Kể từ ngày được Hình Hạo Xuyên đưa vào bệnh viện, đã qua ba ngày. Ngày
hôm đó khi bị rơi xuống nước làm phổi bị úng nước, may mà kịp thời đưa
đến bệnh viện, không bị để lại di chứng gì, nhưng do kinh hãi tột độ,
liên tiếp phát sốt ba ngày, mê man li bì, cho tới sáng hôm nay nhiệt độ
mới rốt cuộc hạ xuống.
"Tô tiểu thư, hiện tại cô cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái
hay không ? Dì Lưu cố ý hầm cháo để cho tôi mang tới, cô ăn một chút
nhé.". Nữ giúp việc Tiểu Nhân xách theo hộp giữ nhiệt nhẹ nhàng đi tới
nói.
"Cám ơn cô, Tiểu Nhân." Tô Lưu Cảnh cảm kích mỉm cười, nhận lấy chén cháo từ từ thưởng thức ấm áp trong đó.
Nơi này là phòng bệnh cao cấp, hoàn cảnh rất tốt hơn nữa còn rất an
tĩnh, rất thích hợp để dưỡng bệnh, máy điều hòa không khí, TV, đầy đủ
mọi thứ, Hình Hạo Xuyên còn cố ý phái người tới đây chăm sóc, sự quan
tâm hiếm có này khiến cho cô không khỏi cảm thấy ấm lòng. Cô loáng
thoáng nhớ được, ngày đó sau khi bị rơi xuống nước chính là anh đã tự
mình nhảy xuống cứu cô lên, có lẽ Hình Hạo Xuyên vẫn có chút quan tâm
đến cô.
Cho từng thìa cháo âm ấm thơm thơm cho vào trong miệng, theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, tựa hồ cả người cũng ấm áp theo.
Lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên, Tô Lưu Cảnh nhìn số hiển thị, vội mỉm cười bắt máy.
"Alo, Lưu Cảnh!"
Bên đầu dây bên kia giọng nói của Tống Dĩ Hinh có chút nóng nảy, Tô Lưu Cảnh hồ nghi hỏi: "Dĩ Hinh à, sao thế?"
"Lưu Cảnh, nói cho mình biết bây giờ cậu đang ở đâu? Bệnh viện sao?".Tống Dĩ Hinh lo lắng nói.
Chuyện cô nằm viện chuyện cũng không có nói cho bất kỳ ai biết, làm sao
Dĩ Hinh lại biết được chứ? Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền che giấu đáp:
"Không, không có, mình không có ở đây bệnh viện."
"Lưu Cảnh, đến tột cùng cậu muốn lừa gạt mình tới khi nào?". Tống Dĩ
Hinh vừa tức lại đau lòng nói tiếp: "Hiện tại trên ti vi khắp các kênh
đều phát tin tức của cậu, chính cậu xem một chút đi."
Tô Lưu Cảnh liền chột dạ, hốt hoảng cầm điều khiển lên mở ti vi.
Chiếc TV vừa lóe lên một cái, đã mở ra, trên màn hình một gương mặt giống như đã từng quen biết liên tiếp phát ra.
Trên TV là âm thanh huyên náo phấn khởi như sấm chớp nổ tung trời.
"Tình nhân bí mật của Tổng giám đốc Hình thị rốt cuộc cũng đã xuất đầu
lộ diện, thân phận của cô ấy chính là tiếp viên ở quán bar."
Một vài bức hình đặc tả, có hình chụp lúc cô mặc đồng phục của nhân viên tạp vụ đang rửa chén đĩa ở Nhất Hào, có hình chụp lúc cô đang khoác tay Hình Hạo Xuyên tham gia yến hội, có cả hình ảnh trong bữa tiệc cô bị
Nam Cung Như nhục nhã trông vô cùng nhếch nhác, thậm chí ngay cả hình
ảnh khi cô bị xé quần áo chìm vào trong nước, thậm chí ngay cả cô. . . . . .
Từng tấm hình này, quả thật để cho cô không còn chỗ nào để che giấu, lập tức rơi vào địa ngục.
Trên TV những thanh âm
Huyên náo vẫn còn tiếp tục: “Đài của chúng tôi hôm qua nhận được thông
tin của một người thần bí, nguyên do cô cái này đến làm ở quán rượu là
do mẹ của cô ấy mất sớm, cha lại bị tù chung thân, hơn nữa còn có một
người em ngốc nghếch. Để biết được cô gái này khi còn đang ở tuổi vị
thành niên đã thường xuyên ra vào quán bar nổi tiếng nhất thành phố như
vậy, rốt cuộc có thật Ma Tước hay là giả làm Phương Hoàng, kính xin quý
vị theo dõi chương trình kỳ sau….”
Nhìn người phóng viên khoa trương phấn khởi nói không ngừng, sắc mặt của Tô Lưu Cảnh thoáng trắng bệch, bàn tay cầm điều khiển không ngừng run
rẩy, cơ hồ cầm không nổi nữa.
Nữ giúp việc nhìn sắc mặt Tô Lưu Cảnh trắng bệch ra, bị dọa sợ liền nói: “Tô tiểu thư…”
Trong điện thoại di động lại vang lên, giọng nói đầy nóng nảy của Tống
Dĩ Hinh: “Lưu Cảnh nói cho mình biết người đó không phải là cậu đi?”
“Mình….” Tô Lưu Cảnh rất muốn phủ nhận, nhưng sự thật đã rành rành ở
trước mắt, một chữ đều nói không ra được, như có hòn đá chặn ngang cổ
họng không nói ra thành lời.
“Mình xin cậu, Lưu Cảnh, nói cho mình biết, cậu không có làm như vậy có
đúng hay không? Không phả cậu đã nó với mình là đi làm bảo mẫu cho ngườ
ta sao? Làm sao lại….làm sao lại trở thành tình nhân bí mật? Lưu Cảnh,
cậu nói cho mình biết đi!” Tống Dĩ Hinh chưa từng nghĩ tới, bạn bè mà
mình vẫn luôn quý trọng thế nhưng lại trở thành tình nhân được người ta
bao nuôi vì tiền sao? Không thể nào! Cô ngàn vạn cũng không tin bạn mình sẽ là người như vậy?!
“Dĩ Hinh….” Điều khiển tivi nặng nề trượt xuống đất, phát ra tiếng vang
thanh thúy. Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn vào hư không, cố gắng đè nén,
liều mạng đè nén âm thanh sắp khóc trong cổ họng, vậy mà trong mắt vẫn
có một giọt lệ trong suốt không tiếng động rớt xuống.
Cô nên nói như thế nào đây, là cô thân bất do kỷ, cô nên giải thích như
thế nào, đó không phải là ý cô muốn hay sao? Nhưng khi sự thật trần trụi phơi bày ra trước mắt, một chữ cô cũng không nói ra.
“Lưu Cảnh…” ở đầu kia Tống Dĩ Hinh không nhịn được liền khóc nấc lên:
“Cậu không phải là người như vậy có đúng hay không? Cậu có điều khổ tâm
bất đắc dĩ có đúng hay không? Lưu Cảnh….”
Tô Lưu Cảnh không còn mặt mũi nào đối diện với người bạn tốt nhất của
mình, vội run rẩy tắt điện thoại, vùi sâu mặt vào trong cánh tay.
“A cho cô mở tivi? Tắt đi!” Một giọng nói nguội lạnh chợt vang lên, bóng dáng cao lớn của Hình Hạo Xuyên không biết đi vào từ lúc nào đang quay
ra khiển trách Tiểu Nhân.
“Dạ, tiên sinh.” Tiểu Nhân bị dọa đến run lên, thấy sắc mặt Hình Hạo
Xuyên khó coi như vậy, cũng không dám vuốt râu hùm, vội vàng tiến lên
tắt tivi, sau khi hành lễ vội đi ra khỏi phòng bệnh.
“Tại sao phải như vậy?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Nói cho tôi biết, tại sao phải như vậy chứ?” Cô chậm rãi ngẩn đầu lên,
trên mặt đã tràn đầy nước mắt, trong đôi mắt chan chứa bất lực cùng yếu
ớt.
Bất thình lình chịu đã kích, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, đã hoàn toàn phá hủy rồi.
Anh đã từng thấy vẻ mặt quật cường lấy tiền nện lên trên mặt mình của
cô, đã từng thấy qua dáng vẻ chịu uất ức nhưng vẫn cố nhẫn nại, đã thấy
qua vẻ kiên cường đối kháng với tất cả gian nan của cô, đã từng thấy qua vẻ mặt rốt cuộc chiụ đựng không nổi mà đến chất vấn anh nhưng anh chưa
bao giờ thấy cô yếu ớt như thế.
Giống như một con thú nhỏ toàn thân đều bị thương, không thể dựa vào bất kỳ ai.
Cho dù là người sắt đá như Hình Hạo Xuyên, cũng không nhịn được mà tâm
mềm nhũn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô nói: “Chuyện này, tôi sẽ xử lý.
Ngủ một giấc đi, đến khi thức dậy thì tất cả lại vô sự rồi.”
Tô Lưu Cảnh giống như người mất hồn, thân thể gầy nhỏ co rút vào trong
chăn, che kín toàn bộ thân mình, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm tự nói:
“Tại sao phải như vậy chứ….tại sao….”
Hình Hạo Xuyên nhìn bóng dáng nhỏ bé cuộn lại, đôi mắt càng thâm sâu, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài phòng bệnh, Lưu Thừa đã chờ sẵn, tùy thời đợi lệnh.
Hình Hạo hừ lạnh một tiếng nói: “Từ lúc nào lại để cho Đài truyền hình
lấy tin tức ra cho quần chúng giả trí đàm tiếu rồi hả? Đi cảnh cáo Đài
truyền hình, ngay lập tức dẹp ngay những tin tức kia đi, tòa soạn báo
nào trong thành phố này dám tiếp tục, cứ chờ bị thu mua đi.” Trên mặt
của anh không có một tia nhiệt độ nào, âm trầm đến đáng sợ.
Thấy sắc mặt của Hình Hạo Xuyên vô cùng khó coi.
Lưu Thừa nhận ra lần này Tổng giám đốc đã thật sự tức giận rồi, liền nhanh chóng đi xử lý mọi chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT