May mà tố chất của
Tiểu Mễ vẫn rất tốt, sau hai ngày nghỉ ngơi, liền hoạt bát chạy nhảy
khắp nơi, lúc này Tô Lưu Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Hình đến, làm cho cả cục diện càng thêm khó bề phân biệt. Tô Lưu Cảnh biết cảnh
cáo của bà ta ngày đó tuyệt đối không phải nói chơi, với thủ đoạn của
bọn họ đối phó với chính mình năm ấy, vì duy trì danh dự cho ngươig
chồng đã mất, chuyện gì bà ta cũng có thể làm ra được!
Theo thái
độ ngay lúc đó của bà ta, thì hoàn toàn không hề có chút tình cảm đối
với đứa cháu Tiểu Mễ này, nếu không cũng sẽ không bắt cóc thằng bé làm
mồi nhử. Tô Lưu Cảnh thật sợ người phụ nữ điên cuồng này sẽ làm ra
chuyện bất lợi với Tiểu Mễ, thằng bé là bảo bối của cô, không thể để cho ai thừa cơ hãm hại được!
Cho nên phải lên kế hoạch trước.
Cơn ác mộng nhà họ Hình, kết thúc trên người cô là đủ rồi, cô đã không cách nào cho Tiểu Mễ một thân thế trong sạch, nên càng không thể để cho cuộc sống của thằng bé tiếp tục trở thành một trường bi kịch.
Về phần người vẫn còn nằm ở trong bệnh viện kia . . . Tô Lưu Cảnh vẫn luôn cố
trốn tránh không nghĩ về anh . . . về thương thế của anh nữa . . . . .
Đêm nay, nhất định lại là một đêm thức trắng rồi.
Vậy mà điều này cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ hơn đó chính là Phong Trác Nhiên đột nhiên gọi điện thoại tới thông báo: Kế hoạch khai trương Chi nhánh công ty có thể phải tạm thời gác lại.
Lúc Tô Lưu Cảnh nhận được điện thoại, trong nội tâm liền lạnh lẽo không thôi.
Lý do cô muốn hợp tác với Phong Trác Nhiên hoàn toàn là vì muốn mượn thế
lực của Phong Thái báo thù nhà họ Hình, cô cũng tự lượng sức của một
mình mình thật sự quá mỏng, hoàn toàn không có cách nào rung chuyển được cây đại thụ này, chứ đừng nói gì đến báo thù. Cho nên chỉ có thể tìm
kiếm người trợ giúp, mà lúc này không thể nghi ngờ gì chính là nhánh cây cứu mạng. Vậy mà không nghĩ tới, niềm hy vọng duy nhất này cũng bị chặn mất rồi.
Không cần phải nói, nhất định là mẹ Hình đã động tay
động chân, trừ bà ta ra, còn có ai có bản lĩnh lớn như vậy. Cô cũng
không trách Phong Trác Nhiên, hợp tác với bọn họ vốn cũng chỉ vì quan hệ lợi ích, nhà họ Phong lựa chọn như vậy cũng là chuyện thường tình.
Nhưng điều khiến Tô Lưu Cảnh để ý chính là: bản thân cô thực sự yếu kém
vô năng như thế sao? Vô năng đến mức ngay cả mối thù của nhà mình lại
không thể tự tay báo thù được?
Nếu như không thể làm cho nhà họ Hình suy sụp thì chẳng phải cha cô sẽ phải chết già ở trong tù sao? Không thể, không thể được!
Nhưng cô còn có thể làm thế nào đây? Đối mặt với một đối thủ cường đại như thế, rốt cuộc cô nên làm thế nào?
Tô Lưu Cảnh nắm chặt bút trong tay, cố gắng cưỡng ép bản thân không ngừng
vẽ trên giấy, từng tờ từng tờ ngổn ngang trên bàn, chẳng khác nào tâm
tình của cô giờ khắc này.
"Lưu Cảnh, đừng vẽ nữa, em đã rất mệt
mỏi rồi nên nghỉ ngơi thôi!". Nghiêm Hàn Dư không đành lòng nhìn dáng vẻ điên cuồng bất chấp vẽ lên bản thiết kế, vội ngăn lại nói.
Tô Lưu Cảnh thất hồn lạc phách dừng lại, tùy tiện nói: "Không, em không mệt, anh Nghiêm, để em vẽ thêm một lúc nữa đã!".
Nghiêm Hàn Dư thấy tâm trạng cô kém như vậy, sao có thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, vội vàng đoạt lấy cây bút, nói: "Lưu Cảnh, mau nghe lời!
Đây không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề, em tỉnh táo lại đi,
đừng để bản thân cũng ngã không dậy nổi!".
"Đưa bút cho em! Em còn muốn vẽ!", Tô Lưu Cảnh nỗ lực muốn đoạt bút lại, nhưng lại bị Nghiêm Hàn Dư kéo vào trong ngực.
"Lưu Cảnh, em đừng như vậy nữa! Khẳng định còn có biện pháp khác nữa mà!",
Nghiêm Hàn Dư vỗ vỗ lên đầu cô trấn an, cố gắng để cho cô bình tĩnh lại. Nhìn vẻ mặt đầy bi thương vô thương của cô anh càng thêm đau đớn hơn
gấp bội.
Tô Lưu Cảnh vô lực rũ tay xuống, vẫn cố cậy mạnh không
cho cảm xúc ủ rũ tràn ra ngoài: "Anh Nghiêm, em muốn vẽ! Em muốn vẽ! Nếu không, em còn có thể làm sao? Trừ vẽ ra, em không có cái biện pháp nào
khác cả! Em chỉ có thể vẽ, chỉ có thể như vậy. . . . . ."
"Anh
Nghiêm, em đúng là vô dụng mà . . . . .", dòng nước mắt nóng bỏng chậm
rãi chảy ra từ hốc mắt to tròn, một tay dùng sức lay lay ống tay áo
Nghiêm Hàn Dư, giống như người sắp ngã vào vực sâu muôn trượng kéo chặt
cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Cái gì em cũng không làm được . . . Cái gì cũng không thể, trừ thiết kế ra, những thứ khác đều mù tịt. Cho
nên em chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà họ Hình dễ dàng phá vỡ những gì bản
thân đã vất vả dựng lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha em bị oan uổng cả
đời, chết dần chết chết mòn trong tù. Em chỉ có thể mặc cho bọn họ tác
oai tác quái, ngay cả con trai của mình cũng không bảo vệ được, anh
Nghiêm . . . em thật vô dụng, thật quá mức vô năng. . . . . ."
"Anh nói cho em biết đi, em còn có thể làm thế nào? Còn có thể làm sao?"
Bản thân cô đã cố gắng duy trì kiên cường độc lập quá lâu rồi, trong lòng
chỉ ôm một chấp niệm duy nhất đó chính là: Báo thù, báo thù cho những
khuất nhục và khổ sở mà gia đình mình đã phải gánh chịu! Cô muốn lật đổ
nhà họ Hình, rửa oan cho cha mình. Nhưng có lẽ cô đã quá ngây thơ, chỉ
cần người khác động tay động chân một chút, liền thua không còn mảnh
giáp rồi. . . . . .
Ai có thể nói cho cô biết, hiện tại nên làm thế nào đây?
Nghiêm Hàn Dư nhìn người con gái luôn cố chấp kiên cường từ trước đến nay đang dần dần rơi vào tuyệt vọng, còn cả những giọt nước mắt tự trách lẫn đau khổ kia nữa, lập tức vươn tay êm ái lau đi, sau đó dịu dàng ôm cô vào
trong ngực.