Trì Nhạc tiến vào liền nhin thấy Thích Ý dán lên người Lục Tỉ, vẻ mặt cười bỡn cợt, khiến kẻ khác tức giận.
Theo góc độ này nhìn qua, Lục Tỉ giống như bị khóa vào trong ngực.
Trì Nhạc cảm thấy, một tia lý trí của hắn bị kéo căng ra.
Bi thương chợt lóe trong ánh mắt của hắn, bị Thích Ý giảo hoạt thu hết vào mắt.
Lục Tỉ vẫn như cũ duy trì tư thế đưa lưng về phía hắn, cước bộ có chút mông lung.
Trì Nhạc đảo mắt liếc thấy bên chân Lục Tỉ, có khoảng năm sáu lon bia rỗng.
Lúc đó bộ phim đã muốn kết thúc, bên trong cảnh tối lửa tắt đèn, hắn cũng không biết bọn họ đang là cái gì.
Trì Nhạc bước qua, nắm chặt tay của Lục Tỉ.
Bàn tay này, vừa to, lại vừa ấm.
Lục Tỉ thủy chung cuối đầu, biểu tình trên mặt không thấy rõ lắm.
'Về nhà.' Trì Nhạc thấp giọng nói.
Lục Tỉ không có phản kháng, tùy ý để Trì Nhạc lôi hắn đi.
Thích Ý đột nhiên vươn tay kéo tay Lục Tỉ.
Ánh mắt Trì Nhạc trong một giây nhiễm tầng thô bạo.
'Merry Christmas, mr.yonoi' Thích Ý dùng tiếng Nhật rõ ràng, nói khẽ bên tai Trì Nhạc.
Sau đó, giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng, cười nhìn theo hai người rời đi.
Trì Nhạc cõng Lục Tỉ đang say rượu về nhà.
Đường nhỏ kéo dài, ánh trăng ở trên đỉnh đầu, hai người trầm mặc không nói gì.
Hắn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, chính là ôn nhu mà cõng Lục Tỉ, thong thả đi tới.
Hương vị của Trì Nhạc, theo cổ áo rộng mở mà tràn ra, quán đầy xoang mũi Lục Tỉ.
Hắn nhớ bọn họ lúc còn nhỏ, có một lần, chính mình bị bệnh, viêm dạ dày cấp tính, Trì Nhạc cũng như vậy mà cõng hắn đi bệnh viên.
Trong phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tỉ trắng bệch, mồ hôi ứa ra.
Trì Nhạc đẩy cửa hối hả chạy vào, ôm chầm Lục Tỉ vào trong ngực.
Này là tiểu nam hài trước người ngoài luôn khô khốc, tàn bạo, không
khống chế cảm xúc mà ôm Lục Tỉ, khóc một phen nước mũi một phen nước
mắt, còn kém điều muốn nhấn chìm Lục Tỉ trong nước.
Có
thể mọi người khắp thiên hạ đều cảm thấy Trì Nhạc rất tuấn tú, rất hoàn
mỹ, chỉ có Lục Tỉ biết, nội tâm Trì Nhạc giống như con nít.
Trì Nhạc một thân tập trung hàn ngàn hàng vạn sủng ái, đối với Lục Tỉ, vĩnh viễn giống như tiểu hài tử không có kẹo.
Hắn hồ nháo, hắn chơi xấu, hắn chỉnh một con thiêu thân bé nhỏ đến nỗi phải van xin hắn.
Chỉ cần Lục Tỉ liếc mắt nhìn hắn, khen hắn vài câu, hắn có thể vui vẻ đến mấy ngày.
Điểm này, cho dù bọn họ đã lớn rồi, đều chưa bao giờ thay đổi.
Nụ hôn mà Jack đối với Thế Dã, có phải là yêu?
Lục Tỉ cũng không biết.
Trì Nhạc vì mình làm hết thảy những việc này, có phải là yêu?
Lục Tỉ cũng không rõ.
'Ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt.' Hắn nhớ tới buổi tối chính mình cõng bà
nội Trì đến bệnh viện, nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Trì Nhạc ghé tai bên
môi bà nội Trì cẩn thận nghe cái gì đó, sau đó dùng thanh âm trịnh trọng lạ thường hứa hẹn như thế.
Cái áo khoác mà Trì Nhạc phủ cho
hắn, trong túi áo lộ ra một góc phong thư màu phấn hồng, Lục Tỉ kéo ra
nữa, phát hiện trên phong thư có chữ viết tinh tế đoan trang, viết tên
Trì Nhạc, bên cạnh tên, có vẽ một trái tim.
Đó là một bức thư tình.
Từ nhỏ đến lớn,Trì Nhạc đều đặc biệt đào hoa.
Hắn kinh nghiệm sa trường đối phó với nữ tử rất tài giỏi, nhưng Trì
Nhạc nội tâm mềm mại, cũng là người có chủ nghĩa hòa bình, hắn không
thích mâu thuẫn, không thích cự tuyệt, không thích khắc khẩu, đồng thời, đối với tình cảm cũng không thật sự nghiêm túc.
Cho nên hắn kết giao với bạn gái khóa trước, đều là cái loại nhìn qua đăng đối lại
không thể xoi mói, Trì Nhạc đối với bọn họ cũng không để ý, chính là
dùng bọn họ để che miệng mọi người, chặt đứt mộng tưởng dư thừa của các
nữ sinh khác.
Những điều này Lục Tỉ đều biết.
Hắn cũng biết chút tìn cảm ngoài ý muốn của Trì Nhạc, là Trần Đấu.
Trì Nhạc thật ra cũng có yêu Trần Đấu, ít nhất, là động tâm.
Lục Tỉ không ngốc, hắn thậm chí so với Trì Nhạc thông minh hơn rất nhiều.
Về sau cùng Trần Đấu chia tay, Trì Nhạc cắm đầu vào thiết kế, không nói qua yêu đương nữa, cũng không có kết giao bạn gái, là bởi vì không thể
quên được, cũng có thể là không thể bắt đầu lại?
Lục Tỉ cũng không muốn biết.
Nụ hôn Jack đối với Thế Dã, là yêu hay là chuộc tội, không ai nói rõ ràng.
Trì Nhạc vì mình làm hết thảy, là yêu hay là báo ân, có lẽ chính hắn cũng không rõ ràng.
Nhưng mà, Thế Dã đã yêu Jack.
Hắn vì Jack mà làm trái quân kỷ, vì Jack mà đánh mất chính mình, cuối
cùng thân thủ đem Jack chôn dưới đất, nhìn hắn chậm rãi chết đi.
Yêu làm cho người ta hoảng hốt, cũng là cho người ta sợ hãi.
Bởi vì tất cả mọi sự bắt đầu, đều có ý nghĩa sẽ có một chấm dứt.
Mà hắn, cũng không muốn cùng Trì Nhạc chấm dứt.
'Ta không có say.' Thanh âm của Lục Tỉ ở bên tai Trì Nhạc vang lên, mang một ít mông lung.
'Ta biết.' Trì Nhạc trả lời thật bình tĩnh.
'Ta vừa mới xem một bộ phim.'Lục Tỉ dùng thanh âm mềm mại tiếp tục nói.
'Ân.' Trì Nhạc nghe, đáp lại thật nhu hòa.
'Là cái bi kịch.'Lục Tỉ bổ sung.
'Chính là bản điện ảnh kia.' Trì Nhạc trả lời ngắn gọn hữu lực.
Trong đầu Lục Tỉ xuất hiện lại đoạn ngắn của phim, Thế Dã sợ phải thừa
nhận và không nói ra chữ yêu, theo sinh mệnh của Jack mà tiêu tan, những ràng buộc dây dưa của hai người trong lúc đó, chỉ còn lại búi tóc buộc
bị cắt đi.
Lục Tỉ tự nhiên cảm thấy được, hắn không cam lòng.
'Nguyên lai ta không thích bi kịch.' Hắn dùng thanh âm rất nhẹ, ở bên tai Trì Nhạc nói.
Có cái gì trong lồng ngực ôn nhu nở rộ.
'Trì Nhạc' Hắn gọi tên Trì Nhạc.
'Ân, ta đây.' Câu trả lời của Trì Nhạc thật chắc chắn.
Ngươi có phải hay không vẫn ở đây? Hắn ở trong lòng hỏi, càng vùi đầu vào hõm vai của Trì Nhạc.
Bước đi hạnh phúc thật ngắn, chúng ta có thể hay không, không đi nữa.
'Ta muốn ăn quýt.' Đi đến cửa nhà, Lục Tỉ bỗng nhiên nói, trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh trong suốt.
'Trong nhà có đấy.' Trì Nhạc nói xong, đẩy cửa ra, hương thơm của quýt của cửa hàng trước nhà thoảng qua.
Một chén quýt đã lột vỏ sạch sẽ, bên cạnh là vỏ quýt chất đống gọn gàng.
Này chính là chứng bệnh của người ưa sạch sẽ.
Trì Nhạc đứng ở bên giường, thân hình cao lớn dường như chặn hết ánh sáng phát ra từ cây đèn bàn.
'Muốn chơi một trận thống thống khoái khoái hay không?' Hắn đột nhiên hỏi.
Lục Tỉ ngồi ở trên ghế, chân trần, một chân cong, một chân duỗi thẳng lười biếng.
Hắn đem một tép quýt nhét vào miệng, thản nhiên hỏi: ' Chơi như thế nào?'
'Triển lãm FIT, cậu làm họa sĩ vẽ minh họa cho tôi, tôi làm người phụ
trách của cậu, chúng ta chơi cho thật đã, ai thua đều không hối tiếc.'
Hắn xoay người lại, bình tĩnh nhìn Lục Tỉ.
'Được.' Lục Tỉ nhìn Trì Nhạc ba giây, đem tép quýt nuốt vào, chỉ trả lời hắn đúng một chữ.
'Có một ngày, cậu sẽ công thành danh toại, còn tôi thì thăng chức rất
nhanh.' Trì Nhạc từng chữ từng chữ nói,trong ánh mắt, dấy lên ngọn lửa
bá đạo chấp nhất.
Nếu cậu cần một đối thủ ngang tài ngang sức, tôi nguyện vĩnh viễn làm địch thủ chơi cờ với cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT