Mẹ Hình độc ác xách Tiểu Mễ lên nhấn thân thể nhỏ bé vào thùng nước: "Đây vốn là thứ nghiệt chủng không nên tồn tại!"
Mẹ Hình nheo mắt lại, hung ác nói, khóe miệng cong cong, khát máu đến đáng sợ. Lão quản gia đứng ở bên cạnh thật sự nhìn không nổi, liền lên tiếng khuyên: "Lão phu nhân, đó là cháu trai của bà mà!".
Nhưng vừa
dứt lời lại bị bà ta quát lui xuống: "Cút! Thằng nhóc này là cháu trai
của tiện nữ Chu Ngọc Như kia chứ không phải cháu trai của tôi, nó hoàn
toàn không xứng!".
Thùng nước vừa to vừa đầy, cậu bé bị nhấn đầu
vào trong đó, hai cánh tay nhỏ bé liều mạng khua khoắng loạn xạ, từng
chùm bọt sóng không ngừng dâng lên. Sinh mạng nho nhỏ theo bản năng tìm
kiếm sinh tồn, cố gắng sống sót! Nhưng bàn tay đang đặt trên đầu cậu bé
chẳng khác nào móng vuốt của ác ma gắt gao giữ chặt, muốn tiễn cậu vào
địa ngục.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .mẹ", hai tay cậu nhóc cố
gắng với lên mặt nước, cố gắng hướng cầu cứu mẹ mình, nhưng càng ngày
lại càng nhiều nước xông vào mũi vào miệng, không tài nào thở được. Mẹ,
con rất sợ, khụ khụ, mẹ. . . . . .
"Đừng mà! Bà giết tôi đi! Đừng tổn thương đến Tiểu Mễ! Đừng mà ——! ! ! Tôi xin bà, bắt tôi làm gì cũng được. . . . . . hãy bỏ qua cho thằng bé, bảo tôi chết cũng được, bà
muốn tôi làm gì cũng có thể, nhưng hãy buông tha cho thằng bé. . . . . . tha cho thằng bé đi mà. . . . . ."
Nhưng mẹ Hình tựa như đã phát điên, khóe miệng khẽ nâng lên một đường cong điên cuồng, vui vẻ thưởng
thức đứa trẻ vô lực giãy giụa bước dần đến cái chết, quả thực vô cùng
biến thái.
"Đừng mà. . . . . . Đừng! ! !", ánh mắt của Tô Lưu
Cảnh tập trung vào động tác ngày càng yếu ớt, càng ngày càng suy yếu của Tiểu Mễ, đến cuối cùng, ngay cả một chút hô hấp cũng không còn, tựa như một con búp bê bị hỏng, bất lực dừng sát ở trên mặt nước, hoàn toàn bất động.
Không biết từ lúc nào, trên mặt Tô Lưu Cảnh đã ướt đẫm, thét lên một tiếng thê lương cuối cùng: "Tiểu Mễ ——! ! !"
Nhưng thân hình nho nhỏ đó cuối cùng cũng không còn nghịch ngợm nháy nháy mắt làm mặt quỷ với cô nữa rồi. Cậu nhóc giảo hoạt đã không thể tiếp tục
làm nũng nằm trên đùi của cô, khẩn khoản cầu xin tha thứ mỗi khi mắc
lỗi được nữa rồi. Cậu bé giống y hệt thiên sứ giờ đây đã giống như một
nhánh cỏ dại mất hết sự sống, ngã rạp trên mặt đất.
Tô Lưu Cảnh
ngơ ngác nhìn con trai đang nằm trên đất, mặt tràn đầy nước mắt, lại
khóc không ra tiếng, cứ thế mà nhìn cậu nhóc chằm chằm. . . . . . Giống
như khi còn bé mỗi đêm ngồi ở bên giường nhỏ kể cho cậu nghe những câu
chuyện cổ tích, cất tiếng hát ru, dụ cậu tiến vào giấc ngủ ngọt ngào.
Cả người cô cứ như thể đã hóa thành một tòa điêu khắc.
Mẹ Hình đã hoàn toàn điên mất rồi, không để ý tới Tiểu Mễ không còn hơi
thở, lập tức đi tới trước mặt Tô Lưu Cảnh, nói: "Như thế nào? Nhìn con
trai mình chết đi ngay trước mặt cảm giác ra sao?". Bà ta cười hỏi, rồi nói tiếp: "Yên tâm, Tô Lưu Cảnh, tao nhất định sẽ để mẹ con chúng mày
được đoàn tụ!".
Mà tất cả những thứ này, hiện tại đối với Tô Lưu
Cảnh mà nói hoàn toàn không cần thiết. Thực sự không cần thiết chút nào. Khi hi vọng tan biến ngay trước mắt, khi bảo bối cũng là động lực duy
nhất để cô chống đỡ cũng đều bỏ cô mà đi thì còn có cái gì để quan tâm
đây? Còn có cái gì đáng để cô tồn tại ở thế giới này?
Tô Lưu Cảnh chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nhủ: Tiểu Mễ, chờ mẹ, mẹ sẽ tới bên con
ngay thôi. Con cũng đừng nghịch ngợm, đứng ở đó chờ mẹ một lát có được
không? Chỉ một lát thôi, mẹ sẽ tới. Sau này mẹ sẽ không bao giờ rời xa
con nữa, mẹ với con vĩnh viễn. . . . . . Ở chung một chỗ. . . . . . Ai
cũng không thể dẫn con đi được nữa. . . . . .
Tiểu Mễ, đợi mẹ . . . . . .
Mẹ Hình nhìn cô khẽ nhếch môi cười, liền tức giận đoạt lấy khẩu súng trong tay gã sát thủ, đặt lên đầu Tô Lưu Cảnh, nói: "Mày cười cái gì? Lúc này mày nên khóc mới đúng! Không được cười! Có nghe hay không! Mày đang
cười nhạo tao sao? Không được phép cười! Mau khóc cho tao!".
Nhưng lúc này Tô Lưu Cảnh đã mất đi tất cả, còn có gì phải sợ nữa đây? Cái
chết vào thời khắc này với cô mà nói, quả thực là kết cục tốt nhất.
"Không được cười! Không được cười!", Mẹ Hình kích động lên tiếng, nói xong liền nắm thật chặt khẩu súng, ngón trỏ khẽ bóp cò ——
Tô Lưu Cảnh bình tĩnh nhắm mắt lại, chờ đợi giải thoát cuối cùng ——
Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng, một tiếng thét từ bên ngoài truyền đến: "Dừng tay! ! !"
Mẹ Hình ngây người một lúc, nhìn chằm chằm vào Hình Hạo Xuyên lúc này đáng lẽ ra đâng nằm ở trong bệnh viện!
Cùng lúc đó, một viên đạn bay vụt đến, "phập" một tiếng, vừa vặn đánh bay
khẩu súng trên tay mẹ Hình, một đại đội vệ sĩ chuyên nghiệp, nhanh chóng ập vào, hoàn toàn chiếm lĩnh cả kho hàng âm u.
"Hạo Xuyên, con đang làm cái gì vậy! Mẹ là mẹ của con đấy!", Mẹ Hình bị bắn vào tay, liền thét to.
"Từ hôm nay trở đi, xem như tôi không có người mẹ này!", Hình Hạo Xuyên
không thèm nhìn bà, chỉ là nhàn nhạt thốt ra một câu, sau đó xông tới
chỗ Tô Lưu Cảnh gọi: "Lưu Cảnh!"
"Không, làm sao con có thể tìm
được chỗ này, là ai dẫn con tới đây! Là ai dẫn con tới chứ!", Mẹ Hình bị giữ chặt, nhưng vẫn còn chưa chịu thua mà quát um lên.
Ngoài
cửa, lão quản gia đã lớn tuổi tập tễnh đi tới, cung kính hạ thấp người
mà nói: "Thật xin lỗi, lão phu nhân, là tôi đã phản bội bà. Nhưng, mong
bà hãy mau dừng tay lại, đừng hạ sát người vô tội nữa, nếu không lão gia trên trời có linh thì cả đời này không thể nào an nghỉ. Lão phu nhân,
bà đã điên thật rồi!".
"Ai nói! Ai nói tôi bị điên! Tôi không có! Không có!", mẹ Hình điên cuồng thét lên, ngay sau đó bị tên vệ sĩ đánh ngất xỉu.
Hình Hạo Xuyên mau chóng cởi trói cho Tô Lưu Cảnh khỏi giá thập tự, vậy mà
cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ
trên mặt đất. Anh vội vươn tay ra đỡ, lại bị Tô Lưu Cảnh đẩy ra. Một
mình nằm trên mặt đất, gian nan bò đến chỗ Tiểu Mễ cách đó không xa.
Mỗi lần bò một bước, trên cổ tay lại không ngớt tràn ra máu tươi, mỗi lần
bò một bước, trong hốc mắt trống rỗng lại trào ra những giọt lệ nóng
bỏng, cứ như vậy từng bước từng bước bò đến bên cạnh thân hình bé nhỏ,
ôm lấy con trai, thầm thì: "Tiểu Mễ ngoan, mẹ tới cứu con, mẹ tới rồi
đây. Mẹ rất xin lỗi, đã đến chậm một chút, Tiểu Mễ tha thứ cho mẹ được
không? Mẹ biết sai rồi, Tiểu Mễ ngoan. . . . . ."
Hình Hạo Xuyên
thấy Tiểu Mễ nằm ngây đơ bất động cùng với Tô Lưu Cảnh đã hoàn toàn suy
sụp, nước mắt lập tức trào ra, tay run rẩy, chậm rãi đưa về phía thân
hình nhỏ bé lạnh lẽo.
Đó là. . . . . . con trai của anh, là đứa
bé duy nhất của anh và Tô Lưu Cảnh. . . . . . thằng bé vừa đáng yêu lại
thông tuệ . . . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . .
Hình Hạo Xuyên giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt mình.
"A! Chú à. . . . . . Khụ khụ. . . . . . sao chú lại tự đánh mình như vậy?
Sao mọi người lại náo loạn hết lên vậy! Cháu vẫn chưa chết mà! Khụ khụ. . . . . .", không nghĩ tới, cậu nhóc mới vừa rồi vẫn còn bất động, đột
nhiên mở mắt, ho khan nói.
Tô Lưu Cảnh mở to hai mắt, khiếp sợ
nhìn Tiểu Mễ, ngay cả chớp mắt cũng không dám, giống như sợ tất cả đều
là bản thân đang nằm mơ. Đây là mơ sao? Tại sao cô lại thấy Tiểu Mễ tỉnh lại, nếu quả như thật là mơ thì cô cam nguyện cả đời này chết ở trong
giấc mộng này.
Tiểu Mễ khó chịu ho khan hai cái, lại nói: "Mẹ,
con thật sự . . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không sao, mới vừa rồi người
phụ nữ xấu kia ấn con vào nước, lúc đầu khiến con sợ chết khiếp. Đột
nhiên sau đó nhớ tới, trước kia ở trong nhà trẻ học đã từng học bơi . . . . . Khụ khụ. . . . . . Sau đó con liền ngậm miệng lại, không hô hấp,
lúc sắp tắt thở đến nơi. . . . . . Khụ khụ. . . . . . người xấu kia mới
chịu thả ra. . . . . ."
Mặc dù cậu nhóc có hơi phô trương khi nói mình không việc gì, nhưng dấu vết tím bầm vẫn còn giăng đầy trên khuôn
mặt nhỏ bé cùng với lời tự thuật đứt quãng kia có thể nhận thấy được,
cậu đã chịu tội không ít.
Nhưng dù sao—— cậu bé vẫn còn sống!
Sau khi kiên cường nói xong những lời này, cậu đã không còn chút sức nào,
cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch, cả người cũng mềm oặt xuống.
Tô
Lưu Cảnh ôm Tiểu Mễ vào trong ngực thật chặt, đôi môi run rẩy không
ngừng, nước mắt lại càng rơi như mưa. Sau đó bất chợt liền bế cậu nhóc
lên, đi về phía cửa, cô muốn đưa Tiểu Mễ đến bệnh viện, ngay lập tức!
Hình Hạo Xuyên hiểu ý của cô, vội vàng chạy tới, nói: "Để anh đưa hai mẹ con đến bệnh viện!"
Lúc này ý thức của Tô Lưu Cảnh đã từ từ trở về, chậm rãi nhớ tới cảnh tượng vừa phát sinh không lâu trước đó, theo bản năng lui về phía sau một
bước, né tránh, đáp: "Tôi sẽ không gặp lại anh thêm lần nào nữa, cũng sẽ không tranh giành gia sản với anh, cuộc đời này chúng ta không còn bất
cứ quan hệ nào nữa—— không hẹn gặp lại!"
Cô mệt mỏi rồi, đã quá
mệt mỏi. Nếu chuyện kia là thật thì bọn họ chính là hai anh em cùng cha
khác mẹ, mà Tiểu Mễ, lại là đứa nhỏ dưới tình huống bọn họ không biết
chuyện loạn luân sinh ra. Tất cả thật sự quá, hoang, đường, rồi !
Trái tim Tô Lưu Cảnh giờ phút này thật sự đã chết rồi, cái gì mà báo thù,
cái gì mà mối hận gia tộc, quay đầu lại lại là một kết cục như thế này.
Cô có nên cười không? Có lẽ là nên. Hay là nên khóc? Ắt hẳn cũng nên
khóc. Nhưng giờ phút này hơi sức gì cũng không có, hơn hai mươi năm khổ
sở, cả tấn bi kịch, năm năm tê tâm liệt phế sống trong thù hận, cái gì
cũng đều tiêu tán, chỉ có một trái tim đã chết, trở về cát bụi. . . . . .
Hình Hạo Xuyên lòng đau như cắt khẽ gọi: "Lưu Cảnh!"
Vậy mà cô lại chưa từng quay đầu, bế Tiểu Mễ, từng bước từng bước, khó khăn, yếu ớt, lại quyết tuyệt rời khỏi.
"Khoan đã!", lão quản gia không nhịn được thở dài, mở miệng nói: "Thật ra thì
Tô tiểu thư đích thực là con gái của lão gia . . . . ."
Mọi người ai nấy ở đây nghe thấy thế cũng đều chấn động, nhưng chưa kịp hồi hồn
thì lão quản gia đã tiếp tục nói: "Còn thiếu gia. . . . . . thật ra là
do lão phu nhân năm đó từ bên ngoài mang về. . . . . . hoàn toàn không
phải là con ruột của lão gia. Chuyện này, ngoại trừ lão phu nhân đã phát điên thì chỉ có một mình tôi biết."
Tất cả tại chỗ mọi người kinh hãi, thốt lên: "Cái gì? !"….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT