiềm chế: 'Đúng rồi, in bao bì, trong vòng 10 ngày có kịp không?'
'Không kịp.' Trì Nhạc thu tập một chút bản nháp trên bàn. 'In bao bì
cần thời gian dài, lượng đặt hàng lớn, cho nên, bao bì của chúng ta
không thể đi theo lệ thường.'
'Vậy phải làm sao bây giờ?'
'Phản đối in ấn bao bì.'
'Không cần đóng gói, sẽ không có lượng cảm, chúng ta tổng không thể
liền đóng một gói to như vậy?' Thường A lại phát ra khó khăn.
'Ba ngày sau nói cho ngươi.' Trì Nhạc nhưng thật ra cười đến thật thản nhiên.
'Ngươi có ý tưởng?'
'Trước mắt còn chưa có.'
'Ngươi có thể dùng lồng chim.' Lục Tỉ cũng đã đi tới, một bên khều khều thuốc màu đã khô ở trong móng tay, một bên giương mắt nhìn Trì Nhạc.
Trì Nhạc sờ sờ cằm, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
'Dùng lồng chim?' Chúng ta bán chính là quần lót mà a.' Thường A tỏ vẻ khó hiểu.
'Quần lót thì dùng để làm gì a?' Trì Nhạc cười hỏi.
'A, quần lót còn có thể dùng để làm chi a?' Thường A bị nụ cười tà tứ này làm cho có chút sợ hãi.
'Trang điểu.' Lục Tỉ trả lời đơn giản sáng tỏ.
Ánh mắt Thường A nháy mắt trừng lão Đại, 'Trời ơi, ngươi như thế nào có thể bàn luận một cách nghiêm trang như vậy a!!!!'
Lời tác giả: Chuyện gây dựng sự nghiệp, kỳ thật là dựa vào câu chuyện gây dựng sự nghiệp của ba người chúng ta mà cải biên.
Nhân sinh như vở kịch, vở kịch như nhân sinh, có lẽ bởi vì ta cũng đủ
ham chơi, mới không sợ trời không sợ đất đi đến ngày hôm nay.
Cảm tạ mọi người đã cố gắng, nguyên tác phá 100w, ta chuẩn bị phúc lợi.
Yêu mọi người, moa moa ta!
Chú thích
KPI: Nói 1 cách đơn giản, tương tự như khi đi vào một phòng khám đa
khoa, người ta sẽ tham vấn cho mình một loạt những test (thử máu, huyết
áp, nhịp tim, X quang, nước tiểu, mắt, mũi, chân tay, thần kinh, vv...). Nếu ta khám hết, bác sỹ sẽ cho ta một loại kết quả thể hiện bằng những
chỉ số định tính và định lượng. Tất cả những thông tin đó đều là KPI về
tình trạng sức khỏe của chúng ta.
Chúng ta giám sát sức khỏe của mình, của doanh nghiệp, phòng ban và nhân viên, vv... thông qua các
KPIs. Từ đó biết được chúng ta đang có sức khỏe tốt hay xấu, doanh
nghiệp đang thắng hay thua, nhân viên đang hoạt động ra sao, vv... để
rồi đưa ra các biện pháp giải quyết hiệu quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT