Lúc Tô Lưu Cảnh đang ở trong bệnh viện hỏi thăm bác sĩ tình hình của tiểu
Diệc thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hình Hạo Xuyên, bảo cô ra
cửa bệnh viện chờ anh.
Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã quả quyết cúp xuống.
Thở hắt ra một hơi, Tô Lưu Cảnh không thể không tạm biệt bác sĩ, dặn dò mấy câu với người mình mời tới chăm sóc tiểu Diệc rồi liền vội vã xuống
lầu.
Vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy một chiếc xe Porsche xa hoa
cực độ có bản số lượng có toàn cầu phát ra tia sáng rực rỡ, chạy nước
rút mà đến nhanh chóng dừng ở cửa bệnh viện, hấp dẫn ánh mắt của biết
bao người đi đường, ai cũng tặc lưỡi hít hà hâm mộ.
Một giây cũng không dừng lại, cửa xe liền bị đẩy ra, bên trong truyền đến giọng nói
nguội lạnh: "Lên xe."
Một chiếc
xe thể thao xa hoa như thế, thế nhưng dừng trước một cô nhóc bình
thường, nếu đi vào trong đám người bình thường cũng sẽ bị hòa tan, bao
phủ, điều này khiến cho người khác không thể rửa mắt mà nhìn rồi.
Tô Lưu Cảnh cũng nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ hoặc khinh bỉ kia, cắn cắn môi vội khom lưng lên xe.
Cửa xe không chút khách khí đóng lại, Tô Lưu Cảnh còn chưa ngồi vững xe đã rồ ga đi mất.
Không khí bên trong xe bị ép xuống rất thấp, đủ để cho cái nắng nóng của
tháng chín liền bị đóng băng, Tô Lưu Cảnh thận trọng quan sát thần sắc
của anh, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi chúng ta đang đi đâu vậy?"
Hình Hạo Xuyên cũng không phô trương giống như ngày thường " Cứ đi rồi cô sẽ biế." Mà là gọn gàng linh hoạt đáp lại: "Đi ăn một bữa cơm tối." Sau đó bình thản lật xem tài liệu về marketing của quý này.
Ăn cơm tối? Mà phải dùng hưng sư động chúng như vậy sao? Còn mang cả cô đi theo, thoạt nhìn chắc chắn là Hồng Môn Yến rồi.
Đến cửa khách sạn, Tô Lưu Cảnh mới hiểu rõ ý nghĩa của câu "Ăn một bữa cơm
tối" là như thế nào. Nơi này vốn là khách sạn sáu sao lớn nhất cũng xa
hoa nhất dưới trướng của Hình thị, vẻ tráng lệ quả thật người bình
thường như cô khó có thể tưởng tượng nổi. Đi vào phải đưa Platinum Card
(Thẻ Bạch kim) ra, người bình thường căn bản ngay cả tư cách bước vào
cánh cửa kia cũng không có.d∞đ∞l∞q∞đ.
Hình Hạo Xuyên xuống xe,
hiên ngang tiêu sái đi vào, người gác cửa ở đây cũng đã quen nhìn thấy
những nhân vật lớn, khi thấy Hình Hạo Xuyên, lập tức cung kính cúi thấp
lưng chao: "Tổng giám đốc, mời vào."
Tô Lưu Cảnh nhìn trước mắt
hoa lệ trước mắt, không ngừng tặc lưỡi hít hà, trong lòng oán thầm chủ
nghĩa tư bản vạn ác lần nữa, nữa lúc ngẩng đầu thấy Hình Hạo Xuyên đã đi vào từ bao giờ, vội vã tăng nhanh bước chân chạy tới, tính xấu của anh
ta cô hưởng qua không chỉ một lần, không cần gây chuyện thì tốt hơn.
Thật không nghĩ, mới vừa chạy đến cửa liền bị ngăn lại: "Tiểu thư, xin lấy
Platinum Card ra." Trong mắt anh chàng giữ không giấu được vẻ khinh bỉ. Xác thực, Tô Lưu Cảnh chỉ một thân cực kỳ đơn giản, áo sơ mi cao bồi,
đến một chỗ xa hoa rực rỡ như vậy có vẻ vô cùng không thích hợp, giống
như một cô lọ lem nhỏ bé, nhưng nơi này lại không phải là dạ vũ của
hoàng tử.
"Tôi. . . . . ." Tô Lưu Cảnh bị chặn tại cửa nhất thời
lúng túng cực kỳ, muốn vào lại không thể vào, chỉ đành đưa ánh mắt nhờ
giúp đỡ nhìn về phía Hình Hạo Xuyên.
Hình Hạo Xuyên quay đầu lại, chú ý tới xôn xao nho nhỏ sau lưng, nhíu nhíu mày, đi đến kéo tay của
cô, đem lấy cổ tay của cô khoác lên trên cánh tay của mình, ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ nhìn bọn họ nói: "Cô ấy là người tôi mang tới, có vấn đề sao?"
Anh chàng giữ cửa định thần nhìn lại, lại là tổng giám đốc của mình, bị sợ đến đổ mồ hôi hột, vội vàng gật đầu cúi người cười nói: "Không có, không thành vấn đề, tiểu thư xin mời, tổng giám đốc xin mời
vào." Trong lòng cũng đang kêu rên, lúc nào thì khẩu vị của tổng giấm
đốc lại trở nên như vậy. . . . . . Thật kỳ lạ, cô gái này trừ dáng dấp
có chút đáng yêu, rõ ràng chính là bần dân nha, không trách được bọn họ
đã cản lại.
"Một đám chó cậy gần nhà , gà cậy gần chuồng." Hình
Hạo Xuyên hừ lạnh một tiếng, không để ý tới bọn họ nữa, kéo Tô Lưu Cảnh
đi vào khách sạn.
Không nghĩ tới Tô Lưu Cảnh lại bật cười "Hì hì" thành tiếng.
Hình Hạo Xuyên nhíu nhíu mày, không tức giận mà hỏi lại: "Cô cười cái gì?"
Tô Lưu Cảnh há miệng, bắt buộc bản thân không nên cười thành tiếng: "Nếu
như bọn họ là chó mà nói, chủ của chúng không phải là . . . . . ." anh
sao?
Nửa câu phía sau này còn chưa nói ra ngoài, đã bị người đàn ông kia cắt đứt: "Câm miệng, đừng làm cho tôi mất mặt!"
Tô Lưu Cảnh nhún vai, nếu sợ mất mặt thì còn mang cô đến đây làm gì, cô vốn chính là thường dân cỏ dại mà.
Nhưng nhìn tay mình đang khoác lên cánh tay cường tráng của anh, ngẩng đầu
nhìn người đàn ông tuấn mỹ giống như tượng điêu khắc kia, trong lòng
không biết tại sao lại có một dòng nước ấm chảy qua. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT