Tô Lưu Cảnh ở trong hoa viên cắt sửa cành hoa mà thấp thỏm không yên,
trong đầu không ngừng nghĩ tới chủ đề đang được bàn tán sôi nổi khắp
thành phố.
Tối nay chính là sinh nhật của Nam Cung Như, anh thật sẽ cầu hôn với cô ấy sao?
Mặc dù cô không hiểu rõ lắm về giới thượng lưu, nhưng thủ đoạn dùng hôn
nhân để liên thủ với nhau để giành kinh tế ích lợi lớn hơn tuyệt không
phải là chuyện hiếm. Anh và Nam Cung Như đích xác là một cặp môn đăng hộ đối.
Ngẫm đi ngẫm lại, cho dù không phải là Nam Cung Như, thì
cũng sẽ là một tiểu thư Hào Môn ưu tú khác, đến lúc đó, bản thân cô sẽ
như thế nào đây?
Kết thúc khế ước, để cho cô tự do? Hay là bị tụt hạng phải ra bên ngoài, tiếp tục làm tình nhân bí mật?
Kể từ ngày đó, đã thật lâu anh cũng chưa trở về, có lẽ đã chơi chán rồi,
tựa như một Quý công tử nhất thời mê luyến sự mới mẻ của cô bé lọ lem,
nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi những danh viện thục nữ, người mẫu
minh tinh điện ảnh xinh đẹp kia. Cô bé lọ lem chẳng qua vẫn chỉ là một
câu chuyện cổ tích Andersen, vĩnh viễn không thể nào xảy ra trên thực tế .
Tô Lưu Cảnh tự giễu cười cười, những chuyện này vốn không ở
trong phạm vi mà cô cai quản, cũng không phải là chuyện mà cô nên quan
tâm. Chỉ cần chờ một năm trôi qua, để đoạn thời gian hoang đường này
hoàn toàn kết thúc, tất cả sẽ trở lại theo đúng quỹ đạo của nó.
Tự cảnh cáo bản thân như vậy, tựa hồ như đang ở trong chỗ tối e ngại phải
đứng ra ngoài ánh sáng, sợ rằng một khi đã đụng vào, sẽ thấy không có
đường để quay đầu lại.
"Tô tiểu thư." Tiếng gọi vang liên đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Tô Lưu Cảnh .
Tô Lưu Cảnh vội lấy lại tinh thần, thấy người vừa đến là thư ký Lưu Thừa của Hình Hạo Xuyên liền vội nói: "Chào thư ký Lưu.".
Đẩy gọng kính lên, Lưu Thừa lịch sự cười nói: "Tô tiểu thư, xin mời đi chuẩn bị, tổng giám đốc bảo tôi tới đón cô."
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc hỏi: "Đón tôi? Đi đâu vậy?"
Lưu Thừa cúi người nói: "Tổng giám đốc phân phó tôi dẫn cô đến ‘ Cỏ mộng ảo ’, anh ấy sẽ trực tiếp đến thẳng chỗ đó."
Tô Lưu Cảnh ngẩn người một chút, mới nói: "A, vâng.".
"Cỏ Mộng ảo", chỉ cần là phụ nữ, không ai không biết cái tên này, lúc Tô
Lưu Cảnh đi làm ở Nhất Hào Hội Tụ thường nghe những quý phụ nhắc tới,
theo truyền thuyết, đó chính là một nơi mộng ảo, tựa như sử dụng ma pháp của cô bé lọ lem, bất luận khi đi vào là dạng gì, thì lúc đi ra nhất
định có thể làm khắp nơi kinh ngạc. Đối với phụ nữ mà nói, đây chính là
một niềm mơ ước mà bọn họ luôn luôn hướng tới. Nhưng vì chi phí ở nơi đó cực cao, người bình thường không thể nào vào được.
Từ trong xe
bước xuống, Tô Lưu Cảnh nhìn chỗ trước mắt trang hoàng như bình thường,
nhưng lại có cảm giác cao nhã xa hoa không nói ra được, không giống như
những thẩm mỹ viện khác mang vẻ tục tằng, nói hơi quá lời, thì nơi này
thật giống như một Vương hậu tay cầm quyền trượng đang ngồi ở trong cung đình xa xôi, mặc bộ xiêm áo màu vàng kim lấp lánh. Chỗ này thật giống
như giấc mộng ẩn dấu thật sâu trong lòng từng người phụ nữ.
May là Tô Lưu Cảnh cũng không vì nó mà sợ hãi than thầm.
Một cô gái xinh đẹp lão luyện đi tới, cung kính lễ độ hạ thấp người mà nói: "Là Tô tiểu thư sao? Tổng giám đốc Hình đã dặn trước rồi ạ, mời vào bên trong."
Tô Lưu Cảnh vội vàng gật đầu, đi theo vào.
Vừa
vào trong liền bị một đội ngũ thợ trang điểm cùng phục trang chuyên
nghiệp vây lấy, đãi ngộ như chẳng khác gì một cô công chúa cả.
Làm tóc, môi được trang điểm tinh tế, gương mặt bị đánh má hồng thanh nhã,
ngay cả móng tay cũng được sửa sang tỉ mỉ hoàn mỹ từ trên xuống dưới.
Tô Lưu Cảnh bị xoay như chong chóng, sau khi toàn bộ xong xuôi nhìn mỹ
nhân môi hồng răng trắng trong gương, không dám tin đó là mình.
Không trách được có nhiều người mơ ước được đi tới nơi này như vậy, thì ra có ma lực lớn đến thế.
"Tiểu thư, chúng tôi đã chọn lựa ra mấy bộ váy theo dáng người cùng khí chất
của cô, vậy cô muốn thử bộ nào trước ?". Nhà thiết kế mặc bộ đồ công sở
màu hồng chắp hai tay đằng trước, mỉm cười nói.
"Bộ này đi.". Tô Lưu Cảnh cơ hồ không chần chừ một giây, chọn một chiếc váy màu trắng
thanh nhã, giống như đóa hoa sen lẳng lặng nở rộ trong hồ.
Nhà thiết kế vội vàng lấy váy ra, đi vào gian thay đồ mặc giúp cô.
Tô Lưu Cảnh nhìn mình trong gương, tóc thật dài buông xõa trước ngực, thật giống như rong rêu dưới đáy biển sâu bồng bềnh lơ lửng, trải lên da
thịt trắng nõn, trong suốt như châu như ngọc. Chiếc váy dài màu trắng
này chẳng khác gì ánh trăng trên trời, dịu dàng bao quanh cơ thể của cô, lông mi thật dài khẽ run, gương mặt hồng hồng không che giấu được vẻ
ngượng ngùng.
Cô như vậy tựa hồ như tiên nữ Hằng nga ẩn thân trên cung trăng.
Tô Lưu Cảnh nhìn cô gái trong gương , không dám tin người này chính là mình.
Đột nhiên, có một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong gương, thân hình lần
lượt thay đổi làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác: giống như anh
đang giam cầm cô ở trong đó. Người này không phải ai khác mà chính là
người đã biến mất mấy ngày nay - Hình Hạo Xuyên.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vội vàng xoay người, vừa lúc chống lại ánh mắt thâm thúy, nóng rực của Hình Hạo Xuyên.
Trong nháy mắt lúc cô xoay người, trong mắt của anh chợt lóe lên kinh ngạc,
tựa như trong con ngươi đen nhánh chỉ phản chiếu bóng dáng của cô, không thể chấp nhận bất cứ thứ gì khác.
Ánh mắt nóng rực kia dường như muốn nuốt cô vào trong bụng, khiến Tô Lưu Cảnh lập tức đỏ mặt, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
Nhà thiết kế cũng thấy được ánh mắt nóng bỏng của Hình Hạo Xuyên, vội thức
thời nói: "Tiên sinh, lễ phục săc hoa Bách hợp này vô cùng thích hợp với khí chất của tiểu thư đây, mặc vào quả thật cực đẹp, ngài nhìn xem có
đúng như thể không?"
Thật không nghĩ một khắc trước anh còn kinh
ngạc, một phút lại thay đổi nhanh như chớp, sắc mặt lập tức trở nên hờ
hững, lạnh lùng nói: "Đổi đi, không được lấy màu trắng."
"Bộ váy
này thật rất thích hợp. . . . . .". nhà thiết kế kinh ngạc cố gắng níu
kéo. Theo con mắt chuyên nghiệp của mình thì bộ này quả thực thiết kế ra vì cô gái này.
"Tôi nói cô ấy không thích hợp, không nghe rõ sao?". Hình Hạo Xuyên không nhịn được khẽ gắt lên, trong mắt đã tràn đầy ý lạnh.
Tô Lưu Cảnh đột nhiên nghĩ đến, lần trước lúc đi gặp mẹ Hình, anh nhìn
thấy cô mặc đồ màu trắng cũng không hề vui vẻ chút nào, chẳng lẽ là anh
không thích màu trắng ? Hay còn là . . . . . .
Cô thay bộ kia ra
mặc vào bộ lễ phục màu đỏ bước ra ngoài, khi khoác lên trên mình bộ váy
này cô lập tức mang lại cho người đối diện một cảm giác hoàn toàn mới,
nếu như nói bộ váy trước đó cô như nữ thần dưới ánh trăng, thì như vậy
cái này, giống như một tinh linh quyến rũ hồn người.
Chiếc váy
màu đỏ này cũng không quá phô trương, thiết kế cúp ngực, dễ dàng tôn lên hai chiếc xương quai xanh mảnh khảnh, cong cong như cánh bướm, vô cùng
vừa vặn khít chặt lộ rõ vòng eo thon thả, làn váy bồng bềnh làm lộ ra
đôi chân thon dài trắng nõn.
Trong con người cô mơ hồ có sự kết
hợp giữa thiếu nữ và đàn bà, mang sự thanh thuần và mị hoặc hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, lại phối hợp thêm đôi mắt trong suốt lấp lánh, quả
thật chính là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.
Hình Hạo Xuyên mím môi nhìn cô thật sâu một cái, rồi nói: "Tốt, cứ như vậy đi." Nói xong liền xoay người sải bước đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Tô Lưu Cảnh siết chặt làn váy, bứt rứt đứng ở nơi đó.
"Còn không đi mau?". Hình Hạo Xuyên thấy cô không đi theo, không nhịn được mà quay đầu lại nói.
Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế vội rảo nhanh bước chân đi theo phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT