8 giờ 20 phút tối, bọn người Trì Nhạc rời khỏi thành phố, an toàn đến nơi tổ chức Live show của Đỗ Trạch.

'Khu trung tâm thật đáng sợ! Ta đều nhanh nôn ra.' Thường A ngồi ghế phía sau lung lay sắp đổ.

Trần Đấu miệng ngậm thẻ đậu xe, một bên một tay quay đầu, tay lái lưu loát đánh hai cái, nhanh chóng đem xe tấp vào nơi đỗ xe nhỏ hẹp.

Hai ngón tay Trì Nhạc giựt lấy thẻ đậu xe trên miệng Trần Đấu, nhíu mày mắng: 'Biết là soái rồi, có thấy bẩn hay không hả!'

'Được rồi được rồi bác gái Trì!' Trần Đấu hô, mở cửa xe nhảy xuống, một đám người cuối cùng chân cũng chạm đất.

Đẩy ra cửa chính của LIT, kiểm vé, theo âm thanh nối đuôi nhau đi vào.

Đỗ Trạch giờ phút này đang ở trên đài diễn tấu chiếc ghi-ta điện của hắn.

'Ê,vài năm không gặp, kỹ thuật tiến rất xa!' Trần Đấu nghe xong trong chốc lát, vuốt cằm cười nói.

Trên sân khấu, Đỗ Trạch không mang kính, hơn nửa mái tóc dài phiêu dật mềm mại, tóc đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nghiêm túc, ở nơi khuất bóng của tia sáng huỳnh quang thành một hình cắt mơ hồ.

Điệu Funk mê hoặc cùng cây ghi –ta điện được hắn dày công tôi luyện diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Đỗ Trạch thân trên trần trụi, miệng hàm bát phiến, đi đến bên người tay chơi Bass, hai người trao đổi suy nghĩ, không ngờ hòa hợp như thế, ngón tay linh hoạt không ngừng luật động.

'1,2,3....' Sự ăn ý của âm nhạc một khắc này phát ra.

Đỗ Trạch nhảy lên khoảng không, một cú nhảy xinh đẹp, lưu loát kết thúc.

Kết thúc một khúc, tiếng gào điên cuồng như lốc xoáy dưới đài liên tiếp vang lên.

Đám người tuổi trẻ, xao động, không yên.

Mọi người theo giọng hát điên cuồng gào thét, hoan hô, tại nơi Live show nho nhỏ này, hắn chính là Ông Vua không ngai.

'tankyou tankyou!' Đỗ Trạch phất tay ý bảo, 'Tiếp theo sẽ là thời khắc cố định của chúng ta.'

Dứt lời, đem đàn ghi-ta gác qua một bên, giơ cao hai tay vẫy vẫy, sau đó chui vào hậu trường.

Dưới đài tiếng hoan hô càng thêm kịch liệt.

Trần Đấu trừng mắt nhìn: 'Biểu diễn cái gì? Trước kia không có mắc xích loại này a.'

Trì Nhạc đại khái đoán ra được là cái gì, khóe miệng câu lên một nụ cười hiểu rõ.

Thường A sớm đã trà trộn vào trong đám đông hoan hô đến sôi trào đi.

Trên sân khấu, đèn đều được chỉnh nhỏ, hai vị trí sóng vai nhau, staff điều chỉnh tốt chỗ ngồi cùng độ cao của sân khấu, lại đem sân khấu trả lại cho Đỗ Trạch.

Đỗ Trạch ôm một hình nộm người màu vàng đi ra.

'Tony Tony Tony Tony!' Dưới đài bắt đầu vang lên tiếng gào.Thường A cũng xen lẫn vào trong đám người lay động thân người không được mảnh khảnh: A!!! Tony Tony Tony Tony!'

Trần Đấu một tay đem người xoay lại: 'Tony gì?'

'Tony a!' Thường A giờ phút này mắt đều toàn là sao, kích động không thôi mà giải thích: 'Tony chính là.....'

'Happy birthday Tony! Skeleton is rock!!' Đỗ Trạch giơ cao một tay, làm một cái tư thế đặc thù, nhóm người mê nhạc dưới đài thấy thế, cũng đều hưởng ứng mà giơ tay lên theo.

Đỗ Trạch giờ phút này đã mặc áo vào, hắn đem đàn ghi-ta mộc đang mang trên lưng, đặt ở trên đùi, điều chỉnh tư thế một chút, đôi môi kề sát microphone, phát ra một cái khí âm: 'wow!'

Các fan nữ dưới đài la hét gần như muốn ngất đi.

'Lệ quốc tế, a song for Tony. Ngẫu hứng sáng tác.'

Đỗ Trạch đối với microphone, dùng thanh âm trầm thấp nói.

Khán đài nháy mắt đều yên lặng.

Nốt nhạc như giọt nước đổ xuống rồi tràn ra.

Cái ghi-ta mộc này đã theo Đỗ Trạch nhiều năm, những người dưới đài đối nó vô cùng quen thuộc.

Đỗ Trạch nhắm mắt lại, ngón tay tùy ý ở trên đàn ghi-ta gẩy gẩy, miệng mở ra giai điệu.

Ngẫu hứng sáng tác, không có diễn thử gì, cùng với hàng trăm fan ở đây, cùng hoàn thành một thời khắc thần kỳ.

Có người che miệng cảm động mà bắt đầu khóc lên.

Mị lực của âm nhạc, phá tan hết thảy ngăn cách, nhuộm đẫm sinh mệnh tươi đẹp.

Thường A ở một bên đã khóc không thành tiếng.

Tất cả mọi người trầm tĩnh trong đó.

Trì Nhạc, Lục Tỉ, Trần Đấu đứng ở dưới đài, nhìn thấy Đỗ Trạch, khóe miệng câu lên một nụ cười quen thuộc.

Phú nhị đại không an phận, lão lai tử lớn lên từ hệ tranh điêu khắc bản, người có thiên phú về tài năng âm nhạc độc lập, ham thích làm nhà nghệ thuật lưu lạc, trên thân người nam nhân này có rất nhiều nhãn hiệu, con người hắn ham thích nhất là điều gì? Hắn ham thích phá vỡ những nhãn hiệu cố hữu đó, đánh vỡ chính mình hiện tại, khát cầu đột phá, một lần nữa xuất phát —— đây là Đỗ Trạch mà bọn họ quen thuộc.

'na na na na na na na~ ~'lúc tiến vào phần điệp khúc, Đỗ Trạch bắt đầu vô hạn lặp lại một cái tiểu tiết trong đó, giai điệu vang vang như đọc thuộc lòng, rất nhanh những người mê nhạc dưới đài cũng đi theo cùng nhau hợp lên.

Một cái Live show không lớn không nhỏ, hợp âm của mấy trăm người xen lẫn cùng nhau, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, tuy hai mà là một, thật sự là, phi thường kỳ diệu.

Ngón tay hữu lực trên đàn ghi-ta gẩy mấy âm cuối cùng, kết thúc một khúc.

Đỗ Trạch đứng lên, cúi người hôn lên Tony.

'Skeleton is rock!' Dưới đài bắt đầu đứng lên hô.

Trần Đấu ôm ngực mỉm cười: 'Có giống tổ chức của tà giáo hay không?'Trì Nhạc trả lời: 'Hắn đã trúng độc từ lâu.'

Khúc nhạc dạo quen thuộc lại bắt đầu vang lên, tiết tấu vui nhộn, mang theo khúc phong đen tối đến tận cùng.

Đỗ Trạch mang theo ghế dựa cùng mic đứng lấy xuống dưới, đi tới giữa sân khấu.

Staff chạy lên đem ghế dựa cùng mic đứng chuyển đi.

Tony được đặt vào bồn tắm lớn giữa sân khấu.

'Có người nào lên cùng tôi hát chung một bài không? Các bạn ai muốn lên?' Đỗ Trạch ngồi chồm hổm trên sân khấu.

Hàng trăm fan bắt đầu khởi động đứng lên.

"Sexyなキミのコト 强く抱きしめ引き寄せた时

Sweatyな肌が妙に 心を激しく揺さぶってく

Wow Oh!! 指に络みついた 爱が"

Đỗ Trạch đứng lên, một bên hát, một bên chạy về trung tâm sân khấu.

Mồi hôi rơi như những hạt xá lợi, theo tư thế đầu lay động, ở nơi phản quang phát ra ánh sáng lóng lánh như kim cương.

Có người từ sườn bên sân khấu phi thân lên, tùy tay lấy qua một bên mic, tiếp nối hát lên.

"Honey 淫靡な颜 昼はあんなに気取って Cool Girl

Beauty 粧っても 夜になればマロニエの花も

Wow Oh!! 濡れながら咲き夸る 真夜中

理性よりも本能で 胜负を仕挂けてく

心も裸になって 本音トーク

出来る関系がいいね 谁だって..."

Đỗ Trạch quay đầu, trong nháy mắt nhìn về phía gương mặt quen thuộc trước mắt, nở nụ cười ngoài ý muốn.

Hai người rốt cuộc lại đứng cùng nhau.

Mặt đối mặt.

Hòa âm ám muội đến tận cùng vang lên.

"Advisory Explicit なんて爱に必要ないよ きっと

相性がいちばん大事 噛み合わせ度合いがいいと

燃えて燃え尽きちゃうよ 最高のEcstasies!!"

A!!!!!! Trần tổng!!!!! Trần tổng lên rồi!!!!!!!! A!!!! Ta chết!!!!! Trần tổng soái bức người!!!!!!

Thường A đã muốn điên rồi, một tay lôi kéo Trì Nhạc, một tay lôi kéo Lục Tỉ, liền đi về dãy phía trước.

Trên đài, Trần Đấu hát đến cao trào, một tay xoa hai má của Đỗ Trạch, gương mặt xinh đẹp ở nơi ngược sáng vô cùng hấp dẫn.

Kia không phải là sự gợi cảm của nữ giới, ngược lại càng giống sự bá đạo của một người nam nhân.

Đỗ Trạch cùng Trần Đấu đối diện, đối diện với khí chất tổng công mạnh mẽ, nhịn không được cười ra tiếng.

Dưới đài quả thật đều phát điên rồi.

Thường A ở trong tiếng thét chói tai hỏi: ' Bài này là bài gì a? Sắc khí tràn đầy như vậy??'Lục Tỉ trả lời: 'Parental Advisory Explicit Content'

Trì Nhạc cười phiên dịch: 'Ngươi có thể tìm tòi một chút, 《Phụ huynh chỉ đạo quan khán》của Kinki Kid.

Thường A lấy ra điện thoại di động .

Trên màn hình, một hàng ca từ quay cuồng hiện ra.

'Những thứ hướng dẫn xem mắt linh tinh đó, nhất định là không cần yêu, hợp tính mới là quan trọng nhất, chỉ cần có trình độ thăng chức tốt, thiêu đốt chói mắt thành tro đi, là cao trào to lớn nhất! Coi như bố trí gen di truyền đi, cách nói loại này, là đả kích thanh thuần, bản năng không lý trí. Vô luận nam nữ, vô luận là ai..... Cái gì là hướng dẫn xem mắt, là cùng tình yêu không quan hệ, không có lý do gì, thân thể này khát cầu ngươi. Hướng dẫn quan sát là nhất định không cần yêu, hợp nhau mới là quan trọng nhất, chỉ cần có trình độ thăng chức tốt, thiêu đốt chói mắt thành tro đi, mồ hôi ẩm ướt, cho nhau cảm thụ cao trào lớn nhất...... Trời ạ! Này là ca từ gì a!!' Thường a giờ phút này chính là một bảng viết kép trợn má hốc mồm.JGP

Vẫn chưa thật sự hiểu được thế giới của nhà nghệ thuật các người!!!

Nhưng mà, thật sự rất tốt a!!! Châm lửa đến bùng cháy!!!

Trên sân khấu,Trần Đấu cùng Đỗ Trạch cùng hát một câu cuối cùng, Trần Đấu đột nhiên vươn chân phải, làm Đỗ Trạch không hề phòng bị vấp té, sau đó vươn tay, đem người kéo vào trong ngực, khuất tầm mắt hôn lên hàng tá nụ hôn.

Mic trong tay của Đỗ Trạch phát ra một âm thanh ngắn, rơi ra ngoài ngã trên mặt đất.

Người xem dưới đài cùng nhau đứng lên hoan hô như điên.

Đỗ Trạch theo trong lồng ngực của Trần Đấu lảo đảo trốn đi, chạy tới nhặt mic của chính mình.

Trần Đấu đối với các fan dưới đài, cố ý làm tư thế chùi chùi môi.

Hoan hô không ngờ biến thành một mạt cười xấu xa có thể bung nóc nhà.

'Các ngươi cười cái gì a!'Đỗ Trạch một bên chịu đựng cười nhạo, một bên ra vẻ hờn dỗi nhìn về phía Trần Đấu: 'Ngươi như thế nào đã trở lại?'

Trần Đấu đem microphone bắt được bên miệng, làm thế muốn trả lời, lại chậm chạp chưa phát ra âm thanh. Nàng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía nhóm fan dưới đài đang dóng cổ chờ nàng nói chuyện, sau đó nhắm mắt lại, hướng tới cái mic làm một động tác kiss.

Thanh âm hôn môi thông qua âm hưởng hoàn mỹ nhắn dùm đến màng tai của fan.

Nhóm fan nữ dưới đài đều phát điên rồi.

Đỗ Trạch thở dài một hơi: 'Trêu ghẹo người khác từ trước đến nay ngươi vẫn là người lợi hại nhất! Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bằng hữu của ta, Trần Đấu!'

'Trần Đấu! Trần Đấu! Trần Đấu!!' Dưới đài bắt bắt đầu vang lên tiếng gọi.

'Uy, hình như đây là sân khấu của ta đi?' Đỗ Trạch xoa thắt lưng nhìn xuống đám fan làm phản dưới đài.

Trần Đấu đi tới, một phen ôm hắn: 'Ngươi như thế nào vẫn bộ dáng cũ, MC vô nghĩa nhiều như vậy.'

Vì thế, về phần sau, live show cá nhân của Đỗ Trạch trực tiếp biến thành hắn cùng Trần Đấu song ca.

Thường A ở một bên làm fan nữ cuồng nhiệt toàn bộ hành trình vẫn không ngừng hô lớn: ' Trần Đấu lấy ta Trần Đấu lấy ta Trần Đấu lấy ta!' Thẳng đến khàn giọng.

Thường A đã tỉnh táo lại cùng Lục Tỉ song song quay đầu nhìn về phía Trì Nhạc.

Trì Nhạc vẻ mặt buồn cười: 'Các ngươi nhìn ta làm gì? Cô ta không phải lúc nào cũng đều như vậy hay sao?'

Thường A thở dài: 'Ông chủ, ta chính là cảm thấy, bạn gái cũ của ngươi, thật sự so với ngươi suất khí nhiề hơn!'

Trì nhạc cười yếu ớt, cho Thường A một cái liếc mắt.

Bài hát cuối cùng kết thúc.

Một nửa mọi người đều khóc.

Trong thế giới âm nhạc, mọi người luôn thực dễ cảm động, vô luận lớn tuổi hay nhỏ tuổi.

Đỗ Trạch ở trên sân khấu cúi người thật sâu: 'Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại ở một nơi khác.'

'Ở nơi nào?' Một fan nam dưới đài động tình hô to.

Đỗ Trạch nở nụ cười, cùng Trần Đấu liếc mắt một cái, thấu hiểu không tuyên đến: ' Có thể là ở nhà ga, có thể là ở một con hẻm nhỏ.'

'Có thể ở hội trường đại học, hoặc là ngã ba đường về nhà.' Trần Đấu nhớ lại.

'Cũng có thể là chùa miểu, hoặc là bập bềnh trên mặt hồ yên tĩnh.' Đỗ Trạch bắt đầu chạy xe lửa(nói linh tinh)

'Có thể là địa phương vừa xa lạ vừa quen thuộc của chúng ta.'

'Chỉ cần một ngày đàn ghi-ta của ta còn có thể tấu ra thang âm, thì âm nhạc của Đỗ Trạch lang thang liền vĩnh viễn không ngưng hẳn. Skeleton is rock!!'

Những người dưới đài đều giơ lên tay phải: 'Skeleton is rock!'

LIVE kết thúc

---------------------------------------------------------------

Chú thích:

Những chỗ viết tiếng Nhật là bài hát, ta hơm biết tiếng Nhật nên không dịch được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play