Trì Nhạc một thân đầy mùi rượu mở cửa tiến vào, chỉ nhìn thấy Lục Tỉ đem cái gì đó ném ra ngoài cửa sổ.
Trên bàn, nguyên bản hòm đựng bút rông tuếch.
Trì Nhạc điên rồi.
Hắn ở trong xe uống rất nhiều rượu, hắn nghĩ tìm Lục Tỉ, lại không biết hướng hắn giải thích như thế nào.
Hắn đoán qua hàng vạn hàng nghìn loại phản ứng của Lục Tỉ, chỉ có một loại hắn sợ nhất.
Lục Tỉ sẽ chặt đứt quan hệ với hắn, từ nay về sau.....không bao giờ gặp nữa.
Hai nam nhân cao lớn, té ngã treeng giường đơn nhỏ hẹp.
Lục Tỉ bị Trì Nhạc mạnh mẽ ghì ở phía dưới.
Trì Nhạc hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ bừng, mùi rượu từ miệng tiến thẳng vào xoang mũi Lục Tỉ.
Lục Tỉ nhíu mày, buồn bực mà quay mặt qua chỗ khác.
Trong hai người, hắn vẫn là người thanh tỉnh, hắn có chút mệt mỏi, không nghĩ lại tiếp tục gây sức ép nữa.
'Trì Nhạc,' Lục Tỉ ngữ điệu bình tĩnh, 'Ngươi đi Anh quốc đi, chúng ta về sau, đừng......'
Lời nói tạm biệt bị Trì Nhạc chắn trở về.
Đôi môi ướt át bị ngậm lấy, hơi thở của Trì Nhạc lủi vào, hòa với hương vị cồn, thật đắng.
Lục Tỉ sửng sốt hai giây, thời điểm muốn phản kháng, cổ tay đã bị nắm chặt.
Trì Nhạc uống say thật trầm, Trì Nhạc nặng nề đè trên người Lục Tỉ, hung manh như thiêu thân lao đầu vào lửa mà hôn hắn.
Đó là nụ hôn thật hung mãnh.
Trong lúc giãy dụa, áo tắm trên người Lục Tỉ bị xé toạc.
Hiện ra thân thể lõa lồ vừa rắn chắc lại trắng nõn, bị quần áo của Trì Nhạc cọ đến đỏ lên.
Đôi chân thon dài của Lục Tỉ bị Trì Nhạc vững vàng áp chế, tay bị Trì
Nhạc giam ở trong ngực, càng khiến cho không thể xuất ra khí lực.
Đầu Lục Tỉ rất đau, hắn giống như đang phát sốt.
Cánh tay Trì Nhạc theo áo tắm rộng mở mà đi vào, dọc theo cột sống vuốt ve lung tung da thịt nhẵn nhụi dưới cánh tay, thân thiết hôn không có
nửa phần muốn dừng lại.
Cảm tình ẩn sâu lâu như vậy của hắn ngôn ngữ cũng không đủ để hình dung.
Cái gì là tốt, cái gì là tốt.
Chỉ cần em không rời xa tôi.
Lục Tỉ cảm thấy, có cái gì lạnh lẽo, rơi trên mặt hắn.
Trì Nhạc khóc?
Giờ phút này đầu của hắn thật sự rất đau, kịch liệt giãy dụa mang đến
một trận choáng váng, khiến hắn có chút muốn nôn, đại não cơ hồ đã muốn
ngưng hoạt động.
Ngón tay Trì Nhạc rờ đến eo mẫn cảm của hắn, dùng sức bóp một cái.
'Ân......' Lục Tỉ ngẩng cổ, phát ra một tiếng thở dài hỗn độn.
Tay Trì Nhạc ngừng lại, Lục Tỉ dưới thân sắc mặt mất tự nhiên mà tái
nhợt, trên môi vì bị hôn mà ướt át có một vết máu,làn da trắng nõn ở
dưới ánh trăng tựa như trong suốt, bọt nước trên tóc làm khăn trải
giường thấm ướt một mảng, thân thể hắn nóng bỏng, hô hấp có chút hỗn
loạn.
Trì Nhạc cúi người,đặt một cái hôn nhẹ trên trán Lục Tỉ.
Làn da được đôi môi tiếp xúc đến, nóng hầm hập.
'Cậu phát sốt?' Trì Nhạc nóng nảy, rượu cũng tỉnh đi phân nửa.
Lục Tỉ thùy hạ đôi mắt, khí lực cả người đã tiêu hao đi hơn phân nửa, còn nửa cơ thể, cố hết sức hô hấp.
Trì Nhạc hai mắt đỏ lên, vội đem Lục Tỉ từ trên giường ôm lấy, hướng cửa phóng đi.
Lục Tỉ dùng chút khí lực cuối cùng, thở hổn hển mắng hắn: 'Ngươi điên rồi!'
Hắn hiện tại quần áo không chỉnh chu, khỏa thân gần như toàn bộ,, trải
qua một phen ầm ĩ vừa rồi, trên cổ, trước ngực nhất định là một mảnh hỗn độn, Trì Nhạc cư nhiên cứ như vậy ôm hắn đi ra ngoài cửa.
'Không được, chúng ta phải đến bệnh viện, cậu sốt rất cao!'
Trì Nhạc hoảng hốt.
Xúc động che mất lý trí, hắn nhịn lâu như vậy, vì cái gì ở trong một khắc trọng yếu nhất lại phạm sai lầm.
'Ngươi đi ra ngoài....' Lục Tỉ thở hổn hển, môi có chút trắng bệch, hắn cảm thấy bị hai tay của Trì Nhạc kìm hãm, dùng sức ôm chặt chính mình.
Lục Tỉ bất đắc dĩ.
'Ngươi đi ra ngoài.....mua thuốc.'
'Chính là....' Trì Nhạc vẫn là lo lắng.
'Hoặc là cút, hoặc là đi mua thuốc!' Lục Tỉ gian nan quát.
Căn phòng nhỏ hẹp lại khôi phục yên lặng.
Lục Tỉ một mình ngủ ở trên giường, tóc đã được sấy khô, trên chiếc ghế ở đầu giường có đặt một ly nước ấm.
Trì Nhạc giúp hắn đổi tốt áo T-shirt, cởi ra áo tắm đã ướt một nửa, sửa lại góc chăn, mới lưu luyến đi ra cửa mua thuốc.
Lục Tỉ nhắm mắt lại, nhưng thần trí vẫn thanh minh.
Đầu óc hỗn độn do sốt cao bắt đầu hoạt động.
Trì Nhạc khóc.
Thời điểm giọt nước mắt kia rơi trên mặt mình, hàng rào như băng cứng trong nháy mắt liền sụp đổ.
Hắn phải mất rất lâu để xây dựng phòng bị của riêng mình, nhưng lại không chống lại được một giọt nước mắt của Trì Nhạc.
Vẫn đều là như vậy, bất luận Trì Nhạc trêu chọc hắn như thế nào, chỉ
cần hắn bán một cái manh( giả vờ đáng yêu, cute), phục cái nhuyễn( dỗ
dành, mềm nhẹ, dịu dàng) chính mình vĩnh viễn đều không thể kháng cự.
Lục Tỉ cũng không thích như vậy, thậm chí có một chút chán ghét, nhưng là hắn không thể làm gì được.
Trận hỏa hoạn này, có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là không phải,
dù sao, hắn cũng không để ý.Hắn phẫn nộ chính là, lúc trước Trì Nhạc tâm tâm niệm niệm phải làm triễ lãm liên kết, hai người cố gắng làm ra
'Tầng trời thấp', thời điểm ở trước mặt hắn cứ như vậy hóa thành tro
tàn, Trì Nhạc, cư nhiên thầm nghĩ cứu giúp tác phẩm của chính mình.
Lục Tỉ tuyệt không muốn đi Anh quốc.
Công danh lợi lúc, đối với hắn, thủy chung đều chỉ là mây bay.
Hắn cô độc, không muốn tranh cướp cái gì.
Chính là Trì Nhạc khác hắn. Hắn đối với danh lợi, đều có mục tiêu chấp nhất của chính mình.
Trong thân thể hắn đang chảy dòng máu thương nhân của cha hắn.
Cái đó Lục Tỉ cũng không muốn đi quản.
Hắn chính là hận, hận Trì Nhạc phản bội.
Hắn ngay từ đầu chỉ biết, đường đi của hai người bất đồng, Trì Nhạc
cũng không phải là người lương thiện gì, tài ngoại giao của hắn lợi hại
hơn mình nhiều. Thời điểm hắn vô cùng buồn chán mà vẽ tranh, Trì Nhạc
sớm đã bắt đầu thiết kế bố cục cuộc sống của chính mình về sau. Từ trong giới nghệ thuật mà nổi bật, được Quế Mỹ thưởng thức, một nữa bởi vì
thiên phú, một nửa, cũng là bởi vì hắn biết cách làm người.
Sự thiên vị của Quế Mỹ, dã tâm của Trì Nhạc, những thứ này, biểu hiện rất rõ ràng.
Chính là hắn vì cái gì mà chấp nhất như thế, nhất định phải cùng chính
mình cùng đi Anh quốc, nhất định phải cùng hắn làm triển lãm liên kết.
Lục Tỉ không biết.
Hắn chỉ biết, lúc 'Tầng trời thấp' được hoàn thành, hắn là chân chính bị đả động.
Sắc thái tươi đẹp được ẩn giấu trong bức tranh, theo từng góc độ mà
nhìn, đây là một bưc tranh có cảnh sắc hoàn toàn mới, sống không trung,
giống như chim mệt mỏi tùy thời có thể bay về hướng đông, mặt trăng lên
mặt trời lặn, mây cuộn mây bay.
Hắn tại 'Tầng trời thấp' kí tên của hai người.
Một khắc kia, tại nơi mềm mại nhất của trái tim, viết lên tên Trì Nhạc.
Chính là tên này còn chưa được xuất hiện trước mọi người, thì đã ở trong biển lửa biến thành tro tàn.
Trong lúc Trì Nhạc ở cùng tác phẩm 'Tầng trời thấp' của chính mình, hắn không chút do dự mà đưa ra lựa chọn.
Lục Tỉ cảm thấy, tất cả cảm động về tác phẩm 'Tần trời thấp' của chính mình, đều giống như cái chê cười.
Thời điểm đi ra khỏi trai cai nghiện, Lục Tỉ từng nói qua với chính
mình, làm cho trái tim này chết đi, không có hy vọng, sẽ không có tuyệt
vọng, nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, tùy tùy tiện tiện sống là tốt
rồi.
Chính là Trì Nhạc giống như cái lăng tiểu tử, một lần lại
một lần phá khai pphofng tuyến cứng rắn của hắn, tràn ngập nhiệt tình
muốn dẫn hắn đi xem thế giới lóa mắt, muốn dẫ hắn cùng nhau rơi vào tay
giặc.
Thực chán ghét.
Thật sự thật sự thực chán ghét.
Phi thường phi thường chán ghét.Lục Tỉ giơ tay, che khuất hai mắt của mình.
Gương mặt gầy yếu, có một giọt nước lướt qua da thịt nhẵn nhụi đem lại xúc cảm rõ ràng.
Hắn chán ghét chính mình yếu ớt.
Càng chán ghét, biết rõ nguy hiểm, chính mình lại ngây ngốc không chịu tránh né.
Yêu làm cho người ta hoảng hốt, yêu làm cho người ta tuyệt vọng.
Yêu có sự ấm áp ngắn ngủi, lại như là một cây nấm độc.
Sau ver bề ngoài xinh đẹp, cất giấu đầy những nguy hiểm.
Trì Nhạc hoảng hốt đi vào hiệu thuốc 24 giờ.
Gió đêm thổi trúng đầu hắn cũng có chút đau, vừa rồi thật sự uống nhiều lắm.
Rời đi khỏi nhà Tần Hải, nhất cổ tác khí(*) chạy đến gần tiểu khu của
Lục Tỉ, hắn cũng không dám đi lên, bởi vì không biết phải mở miệng giải
thích như thế nào. Cứ như vậy mua một đống rượu, ở trong xe ngồi thật
lâu.
Hắn muốn gặp Lục Tỉ, rất muốn rất muốn, nhất là sau khi đã xảy ra những chuyện như vậy.
Lục Tỉ chính là chỗ dựa tinh thần của hắn, thời điểm khi hắn mỏi mệt,
thời điểm không thể không gì làm không được, hắn thầm muốn gặp Lục Tỉ.
Ngươi len vào trái tim ta như cỏ lau len vào nước lấy đi hô hấp.
'Lấy một hộp thuốc cảm, tác dụng phụ ít nhất.' Trì Nhạc đổi với cô gái trẻ tuổi trong hiệu thuốc nói.
Cô gái nhìn đến nam nhân anh tuấn hơn nữa đêm đi mua thuốc này, nhịn không được tò mò đánh giá hắn.
Trì Nhạc quần áo không chỉnh, hai mắt vô thần, tựa hồ tự hỏi gì đó.
Hiện tại đầu óc hắn đều là Lục Tỉ.
Thế giới của Lục Tỉ, vẫn sạch sẽ như vậy, hắn không biết xã giao, cũng
không tìm đường cho tương lai của chính mình, hắn giống một con chim bay lượn phía chân trời, thủy chung vẫn sống trong thế giới của chính mình, tự do tự tại.
Trì Nhạc thích một Lục Tỉ như vậy, không có ý đồ, không có dã tâm, lại sạch sẽ, lại tốt đẹp.
Hắn có tài hoa trời sinh, giống như đứa nhỏ được thượng đế lựa chọn.
Chính là Trì Nhạc cũng không thể xác định, chỉ dựa vào tài hoa, thật sự tài năng thì có thể yên ổn sống ở cái xã hội này hay không.
Cho nên Lục Tỉ lựa chọn xuất trần ly thế, mà Trì Nhạc, lựa chọn tích cực vào đời.
Hắn không kịp ngẫm lại chính mình khi chu toàn việc xã giao, tham dự đủ loại tranh đấu, hao tổn tâm cơ có thích hay không.
Hắn chỉ biết, ở hai người, luôn luôn có một cái gì đó, khơi mào một ít trọng trách.
Nếu bằng vào thiên phú không thể sống yên ổn tại thế giới này, cái cuối cùng ta có thể cho ngươi là tư bản cường ngạnh.
'Lấy thêm một bình cồn i-ốt đi.' Cô gái trẻ đối với hắn nói.
'Cái gì?' Trì Nhạc lăng lăng mắt nhìn.
'Khóe miệng của ngươi.' Cô gái chỉa chỉa Trì Nhạc, 'Chảy máu.'
Trì Nhạc thân thủ sờ sờ miệng mình, máu ẩm ướt dính trên ngón tay.
Hắn nhớ tới máu tươi vừa mới dính trên môi Lục Tỉ, hóa ra là của mình.
Cô gái đem bình cồn i-ốt cùng thuốc cảm đưa cho Trì Nhạc, Trì Nhạc cầm lấy, trả tiền rồi đi ra ngoài.
Quen biết mười mấy năm, hắn lần đầu tiên hôn Lục Tỉ.
Cường hôn trong lúc sốt cao.
Tuyệt không tốt đẹp.
Hắn không có nói cho Lục Tỉ, có người đốt bức tranh của ngươi, bởi vì
ghe tị. Không phải vì hắn muốn bảo vệ Tần Hải, chính là hắn ích kỷ hy
vọng, thế giới của Lục Tỉ, vĩnh viễn duy trì sạch sẽ.
Nơi thế giới sạch sẽ ấy, sẽ không có ai làm tổn thương hắn, không ai đối với hắn có ác ý.
Có lẽ chính Lục Tỉ cũng không có ý thức được, vết chai trên người hắn,
đã mài thành quá dầy, nơi vết chai đó có chứa Lục Tỉ tinh khiết như tờ
giấy trắng, lại sạch sẽ khiến người ta đau lòng.
Lục Tỉ là chịu quá nhiều đau thương, Trì Nhạc biết.
Hắn không đi truy cứu, quá khứ Lục Tỉ đã phát sinh qua chuyện gì.
Bởi vì Lục Tỉ có quyền bảo trì im lặng không nói.
Hắn sẽ không đi hỏi, cũng sẽ không đi thăm dò, đây là sự tôn trọng của hắn.
Hắn thầm nghĩ muốn dùng tình yêu bao bọc Lục Tỉ, chờ tới một ngàyLục Tỉ giải khai khúc mắc của chính mình, thời điểm nguyện ý kể ra hết thảy,
hắn sẽ lựa chọn im lặng mà lắng nghe.
(*) Tiếng trung là 一鼓作气, dịch sát nghĩa là 'một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái', lấy từ 'Tả Truyện':
'Phu chiến dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.'
Dịch: 'Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống dũng khí
tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống,
dũng khí không còn.
Sau này ví với người đang lúc hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT