Trần Đấu một mình bước thong thả về nhà, mở cửa đi vào, Lục Tỉ vẫn còn duy trì tư thế ngồi ở chỗ cũ, ngẩn người nhìn túi quýt. Nghe được động tĩnh, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Trần Đấu, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Trần Đấu đem chìa khóa ném lên trên tủ giày, thay đổi một đôi dép lê đi trong nhà, bước đi vào.

Mặt Lục Tỉ chuyển trở về, ánh mắt dừng trên túi quýt trên bàn, vẫn không nhúc nhích.

Trần Đấu ngồi xuống bên cạnh hắn, miễn cưỡng chen chúc vào sô pha.

'Còn đang sốc a, chuyện hôm nay, ngươi hiểu hết chứ?'

Lục Tỉ không đáp lại.

'Kỳ thật cảm thấy, thế giới này chơi rất vui, ngươi xem mỗi người còn sống, đều có lập trường cùng ích lợi của chính họ, sau đó ích lợi này thúc đẩy hành động cùng lời nói của họ, những người này tạo nên sự muôn màu muôn vẻ của xã hội, ai cũng không biết xã hội này ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, sẽ biến hóa như thế nào, cho nên cuộc sống mỗi ngày, kỳ thật đều đầy phấn khích.' Trần Đấu ngậm thuốc, hai tay gối ra sau đầu, lưng tựa trên sô pha, vắt chéo hai chân, vẻ mặt thích ý.

'Ta nhưng thật ra cảm thấy, mỗi ngày đều không sai biệt lắm.' Thanh âm Lục Tỉ không cảm xúc.

Trần Đấu một phen ôm lấy hắn, thân thủ xoa bóp hai má hắn: 'Bạn học tiểu điểu nhi Lục, ngươi rốt cuộc còn muốn trốn trong vỏ của chính mình bao lâu nữa? Mặt trời đã chiếu tới mông rồi, hiện tại không lưu hành góc tối ảm đạm, OK?

Lục Tỉ nhìn nàng, hé miệng bật cười, ánh mắt rốt cuộc khôi phục thanh nhã như xưa.

Ôn nhu của Trần Đấu cùng Trì Nhạc bất đồng, Trì Nhạc có sự bảo hộ kiên định nhất thế giới, mà Trần Đấu lại có lực phá hoại mạnh mẽ nhất thế giới, nàng là người có chí tiến thủ cùng bồng bột, tuyệt không cho phép người khác xâm phạm lãnh thổ của nàng trong phạm vi mười thước, hay bày ra biểu tình mặt ủ mày chau.

'Cám ơn.'Lục Tỉ nhìn Trần Đấu, nhẹ giọng nói câu cảm tạ.

'Người ngươi nên cảm ơn nhất, không phải ta.' Trần Đấu nhìn Lục Tỉ, vẻ mặt nghiêm túc.

Lục Tỉ há miệng thở dốc, không biết trả lời như thế nào.

Trần Đấu khúc khích cười ra tiếng, an ủi mà vỗ vỗ hai má hắn, sau đó đứng dậy, hướng tủ lạnh đi đến.

'Uống bia lạnh không?'

Lục Tỉ không có trả lời.

'Giúp ta một tay đi chứ.'Trần Đấu nói xong, đưa chân đá vào cửa tủ lạnh, đem một đống bia nhét vào tay Lục Tỉ.

Xì xì. Xì xì. Hai nắp chai bia song song được mở ra dễ dàng.

Bọn họ giống như trong quá khữ, đem chai bia đưa lên quá đầu, chạm cốc.

'Những năm gần đây ngươi sống tốt không?' Trần Đấu uống một ngụm bia, ' Rời đi Thất Mỹ sau khi đi Anh quốc, ta đột nhiên phát giác, người ta không thể bỏ xuống nhất, không phải là Trì Nhạc.' Nàng quay đầu, 'Là ngươi.''Ngươi lo lắng cho ta như vậy, có phải hay không muốn nói, sau khi hai người chia tay mới phát hiện, ta so với hắn tốt hơn.'

'Ngươi thật sự tốt hơn hắn.' Trần Đấu gật đầu.

'Lựa chọn của ngươi đang bán đứng câu trả lời của ngươi.' Lục Tỉ thực cố chấp.

Trần Đấu thân thủ đem đầu hắn kẹp ở dưới tay mình: ' Ngươi nha, như thế nào lại mang thù như vậy a?'

Hai người cười đùa thành một đoàn.

'Ngươi cảm thấy, Emma là người thế nào?' Trần Đấu đột nhiên hỏi.

'Giảo hoạt, thông minh, cẩn thận.' Lục Tỉ trả lời.

'Ngươi không thích cô ta?'

'Con người cô ta ta còn chưa hiểu rõ nói gì đến chuyện thích hay không thích.'

'Kia Trì Nhạc thì thế nào?'

'...........'

'Giảo hoạt, thông minh, cẩn thận. Không phải Trì Nhạc cũng vậy sao? Vậy ngươi có thích hắn không?'

Lục Tỉ thùy hạ mi mắt, tóc mái che đi biểu tình trên mặt.

'Trì Nhạc không giống.'

'Chỗ nào không giống?'

'Hắn đặc biệt ngốc.'

Phốc. Trần Đấu thiếu chút nữa đem bia trong miệng phun ra.

'Hai người các ngươi a, thật không biết là ai ngốc hơn ai.' Trần Đấu một tay gác lên bả vai Lục Tỉ, một bên lắc đầu thở dài, ' Ta cảm thấy con người Trì Nhạc, một chút cũng không ngốc.'

Lục Tỉ quay lại nhìn nàng cười, 'Có thể đem ngươi lừa đến tay, quả thật không ngốc.'

Trần Đấu nhíu mày: ' Có thể không kéo ta vào chuyện này được không?'

Lục Tỉ gật đầu: 'Được.'

'Chúng ta quay về chủ đề chính.' Trần Đấu giọng nói rõ ràng, ' Đối với chyện này, ngươi biết được bao nhiêu?'

'Những gì ta biết, cơ bản đều là Emma nói cho ta.' Lục Tỉ trần thuật chi tiết: ' Trì Nhạc năm đó không thể không ủy thân cho Sâm Hải, nhưng vẫn không cam lòng làm một người mẫu, hiện tại có cơ hội hiện ra trước mắt hắn, chính là triển lãm nước ngoài của the FIT, cơ hội triển lãm nước ngoài lần này là cơ hội ngàn năm có một, bởi vì hệ trang phục nhiều năm đã không còn có nhân tài, mấy năm trước đều do hệ tranh khắc bản đại diện trường đi tham gia triển lãm nước ngoài. Emma không nghĩ bỏ qua cơ hội hiếm có này, đã suy tính cho ta cùng Trì Nhạc đặc biệt làm khách quý tham dự cuộc thi này, sau khi trở về thông qua đề tài cho chúng ta tiến vào mắt xanh của công chúng, một bước thành danh. Điều kiện cô ta đưa ra, chính là chúng ta phải hợp tác với Triều Tạp. Nàng cũng không nói ra lời ám chỉ gì, chỉ nói là Trì Nhạc sắp qua 30 tuổi, mà ta,là người có thể khiến hắn nắm bắt cơ hội này.'

'Nói như vậy, Emma sớm đã điều tra chi tiết về hai ngươi, đối với quá khứ cùng tài hoa của hai người các ngươi, cũng đều rõ như lòng bàn tay. Xem ra, nàng là quyết tâm phải làm chuyện này.' Ánh mắt Trần Đấu mị lên.'Thật sự quyết tâm.' Lục Tỉ gật đầu.

Emma phí nhiều công sức đi điều tra trại cai nghiện của Trịnh Diệc, liền cho thấy cô ta không chỉ là quyết tâm phải làm chuyện này, hơn nữa đã mưu tính từ lâu. Chính là không biết, nàng đối với chuyện về Trịnh Diệc nhiều hay ít, đối với quan hệ của hắn cùng Trì Nhạc, lại hiểu biết ít hay nhiều.

'Kỳ thật ta cũng không hiểu rõ lắm. hai người các ngươi vì cái gì kháng cự the FIT. Bỏ qua một bên chuyện quan hệ hợp tác của chúng ta, cơ hộ này đối với hai ngươi mà nói, quà thật khó có được. Con người Emma này, tuy rằng có tính thực dụng mạnh mẽ, nhưng suy nghĩ rất sáng suốt, ánh mắt mẫn tuệ(sâu sắc), đứng về phía cô ta, các ngươi cũng không có hại.'

Lục Tỉ trầm mặc.

Trần Đấu dán sườn mặt lại gần: ' Ngươi cự tuyệt Emma, đơn thuần bởi vì là không thích đi. Ta đoán ngươi lúc trước không có mộng tưởng ở the FIT, càng đừng nói đến việc tham gia cái gì thi đấu cái gì triển lãm nước ngoài. Điều kiện Emma đưa ra, thủy chung đến cuối cùng đều không có lực hấp dẫn gì với ngươi.'

Lục Tỉ quay đầu nhìn nàng một cái.

Trần Đấu đem thân mình dựa lên sô pha: ' Ta không rõ chính là, Trì Nhạc vì cái gì không chịu đi. Hắn với ngươi không giống nhau. The FIT là mộng tưởng cả đời củ hắn, chúng ta cũng từng ước định qua, hắn tốt nghiệp the FIT loại ưu tú nhất, hàng ghế VIP phải cho ta một chỗ. Trên thực tế, năm đó ở Anh quốc, ta vốn tính toán thời gian muốn đi triển lãm nước ngoài tìm các ngươi, lại không nghĩ rằng là một khoảng trống. Lúc ấy trong lòng ta vô cùng khiếp sợ, Trì Nhạc coi thiết kế như sinh mạng, nhưng lại không có tới. Mà hai người các ngươi, tùy tiện một người, hẳn là vẫn có đủ năng lực để đại biểu cho the FIT đi triển lãm nước ngoài này chứ.'

'Ta không có tới, là bởi vì bức tranh của ta ngoài ý muốn bị thiêu hủy. Trì Nhạc không có tới, là chính hắn chủ động bỏ quyền dự thi.'

'Bức tranh của ngươi bị thiêu hủy? Đây là việc ngoài ý muốn theo như lời Trì Nhạc nói? Kia Trì Nhạc vì cái gì phải bỏ quyền? Lấy hiểu biết của ta đối với hắn, hắn không có khả năng đem bỏ quyền nói ra miệng dễ dàng như vậy được! Chẳng lẽ hắn nói bỏ quyền, là vì cùng ngươi? Với hắn mà nói, thiết kế trang phục so với sinh mệnh càng quan trọng hơn, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi, chính là triển lãm the FIT trong hai người cá ngươi cũng chỉ có một người có thể thắng được, hắn hẳn sớm biết mới đúng a.'

'Vai diễn của ta cũng không có trọng yếu như trong tưởng tượng của ngươi.' Lục Tỉ đáp thật sự bình thản, 'Cũng không trọng yếu như trong tưởng tượng củ hắn.'

Trần Đấu trầm mặc một hồi: ' Ngươi thực sự cảm thấy như vậy?'

Lục Tỉ không đáp lời.

'Quên đi.' Trần Đấu khoát tay, 'Hôm nay đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ sớm đi.'

Dứt lời, duỗi thắt lưng, đứng lên hướng phòng đi đến.

Lục Tỉ nhìn theo bóng dáng của Trần Đấu, rất nhỏ thở dài một hơi.

Hắn kỳ thật thích Trần Đấu, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của nàng liền thích.Bọn họ quen biết gần một năm, suốt mười hai năm, cho tời bây giờ hắn vẫn nhớ rất rõ ràng, ngày lên lớp đưa tin, bọn họ ở sân thể dục gặp nhau.

Lục Tỉ bị Trì Nhạc cứng rắn lôi kéo đến xem hắn đánh bóng rổ, thích thú ngồi trên băng ghế dài trống bên cạnh sân thể dục vẽ tranh. Trần Đấu huýt sáo mang theo một hộp tiện lợi đi tới, không nói hai lời ngồi ngay bên cạnh hắn, mở ra cà mèn một bên sát lại gần Lục Tỉ nói: 'Hắc, ngươi xem người anh em bên kia, kỹ thuật thật là dở.'

Lục Tỉ dừng bút quay đầu, liền nhìn thấy Trần Đấu mặt trắng nõn hướng lên trời, tóc sạch sẽ cột ra sau đầu, thân hình cao gầy nhìn qua rắn chắc hữu lực, nàng mặt một cái áo khoát đơn giản, màu đất, sợi bông tinh khiết, không có hình in hoa làm đẹp, khiến cho người ta có cảm giác thực thoải mái.

Trần Đấu một bên hướng miệng nhét một cái bánh bao, một bên vắt chéo chân tiếp tục nói xấu người: 'Ta phi, cái người bên kia là đi chơi hay là chơi bóng đây! Này là bức người a, phạm quy phạm quy a!'

Lục Tỉ nở nụ cười, người kia bị Trần Đấu mắng thật lâu là khùng điên, áp bức, chính là Trì Nhạc.

Trần Đấu nghe thấy tiếng cười của Lục Tỉ, quay đầu đưa hắn một cái bánh bao hỏi: 'Ăn bánh bao không?'

Lục Tỉ đưa tay nhận lấy.

Bánh bao mượt mà mang đến xúc cảm trắng mịn(tả lố quá má ơi), nếp gấp tinh xảo ở trên mặt, hình dạng hết sức đáng yêu.

Hắn cắn một ngụm, dĩ nhiên cảm nhận được mùi vị của tể thái( một loại rau có thể ăn được) cùng thịt, phi thường hiếm thấy, nhìn qua cũng không giống như là đi mua.

Vì thế hắn mở miệng hỏi: 'Là ngươi tự làm à?'

Trần Đấu một bên xem trận đấu, một bên phấn chấn trả lời: 'Đúng vậy.'

Lục Tỉ lại cắn một ngụm mùi tể thái thơm ngát đầy gắn bó, hương vị cỡ nào quen thuộc.

Tựa như mì vằn thắn mang hương vị tể thái mà bà nội làm.

Một cái bánh bao rất nhanh liền ăn xong.

Cùng hương vị của tể thái, hình ảnh hoài niệm hiện ra tầng tầng lớp lớp.

Đó là hương vị đã lâu, hương vị của gia đình.

Trong nháy mắt,Lục Tỉ như nhìn thấy bà nộ quá cố của mình bận rộn trong nhà bếp làm cho hắn món mì vằn thắn vị tể thái mà hắn thích nhất.

Vì thế hắn mở miệng, có chút đột ngột hỏi: ' Chúng ta kết giao đi. Loại nam nữ kết giao ấy.'

Trần Đấu đang nhai một miếng bánh bao trong miệng, đầu quay lại một chút, thần tình mạc danh kì diệu: ' Vì cái gì.'

'Vì mỗi ngày ăn bánh bao.' Lục Tỉ đáp ngay thẳng.

'Ta C ngươi đại gia!' ( Cái này ta hơm biết, nhưng chắc là 'ta làm cu li cho ngươi chắc)

Đó là lần đầu tiên hắn tỏ tình với một nữ nhân, một người nữ sinh hình dáng không giống nữ sinh chút nào.

Liền ngay cả chính hắn cũng không hiểu được, vì cái gì trong một cái nháy mắt, hắn đột nhiên rất muốn mỗi lần khi ăn cơm, có thể ngồi đối diện người con gái này.Mỗi ngày, mỗi bữa cơm, đều muốn ăn bánh bao tể thái do nàng làm.

Mỗi ngày, mỗi bữa cơm, đều muốn có hương vị của gia đình.

Trần Đấu làm hắn cảm thấy an toàn, thoải mái lại an toàn.

Nhưng mà Trần Đấu sau lại là bạn gái của Trì Nhạc.

Sau này mà cũng không thực sau này, đại khái là sau một ngày Trần Đấu cự tuyệt lời tỏ tình của chính mình.

Tình cảm lưu luyến một ngày không tính là sâu đậm, hoặc là khắc cốt ghi tâm.

Lục Tỉ điều chỉnh tâm tình một chút, rất nhanh liền tiếp nhận sự thật đã rồi này.

Sau đó, một đường nhìn thấy hai người bọn họ, ở chung ba năm đều không có một chút giống tình nhân.

Thời điểm kia hắn chỉ biết, Trì Nhạc lần này liền nằm trong tay Trần Đấu.

Ngày xưa là loại ở giữa bách hoa tùng, có ngày phiến diệp không dính thân, không bằng tiêu sái như ngày hôm qua.

Trì Nhạc động tâm là điều hiển nhiên.

Hơn nữa hắn cũng quả thật hiểu được, Trì Nhạc vì cái gì động tâm.

Đại thể là bởi vì, Trần Đấu thật sự quá tốt.

Ngươi không muốn không thích nàng cũng khó.

Thời trung học không kiêng nể gì, ba năm vô lo vô nghĩ nhất cũng vui vẻ nhất.

Trần Đấu có khi cùng Lục Tỉ so với Trì Nhạc gần gũi hơn.

Dùng lời của nàng mà nói thì chính là, Trì chim to rất có thể bắt ép, có đôi khi nhìn thấy hắn đều ngại mệt.

Lục Tỉ trả lời, có bắt ép cũng là người mà ngươi tuyển, không bắt ép ngươi lại không cần.

Mỗi khi như vậy Trần Đấu sẽ nói những lời qua loa tắc trách lừa gạt quá khứ.

Ngươi thôi đi, hai người các ngươi cũng chưa thích ta đến như vậy.

Kỳ thật thời điểm kia, Lục Tỉ đặc biệt muốn nói cho nàng.

Trần Đấu chúng ta thự thích ngươi.

Ta cũng vậy, hắn cũng vậy.

Trên con đường lớn của công ty Sâm Hải, Trần Đấu ngậm một cây tăm, mặc áo choàng, mang theo kính râm, tóc bới củ tỏi ra sau đầu, cả người lười nhác tựa vào bức tường đá cẩm thạch, nhìn đoàn người lui tới trong đại sảnh.

Thường A từ thang máy đi ra, trong ngự đang ôm văn kiện LOGO có ấn của công ty Sâm Hải, hai má tròn tròn, kiểu cách đáng yêu cùng muội tử chân dài xung quanh mình có điểm không thích hợp.

Trần Đấu nhếch miệng cười, có một con cá ngu ngốc lội tới.

Hai tay vừa nhấc, thân thẳng đứng thẳng, phun ra que tăm, hướng về phía mục tiêu.

Thường A một chút cũng không cảm thấy khác thường cứ như vậy bị bích đông ở góc tường.

Trời ơi ta kháo kháo kháo kháo kháo kháo, một cái nữ nhân suất?

Cái này đến phiên Thường A sửng sốt.

Sáng sớm nhẹ nhàng khoan khoái, bích đông bá đạo, một màn cỡ nào hường phấn, nhưng mà đối tượng đúng là một nữ nhân, càng không xong chính là, tim đập rung động không thôi là cái quỷ gì!!!

Đỉnh đầu thổi qua vô số điều 'Mẹ ta có phải hay không cong' 'Cứu mạng hảo suất không được cầm giữ' 'Thực lực ta đừng có ngừng!!' 'Trồng Bách Hợp, trồng Bách Hợp!!'

Trần Đấu vươn tay đến, nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt Thường A.

Cá ngu mắc câu. Hì hì.

Một nụ cười siêu gần ở trước mắt Thường A nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play