Từ căn phòng kia đi
ra, dọc theo đường đi phải hấp thụ biết bao ánh mắt soi mói của người
khác, Tô Lưu Cảnh cũng biết bản thân của cô hiện tại trông thật nhếch
nhác đến ngay cả bản thân cũng còn không muốn đối mặt huống chi, toàn
thân vô cùng đau nhức, nhưng không thể nào bằng được so với nỗi đau
trong trong lòng của cô bây giờ.
Giống như có một con dao găm,
hung hăng cắm vào lồng ngực của cô, sau đó tàn nhẫn xâm nhập từng chút
một, khiến cho máu từ trong vết thương đó cuồn cuộn tuôn ra.
Đau. Thật là đau. Đau đến mức khiến cho cô cảm thấy mình đang chết dần chết mòn.
Mấy năm qua, vô luận người khác có nói cô như thế nào, giễu cợt cô ra sao,
hoặc là trách mắng thì cô đều có thể mặc kệ coi như không có gì, bởi vì
ít nhất cô còn cất giữ được một thứ trân quý cuối cùng, đứng trong ranh
giới đó cô vẫn có thể đường đường chính chính mà nói với bọn họ rằng:
“Tôi vẫn rất sạch sẽ.”
Hiện tại thì thế nào? Một phần tốt đẹp
cuối cùng mà cô đã cố gắng gìn giữ bấy lâu cũng đã hóa thành bọt nước từ tay của người đàn ông đó.
Mà cô, ngay cả hơi sức để phản kháng, vì mình báo thù cũng không có, cũng chỉ vì thân phận hèn mọn của mình.
Anh ta là người đứng ở trên cao tại thượng, mà cô thì sao? Số mạng cũng chỉ là nắm rơm cây cỏ sớm đã bị vứt bỏ xuống dưới đáy của xã hội lâu rồi.
Đã mất đi một mảnh tôn nghiêm cuối cùng rồi mà còn phải chịu sự xem thường như vậy.
Ha ha, ha ha. . . . . .
Tô Lưu Cảnh bỗng nhiên cười lớn, cười đến lòng đau như cắt, cười đến nước
mắt từ sâu bên trong tuôn trào cả ra, thân thể gầy yếu vô lực tựa vào
bức tường ở ven đường, cúi người xuống thật thấp, lấy tay ôm khuôn mặt
tiều tụy nhếch nhác của mình, vậy mà vẫn có một giọt nước mắt, từ giữa
kẽ tay rỉ ra, nhỏ lên trên mặt đất.
Tiếng nấc nghẹn ngào vang
lên, một tiếng lại một tiếng, cho dù hết sức áp chế vẫn tràn ra ngoài cổ họng, giống như thiên nga sắp chết vậy.
Thôi đi, Tô Lưu Cảnh, cuộc đời của mày coi như chấm hết rồi.
Giống như lời của mẹ cô trước khi chết, đã làm người thì nên biết chấp nhận.
Những cơn gió trong lành của buổi sớm mai tràn đến lướt qua từng tấc da thịt, giống như muốn xoa dịu nỗi đau đang bùng cháy trong lòng cô, khiến cho
cô cảm thấy dễ chịu hơn. . . . . .
Đành phải chấp nhận sự thật thôi, cô cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, trên người lại không có đồng nào, cố gắng bước từng bước vô cùng đau
đớn rốt cuộc cũng về tới nhà. Căn phòng tồi tàn này đã được xây dựng
cách đây vài chục năm, là một khoảng không rất nhỏ đan xen giữa lầu một
và lầu hai, vì nhỏ như vậy nên tiền thuê cũng rất rẻ, tuy thế nhưng cũng đủ để cho bọn họ có một chỗ che mưa che nắng..
Tô Lưu Cảnh hít
sâu một hơi, theo thói quen đem toàn bộ tâm tình của mình đè xuống tận
đáy lòng, sau đó từ bên dưới chậu hoa lấy ra một cái chìa khóa.
Cửa mở ra kêu " két" một tiếng thật khó nghe.
"Tiểu Diệc, chị về rồi đây." Tô Lưu Cảnh cố gắng để cho giọng của mình nghe có sức sống một chút.
Trong căn phòng nhỏ mờ tối không có bất kỳ thanh âm nào, Tô Lưu Cảnh liền đi
vào trong một căn phòng nhỏ hướng Tây, đẩy cửa ra nói: "Tiểu Diệc, sao
lại không để ý tới chị vậy?"
Chỉ thấy trong căn phòng nho nhỏ ,
rèm cửa sổ đã bị kéo thật chặt, không có một tia sáng nào lọt qua, trên
chiếc giường đơn trong góc chăn quấn thành một đống, bên trong đó hình
như có một bóng người.
Tô Lưu Cảnh thầm than một tiếng, sau đó đi tới vén chăn lên nói: "Tiểu Diệc, đang giận chị sao?"
Khi chăn được vén lên, bên trong liền lộ ra một khuôn mặt thiếu niên thanh
tú, mềm mại đang cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hơi tái nhợt
và hoảng sợ, nhìn thấy Tô Lưu Cảnh liền quật cường hất tay cô ra, giống
như con thú nhỏ đang bị thương vì đánh nhau sau đó liền oán trách: "Chị không cần tiểu Diệc rồi ! Tiểu Diệc cũng không thích chị nữa!"
Sau đó lại cúi đầu xuống, hung hăng cắn lên cổ tay của Tô Lưu Cảnh, cắn đến nỗi bật cả máu.
Tô Lưu Cảnh bị đau liền nhíu mày, nhưng cũng không rút tay ra, chỉ cắn
răng yên lặng chịu đựng đau đớn đến tận xương tủy. Sau đó cô ngồi xuống, đem thiếu niên kia kéo vào trong ngực, miễn cưỡng cười nói: "Không phải chị cố ý đâu, tiểu Diệc đừng tức giận nữa có được hay không? Chị bảo
đảm lần sau nhất định không để tiểu Diệc ở nhà một mình nữa có được
không?"
Thiếu niên được vỗ vố vào tay rốt cuộc cũng từ từ dừng
lại, tâm tư kích động cũng chầm chậm bình hòa, sau đó chu mỏ lên, trong
đôi mắt trong vắt không có một tia tạp chất nào đang chứa đầy sợ hãi và
tức giận, rồi mang theo tiếng khóc nức nở ôm cổ của Tô Lưu Cảnh nói:
"Tiểu Diệc rất sợ hãi, không có ai ở đây, khắp nơi đều tối om, tiểu Diệc muốn chị ở nhà, tiểu Diệc không dám ngủ, tiểu Diệc thật là sợ. . . . .
." Lời nói đơn thuần như vậy giống y như một đứa bé mới có bốn năm tuổi.
Mắt của Tô Lưu Cảnh bỗng dưng thấy đau xót, cơ hồ như lại muốn rơi lệ, nhẹ
nhàng vỗ về sau lưng của cậu thiếu niên, dỗ dành: "Tiểu Diệc không sợ,
có chị ở đây, tiểu Diệc không cần sợ. . . . . ."
Cậu thiếu niên
ngoan ngoãn ghé vào bả vai gầy yếu của người chị, đơn thuần mà uất ức
khóc, giống như con thú nhỏ đã tìm thấy chỗ dựa.
Cho dù cô không
muốn thừa nhận, nhưng cậu thiếu niên thanh tú mười lăm tuổi lại có trí
thông minh như đưa bé năm tuổi mà thôi, đây chính là kiếp nạn mà trời
cao an bài cho cô, khiến cho cuộc sống vốn đã không trọn vẹn lại càng
thảm thương hơn.
Mười năm trước, cha cô bị bắt vào tù, từ ngày ấy trở đi, cả gia đình như bị ném vào địa ngục, mẹ của cô buồn rầu không vui, nửa năm sau liền bị bệnh chết, để lại cô và em trai sống nương tựa vào nhau, vậy mà đột nhiên em cô lại bị sốt cao, khiến cho một cậu bé
vốn thông minh đáng yêu vĩnh viễn dừng lại ở năm tuổi kia.
Trong lòng Tô Lưu Cảnh vô cùng tuyệt vọng, ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc. . . . . . cô nên làm cái gì bây giờ. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT