Nam Cung Như mỉm cười nói: "Tên của cô nghe thật là hay."
Sau đó lại thiết tha nói: "Vậy xin hỏi cô đang đang học đại học nào? Tôi
vừa trở về nước về nên rất muốn tìm một trường đại học ở trong nước tiếp tục đào tạo, có khi chúng ta lại trở thành bạn học cũng không
chừng."Bat‿di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn.
Tim của Tô Lưu Cảnh như bị dao đâm, nhàn nhạt đáp: "Tôi không học đại học." Đại học vẫn luôn là nỗi
đau trong lòng cô, mặc dù cô đã thuyết phục bản thân không nghĩ đến,
nhưng là mỗi lần bị nhắc tới, trong lòng liền khó chịu không thở được.
Nam Cung Như liền ra vẻ đáng tiếc: "Như vậy sao, thật đúng là đáng tiếc."
Tô Lưu Cảnh cười cười gượng gạo, ngón tay đặt ở dưới bàn vô ý nắm chặt lại.
"Vậy bình thường cô thích cái gì? Tôi thích nghe nhạc kịch, sau đó luyện tập cắm hoa, hay là tập vài động tác yoga, một mình thật sự rất nhàm chán,
không bằng chủ nhật chúng ta cùng nhau đi." Nam Cung Như mỉm cười dịu
dàng, vô cùng động lòng người.
Nghe thấy những từ ngữ xa lạ mà cao nhã kia, Tô Lưu Cảnh cười lớn trả lời: "Tôi. . . . . . không biết những thứ kia. . . . . ."
Mẹ Hình ngồi ở đối diện một mặt ưu nhã ăn thịt bò bít tết, một mặt phát ra tiếng xuýt xoa giễu cợt, con nhóc bần dân muốn dựa dẫm vào người có
quyền thế có thể hợp với những thứ này mới là lạ. Phen này, cao thấp đã
hiển hiện rõ, thiếu nữ bần gia làm sao có thể so với danh viện thục nữ
được chứ, trong lòng cảm thấy hôm nay mình an bài Nam Cung Như gặp mặt
Hạo Xuyên tuyệt đối đúng đắn rồi.
Bà tin tưởng con trai của mình
chỉ nhất thời bị mê hoặc, một khi có cô gái tốt hơn đặt ở trước mặt,
nhất định sẽ biết quay đầu lại.
Nam Cung Như lấy được ánh
mắt tán đồng của mẹ Hình, trong lòng càng thêm đắc thắng, giơ dao nĩa
trong tay lên, động tác êm ái mà ưu nhã cắt một miếng thịt bò nhỏ, đưa
vào miệng nói: "Tô tiểu thư, làm sao cô lại không ăn? Chẳng lẽ là thịt
bò bít tết không hợp khẩu vị sao?"
Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi dưới,
nhìn bộ dao nĩa bằng bạc sáng choang đặt ở trước mặt, còn có rượu đỏ và
thịt bò bít tết thơm ngon, bức rức cắm chặt ngón tay, chẳng lẽ cô lại
nói: thật xin lỗi, tôi không biết cách ăn sao?
Nam Cung Như tỏ vẻ kinh ngạc che miệng nói: "Ái chà, chẳng lẽ không phải cô. . . . . ."
Ngay cả phương thức ăn cơm theo kiểu Âu cũng không biết, chuyện này
trong giới danh môn quý tộc quả thực là chuyện không thể tưởng tượng
nổi.
Mỗi một câu của Nam Cung Như đều nhằm vào Tô Lưu Cảnh, mặc
dù là lời nói vô cùng bình thường, nhưng bị cô khéo léo lợi dụng trở
thành công cụ công kích tô Lưu Cảnh .
Từ nhỏ đến lớn cô ta vẫn
thầm mến Hình Hạo Xuyên, hơn nữa còn lấy vị trí chủ mẫu của Hình gia làm mục tiêu phấn đấu, cho nên mới cố ý đi đến Anh quốc học ở học viện thục nữ Hoàng Gia, vì muốn học được những bản lĩnh có thể nắm bắt được đàn
ông. Hiện tại lại có mẹ Hình ủng hộ, càng thêm nắm chắc phần thắng,
nhưng thế nhưng lại không nghĩ đến nửa đường lại nhảy ra một Tô Lưu
Cảnh, sao không phẫn hận được chứ.
Tô Lưu Cảnh khó chịu nghiêng
đầu đi, khóe mắt lơ đãng liếc sang vẻ mặt châm biếm của Nam Cung Như,
lửa giận chợt bốc lên, lập tức nói với nữ phục vụ viên phía sau lưng:
"Làm phiền cô cho tôi một đôi đũa được không?"
Đôi đũa?
Ăn thịt bò bít tết. . . . . mà lại dùng đũa?
Nhân viên phục vụ cứ tưởng rằng mình đã nghe lầm, mẹ Hình cùng với Nam Cung
Như thì vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô, ngược lại trong mắt Hình Hạo Xuyên lại xẹt qua một tia hứng thú.
Tô Lưu Cảnh cực kỳ giận, tính tình quật cường bắt đầu nổi lên, ra dáng lợn chết sẽ không sợ phỏng nước sôi mà lặp lại: "Đúng, một đôi đũa!"
Nhân viên phục vụ vội đi ra ngoài tìm một đôi đũa mang vào, đưa cho Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh cũng không sợ, dù sao mình sớm đã bị người khác điều tra rất
rõ ràng, còn phải sợ cái gì chứ, tâm tình lập tức buông lỏng, cầm đũa
lên đưa toàn bộ miếng thịt bò bít tết vào trong miệng.
Không để cho cô thống khoái, cô cũng sẽ không để cho họ thống khoái!
Nam Cung Như nhìn hành động thô lỗ kia, bị sợ đến hít vào một hơi. Với một
người thục nữ như cô ta mà nói, hành động như vậy quả thực chính là
kinh thế hãi tục.
Mẹ Hình nhìn dáng vẻ càn rỡ lúc ăn của cô liền
nhìn về phía Hình Hạo Xuyên nói: "Hạo Xuyên, con xem đây là cái dáng vẻ
gì! Con gái bần dân quả nhiên thật không có giáo dục!"
Hình Hạo
Xuyên nhìn cô tức giận trợn to mắt, còn bị thức ăn nhét vào mà gò má
phình to ra, giống y như trẻ con vậy, cũng không thèm ngăn cản, ngược
lại khóe miệng lại giương lên đường cong nhàn nhạt, có chút cưng chiều
đáp: "Con thấy như vậy vô cùng tốt."
Nhìn Tô Lưu Cảnh biểu lộ tức giận, trong lòng Hình Hạo Xuyên thế nhưng lại sinh ra cảm giác: cô gái
này thật đúng là đặc biệt ngoài dự liệu, còn có bao nhiêu niềm vui bất
ngờ chờ anh khám phá đây.
"Tốt?" Mẹ Hình bị lời này của con trai
làm cho muốn ngất, ngón tay sơn màu đỏ tươi chỉ vào Tô Lưu Cảnh nói:
"Con xem, cô ta từ trên xuống dưới có điểm nào tốt chứ? Quần áo không
chỉnh tề, cử chỉ thô tục, tên ăn xin bên ngoài so với cô ta còn tốt
hơn!"
Tô Lưu Cảnh đang ăn liền dừng lại, vọt đứng lên nói: "Xin
lỗi, tôi đi rửa tay một lát!" Một hai coi cô như con khỉ trong đoàn xiếc mà đùa bỡn thì sung sướng sao? Xin lỗi, cô không muốn theo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT