Toàn bộ cúc áo tung
tóe rơi xuống đất, áo ngực cũng hoàn toàn lộ ra bên ngoài, vì bị ngấm
nước mưa cho nên chiếc áo đã gần như trong suốt, lúc này do cô sợ hãi
kêu lên mà trở nên dồn dập phập phồng, toàn bộ cảnh tượng xinh đẹp này
đập vào trong mắt của Hình Hạo Xuyên khiến con ngươi của anh chợt co rút mãnh liệt.
Tô Lưu Cảnh thở hốc vì kinh ngạc, muốn đưa tay che đi phần cơ thể trần trụi đang bị lộ ra bên ngoài không khí, nhưng cổ tay
lại bị Hình Hạo Xuyên giữ thật chặt, không thể nhúc nhích. Mặt của Tô
Lưu Cảnh lúc xanh lúc hồng, hàng mi vì hoang mang sợ hãi mà run lên thật sự không biết phải ứng phó như thế nào .
"Này. . . . . . Buông
tôi ra!" Tô Lưu Cảnh hốt hoảng kêu lên, sóng ngầm trong mắt Hình Hạo
Xuyên khiến cho cô cực kỳ sợ hãi, loại ánh mắt như thế này cô cũng đã
từng gặp qua, nó đại biểu cho cái gì thì càng không phải bàn cãi nữa.
Nhưng sau đó anh chẳng những không nghe theo, mà ngược lại còn giơ tay lên,
vươn tay chà sát bộ ngực của cô, cách một tầng áo ngực trong suốt mỏng
manh kia vuốt ve hai khỏa mềm mại bên dưới, làm cho hai nụ hoa anh đào
mơ hồ ẩn hiện.
Trong nháy mắt Hình Hạo Xuyên liền thấy cổ họng
khô đắng, cực kỳ đói khát. Xúc cảm ấm áp dưới lòng bàn tay tựa như một
thanh nam châm hấp dẫn lòng bàn tay của anh, loại cảm giác này quả thật
làm cho người ta vô cùng mê muội.
Thấy tay của anh đột nhiên chạm đến ngực của mình, Tô Lưu Cảnh bị dọa sợ đến mức hô hấp hơi chậm lại,
toàn thân cứng ngắc, chưa từng rơi vào trường hợp như thế bao giờ, Tô
Lưu Cảnh vừa thẹn thùng lại sợ, giống như con chim sợ cành cong nỗ lực
giằng co: "Đừng!". Nhưng người kia lại dùng đầu gối đè lên trên hai chân của cô, không để cô rời khỏi nửa bước.
"Thế nào, không phải vẫn
thích đưa mình tới tận cửa sao? Chịu để cho người khác hôn, cũng không
muốn cho tôi đụng vào?". Hình Hạo Xuyên cúi người, tháo chiếc cà vạt
trên cổ đầy vướng víu ra, một tay cầm chặt cổ tay của cô đè lên trên
đỉnh đầu, hoàn toàn bao phủ cô dưới sự khống chế của chính mình, tay kia lại tăng thêm sức lực mà nắn bóp.
"Cái người điên này! Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Tô Lưu Cảnh nhắm chặt hai mắt lại, dùng hết sức mà
giẫy ra, mái tóc dài xõa tung tán loạn, khóe mắt rỉ ra những giọt lệ
khuất nhục.
Nhưng cô như thế càng chọc giận Hình Hạo Xuyên hơn,
anh run lên, con ngươi như có hai ngọn đuốc cháy bừng bừng, cất giọng
trầm thấp tựa như con thú đang nổi giận : "Kẻ điên?Hôm nay tôi liền điên khùng cho cô xem!"
Cho tới bây giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám phản kháng anh như thế, cô cho rằng mình là cái gì? Cũng qua cũng
chỉ là một món đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà thôi,
người phụ nữ này quả thực muốn tìm chết!
Nói xong liền dùng sức
xé toạc chiếc áo ngực mỏng manh kia ra, món đồ này vốn đã mỏng đến đáng
thương vì thế liền dễ dàng bị xé rách thành hai nửa, vứt bỏ qua một bên, hai quả anh đào mềm mại hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Đó thật là
một cảnh đẹp đến mất hồn, hai luồng mềm mại giống như những áng mây
trắng mềm mại nhất trên bầu trời, bởi vì thẹn thùng, e ngại mà cả người
đỏ bừng lên, mặc dù rất muốn co mình lại nhưng người đàn ông bá đạo ở
phía dưới căn bản không cho cô ẩn núp, thân thể càng trở nên điềm đạm
đáng yêu.
Thiếu nữ dưới thân tản ra mùi thơm mê người, làm cho người ta không nhịn được muốn nuốt vào trong bụng.
Hình Hạo Xuyên cũng không muốn đè nén ham muốn của mình, không hề chần chờ
chút nào liền cúi người há mồm ngậm nụ hoa phấn hồng kia vào trong
miệng.
Mặc cho Tô Lưu Cảnh tránh né như thế nào, cũng không thoát được.
Kỹ xảo của người đàn ông này thật sự quá cao, chỉ cần dùng đầu lưỡi nhẹ
nhàng liếm láp , sau đó cẩn thận dùng răng khẽ cắn, đã làm cho Tô Lưu
Cảnh những rung động xa lạ mà bất lực.
"Không! Tôi không muốn. . . . . ." Tô Lưu Cảnh gắt gao nhắm chặt mắt lẩm bẩm, tựa hồ không muốn
nhìn thấy cảnh mình bị người khác tùy ý xâm phạm thân thể.
Hình
Hạo Xuyên như đang nghe thấy được chuyện cười, ngẩng đầu lên, chóp mũi
thẳng tắp nhẹ nhàng khẽ cọ lên trên gò má của cô, sau đó nhẹ cắn lên
vành tai trong suốt , tư thái thật mập mờ giống như cặp tình nhân thân
mật nhất, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn bất đồng: "Không muốn? Cô là
tình nhân của tôi, bắt đầu từ ngày tôi mua cô hôm đó, cô không có tư
cách nói không với tôi!".
Tô Lưu Cảnh bỗng dưng mở mắt ra, đúng
vậy, cô không có tư cách, sau ngày ký kết khế ước kia, cuộc đời của cô
liền mặc cho anh định đoạt.
Tô Lưu Cảnh, mày đã sớm dự liệu được
ngày này sẽ xảy ra, không phải sao? Không phải là phải chấp nhận rồi hay sao? Thân thể của mày đã sớm không còn sạch sẽ, thêm một lần nữa, thì
có vấn đề gì?
Nhưng tại sao bây giờ lại thấy khó chịu thế này? Tô Lưu Cảnh, rốt cuộc là mày đang để ý cái gì?
Đáy lòng mơ hồ vang lên một hồi chuông cảnh báo, không cần nghĩ tiếp nữa, nếu không sẽ không có cách nào chịu đựng đâu.
Hình Hạo Xuyên thấy cô bỗng nhiên mất hồn như thế liền dùng sức bấm vào bầu
ngực anh đào non mềm, hung ác nói: "Nằm dưới người tôi, mà còn nghĩ ngợi lung tung, xem ra trừng phạt vẫn còn chưa đủ!". Cô gái này lại dám công khai coi thường anh, cô thật không sợ chết sao!
Tô Lưu Cảnh bị
đau than nhẹ một tiếng, ngay sau đó lại cắn môi dưới, đem tiếng rên yếu
ớt kia nuốt vào trong bụng, quật cường quay đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của anh.
Hình Hạo Xuyên thấy cô gắt
gao cắn môi, như thế này không phải là đang thầm phản kháng anh động
chạm vào người sao, ánh mắt chợt lạnh lẽo, lửa giận bùng lên: "Không
muốn để cho tôi chạm vào? Nằm mơ đi!".
Không thèm kiên nhẫn đùa
giỡn nữa, anh nhẫn tâm đẩy hai chân của cô ra, ngón tay thăm dò đi vào u cốc sau đó lại rút ra, ngay sau đó lập tức kéo khóa quần ra đem vật
nóng bỏng đã sớm chờ phát động gắng gượng vọt vào.
Chỗ tư mật kia vẫn còn khô khốc, chưa trải qua bất cứ chuẩn bị gì, trong nháy mắt anh
vừa xâm nhập vào, trong cổ họng của Tô Lưu Cảnh chợt phát ra tiếng rên
réo rắt thảm thiết, khổ sở lắc đầu, muốn tránh thoát cảm giác đau đớn tê liệt đang cuốn tới, ngón tay dùng sức xoắn chặt vào ghế sofa, nhưng lại không bắt được cái gì.
"Đau. . . . . .". Cố gắng đè nén, nhưng
vẫn không ngừng được đau đớn đáng sợ kia, tiếng ngâm khổ sở rốt cuộc
không kìm được nữa mà bật ra ngoài.
Tiếng ngâm khẽ bật ra vào
đúng lúc này chẳng khác gì như rượu đổ thêm cồn, đốt cháy ham muốn đang
bừng bừng dâng lên của Hình Hạo Xuyên. Hạ thân bị co rúm lại, chặt chẽ
bao vây lấy vật nóng bỏng kia, từ trong cổ họng của anh phát ra một
tiếng rống buồn bực, cũng không chịu được nữa, bàn tay dùng sức nắm chặt vào vòng eo mảnh mai mềm mại, bắt đầu mãnh lực ra vào .
Khổ sở,
khổ sở, chỉ có khổ sở, vốn đây là hành động ngọt ngào nhất với người
thân cận nhất trên đời, vậy mà với cô lại không vui thích một chút nào.
Một đêm kia, lúc thân thể bị vật cứng rắn xé thành hai nửa đã trở thành cơn ác mộng đáng sợ , giống như ma quỷ xâm chiếm lấy thần kinh của cô.
Trên cửa sổ bằng kính to lớn sát đất, hiện lên hình ảnh cô đang bị anh xâm
chiếm, toàn thân trần trụi chật vật không chịu nổi, mà anh vẫn vô cùng
chỉnh tề, đối lập rõ nét như vậy để cho cô cảm thấy giờ phút này mình
còn không bằng một kỹ nữ.
"Đừng mà! . . . . . . Đi ra ngoài! Đi
ra ngoài!". Sắc mặt của Tô Lưu Cảnh trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán rỉ
ra, trong mắt chứa đầy hốt hoảng, cái tay rốt cuộc cũng được do liền
dùng sức đập vào người đàn ông đang đè ở trên người mình, gào lên:
"Không cần!"
Phản kháng như vậy căn bản không thể nào lay động
đến anh, ngược lại càng thêm kích thích ham muốn cùng nhiệt huyết chinh
phục, trong mắt anh mặt của cô cùng một gương mặt tương tự khác từ từ
dung hợp, trong đầu thấp thoáng hiện lên cảnh tượng Tiếu Như Nghê cùng
người đàn ông kia rời đi, sau đó lại không ngừng thay đổi thành hình ảnh Tô Lưu Cảnh ở trước mặt mọi người hôn một người đàn ông khác. Anh cơ hồ sắp không phân rõ, người ở bên dưới đến tột cùng là Nhược Nhược, hay
còn là Tô Lưu Cảnh.
Cảm giác bị phản bội lần nữa ập đến, để cho anh trừ tức giận ra, cũng chỉ là tức giận, cùng tức giận!
"Làm sao cô có thể phản bội tôi?". Hai tay của Hình Hạo Xuyên nắm chặt bên
hông của cô, dùng sức thẳng tiến, hai mắt bởi vì ham muốn mà đỏ ngầu
lên: "Nói cho tôi biết, về sau có dám nữa hay không hả ?"
Phòng
tuyến đã bị công phá toàn bộ, Tô Lưu Cảnh cũng chống đỡ không nổi nữa,
khổ sở gào thét nói: "Đừng. . . . . .". Nước mắt yếu ớt bất lực chảy
xuống, rớt lên mái tóc đen dài, thật giống như Mỹ Nhân Ngư dưới đáy biển sâu sắp tử vong, không thể tiếp tục chịu hành hạ được nữa.
Hình
Hạo Xuyên khẽ quát lên: "Có dám nữa hay không!". Tiếng quát trầm thấp
kèm theo động tác thô bạo, giống như đang tàn nhẫn quất roi lên thần
kinh yếu ớt của cô.
"Không dám! Không dám!". Tô Lưu Cảnh không nhịn được khóc nấc lên, bất lực cầu xin tha thứ.
Cô thua, cô thua rồi, thua thật sự rồi.
Hình Hạo Xuyên mãnh lực ra vào, bức bách nói: "Lặp lại lần nữa!"
Tô Lưu Cảnh thét chói tai, đau khóc lên thành tiếng, hai tay vô lực cào
loạn ở giữa không trung: "Tiên sinh, tôi không dám, thật không dám!"
Lúc này Hình Hạo Xuyên mới hài lòng dừng công kích lại, bắt lấy cánh tay
đang quơ loạn giữa không trung của cô, đặt ở trên vai của mình, cúi
người ở bên tai cô nói như thôi miên: "Nhớ, lời của mình vừa nói
—— phải phục tùng tôi."
Sau khi nói xong mới nhân từ vỗ về chơi đùa toàn thân của cô, đốt lên nhạy cảm xa lạ ẩn sâu bên trong, giúp cô thanh tỉnh lại.
Toàn thân bị tay của anh vỗ về chơi đùa, Tô Lưu Cảnh giống như một con rối,
bất lực phát ra tiếng nỉ non than nhẹ, khoái cảm từ từ cuốn đến sâu hơn, khổ sở dần dần tiêu tán, trong cơ thể như bị nhấn vào một cái nút đang
ẩn nấp, trở nên xa lạ giống như không phải là chính cô, mà chỉ là món đồ chơi trong tay anh.
Mặc cho anh cần, anh cứ lấy, mặc anh chơi đùa ban thưởng.
Tiếng nói của anh mang theo từ tính khẽ phảng phất ở bên tai, thật giống như
quỷ Satan dụ hoặc, dẫn dụ cô đi vào vùng đất cấm, ác độc cắn nuốt sự
trẻ trung non mềm của cô: "Ngoan một chút, tôi sẽ khiến cô vui vẻ ."
Lời của anh tràn đầy ma mị, cô không thể không nghe theo, tự động buông lỏng bản thân.
Nhìn cô gái nhỏ phía dưới rốt cuộc cũng thả lỏng, theo động tác của anh vô
lực than nhẹ, gương mặt toát ra vẻ mơ màng phấn nộn làm say lòng ngườic, thân thể trắng nõn cũng bị phiếm một tầng hồng nhạt, lông mày thanh tú
tựa như khó chịu, lại tựa như vui vẻ mà nhíu lên, hai cánh môi đỏ thắm
vô thức khẽ hé mở, cái lưỡi màu hồng lúc ẩn lúc hiện, giống như dẫn dụ
người ta chiếm đoạt.
Trong nháy mắt, ham muốn của Hình Hạo Xuyên
bùng lên dữ dội, cúi người ngậm lấy cái lưỡi thơm ngát ngọt ngào, vừa
chậm rãi ra ra vào vào trong cơ thể cô, tìm kiếm vui sướng hân hoan, để
cho cô phải chảy nước mắt thét lên chói tai.
Khoái cảm xa lạ
giống như thủy triều cuốn tới, bao phủ lấy toàn thân Tô Lưu Cảnh, cả
người cô giống như một chiếc thuyền lá nhỏ bập bềnh trên biển rộng bao
la, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt, nước chảy bèo trôi, dùng sức nắm
chặt bả vai của anh, mong tìm kiếm một điểm tựa.
"Đừng phản bội
anh. . . . . .". Thân thể tinh tráng mạnh mẽ của anh ra sức luật động,
một mặt lại nhỏ giọng nỉ non: ". . . . . . Nhược Nhược. . . . . ." như
muốn chôn sâu yếu ớt ở tận đáy lòng.
Lúc Tô Lưu Cảnh loáng
thoáng nghe được cái tên này, chưa kịp phân biệt rõ ràng, đã nặng nề rơi vào vực sâu vạn trượng, song triều cuốn tới càng ngày càng mãnh liệt.
Cả căn phòng tràn ngập trong không khí mập mờ, không có bất kỳ ngôn ngữ
nào, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ kiều mị đầy mập mờ, kèm theo đó là tiếng va chạm kịch liệt. . . . . .
Cho đến khi ngoài
cửa sổ mưa dần dần ngừng lại, khoảng không gian đen kịt của màn đêm
ngượng ngùng mở màn, mới rốt cuộc dừng lại.
Mà hiện giờ Tô Lưu
Cảnh đã sớm không chịu nổi cầu hoan liên tiếp của ai đó mà bất tỉnh nhân sự. Vòm ngực của Hình Hạo Xuyên vẫn còn kịch liệt phập phòng, mồ hôi
chảy ròng ròng trên thân thể tinh tráng, chiếc áo sơ mi Italy đắt giá
được may thủ công đã hoàn toàn ướt đẫm, dán thật chặt lên người, cơ bắp
hoàn mỹ hienj lên cuồn cuộn nếu để phụ nữ khác nhìn thấy cảnh này nhất
định sẽ không nhịn được mà thét chói tai .
Nhìn Tô Lưu Cảnh đáng
thương co rúc trên ghế sofa, lý trí rốt cuộc cũng quay trở lại, Hình
Hạo Xuyên không thể không nhíu mày, sau đó kéo chiếc áo khoác trên đất
lên đắp kín cho cô.
Hôm nay anh thật quá thất thường, anh cũng
không rõ, mình giận dữ như vậy đến tột cùng là vì Nhược Nhược mà giận
lây sang cô, hay còn là. . . . . . vì đã nhìn thấy cảnh tượng cô và
người đàn khác thân mật với nhau.
Hình Hạo Xuyên lại tiếp tục nhíu mày suy nghĩ.
Quan tâm đến cô sao? Làm sao có thể? Đó chỉ là vì cô không tuân thủ quy định nên anh muốn trừng phạt một trận, giá trị của cô chỉ là bia đỡ đạn,
những lúc nhàn hạ thì trở thành hậu cung để anh mua vui mà thôi, người
như cô làm sao xứng để cho anh phải quan tâm chứ?
Thật là quá buồn cười.
Anh chỉ liên tưởng đến Nhược Nhược mà sinh ra ảo giác, không hơn.
Nhưng khi nhìn thấy trên cơ thân thể trắng nõn của cô khắp nơi đều là những
vết xanh xanh tím tím, còn cả vệt nước mắt chưa kịp khô trên mặt của cô thì trong lòng Hình Hạo Xuyên lại sinh ra một cảm giác tương tự với đau lòng.
Anh nghĩ, dường như bản thân đã hơi quá mức rồi.
Thiếu nữ ở trên ghế sofa đang co rúm lại thành một đoàn, tuy đang ngủ nhưng
vẫn còn nức nở, vành mắt hồng hồng trông cực kỳ đáng thương: "Không cần
nữa. . . . . . đừng mà. . . . . ."
Đáy lòng của anh đột nhiên thấy thương tiếc, cúi người khẽ hôn lên trên trán của cô, rồi nhẹ giọng nói: "Ngoan, ngủ đi."
Sau đó lại dùng áo khoác cẩn thận bao bọc lại cho cô, lần đầu tiên anh mới
phát hiện thì ra cô lại gầy như vậy, gầy đến nỗi chỉ cần một cái áo
khoác là có thể bao bọc toàn bộ cơ thể, vuốt ve mái tóc hơi rối nơi thái dương của cô, rồi bế bổng cô lên.
Tô Lưu Cảnh đang ngủ lại cảm
nhận được ấm áp trên người của anh theo bản năng liền sát lại gần thêm,
ngón tay mảnh khảnh giống như đứa bé túm thật chặt lấy áo sơ mi của anh, dụ hoặc anh trong vô thức.
Hình Hạo Xuyên mới vừa ổn định lại hô hấp thì cổ họng lại căng thẳng lần nữa.
Lập tức đè xuống dục vọng vừa ngẩng đầu lên, Hình Hạo Xuyên cười khổ bế cô vào trong phòng tắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT