Khi nghe hai chữ "Chủ nhân" được nói ra từ trong miệng của Tô Lưu Cảnh,
Hình Hạo Xuyên chẳng những không thỏa mãn hoặc hài lòng như dự liệu,
ngược lại lại giống như bị hóc xương cá vậy, trên không ra trên, dưới
không ra dưới, rất là khó chịu.
Tô Lưu Cảnh thấy anh cau mày ngưng mắt nhìn mình, trong lòng liền cười lạnh: À, anh không có lời gì để nói
nữa sao? Dáng vẻ hùng hổ gây sự mới vừa rồi đã đi nơi nào? Vẻ mặt sống chết mặc bây hăng hái xem trò vui đi đâu mất rồi?
Thật phí công trước đó cô còn cảm thấy một chút xíu ấm áp, xem ra đầu của cô bị hỏng nên mới như vậy.
Nhưng tại sao một chỗ nào đó trong lòng lại như bị siết chặt lại: hít thở không thông chứ?
Hình Hạo Xuyên đối mặt với ánh mắt chất vấn khiển trách của Tố Lưu Cảnh, lửa giận lập tức bị cắt ngang, nhất thời nói không ra lời. Anh không
thể không thừa nhận, hôm nay dẫn Tô Lưu Cảnh tới đây, đích xác là muốn
dùng cô làm bia đỡ đạn, chẳng phải mục đích anh mua Tô Lưu Cảnh để làm
như thế sao?
Nhưng khi chứng kiến mẹ mình cùng Nam Cung Như cất lời nói khi dễ cô,
nhìn thần sắc đè nén mà ẩn nhẫn toát ra trên mặt Tô Lưu Cảnh, anh đã
nghĩ qua có lẽ nên đi ngăn trở, nhưng vẫn cố nhịn xuống, bởi vì anh đột
nhiên tràn ngập tò mò không biết cô sẽ ứng đối với tình cảnh này như thế nào.
Cô sẽ khóc chạy đi? Hay là xù lông phản kháng? Hoặc sẽ uất ức nhờ anh giúp đỡ?
Trong vô thức, anh chợt rất muốn xem xem cô gái quật cường này lúc uất ức nhờ mình giúp đỡ, sẽ là cái dạng gì đây?
Nhưng anh lại không nghĩ tới thế nhưng cô lại làm như vậy, dùng đũa để
ăn đồ tây, hình như cô không hề run rẩy khó chịu, mà lại vô cùng bình
thản ở trước mặt bọn họ gặm lấy gặm để, thậm chí còn khiến cho bọn họ
rất không thoải mái.
Nha đầu này lại một lần nữa vượt ra khỏi dự liệu của anh.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô rốt cuộc chịu đựng không nổi lấy cớ rời đi,
trong đầu anh vẫn luôn đọng lại tia bi thương lúc Tô Lưu Cảnh xoay người rời đi, vì vậy anh liền bỏ lại sau tai những lời oán trách của mẹ mình, đi theo cô ra ngoài.
Lo lắng cho cô sao?
Không thể nào, có lẽ anh chỉ sợ cô chạy mất thì sẽ mất đi một cái bia đỡ đạn mà thôi, Hình Hạo Xuyên liền tự nhủ như thế, nhưng ngay khi thấy
cảnh tượng cô cùng một người đàn ông khác thân mật ở chung một chỗ, anh
lại nhất thời luống cuống động thủ đánh người.
Luống cuống như vậy, để cho chính bản thân anh cũng không giải thích được, rốt cuộc là sai lầm chỗ nào?
Tô Lưu Cảnh thấy anh đáp lại với vẻ mặt khinh thường, trong lòng càng
lạnh hơn, tự giễu mở miệng nói: "Chủ nhân, còn có gì phân phó sao? Sự
thật là mẹ của ngài đang chờ lâu rồi, xin đừng để cho bọn họ đợi lâu."
Lòng bàn tay nắm lại thật chặt, tự nói với mình: Tô Lưu Cảnh, mày chỉ là một con hát mà anh ta bỏ tiền ra mua để diễn trò, đừng đánh giá mình
quá cao!
Hình Hạo Xuyên nhìn trên mặt cô tuy đang cười lại khó coi hơn cả khóc,
liền phiền não nói: "Không cần cười nữa!" Cười như vậy cho để cho anh
càng thêm phiền muộn, sau đó kéo tay Tô Lưu Cảnh, đi vào trong thang
máy.
Tô Lưu Cảnh bị anh dùng sức nhét vào thang máy, nhìn anh quả quyết ấn
xuống phím số "1" liền nhíu mày hỏi: "Này, anh làm gì đấy?" Thật là đau, sao anh vẫn cứ thô lỗ như vậy?
Trong thang máy nhỏ hẹp, thân hình cao hơn 1m8 của Hình Hạo Xuyên càng
thêm cao lớn, đứng ở trước người của cô, dễ dàng bao phủ nuốt trọn,
giống như một ngọn núi đồ sộ sắp áp xuống, một đôi mắt bén nhọn như loài Báo quét tới, khiến cho cô thầm sợ hãi.
Trong không gian thu hẹp bế tắc như vậy, tựa hồ ngay cả không khí cũng
thấy chật chội, Tô Lưu Cảnh cực kỳ không tự nhiên nói: "Mẹ anh vẫn còn ở trên kia!"
"Câm miệng!" Hình Hạo Xuyên quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, đảo mắt thang máy đã mở ra, tiếp tục cầm lấy tay cổ tay của cô dắt ra
khỏi khách sạn, quát lên: "Đi!"
Thấy sắc mặt anh không tốt, tùy thời có thể nổi giận, Tô Lưu Cảnh chỉ
đành phải ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa. Đúng như anh đã nói,
anh là chủ nhân, mà cô, chỉ cần nghe lời là đủ, thật đúng là đáng buồn.
Sắc mặt của Hình Hạo Xuyên hiện giờ rất khó coi, lạnh lùng nhìn về phía
trước không biết đang suy nghĩ cái gì. Tài xế thấy tổng giám đốc của
mình ra ngoài vội cung kính mở cửa xe.
Hình Hạo Xuyên không nói một lời nhét Tô Lưu Cảnh vào trong xe, sau đó
cất bước đi vào, dùng sức đóng cửa lại. Chiếc xe hình như cũng cảm nhận
được anh đang tức giận, vèo một tiếng bay đi.
Dọc theo đường đi Hình Hạo Xuyên không nói một câu, cũng không hề liếc
nhìn cô một cái nào, giống như cô không tồn tại vậy, cả xe chìm trong
trầm muộn. Tô Lưu Cảnh bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khoảng
cách giữa hai người tựa hồ rất xa lại tựa hồ như đang khởi động một dòng nước ngầm.
Lúc đến Hình gia, Hình Hạo Xuyên là người đầu tiên xuống xe, ngay cả chú ý cũng không thèm chú ý đến cô, bèn tự mình đi vào.
Tô Lưu Cảnh cắn răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng của anh, vừa oán
thầm cái người bạo quân này, vừa im hơi lặng tiếng đi theo phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT