"Vậy sao?" Tiếng của Hình Hạo Xuyên qua điện thoại truyền tới, làm cho
Tô Lưu Cảnh thầm run lên, giống như khoảng cách này căn bản không tồn
tại, người đàn ông kia đang đứng ở trước mặt cô, phơi bày lời nói dối
của cô ra trước ánh sáng.
Lúc này con ngươi màu đen đầy sắc bén của anh thoáng hiện ngay trước mắt, để cho hô hấp của cô lập tức rối loạn.
Tô Lưu Cảnh nắm thật chặt điện thoại di động nuốt lời muốn nói xuống dưới cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.
"Tô Lưu Cảnh, có biết tôi ghét nhất là cái gì không? Cô -- rất, được."
Hình Hạo Xuyên hừ lạnh một tiếng, nhìn xuyên qua cửa sổ xe mới mở phân
nửa, nhìn Tô Lưu Cảnh đứng bức rứt cách đó không xa, ánh mắt toát ra
lạnh lẽo, từng chữ từng chữ mang đầy ý giễu cợt qua điện thoại, đánh úp
vào tại khiến cho cô không thở nổi.
Tô Lưu Cảnh chợt ngẩng đầu, hình như cảm thấy anh đang tức giận, lại lập tức thấy được chiếc xe Maybach đẹp mắt cách đó không xa, coi như có
cách xa đi chăng nữa cô cũng có thể nhìn thấy hàn băng trong đôi mắt của anh.
"Tôi không có..." Tô Lưu Cảnh cảm giác mình nên lên tiếng giải thích,
nhưng lại không tìm được bất kỳ lý do nào, muốn dùng thân phận như thế
nào để giải thích đây vốn chỉ là một hiểu lầm, không phải cô vừa nói dối anh hay sao? Mà coi như có giải thích đi chăng nữa thì anh có để ý
không?
Tô Lưu Cảnh ngơ ngác nhìn về phía Hình Hạo Xuyên, cắn chặt môi dưới, rốt cuộc cũng có dũng khí giải thích: "Tiên sinh, mới vừa rồi chỉ là..."
Vậy mà người bên đầu dây bên kia không muốn đợi cô thêm một giây: "Nửa
giờ sau, nếu tôi không nhìn thấy cô ở nhà, thì tự biết hậu quả." Hình
Hạo Xuyên lạnh lùng nhìn Tô Lưu Cảnh, lạnh nhạt lưu lại một câu, sau đó
liền ném điện thoại di động qua một bên, tựa hồ không muốn nhìn cô thêm
một giây phút nào, lập tức phân phó tài xế lái xe đi.
Chiếc Maybach màu xám bạc đột nhiên tăng tốc, chỉ để lại một luồng sáng trắng trong mắt người đi đường rồi biến mất.
Tô Lưu Cảnh nhìn chiếc xe thể thao hào hoa lướt đi ngay trước mắt, theo
bản năng muốn bước nhanh tới đuổi theo chiếc xe, lại bị Thương Thiên Kỳ
ngăn lại.
"Thế nào?Đã xảy ra chuyện gì?" Thương Thiên Kỳ nhìn mặt cô hốt hoảng vội hỏi.
"Tôi, tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại." Hiện giờ, trong đầu của Tô Lưu Cảnh chỉ lặp đi lặp lại lời nói vừa rồi của người kia, vô cùng hỗn loạn, chỉ muốn mau trở về, nếu không cô cũng không biết Hình Hạo Xuyên sẽ làm ra
những chuyện gì nữa.
Thương Thiên Kỳ thấy thần sắc của cô có gì đó không đúng, vội vàng lay lay cánh tay gầy yếu hỏi: "Tôi đưa cô về."
Tô Lưu Cảnh theo bản năng lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay của anh, sau đó cầm điện thoại di động thật chặt chạy về phía trạm chờ xe
buýt nói: "Cám ơn anh, nhưng không cần đâu!"
Thương Thiên Kỳ còn muốn giữ lại, nhưng Tô Lưu Cảnh chạy nhanh khỏi đó.
Nhìn theo hình bóng mảnh khảnh nhỏ nhắn từ từ biến mất ở trong dòng
người, trong lòng Thương Thiên Kỳ từ từ trào lên từng đợt sóng lăn tăn,
ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của mình, hồi tưởng lại nụ hôn như
chuồn chuồn lướt nước mới vừa rồi, mặc dù ngắn ngủi chưa đến một giây
nhưng xúc cảm êm ái dịu dàng đó như khắc sâu vào tâm khảm, cho tới bây
giờ cũng không hề tiêu tán.
Anh thầm nghĩ cô gái này thật thú vị.
Rồi anh đột nhiên lại nhớ đến, hình như anh đã quên giới thiệu bản thân
mình với cô bởi vì mỗi khi họ găp nhau liên tục gặp phải những sự cố.
Nhưng cũng không sao, về sau gặp lại giới thiệu là được rồi.
Khóe môi Thương Thiên Kỳ khẽ vẽ lên một đường cong, ánh sáng tự tin trong mắt sáng chói như bảo thạch...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT