"Cô ta nhất định là
chỉ vì tiền tài mới tới với con , ngàn vạn lần không được để cho gương
mặt kia của cô ta mê hoặc!" Mẹ Hình lớn tiếng trách cứ.
Sắc mặt
của Tô Lưu Cảnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giống hệt như Bạch
Tuyết, cánh môi cho dù đã đánh son nước nhưng cũng vẫn nhìn ra được sắc
thái khổ sở .
Đáy lòng ẩn nhẫn mà hèn mọn bị người khác nhẫn tâm
đâm xuyên qua, Tô Lưu Cảnh như muốn ngất xỉu, đám người hầu với đủ loại
ánh mắt khác thường nhìn cô, chờ xem kịch vui, cơ hồ đứng không vững
nữa, may mà có một bàn tay to đặt ở bên hông của cô, giữ chặt bóng hình
nhỏ bé đang muốn lung lay sắp đổ.
Liền nghe thấy Hình Hạo Xuyên
thản nhiên nói bên tai: "Có phải vì tiền hay không vậy thì còn phải hỏi
cô ấy đã, Lưu Cảnh, nói cho tôi biết, em là vì tiền của tôi sao?"
Tô Lưu Cảnh không thể tin ngẩng đầu lên nhìn vào mặt của Hình Hạo Xuyên
đang gần trong gang tấc, nhìn vào tròng mắt đen nhánh của anh đầy kinh
ngạc, nhưng lại không tìm được một tia nào chứng minh rằng anh đang nói
đùa.
Mẹ Hình hừ lạnh một tiếng, gây sự nói: "Nói đi! Sao cô lại
không trả lời? Bị tôi nói trúng rồi phải không? Chính vì ham tiền tài
của con trai tôi nên cô mới bám lấy nó!"
Đối mặt người cố tình
gây sự như vậy, Tô Lưu Cảnh lập tức muốn xoay người chạy trốn, nhưng bàn tay đang giữ chặt bên hông không cho phép cô lui về phía sau một phân
một hào
Môi của anh thân mật dán vào tai của cô, hơi thở cực nóng giống như gió mát mùa hè phả vào trong lỗ tai
của cô, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt cơ hồ có thể mê hoặc tâm
trí của con người, lại dùng giọng nói nhẹ như gió thầm thì bên tai cô:
"Đừng quên những lời tôi nói với cô ở trên xe."
Tô Lưu Cảnh gắt
gao cắn chặt môi dưới, cũng cảm nhận được cả người mình đang phát run,
dùng âm thanh nhẹ nhàng yếu ớt, khó khăn thốt ra hai chữ: "Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Hai chữ này cơ hồ rút hết khí lực của toàn
thân, cái trán trơn bóng, rịn ra mồ hôi lạnh, cõi lòng tắc nghẹn bẩn
loạn khiến cho cô sắp không thở nổi.
Mẹ Hình bị câu trả lời của cô làm cho nghẹn lời, gương mặt cao quý tức giận đến xanh mét: "Cô!"
Lại thấy trên mặt của con trai lạnh nhạt như hàn băng tựa hồ như đã sớm dự
đoán trước biểu tình như vậy, luống cuống vừa rồi rất nhanh liền thu
lại, thông minh tự cân nhắc: nếu cùng con trai trở mặt như thế này, cuối cùng người chiếm tiện nghi chẳng phải là đứa con gái kia sao, còn có
thể khiến cho quan hệ mẹ con của bọn họ thật vất vả mới hàn gắn được lại tan vỡ lần nữa!
Nghĩ đến đây, vội đè xuống lửa giận trong lòng,
tận tình khuyên nhủ Hình Hạo Xuyên: "Hạo Xuyên, mẹ tôn trọng ý kiến của
con, nhưng mẹ không hy vọng con vì tức giận, mà mang hạnh phúc của chính mình ra chơi đùa, cô gái này trước tiên có thể ở bên cạnh con, nhưng
chuyện kết hôn chúng ta sẽ từ từ bàn bạc lại có được hay không?"
Hình Hạo Xuyên không thể không đồng ý, chau chau mày lại, anh vốn mua Tô Lưu Cảnh một năm, cũng chỉ vì cái "Ước hẹn ba năm" đó chỉ còn dư lại một
năm cuối cùng , nếu mẹ anh đã tạm thời không ép anh kết hôn, thì coi như mục đích đã đạt được, về phần quá trình, cũng không quan trọng lắm.
Thấy mặt có vẻ dãn ra, mẹ Hình thầm thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt lần nữa chuyển dời đến Tô Lưu Cảnh, hỏi : "Cô tên là gì?"
Tô Lưu Cảnh cúi đầu không muốn nhìn bà ta, chỉ thản nhiên đáp: "Tô Lưu
Cảnh." Trong lòng khổ sở khó chịu, bà ta cho rằng cô tự nguyện đứng ở
nơi này? Nếu như không phải . . . . . . Không phải là vì tiểu Diệc,
không phải là tiến viện phí chết tiệt kia, cô sao có thể chật vật để cho những người có tiền này tức giận, mắng mỏ như vậy?
Tiền. . . . . . À! Thì ra tất cả quay đi quay lại đều động đến một chữ này. . . . . . Mẹ Hình nói không sai, cô chính là vì tiền, cho nên mới tiếp cận anh ta không phải sao?
Tô Lưu Cảnh khổ sở mà tự giễu nhắm mắt lại, mặc
dù được người đàn ông bên cạnh hờ hững ôm vào trong ngực, nhưng tại sao
một chút ấm áp cũng không có, lạnh đến đáng sợ?
"Tô Lưu Cảnh? Cô họ tô?"
Mẹ Hình vừa mới trấn định lại, vừa nghe thấy tên của Tô Lưu Cảnh thì kinh
ngạc hỏi ngược lại, giống như đang gặp phải chuyện gì ngoài dự đoán vậy.
Đáng tiếc Tô Lưu Cảnh lại đang cúi đầu, cũng không nhìn thấy được biểu tình cổ quái phức tạp trên mặt của bà ta.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ bên cạnh đang trắng bệch ra, đáy lòng nguội lạnh của Hình Hạo Xuyên không hiểu sao lại tự dưng mềm
xuống, ôm Tô Lưu Cảnh nói: "Mẹ, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì, thì bọn con đi về trước, trong công ty còn có việc chờ con
xử lý."
Lần đầu tiên Tô Lưu Cảnh thấy cảm kích anh như thế, nếu
như lại ở chỗ này đợi thêm một phút nữa, chắc cô sẽ điên lên
mất
Mẹ Hình tựa hồ đang chìm đắm trong suy nghĩ của
chính mình, sắc mặt nặng nề tự cân nhắc chuyện gì, thỉnh thoảng lại phức tạp liếc nhìn Tô Lưu Cảnh, qua loa đáp: "Được, các con cứ đi trước đi,
đi trước đi."
Hình Hạo Xuyên tựa hồ nhận thấy được vẻ mặt thay
đổi của bà, nhíu mày nhìn mẹ Hình chăm chú, khiến bà phải vội vàng che
giấu cười nói: "Hạo Xuyên, về sau nhớ thường về đây thăm mẹ, về hôn sự
của con, về sau sẽ từ từ thương lượng lại."
Hình Hạo Xuyên thấy bà đã khôi phục lại bình thường, liền không đa nghi nữa, gật đầu kéo Tô Lưu Cảnh rời đi.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, mẹ Hình lập tức lo lắng nói với người làm: "Mau tìm Lý quản gia tới đây cho ta!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT