Kể từ khi tin tức kia được phát ra ngoài, lúc cô không hề chuẩn bị, nên
đã chịu một đả kích lớn khiến cho tinh thần vô cùng suy sụp. Trong mấy
ngày này, cô không muốn đi ra ngoài một bước, nhốt mình ở trong phòng,
tựa như muốn trốn tránh tất cả dư luận đang ầm ĩ ngoài kia.
Điện thoại di động cứ réo vang, cô biết là Tống Dĩ Hinh đang tìm mình,
nhưng cô không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào, bản thân đã
chật vật không chịu nổi, toàn bộ thế giới không có chỗ nào cho cô tồn
tại nữa.
Trước kia, cô có thể lừa mình dối người, chỉ cần khế ước kết thúc là có
thể trở về với xuất phát điểm ban đầu, nhưng hiện tại thì thế nào? Người nào có thể nói cho cô biết, bây giờ nên tiếp tục sống như thế nào?
Cho đến ngày thứ ba, rốt cuộc cô mới tiếp cú điện thoại kia.
Tống Dĩ Hinh cũng đã bình tĩnh lại, hẹn cô ra quán cà phê gặp mặt.
"Lưu Cảnh, nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Những thứ
trên ti vi kia, tất cả đều là vô căn cứ có đúng hay không?". Tống Dĩ
Hinh vẫn thầm ôm hi vọng, hi vọng Tô Lưu Cảnh có thể phủ nhận tất cả
chuyện này.
Tô Lưu Cảnh cắn chặt môi, đôi mày nhíu chặt, lông mi thật dài khẽ run
run, đè nén nội tâm đang vô cùng rối rắm, thật lâu sau mới chậm rãi nói
mấy chữ: "Xin lỗi, Dĩ Hinh."
Tống Dĩ Hinh nhất thời nổi đóa, vỗ bàn đứng lên, nhưng nửa đường lại
ngồi xuống, thương tiếc nói: "Cậu phải biết mình hận nhất là cái gì! Làm sao cậu lại làm ra chuyện như vậy!". Lời của cô ấy mặc dù cực kỳ bén
nhọn, nhưng trong giọng nói lại lộ ra chua cay không biết phải làm thế
nào.
Tô Lưu Cảnh không phản bác được.
Dĩ nhiên cô biết ý nghĩa của câu nói này là gì, trước đây Dĩ Hinh đã
từng nói qua mẹ ruột của cô ấy cũng bởi vì không cam lòng sống cuộc sống đạm bạc, vì tiền nên đã đi theo làm người tình cho một phú thương. Sau
đó cả gia đình của cô ấy liền tan đàn xẻ nghé, kết cục cuối cùng chính
là ly hôn. Khi đó Tống Dĩ Hinh mới tám tuổi, nhưng đã bị người ta chỉ
vào mặt mà là con của một người phụ nữ hạ tiện, mãi cho đến lúc cha Tống khá giả hơn, tạo dựng được chút sản nghiệp nhỏ bé thì những người hay
đặt điều nói xấu kia mới từ từ biến mất.
Nhưng bù lại mẹ kế sau này lại đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng chuyện
trước đây đã tạo thành một vết sẹo trong lòng, cho nên Tống Dĩ Hinh chỉ
cần nghe được hai chữ tình nhân này liền muốn nổi giận, huống chi là bạn bè tốt chung sống với nhau lâu như vậy .
"Cậu có biết người mà cậu cần xin lỗi là ai không? Là chính bản thân
cậu! Cậu như vậy về sau ra ngoài làm người thế nào chứ!". Tống Dĩ Hinh
rốt cuộc nhịn không nổi nữa, liền rống lên, rồi xoay người rời đi, nhưng Tô Lưu Cảnh cũng đã nhìn thấy trên mặt của bạn mình có hàng nước mắt
đang chảy xuống.
Tô Lưu Cảnh nhìn người quan tâm đến mình nhất cuối cùng cũng muốn rời bỏ mình mà đi, tâm càng đau như muốn rách ra, như thành phần chính trong
thân thể đang bị lấy ra, hốc mắt rõ ràng rất chua xót nhưng lại không
khóc nổi.
Cô ngồi ở chỗ đó, giống như gốc cây khô cằn, sắp khô héo thành tro.
Tất cả những điều này, đều do cô tự làm tự chịu, đức Phật đã nói: có căn ắt sẽ có quả. Có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu, kết cục như vậy đã sớm được định rồi.
Tô Lưu Cảnh, bản thân mày làm thì phải tự chịu. . . . . .
Chợt, sau lưng bị ai đó ôm lấy, Tống Dĩ Hinh đã đi rồi quay lại, dùng sức ôm lấy cô gào khóc nói: "Lưu Cảnh. . . . . ."
Nghe được tiếng khóc của Tống Dĩ Hinh, những giọt lệ đè nén ở hốc mắt
rốt cuộc không nhịn được nữa mà rơi xuống, ôm lấy cô ấy lặng lẽ khóc
thầm.
Tống Dĩ Hinh đấm đấm lên trên người cô rồi nói: "Làm sao cậu lại hư hỏng thành ra như vậy ! Tại sao có thể như vậy chứ!"
Những cú đấm kia của cô ấy nhẹ như bông vải, cô biết, cho tới bây giờ
Tống Dĩ Hinh vẫn luôn là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lương
thiện, cô ấy càng tức giận, cũng có nghĩa cô ấy càng quan tâm.
Xoay người lại dựa vào vai của Tống Dĩ Hinh, giờ khắc này rốt cuộc cô
cũng trở nên mềm yếu rồi, mặc cho nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra.
Tống Dĩ Hinh, người bạn tốt nhất của cô, thật may là cô ấy vẫn còn ở bên cạnh.
Chỉ trừ chuyện khế ước không thể nói ra, Tô Lưu Cảnh liền đem sự tình
đầu đuôi tất tần tật nói cho Tống Dĩ Hinh biết, cô ấy nghe xong liền
kinh ngạc nói: "Thì ra là tiền thuốc thang của Tiểu Diệc. . . . . ." rồi tự trách bản thân mình: "Lưu Cảnh, mình thật sự đáng chết! Trong lúc
cậu cần trợ giúp nhất thì mình lại không có ở bên cạnh cậu, mình thật sự đáng chết!"
"Chuyện này không liên quan đến cậu, tất cả đều là do mình chọn lựa.".
Tô Lưu Cảnh thản nhiên nói. Cô chỉ thấy mình vẫn rất may mắn, vì ở thời
điểm mất đi tất cả , thì vẫn còn lại tình bạn.
"Vậy về sau cậu định như thế nào?". Tống Dĩ Hinh dùng khăn giấy lau nước mắt, rồi sưng mặt hỏi.
Tô Lưu Cảnh liền cười khổ. Còn có thể làm sao chứ? Đi một bước tính một
bước đi, coi như đến cuối cùng. . . . . . Vậy thì rời đi. . . . . .
Tống Dĩ Hinh chợt cầm tay của cô, nghiêm mặt nói: "Nói cho mình biết đi, cậu thích anh ta sao?"
Danh tiếng của Hình Hạo Xuyên bây giờ quá lớn, đi kèm theo thân phận và
địa vị của anh ta đó chính là danh hiệu "Tổng giám đốc đa tình", người
như vậy, làm sao có thể thật lòng với người con gái như Tô Lưu Cảnh chứ?
Tô Lưu Cảnh ngẩn ra, không trả lời, chỉ cúi đầu trầm mặc. Có lẽ sự trầm
mặc này cũng đã đủ để đại biểu cho một thứ, ít nhất —— cô đã bắt đầu dao động.
Tống Dĩ Hinh vừa nhìn đã thấy sốt ruột, khẩn cầu nói: "Lưu Cảnh, cậu
nghĩ rõ ràng có được hay không? Cô gái nào mà chẳng mơ mộng về mối tình
đầu, luôn dễ dàng xem người đàn ông đầu tiên là người mình yêu, nhưng có lẽ đấy chẳng qua chỉ là loại ảo giác. Lưu Cảnh, cậu và anh ta, không
thể nào đâu.". Tô Lưu Cảnh đã chịu quá nhiều đau thương, cô cũng không
ngờ mình lại rơi vào cái vực sâu không đáy này, hơn nữa còn không bò dậy nổi.
"Mình hiểu . . . . . ." Tô Lưu Cảnh yên lặng gật đầu nói, lòng bàn tay nắm lại thật chặt.
Làm sao mà cô không biết, lòng của người đàn ông kia lòng giấu quá sâu,
anh ta có thể gặp dịp thì chơi với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng cũng
có thể sau một giây liền trở mặt. Anh ta tựa như một cơn gió, chỉ có thể đi lướt qua cuộc đời của bọn họ, sẽ không vì bất kỳ một người nào mà
dừng lại.
Tổng giám đốc đa tình, thật ra thì thứ khiếm khuyết nhất chính là trái tim.
Không phải cô đã sớm hiểu rõ rồi sao? Thế nào mà ngực vẫn còn buồn bực như vậy .
Tống Dĩ Hinh đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội lấy điện thoại di động ra
nói: "Không được! Cũng chỉ là một trăm vạn thôi, mình mượn anh họ mình
cho cậu!"
"Anh họ cậu?"
"Không phải hai người đã từng gặp nhau sao? Lần trước lúc mình đi xem
mắt, là Thương Thiên Kỳ đấy.". Tống Dĩ Hinh liền nói. Lần đó trong buổi
xem mắt đen đủi ấy, Lưu Cảnh thay thế cô, còn cái tên đàn ông bỉ ổi kia
cũng tìm người đi thay mình, mà người kia lại còn là anh họ của cô nữa
chứ, chỉ có thể thán một câu "Duyên phận" quá sâu mà thôi.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mở to hai mắt, cái gì? Thương Thiên Kỳ lại là anh họ của cô ấy!
Thấy Tống Dĩ Hinh lấy điện thoại ra định gọi, Tô Lưu Cảnh vội ngăn lại: "Không được đâu! Ngàn vạn lần không được!"
Vì một trăm vạn này, cô đã bỏ lỡ quá nhiều, vậy mà còn lại định gieo vạ
cho người khác, cô cũng đã phải chịu quá nhiều chỉ trích rồi, hơn nữa —— còn có phần khế ước kia nữa.
Hiện tại cô giống như một con chim nhỏ bị vây ở lồng, đã bị bẻ gãy đôi cánh, không thể tiếp tục bay lượn được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT